Trận thi đấu bóng ngựa cuối cùng tuyên bố kết thúc bằng việc ngự y lên sân trị liệu cho Chu Giáng. Tất cả mọi người trên sân, bao gồm cả Cơ Hoài Thanh đều trăm miệng một lời, nói là lúc Cơ Hoài Thanh công tử đánh bóng không cẩn thận đánh phải mắt cá chân Chu công tử, dẫn đến việc hắn ngã ngựa bị thương.
Mặc dù Hoài Thanh công tử chỉ là ngộ thương nhưng vẫn thập phần hổ thẹn, còn phái quản gia tới phủ Định Quốc công đưa lễ vật thăm hỏi, thỉnh cầu đừng trách cứ công tử bất ngờ gây ngộ thương.
Định Quốc công thụ sủng nhược kinh, vội vã tỏ rõ thái độ nói là do tôn tử nhà mình không cẩn thận, Hoài Thanh công tử thiện đức khoan dung thật khiến người cảm động...
"Ta biết, tâm địa của Cơ Hoài Thanh này còn nhỏ hơn mũi kim, ta mới không chịu biết chưa! Tổ phụ ta còn nổi trận lôi đình, muốn ta dù dưỡng thương cũng phải đọc sách nhận sai mỗi ngày, bảo là muốn diệt cái tính tình táo bạo này của ta!" Chu Giáng nằm trên giường, vẻ mặt như đưa đám. Hắn bị Cơ Hoài Thanh đánh cho ngã khỏi ngựa, sau đó về nhà còn bị tổ phụ và phụ thân trách mắng một trận, bây giờ cả người buồn bã ỉu xìu, hối hận phát điên.
Vân Trinh dở khóc dở cười, nhìn kỹ mắt cá chân hắn một chút: "Ngự y nói thế nào? Có ảnh hưởng tới việc đi lại sau này không?"
"Hoàn hảo, họ nói chỉ là rạn xương thôi, rất dễ lành. Cỡ trăm ngày sau là chạy nhảy thoải mái rồi, nhưng mà phải dưỡng thương thật tốt không cho sử dụng chân quá mức. AAA! Mỗi ngày đều như này, còn phải chịu đựng ba tháng trời. Không bằng để ta chết đi cho rồi." Chu Giáng ôm Vân Trinh gào khóc thảm thiết.
Vân Trinh biết chuyện này đối với người hiếu động, thích vui chơi như Chu Giáng đúng là làm khó hắn. Huống hồ lần này quá nửa là do mình ra tay hơi quá, mấy lần làm Cơ Hoài Thanh mất uy phong, hắn không dám động tới Vân Trinh nhưng lại có thể xuống tay với Chu Giáng vẫn luôn đi theo bên cạnh.
Vân Trinh vỗ vỗ vai Chu Giáng: "Lúc đó ta sẽ đưa chút đồ hay ho tới cho ngươi chơi." Chu Giáng cọ cọ mặt lên y phục của Vân Trinh: "Ta đã phiền muốn chết rồi... Ngươi rảnh rỗi nhớ qua với ta nha. Ngươi tới rồi khẳng định tổ phụ cũng sẽ không làm khó ta. Huynh đệ tốt, Cát Tường Nhi tốt bụng, nhất định ngươi phải cứu ta! Ngươi chính là quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn!"
Vân Trinh dở khóc dở cười: "Bồ tát cái gì, ta là nam! Được rồi, ta rảnh thì nhất định sẽ qua với ngươi..." Hắn bỗng nhiên ngừng lại, vì hắn thấy một cô nương mặc đồ màu trắng, trong tay còn bưng một cái khay xốc mành lên muốn tiến vào. Nhìn thấy có khách còn là nam nhân, liền kinh hoảng kêu một tiếng, mặt mũi lập tức đỏ bừng lên hoảng loạn lùi ra ngoài.
Đây mới đúng là nữ bồ tát! Vân Trinh nghiêm mặt đẩy Chu Giáng ra, Chu Giáng ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh người kia, cười nói: "Là biểu muội bên họ hàng xa của mẫu thân ta, mấy ngày nay mẫu thân để nàng tới chăm sóc ta, làm gia nhân trong nhà. Ngày thường nàng cũng không ra khỏi cổng, nhìn thấy ngươi có lẽ là có chút hoảng hốt."
