Quỷ Đường

Chương 9: Lợi ích huân tâm

Edit: Thanh An huyện chủ

Beta: Lyn

*********

Có ý tưởng rồi, tâm trạng của bọn họ trở nên tốt hơn, một mặt vội vàng tìm người để bán nhà, mặt khác lại thoải mái chơi đùa với nhau.

Hai người yêu nhau nên nhìn ở đâu cũng là phong cảnh đẹp đẽ, từ cây cầu nhỏ của thị trấn Phong Hợp đến dòng sông rồi cây cối, qua ánh mắt của người có tình đều trở nên thật tốt đẹp.

Họ không biết rằng trong lúc họ đang hưởng thụ khoảng thời gian tốt đẹp, một trận tai nạn đang lặng lẽ tới gần.

Mấy ngày nay đột nhiên lại không thấy mẹ liên lạc, Lưu Tinh Phân cũng không để ý, chỉ coi mẹ và chú Lý đang hưởng thụ trong tình yêu tuổi xế chiều mà không quan tâm.

Đoạn tử Thừa và Giác Vũ Hậu bên kia cũng an tĩnh hẳn, không nhận được tin tức xấu gì truyền đến, bọn họ nào đâu biết đây chỉ là yên tĩnh trước cơn bão, nào biết được hai người kia cũng không yên tĩnh như vẻ bề ngoài.

Hai bọn hắn mặc kệ lời Vương Dũng giao phó rằng: Không cần đi tìm tử thi nữa. Không đi tìm tử thi thì bọn họ làm việc gì bây giờ? Lại nói dù có tìm thì kết quả vẫn bán hết đó thôi.

Mặc kệ lời Vương Dũng, bọn họ vẫn giữ ý định, đi tìm kiếm khắp nơi.

Bọn họ thích đi tìm kiếm ở những thôn làng nhỏ, vì những nơi như thế dễ tìm được xác chết bọn họ muốn.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài cùng nhau sau khi cãi nhau.

Bọn họ thường xuyên cãi nhau, vì vấn đề phân công công việc, rồi về thù lao... Tựa như một đôi vợ chồng vì dầu muối tương giấm mà đánh cãi nhau, mâu thuẫn của bọn họ khá nhiều. Nhưng dù thế nào, cuối cùng bọn họ vẫn phải làm hòa: kết nhóm, chấp nhận thôi.

Thế nhưng lần này, bọn họ làm hơi quá đáng, nguyên nhân là do Vương Dũng lại cho gia đình của cỗ tử thi kia nhiều tiền như vậy, cùng nói lần này khác biệt, xem như là tiền bồi thường bảo hiểm. Nhưng bọn họ không dám đắc tội với Vương Dũng, Vương Dũng còn nói chính hắn không nhận được tiền, lại nói thêm nếu đắc tội với Vương Dũng thì về sau làm sao mà làm ăn được nữa? Thế là bọn hắn oán trách lẫn nhau, cuối cùng thì xảy ra chuyện đánh nhau.

Sau đó Vương Dũng giận dữ dạy dỗ bọn hắn một trận, nhìn Vương Dũng còn có nét tuyệt vọng ở từ trong ánh mắt. Thậm chí Đoạn tử Thừa còn nằm mơ thấy Vương Dũng cao chạy xa bay.

Thật ra giấc mộng này cũng rất chuẩn, Vương Dũng và Lưu Tinh Phân đúng là chuẩn bị rời khỏi thị trấn Phong Hợp.

Lúc Đoạn tử Thừa tỉnh lại, mồ hôi khắp cả mặt mũi.

Hiện tại, hắn cùng với Vũ Giác Hậu là châu chấu trên một sợi dây thừng, trở mặt thì không ai được lời cả.

Đoạn tử Thừa trước hết là xuống nước lấy lòng Giác Vũ Hậu, thân thể khỏe mạnh một chút, hắn mời Giác Vũ Hậu đi ăn cơm.

Giác Vũ Hậu được mời cơm, nghiêng đầu nhìn lại Đoạn tử Thừa một chút, trong đầu xoay chuyển bao nhiêu ý nghĩ.

Hắn tự biết bữa cơm thịnh soạn này là ý gì. Đoạn tử Thừa không phải thật tâm thật ý muốn hòa hảo, làm vui lòng hắn, mà là vì tiếp tục hợp tác để làm chuyện kia, hắn cũng thuận theo nhận lời, vì thế hắn cũng bày ra khuôn mặt tươi cười nói những điều trái với lòng.

Bữa cơm kia cuối cùng lại ăn, có điều hai người lại hoàn hảo như chưa có gì xảy ra, mặc dù trong lòng vẫn có khúc mắc nhưng ngoài mặt vẫn ăn ý hoàn hảo.

