Khi Giang Trừng tỉnh lại, trời đã lờ mờ sáng.
Đầu tiên, hắn chỉ cảm thấy vùng bụng đau khủng khϊếp, vươn tay kiểm tra, rờ thấy một tầng băng trắng dày cộp. Lúc này, hắn mới nhớ ra Kim Quang Dao đã khoét một lỗ to trên bụng mình. Nguyên nhân Kim Quang Dao đắc thủ, là bởi Lam Hi Thần...
Giang Trừng mắt nhắm mắt mở ngẩn người nhìn quanh, sau khi xác định mình đang nằm trên giường, tại Liên Hoa Ổ mới yên tâm thở phào một hơi, nghiêng người ngồi dậy. Nhưng vừa ngồi lên, hắn chợt kinh hoàng phát hiện ra, Lam Hi Thần đang... nằm ngủ ngay bên cạnh hắn!
Lam – Hi – Thần – nằm – ngủ - ngay – bên – cạnh – hắn?
Thoáng chốc, giá trị kinh hách của Giang tông chủ vọt lên mức báo động!
Hắn hoảng sợ bật về phía sau, ai dè đập đầu cái "cốp" vào tường, tính đưa tay lên xoa đầu, lại phát hiện tay vướng víu.
Lam – Hi – Thần – Nắm – Tay – Hắn!!!
Giang Trừng hoảng sợ tới mức ngu người luôn. Rốt cuộc trong lúc hắn hôn mê, chuyện gì đã xảy ra?
Dường như một loạt tiếng động Giang Trừng gây ra đã đánh thức Lam Hi Thần. Khi Trạch Vu Quân uể oải mở mắt ra, Giang Trừng còn có thể đọc rõ được nét mệt mỏi hiện trên gương mặt hắn. Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm giây lát, sau đó, Lam Hi Thần nhoẻn miệng, tạo thành một nụ cười lễ nghi tiêu chuẩn, không thể soi mói: "Giang tông chủ tỉnh rồi."
Giang Trừng cảm thấy không cách nào tiếp thu việc Lam Hi Thần nằm trên giường của mình, nắm chặt tay mình, lại ôn hòa đúng lễ nghi mà quy củ chào hỏi một câu "Giang tông chủ" thế kia! Quả thực lời nói, hành động, vẻ mặt chả có gì ăn nhập với nhau hết!
Không tự chủ ôm chăn vào sát người mình hơn một chút, Giang Trừng lùi dần tới góc tường, chỉ tay vào Lam Hi Thần, run giọng chất vấn: "Sao... sao ngươi lại ở đây? Ta... Chúng ta..."
Vế tiếp theo "đã xảy ra chuyện chết tiệt gì thế?", Giang Trừng quả thực không có cách nào mở miệng nói ra cho được!
Lam Hi Thần buông bàn tay đang đan chặt lấy năm ngón tay của Giang Trừng ra, vẻ mệt mỏi ban nãy cũng tiêu tan không ít, thở dài nói: "Chuyện này dài dòng lắm, chúng ta ăn sáng rồi nói tiếp, được không, Giang tông chủ?" Sau đó liền đứng lên lấy ngoại bào cho cả hai người, đi tìm nhà bếp mang chút cháo tới.
Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần cực kỳ quen thuộc đường lối, rất tự nhiên phân phó thuộc hạ, lưu loát chỉ huy mọi việc, bỗng dưng nảy sinh ảo giác không được hay ho cho lắm. Con mẹ nó, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của Liên Hoa Ổ hả?
Là hắn, Giang Vãn Ngâm! Chứ không phải là tên họ Lam kia!
Cháo hầm hạt sen thơm lừng, hương vị thân quen tới mức khiến Giang Trừng cảm thấy cay mũi. Lam Hi Thần đỡ hắn bước ra bên bàn, một bên đưa cháo một bên rót trà, ân cần tới mức khiến Giang Trừng đột nhiên nổi da gà...
Cái tình huống quỷ dị gì đây?
Biết bao lời muốn hỏi nhưng lại không thể nói ra miệng, Giang Trừng chỉ còn cách cúi đầu lặng lẽ ăn cháo, chờ Lam Hi Thần chủ động lên tiếng trước. Quy củ Lam gia trước nay vốn là khi ăn không lên tiếng, vì thế hai người đều lẳng lặng ôm một bụng đầy tâm sự ăn cho xong bữa sáng.
Do thói quen năm xưa, Giang Trừng ăn rất chậm. Lam Hi Thần kiên nhẫn chờ hắn từng thìa chậm rãi ăn cho hết, mới nhỏ nhẹ lên tiếng: "Chuyện bắt đầu từ lúc Giang tông chủ bị ngất tại Quan Âm miếu. Ta thay ngươi kiểm tra vết thương một chút, phát hiện ra ngươi đã bị trúng Tán Linh Thảo..."
Chuyện phong bế linh lực, mất đi tu vi bao năm qua vẫn là tử huyệt của Giang Trừng. Vừa nghe tới đây, hắn lập tức khựng người sững sờ, chén trà trượt khỏi tay, rơi xuống đất vỡ tan tành. Giang Trừng kinh hoàng mở to mắt, thử vận nội lực, nhưng quả nhiên chỉ thấy cảm thấy cả cơ thể trống rỗng vô lực, một tia linh khí cũng không có.
