Sân bay, hai người đàn ông mặc tây trang đen, cung kính cúi người, "Tiểu thư, hoan nghênh trở về!"
Cô gái hai tay trống không nhìn lướt qua hai người cung kính, đôi mắt phượng lúng liếng, bất tri bất giác mê hoặc con người, chiếc áo phông đơn giản phối cùng quần jean lại không che giấu nổi khí tức mị hoặc lộ ra trên người, mái tóc đen gợn sóng dài đến thắt lưng, dưới ánh mặt trời ánh lên tia đỏ, như hòa cùng con người cô mị hoặc nhân tâm. Trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh là một chiếc vòng tay lẳng lặng nằm đó, vòng ngọc bích lục mơ hồ lóe lên tia huyết sắc, nếu như không chú ý sẽ không phát hiện được.
Thiên Mị mị mắt nhìn ánh mặt trời ngoài sân bay, vang lên bên tai là lời nói của cha khi đó, "Bắc đảo phải nhờ vào con!" Kỳ thực, cô bất quá chỉ là một công cụ! Nhếch môi cười cười, lười biếng mà lại thần bí. Ai bắt gặp nụ cười xinh đẹp này của cô, phần nhiều đều bị nó mê hoặc, mà chưa từng thấy rõ thâm ý ẩn sau nụ cười ấy.
Xe lái vào một biệt thự sang trọng, ngồi phía sau, Thiên Mị vẫn như cũ nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa như hết thảy bên ngoài đều không đủ để khơi gợi hứng thú của cô, cho dù đã rời nhà rất lâu, còn có người thân chờ đợi trong nhà!
"Tiểu thư, đến rồi!"
Cửa xe mở ra, Thiên Mị chậm rãi mở hai mắt, bộ dạng ngái ngủ, khiến vệ sĩ vẫn luôn chuyên nghiệp hơi đỏ mặt, vội vã dời tầm mắt.
Thiên Mị ưu nhã bước từ trong xe ra, trong mắt sớm đã là một mảnh thanh tĩnh, nhếch miệng, đưa tay sờ sờ mặt, có chút tự giễu. Không nghĩ tới gương mặt này vẫn còn có chút giá trị, đáng tiếc lâu như vậy mới thấy lại ánh mặt trời, lãng phí một cách vô ích nhiều năm như vậy!
"Thiên Mị..."
Thư Cầm ra đón, thân thiết kéo tay Thiên Mị, vừa quan sát cô từ trên xuống dưới, vừa kéo cô vào trong nhà, trong miệng hỏi, “Ở Mỹ có khỏe không?”
Nơi này là Lam đảo thần bí, không cho người ngoài biết, nhưng Lam đảo cũng không coi là ngăn cách, bởi vì người trên Lam đảo cũng không phải là không ra ngoài, chỉ là ở bên ngoài đều sẽ che giấu thân phận mà thôi.
Thiên Mị khẽ cười nói, "Cũng không tệ lắm!" Đảo mắt nhìn về phía Thiên Nghiêm trên salon, nhàn nhạt gật đầu, “Cha!”
Tầm nhìn rơi vào cô gái bên cạnh Thiên Nghiêm, trong mắt Thiên Mị không khỏi lộ ra một tia hứng thú. Thư Cầm liền vội vàng giới thiệu, “Đây là em gái của con, Thiên Ngữ, khi con bé mới ra đời con đã đi rồi.” Câu này tương đương với thừa lời, Thiên Mị đương nhiên biết cô em gái này là khi cô đi mới ra đời, bất quá chắc hẳn Thư Cầm nghĩ đến khi cô đi vẫn còn quá nhỏ, cũng không nhớ rõ lắm chuyện hồi bé, cho nên mới nói như vậy.
Thiên Ngữ ôn hòa kêu một tiếng “Chị!”, sau đó liền nói thân thể khó chịu, đi lên lầu nghỉ ngơi.
Thư Cầm có chút lúng túng nói, “Thiên Mị, con đừng để ý, Thiên Ngữ bị mẹ chiều hư rồi!”
Thiên Mị cười cười, am hiểu lòng người nói, “ Không có việc gì, quen rồi sẽ tốt thôi!”
Trong lòng Thư Cầm rất thoải mái, đứa con gái này từ nhỏ đã không ở bên cạnh, bây giờ nhìn thấy nó xuất chúng như thế, trong lòng bà tất nhiên cao hứng.
Lam đảo trước giờ vẫn là chia đôi thiên hạ, Nam đảo Bắc đảo mạnh ai nấy quản, Nam đảo do Tề gia làm chủ. Tề gia hiện thời do Tề Mặc tuổi trẻ tài cao đương nhiệm, không chút thua kém những lão hồ ly kia. Còn Bắc đảo là do Thiên gia làm chủ, trừ Thiên gia ra, còn có ba đại thế gia, Bùi thị, Ngải thị, Tô gia, toàn bộ Bắc đảo do bốn đại gia tộc thống lĩnh.
Thiên gia thân đứng đầu bốn đại gia tộc, Thiên gia tiểu thư trở về, mượn cơ hội này hội tụ một phen là khó tránh khỏi, chủ yếu là muốn để bọn trẻ trao đổi một chút tình cảm, sau này thiên hạ không phải là của người trẻ tuổi sao?