Vân Trinh không lên tiếng đột nhiên cảm giác thấy có chút tẻ nhạt, cuối cùng không nhịn được, cười lạnh thanh: "Phủ Quốc Công lớn như vậy, người ở thành đàn vậy mà còn để biểu tiểu thư tới làm nha đầu, thật đúng là được mở mang tầm mắt."
Chu Giáng ngẩn ra, quay đầu nói: "Chắc là mẫu thân nghĩ bọn nha đầu không đủ tận tâm —— ngươi là đang thấy bất công thay biểu muội của ta sao?"
Nàng cũng xứng? Vân Trinh nhớ tới ngày trước bỗng nhiên ở đâu có một đứa nhỏ nói là của Chu Giáng, biểu muội họ Lưu kia còn cầu xin bọn họ lưu hắn lại, liền cười lạnh thanh. Tính toán tuổi tác của đứa bé kia một chút, không phải chính là từ lúc này đã...(*)
Vân Trinh không dây dưa nữa, đặt đồ vật mình mang tới lên trên bàn: "Trong phủ còn có chút việc, ngươi dưỡng thương cho tốt. Ta về trước."
Hắn xốc mành đi ra ngoài, nhìn thấy 'Oánh muội' kia vẫn còn đang chờ bên ngoài, phía sau là đại nha đầu hầu hạ cho Chu Giáng tên là Bích Tỳ, Thanh Ngọc. Bọn họ đều nhận ra Vân Trinh, cùng tiến lên hành lễ với Vân Trinh: "Bái kiến Hầu gia."
Lưu Oánh cũng hạ người hành lễ.
Vân Trinh nhìn nàng một cái, đè xuống sự chán ghét trong đáy lòng, cũng không nói gì mà sải bước rời đi, luồng hương của cây cỏ và mùi bưởi trên người hắn lạnh lẽo đảo qua.
Lưu Oánh khẽ ngẩng trố mắt nhìn theo, Thanh Ngọc vén rèm lên, thấy nàng ngẩn người, cười nói: "Biểu tiểu thư?"
Lưu Oánh nói: "Vừa nãy là —— Chiêu Tín Hầu? Chính là vị bạn tốt của biểu ca?"
Thanh Ngọc cười nói: "Phải, Chiêu Tín Hầu từ khi còn bé đã thường xuyên tới quý phủ của chúng ta, sau đó vì phải giữ đạo hiếu nên đã nhiều năm không tới. Hôm nay nhìn thấy, suýt chút nữa ta cũng không nhận ra."
Lưu Oánh giật mình nói: "Người quý khí như vậy... Không phải nói trưởng Công chúa có xuất thân đạo tặc sao?" Trên áo của hắn có nạm ngọc cùng với vải vóc sáng láng lộng lẫy lưu chuyển, còn có mùi hương mát lạnh không tầm thường. Thiếu niên hào hoa phú quý, khí chất như châu như ngọc thật khiến người bên cạnh tự ti, mặc cảm.
Trong mắt Bích Tỳ lướt qua một tia xem thường: "Biểu tiểu thư, nơi này chính là Quốc Công phủ. Vị kia chính là Chiêu Tín Hầu do triều đình ngự phong, là con trưởng của trưởng Công chúa được khâm phong đường hoàng, còn có thể gọi Bệ hạ một tiếng cữu cữu. Nếu không phải công tử nhà chúng ta thuở nhỏ đã có giao hảo tốt với Hầu gia, thì khi Chiêu Tín Hầu đến quý phủ, Quốc Công gia còn phải đích thân đãi khách, nào có chuyện đến phiên chúng ta tiến lên nói chuyện. Cao tổ lúc đó chẳng phải cũng là người ngoài biên thành sao? Anh hùng bất luận xuất xứ, mấy lời đồn đại thôn dã này không cần nhắc đến kẻo chuốc họa cho công tử."
Lưu Oánh đỏ bừng cả mặt: "Là dì nói..." Nàng bỗng nhiên ý thức được không thể nói như vậy, vội vàng nói: "Ta biết rồi, đa tạ tỷ tỷ dạy ta, lần sau sẽ không dám nữa."
Lúc Lưu Oánh bưng khay đi vào, Chu Giáng vẫn nằm trên giường ngẩn người. Nhìn thấy Lưu Oánh hắn bỗng có chút khó chịu: "Biểu muội để đó đi, cứ để Bích Tỳ làm là được rồi."
Lưu Oánh ngại ngùng nở nụ cười: "Dì nói chân ngài cần phải tĩnh dưỡng."