Nói đi cũng phải nói lại, bọn họ thích phân tranh là một chuyện, nhưng người thì lại rất cần cù chịu khó, trèo đèo lội suối cũng không hề oán than một lời.

Bọn họ đều là kẻ không có bằng cấp, không có tay nghề, lại không muốn làm nông dân.....Đối với bọn họ, công việc này là công việc kiếm tiền nhanh chóng và thuận lợi nhất.

Giải quyết xong mâu thuẫn, bọn họ lại lên đường đi tìm thi thể.

Đi hết các thôn xóm, một đường đều ngâm nga bài hát.

Bọn họ không nghĩ sâu xa như Vương Dũng và Lưu Tinh Phân, chỉ cần có tiền là đủ.

"Anh Vương bảo không cần tìm thi thể nữa...." Đoạn tử Thừa nhắc lại lời của Vương Dũng đã nói.

"Đừng nghe anh ta, anh ta luôn như thế, những lời nói này đã nói với chúng ta rất nhiều lần rồi?"

"Ừ..."

"Chỉ cần chúng ta tìm, dù thế nào thì hắn vẫn nhận, có thể kiếm tiền, ai mà không muốn làm chứ?"

"Cũng đúng, hắn mặc dù bảo chúng ta dừng tìm thi thể lại, nhưng đến khi chúng ta mang tới thì vẫn nhận, đừng để ý nữa, cứ tìm là được."

Bọn họ đầu tiên là muốn đến Đại Di Loan, nhưng mà gần đây nơi đó lại không có tin tức gì, thế là thay đổi kế hoạch, quyết định đến nơi khác xem xét trước.

Đoạn tử Thừa đối với nông thôn tương đối quen thuộc, lớn lên ở nông thôn, hiện tại, ở rất nhiều vùng nông thôn chỉ có người già cùng phụ nữ, trẻ con ở lại trong thông cũng rất ít. Trong thôn không có trường học, người trẻ tuổi phải mang trẻ con trong nhà lên thành phố lớn, thị trấn lớn để làm việc.

Người già xảy ra chuyện có tỷ lệ tương đối cao, mặc dù trong thôn cũng có đường giao thông nhưng xe cộ lui tới cũng là ít đến đáng thương. Có đôi khi bọn họ cố ý dừng xe ở ngoài thôn.

Người trẻ bọn họ đều lên thành phố, thực ra ở nông thôn mùa này là nơi thú vị nhất, thời tiết không quá oi bức như trong thành phố, trên sườn đồi nhiều khi vẫn còn các loại quả dại....

Nghe nói trên núi ở đây có loại hạt dẻ nho nhỏ, nướng ăn rất thơm ngon, dù sao hiện tại cũng không có việc gì, bọn họ dự định đi lấy một giỏ mang về.

Bây giờ, ở vùng nông thôn hẻo lánh người trẻ tuổi cực ít, thiếu nữ lại càng ít, tới những chỗ như vậy chính là cực kỳ buồn chán, lên núi hái quả dại chính là thú vui tiêu khiển, bọn họ cảm giác đây là khoảng thời gian tự do nhất, không giống như đi làm thuê. Chín giờ sáng đi, năm giờ chiều về, muốn xin nghỉ phép cũng thật khó khăn.

Không thể không nói, khi hái quả dại thì cảm thấy rằng tính trẻ con của họ chưa dứt.

Đây cũng là lúc bọn họ hòa hảo nhất, không cùng nhau tranh chấp.

Bọn họ đến nơi thôn trang này so với Đại Di Loan có trên trăm gia đình, Đại Di Loan nhân khẩu không nhiều, có thể hợp tác cùng bọn họ, có thể hỗ trợ bọn họ kiếm tử thi, ở đây nhiều người, nhiều người thì lắm miệng. Bọn họ chỉ có thể thuê nhà rồi thành khách thuê trọ, không thể trở thành quan hệ hợp tác được.

Vì một số lợi ích mờ ám mà khách thuê trọ thường thường sẽ giúp bọn họ giữ bí mật.

Đem thi thể bán lấy tiền, đây không phải là điều đại bất kính sao? Bọn hắn vừa dùng thi thể kiếm tiền, mặc khác cũng vẫn muốn giữ lại mặt mũi của chính mình.

Cho nên, không phải lo lắng khi làm khách thuê.

Tạm thời để ra sau đầu chuyện làm ăn, khó có thời gian bản thân bọn họ thư thái.

Bọn họ theo đường thôn dân chỉ mà đi lên núi, sườn núi có chút dốc, cây cối rậm rạp, dễ hiểu thôi vì hiện tại có rất ít người đi leo núi.

Đang lúc bọn họ leo đến giữa sườn núi, xa xa nghe như có người kêu cứu.