Bóng người trong biệt thự như thoi đưa, phi thường náo nhiệt, dưới ánh đèn mờ ảo, Thiên Mị nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay, nhìn xuyên qua chất lỏng màu đỏ, mọi thứ đều như được phủ lên một lớp sa đỏ tươi, Thiên Mị hài lòng nhếch nhếch môi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
"Thiên tiểu thư thực sự là tửu lượng tốt!"
Thiên Mị khẽ cười một tiếng, xoay người nhìn về phía người đến, lười biếng hỏi, "Thế nào? Bùi tổng có hứng thú với tôi?” Nói xong đã giơ tay gác lên vai y.
Bùi thị tổng tài Bùi Diễm, ôn nhu trầm ổn, tuấn mỹ bất phàm, là người được chọn làm tấm chồng hoàn mỹ trong lòng đông đảo phụ nữ ở Bắc đảo. Lần này tới tham gia tụ hội đều là nhân vật có máu mặt ở Bắc đảo, lần tụ hội này thực chất, nói trắng ra là thân cận, rất nhiều cô gái từ lâu đã chọn trúng Bùi Diễm, cũng tự nhận là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, chỉ có mình mới xứng đôi với người đàn ông như vậy, bây giờ nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một vị Thiên gia tiểu thư đoạt mất, tất nhiên không cam lòng.
“Thiên Ngữ, chị cậu đẹp thật nha!” Một cô gái ăn vận xinh đẹp vừa cười vừa nói.
Thiên Ngữ hừ lạnh nói, “ Tôi không có chị!” Tầm nhìn rơi vào trên người Thiên Mị, đáy mắt lộ ra một tia đố kị. Ai biết người chị này là như thế nào xuất hiện, ai muốn chứ, cô ước gì cô ta sớm biến đi, vốn dĩ tụ hội như thế này, cô mới là tiêu điểm, nhưng hiện tại, tất cả ánh mắt đều bị cái người được gọi là chị kia đoạt mất!
Bên kia, khóe miệng Bùi Diễm nhếch thành một độ cong ôn nhu, không để ý đến Thiên Mị đùa giỡn, mà vừa cười vừa nói, “Thiên Mị, người em gái kia của cô, hình như rất ghét cô nha!”
Thiên Mị nhíu mày, "Bùi tổng là đang cười hả hê sao?”
Bùi Diễm khẽ cười nói, "Tôi cũng không dám!"
Thiên Mị nhìn lướt qua đoàn người, hỏi, “Dĩnh nhi đâu?”
Bùi Diễm giơ tay bưng hai ly rượu đỏ, đưa một ly cho Thiên Mị, mới cười nói, "Nha đầu kia nói cô quay về trước cũng không nói với cô ấy một tiếng, cho nên trừ phi cô tự mình đi xin lỗi, bằng không cô ấy cả đời cũng không để ý cô!”
Thiên Mị có chút đau đầu day day thái dương, "Nha đầu kia cũng nên trưởng thành rồi!"
Bùi Diễm thở dài nói, “Cô ấy đã lớn quá mức rồi!” Trong giọng nói có chút yêu thương.
Nghe vậy, Thiên Mị trầm mặc, một lát sau, mới nhẹ giọng mở miệng, “Có người nói với tôi, nếu như không muốn bị số phận nắm trong tay, thì phải trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ có thể khống chế vận mệnh trong tay.” Tầm nhìn vô tình hay hữu ý rơi vào chiếc vòng nơi cổ tay, dường như nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười, ánh mắt lộ ra một nụ cười.
Không khí vốn đang náo nhiệt đột nhiên an tĩnh, Thiên Mị phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía cửa ra vào, hai mắt híp lại, Tề Mặc đương gia của Tề gia.
Dường như cảm thấy một ánh mắt không bình thường, Tề Mặc quay đầu nhìn sang, ánh mắt giao nhau. Đôi mắt xanh thẫm thâm thúy như vòng xoáy, tựa hồ như muốn hút người ta vào bên trong, gắt gao khóa trụ Thiên Mị không buông.
Thiên Mị hơi nhếch môi, nâng ly về phía hắn, sau đó như không có chuyện gì xảy ra dời tầm mắt đi nơi khác.
Bùi Diễm thấp giọng nói, “Tề Mặc này không ngờ lại dám cứ thế mà vào Bắc đảo, quả thực có chút can đảm!” Nam đảo Bắc đảo ngoài mặt nhìn vào yên bình, nhưng trên thực tế là thủy hỏa bất dung, hắn không sợ có đến mà không có về sao?
Tề Mặc chỉ dẫn theo một vệ sĩ, cứ thế mà đến, đối với việc hắn không mời mà tới, Thiên Nghiêm ngược lại không thể nói gì, chỉ có thể khách sáo bắt chuyện, hiện tại còn chưa phải lúc xé rách mặt.
Đang lúc rảnh rỗi, Thiên Nghiêm thấy Thiên Mị và Bùi Diễm trò chuyện với nhau rất vui vẻ, không khỏi nhíu nhíu mày. Bùi Diễm chẳng lẽ coi trọng Thiên Mị? Nhưng lại không như mong muốn của ông, mặc dù ông có ý định kết thông gia với Bùi thị, nhưng đối tượng đã chọn lại là Thiên Ngữ, dù sao sau này Thiên Ngữ sẽ là gia chủ của Thiên gia!