Chu Giáng nói: "Để đó đi, vừa nãy Chiêu Tín Hầu nói với ta mấy câu, thấy cũng đúng. Biểu muội là khách ở xa tới, nào có đạo lý đối xử với khách như vậy. Để chút nữa ta nói với nương một chút, đều là do nương ta không cân nhắc chu toàn."
Lưu Oánh ngẩn ra: "Chiêu Tín Hầu?"
Bích Tỳ nhìn nàng một cái, lưu loát tiếp nhận chén thuốc bưng qua bên giường, cười nói với Chu Giáng: "Chả trách, vừa rồi ở ngoài cửa Chiêu Tín Hầu còn liếc nhìn biểu tiểu thư. Nghe nói Chiêu Tín Hầu chỉ dùng một mũi tên đã diệt trừ tai họa, ta nghĩ người cũng là nhân nghĩa, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ. Công tử ngày ngày ở cùng Chiêu Tín Hầu cũng nên học được cử chỉ nghĩa hiệp này đi?"
Lưu Oánh vừa nghe mặt lại càng thêm đỏ hồng.
Chu Giáng ngẩn ra, quay đầu nhìn kỹ mặt Lưu Oánh. Hắn vẫn biết biểu muội này của mình dáng dấp không tồi, hiện còn mặc một thân màu xanh nhạt nhìn như áσ ɭóŧ, gương mặt xấu hổ và hai lúm đồng tiền trên má càng hiện ra vẻ quyến rũ mê người.
Cho nên Vân Trinh quả thực vì nhìn thấy biểu muội này tiến vào nên mới rời đi? Chẳng lẽ là Trinh ca nhi nhìn thấy Oánh muội điềm đạm đáng yêu, cho nên mới thấy bất công thay cho nàng? Lần này Chu Giáng lại càng không thoải mái, hắn cảm thấy Trinh ca thật không tử tế, bọn họ làm huynh đệ nhiều năm như vậy mà chỉ vì một người ngoài...
Chu Giáng tiếp nhận chén thuốc trong tay Bích Tỳ, uống hết một hơi rồi nói: "Thanh Ngọc, chút nữa ngươi qua chỗ thái thái chuyển lời thay ta, nói biểu muội bây giờ cũng đã lớn, dù là tạm trú nhưng trên người còn có hiếu. Mà chỗ ta mỗi ngày cũng có rất nhiều anh em họ hàng là nam tiến vào, nếu cứ mãi đυ.ng phải cũng không tiện. Chiêu Tín Hầu còn nói sẽ thường xuyên qua thăm ta, hiện giờ kỳ thực vết thương của ta cũng không có vấn đề gì, không cần làm phiền biểu muội tới chăm sóc."
Thanh Ngọc vội vã quỳ xuống đáp: "Vâng."
Lưu Oánh nghe hắn nói mặt liền trắng bệch, nhưng nàng vốn nhát gan lại là người từ thôn nhỏ tới, nhất thời càng không biết nên nói cái gì, đành phải xấu hổ nhẫn nhịn trở về.
Bích Tỳ nhìn nàng rời đi, lúc này mới cười rộ lên: "Công tử như vừa rồi mới ra dáng một công tử thế gia chứ. Ta nói mà, ta và Thanh Ngọc từ nhỏ đã hầu hạ ngươi làm sao lại không bằng người khác chứ?"
Thanh Ngọc thở dài: "Thôi nha, công tử cũng ngày một lớn hơn, cái miệng này của ngươi cũng nên sửa lại đi. Ý tứ của thái thái rất rõ ràng, đơn giản là muốn thân càng thêm thân thôi."
Bích Tỳ nở nụ cười: "Tuy nói công tử nhà chúng ta không nhận tước nhưng vẫn là công tử của Quốc Công phủ, còn có giao hảo với Chiêu Tín Hầu, việc hôn sự của hắn chẳng lẽ còn không thể tìm một danh môn khuê tú hay sao? Dòng dõi của biểu tiểu thư này sao có thể xứng làm chính thất của phủ Quốc Công? Cũng chỉ có thể làm tiểu thϊếp thôi, nhưng nếu có ý tứ để nàng làm thϊếp trong khi chính thất còn chưa có. Vậy trước tiên sẽ là nạp chính biểu muội của mình làm thϊếp, việc này nếu truyền ra ngoài thì khuê tú nhà cao cửa rộng nào chịu gả tới cơ chứ?"