Thấy khóe mắt Giang Trừng đã nổi đầy lệ quang, thần sắc càng lúc càng không ổn, Lam Hi Thần vội vàng tiến lên giữ người lại trước khi hắn thực sự nổi điên: "Giang tông chủ, bình tĩnh lại, nghe ta nói đã, độc đã được giải rồi."
Một câu nói này của Lam Hi Thần giống như ánh mặt trời xé toạc bóng đêm nơi cuối đường hầm mà Giang Trừng mắc kẹt, hắn lập tức mờ mịt hướng đôi mắt đã đỏ hoe về phía Lam Hi Thần, hoang mang tìm một tia xác nhận.
"Độc đã được giải rồi" Lam Hi Thần vỗ vỗ sau lưng Giang Trừng, có chút dở khóc dở cười. Ngày xưa hồi Vong Cơ còn bé xíu cũng chưa từng cần hắn phải ôn nhu an ủi cỡ này "Chỉ là linh khí đã bị tạm thời khóa lại trong người Giang tông chủ cần được đả thông dần dần thôi, dùng thảo dược và dùng linh lực, khoảng chừng ba, bốn tháng điều tức là ổn."
Thân là tông chủ một trong tứ đại gia tộc, đương nhiên Giang Trừng không phải đứa ngốc. Cơn hoảng sợ qua đi, hắn lập tức hiểu ra trúng Tán Linh Thảo đương nhiên không dễ chữa trị như vậy, lạnh lùng đẩy tay Lam Hi Thần ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, phút chốc quay lại vẻ mặt dửng dưng như thường lệ: "Chữa trị? Nghe Trạch Vu Quân nói chữa trị có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng theo hiểu biết của ta, giải độc Tán Linh Thảo dường như không đơn giản tới vậy?"
Nghe hắn nói câu này, Lam Hi Thần thoáng chốc bối rối, thậm chí, Giang Trừng còn có thể thề, trong phút chốc hắn đã thấy Trạch Vu Quân đỏ mặt.
Lập tức, Giang tông chủ liền có dự cảm không lành...
"Vì Tán Linh thảo là theo đường máu mà phát tán dần, nên lúc đó ta không còn cách nào khác, phải rút đi một lượng lớn máu trong cơ thể của Giang tông chủ..."
Giang Trừng gật đầu, nghĩ bụng đây chính là cách nhanh nhất. Thế nhưng, rút đi một lượng lớn máu đột ngột như vậy, nhất định cần truyền máu bổ sung. Ở Liên Hoa Ổ, năm xưa chỉ có tỷ tỷ và hắn là có đặc điểm máu tương thích có thể cho lẫn nhau. Hiện tại, ngay cả Kim Lăng – huyết mạch họ Giang gần hắn nhất cũng không tương thích với hắn nữa. Vậy máu bổ sung lấy ở đâu ra chứ?
Như đọc hiểu những suy nghĩ hiện tại của Giang Trừng, Lam Hi Thần cụp mắt xuống nhìn đất, tiếp tục nói: "Lượng máu bổ sung, lấy từ ta..."
Giang tông chủ cơ hồ trợn mắt muốn rớt cả con ngươi: "Lấy từ... Trạch Vu Quân đây?"
"Ngoài ra, để đả thông linh lực bị khóa trong người của Giang tông chủ từ bên ngoài, bắt buộc phải đẩy vào một lượng linh lực lớn hơn như thế" Lam Hi Thần tiếp tục nghiên cứu mặt đất dưới chân, không dám ngẩng mặt lên nhìn Giang Trừng
"Đẩy vào một lượng linh lực lớn hơn?" Giang Trừng mơ hồ lặp lại, thầm suy tính một chút – dựa vào tình trạng hiện nay của hắn, thì khi chữa trị, có lẽ Tán Linh Thảo cũng đã kịp phong bế năm, sáu phần linh lực cơ thể rồi. Kể cả bản thân có là Tam Độc Thánh Thủ tu vi không tệ, người truyền linh lực có là Trạch Vu Quân tài giỏi hơn người đi nữa, cũng không có cách nào cùng một lúc truyền một lúc sang cả bảy phần linh lực kia được!
Lam Hi Thần cẩn thận quan sát thần sắc nghi ngờ mờ mịt của Giang Trừng thêm chút nữa, thở dài lên tiếng: "Bình thường thì đúng là không có cách nào lập tức truyền từ người này sang người khác một lượng linh lực lớn đến như vậy mà không tổn hại tính mạng một trong hai người, nhưng ta và Giang tông chủ, may mắn, lại có chút đặc biệt."
Một lần nữa, Giang Trừng lại ngẩn người không hiểu. Đặc biệt? Là đặc biệt thế nào?
Như thể đọc hiểu nội tâm loạn xà ngầu của hắn, Lam Hi Thần mỉm cười nhợt nhạt, nói tiếp câu chuyện: "Nội lực của chúng ta tương thích. Hay nói cách khác, ta và Giang tông chủ vừa vặn có linh khí thuộc hai dòng bổ sung hoàn hảo."
______
Thừa nhận đi, lúc đầu tiên đọc, các người đã suy nghĩ đen tối đúng không??? E he he :v