Nơi này núi cao, đường xa, chỗ đó lại truyền đến tiếng kêu cứu?

Tiếng kêu cứu rất yếu ớt: " Cứu... cứu mạng với..."

Đoạn tử Thừa muốn tiến lên để nhìn, Vũ Giác Hậu lại kéo hắn lại.

"Đây chẳng phải có việc làm ăn kéo tận cửa sao?"

"Thấy chết không cứu?"

"Những việc thất đức hơn thế này tôi đều làm rồi, cũng không phải chúng ta hãm hại..."

Một số thời điểm, Đoạn tử Thừa thực sự mềm lòng hơn Vũ Giác Hậu, những lúc như thế này, cần Giác Vũ Hậu phải nhẫn tâm, nếu Giác Vũ Hậu đọng lòng trắc ẩn thì một phần việc làm ăn của bọn họ liền mất.

Quên nói một chút, bọn họ ngoại trừ ở địa phương hẻo lánh mua các thi thể ngoài ý muốn ra còn mua thêm loại khác. Loại sự tình này chỉ có bọn hắn biết, đó chính là bí mật. Đó cũng là chuyện bọn họ cãi nhau nhiều nhất.

Bọn hắn giống như hai kẻ cờ bạc, một bên được ăn cả, ngã về không, một bên muốn lưu lại đường lui.

Đoạn tử Thừa có tài ăn nói khá tốt, trước kia hắn cũng có khoảng thời gian khá tốt đẹp, hắn từng có một đoạn tình cảm lưu luyến. Bởi vậy, tính cách sáng đó thường nhảy ra chống lại với chính hắn.

Nếu không phải vì không hiểu chuyện làm ăn, bị một vụ làm cho táng gia bại sản, hắn cũng không theo Giác Vũ Hậu làm loại chuyện này.

Giác Vũ Hậu lại khắc hắn, từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh tăm tối.

Hắn từ nhỏ không có mẹ ruột, hắn được cha và mẹ kế nuôi bằng gậy gộc mà lớn lên.

Bởi vậy, hắn từ nhỏ đã luôn gây chuyện đánh nhau, năm mười ba tuổi liền bỏ học, cùng với giang hồ bôn ba.

Cha và mẹ kế hắn chưa bao giờ thèm đi tìm kiếm, cũng như hoi han đến cuộc sống của hắn, hắn chính là kẻ lang thang đúng nghĩa.

Vì sinh tồn, chuyện gì hắn cũng từng làm rồi, tham gia băng nhóm xã hội đen, kiếm tiền ở sòng bạc.

Với hắn mà nói, thu mua tử thi như thế này đã coi là chuyện làm ăn tốt rồi. Hắn thậm chí còn cảm thấy như hộ gia đình kia chỉ dựa vào một xác chết này mà lấy được không ít tiền tài là vì bọn hắn đã làm việc tốt rồi.

Chỉ cần phải trái lương tâm một chút, hắn mới có thể cảm nhận được mình xấu xa, nhưng hắn lại nghĩ. Cái này cũng với những người lạnh lùng ở thành thị đứng nhìn một cách vô cảm thì có già khác biệt? Cũng không phải hắn ra tay...

Nghe được tiếng kêu cứu nhưng lại hững hờ không để ý tới, Đoạn tử Thừa có chút không đành lòng, tiếng kêu như từng con dao nhỏ sắc bén đâm hắn đến không thở nổi.

"Nửa chết nửa sống so với chết rồi càng tra tấn người khác, nếu mày đi cứu hắn rồi mà sau này hắn thành người tàn phế thì so với chết còn muốn dễ chịu hơn..." Giác Vũ Hậu nói cũng có đạo lý.

Đoạn tử Thừa cắn răng, ngoan tâm không để ý tới tiếng kêu nữa.

Thế nhưng, tiếng kia nghe làm cho lòng người hoảng loạn. " Cứu... cứu mạng với..." hình như không chỉ có một người, giống như một nam một nữ, tuổi không nhỏ, hơi thở mỏng manh, phảng phất như dùng bản năng cầu được sống để phát ra tiếng kêu cứu.

Đoạn tử Thừa sắp không khống chế được mình, nói thế nào cứu người đi qua cho người ta một miếng nước cũng được.

"Mày điên rồi sao? Đến lúc đó nếu như bọn họ chết mất, làm không đúng có khi còn trách chúng ta! Người làm việc tốt bị oan uổng còn ít sao? Lại nói, nơi này núi non hoang sơ, ai làm chứng cho mày? Vạn nhất cứu lên người ta tắt thở rồi thì sao?"

Nhưng mà....

Bọn họ cứ như vậy, mặc kệ tiếng kêu cứu bên tai, lạnh lùng mà rời đi...

Hết chương 9.