Thanh Ngọc liếc nhìn Chu Giáng, kỳ thực nàng biết lúc này không tiện nói, nhưng lại sợ công tử nhà mình ngốc nghếch sẽ bị mẫu thân sắp đặt. Nàng hầu hạ thiếu gia đã nhiều năm lại là người thành thục, sao có thể không lo lắng nếu thiếu gia thật sự cưới người như thế thì sẽ không có được sự trợ giúp từ nhà vợ? Nghĩ một hồi liền thở dài: "Ta thấy, là thái thái lo lắng khuê tú nhà giàu sẽ không dễ quản thúc đi, dù sao tính khí thái thái cũng rất dễ mềm lòng..."
Bích Tỳ liếc nhìn Chu Giáng dường như vẫn luôn ngẩn người, nở nụ cười nhạt: "Tỷ tỷ ngài nghĩ thật đơn giản. Ta lại cảm thấy, tâm lý của thái thái đã quá rõ ràng, đây chưa chắc đã là vì thiếu gia nhà chúng ta. Trước đây ngài đối với sự nghiệp học hành của thiếu gia quản chặt như vậy, ngày thường nếu chúng ta đeo hoa hay là mặc y phục hồng đều sẽ bị thái thái tàn nhẫn quát tháo. Không những thế còn thường xuyên ân cần dạy bảo, chỉ sợ chúng ta câu dẫn khiến nhi tử không chịu đọc sách, nếu đã như thế vì sao bỗng nhiên lại phái biểu tiểu thư tới chăm sóc? Rõ ràng là có dụng ý khác, là ngài biết rõ Chiêu Tín Hầu sẽ đến thăm thiếu gia nên cho người ở chỗ này ôm cây đợi thỏ đi. Đều là làm tiểu thϊếp, nếu được làm tiểu thϊếp cho Hầu phủ sẽ càng nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể lôi kéo Hầu phủ, tiền đồ của thiếu gia nhà ta cũng sẽ có người hỗ trợ..."
Chu Giáng đột nhiên ngẩng đầu, như vừa tình giấc chiêm bao: "Mẫu thân thật hồ đồ!"
Trong đáy mắt Bích Tỳ xẹt qua vẻ đắc ý mà nở nụ cười: "Tuổi của Hầu gia còn nhỏ hơn so với công tử, chính là thấy người còn nhỏ, trong nhà còn không có trưởng bối làm chủ... theo ta thấy, nếu quả thật Hầu gia coi trọng biểu tiểu thư, đối với công tử ngược lại là sự trợ lực tuyệt hảo. Dù làm tiểu thϊếp cho Hầu phủ nhưng còn có thể cho ngươi một tương lai tốt, không bằng công tử ở giữa tác hợp..."
Chu Giáng bỗng nhiên bùng nổ: "Cả ngày nói hưu nói vượn cái gì! Hầu gia là người các ngươi có thể ở chỗ này chỉ trỏ sao. Cút!"
Bích Tỳ lấy làm kinh hãi, mặt đỏ tới mang tai nước mắt cũng nhanh chóng rơi xuống, bị Thanh Ngọc vội vã kéo đi. Chu Giáng thở hổn hển, luồng khí nghẹn trong ngực mãnh liệt ngang dọc tứ tung mà đυ.ng nhau, tức giận ném bát thuốc xuống sàn, l*иg ngực phập phồng, lại hoàn toàn không biết đến cùng vì sao mình lại tức giận.
Rốt cuộc là giận mẫu thân mình tự chủ trương, hay là giận Cát Tường Nhi quá đơn thuần? Không chừng còn thật sự có thể dính bẫy! Nếu quả thật hắn đòi mình ân tình này, người trong nhà khẳng định chỉ ước gì có thể lập tức gọi kiệu đưa biểu muội qua, tới lúc đó mình phải làm thế nào.
Chu Giáng ngã xuống, ngay đến đau đớn trên đùi cũng quên mất, càng ngày càng tức giận đến không ngủ được.
(*) Nghĩa là, kiếp đầu tiên, khi Chu Giáng cưới Vân Trinh thì hắn đã có một đứa con riêng. Hơn nữa đứa con đó rất có thể là có từ lúc hắn còn nhỏ thế này nè!!! Ngày ấy hắn cưới Vân Trinh, nhưng lại vẫn muốn nghe theo gia đình mà cưới vợ đẻ con, vẹn toàn cả chuyện tình lẫn chuyện nối dõi tông đường.