Edit: Thanh An huyện chủ
Beta: Lyn
**************
Đoạn Tử Thừa vừa gọi điện thoại cho một vị bác sĩ tên là Vương Dũng.
Sau khi cúp máy của Đoạn Tử Thừa, hắn lại gọi một cuộc nữa cho mỹ nữ Lưu Tinh Phân.
Được rồi, để tôi giải thích một chút về tình trạng của Lưu Tinh Phân.
Lưu Tinh Phân, là Tổng Giám Đốc công ty bảo hiểm Thị trấn Phong Hợp, có vẻ ngoài xinh đẹp thu hút.
Về mọi thông tin khác đều rất mơ hồ.
Có người nói cô qua lại với Trưởng trấn, còn có cả thông tin cô có mối quan hệ mập mờ với một nhân vật nào đó trong tỉnh...
Chủ yếu là do cô ấy khác biệt, làm việc mạnh mẽ kiên quyết, đơn giản gọn gàng.
Cho dù cô ấy là ai, duy nhất một điều mà mọi người ở đây đều công nhận đó là Công ty bảo hiểm Thị Trấn Phong Hợp do cô ấy vực dậy.
Đoạn Tử Thừa gọi điện cho Vương Dũng, sau đó Vương Dũng lại gọi điện ngay cho cô, có phải là có điều gì kỳ lạ không?
Phải, đích thị rất kỳ lạ...
Nghe điện thoại, cô hơi do dự nhíu mày một chút, nhưng vẫn ghi thông tin vừa rồi vào văn kiện.
Lưu Tinh Phân hoàn thành một loạt công việc một cách gọn gàng ngăn nắp, cô thở dài một hơi.
Hiện tại đang là tháng ba đầu xuân, gió trời con chưa thôi đến thị trấn Phong Hợp này, vẫn còn chút tuyết đọng lại trên núi, Lưu Tinh Phân đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, cô tự lẩm bẩm: "Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa..."
Lưu Tinh Phân nhìn rõ chuyển biến từng ngày thị trấn Phong Hợp, cô suy nghĩ rất nhiều, thị trường bảo hiểm của thị trấn này là do cô mở rộng, bây giờ việc làm ăn ngày một thuận lợi.
Thế nhưng lúc này, đột nhiên cô lại cảm thấy sợ hãi, sợ hãi một dòng chảy ngầm ở dưới cái thị trường kia...
Nhưng cô có phải là người khởi xướng ra cái dòng chảy ngầm của thị trường đó không?
Năm đó, khi cô vừa đến thị trấn Phong Hợp, người ở chỗ này không ai có hiểu biết gì về bảo hiểm, lúc ấy, cô phải tận tình khuyên bảo với mọi người lợi ích của mua bảo hiểm, mỗi lần như thế đều bị những người dân chất phác ở đây gạt bỏ, chưa một lần nào thành công.
Lưu Tinh Phân lo lắng đến mức suýt phát khóc, trong lòng thầm mắng lãnh đạo, mắng hắn chuyển mình từ trụ sở đến nơi huyện thành khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi này.
Công ty của Lưu Tinh Phân có trụ ở chính tại N thành, cô là người có nghiệp vụ cao nhất ở tại trụ sở chính, một phần do thành thật chịu khó làm việc, ngoài ra, là do vẻ ngoài xinh đẹp của cô. Khi ấy, trước mặt những ông chủ tai to mặt lớn kia cô đều sử dụng nghiệp vụ chuyên nghiệp của mình kéo về cho công ty những hợp đồng trong thời gian dài.
Thế nhưng, cô bị dính bẫy rồi.
Lãnh đạo đột nhiên tìm cô: "Lưu Tinh Phân, cô có muốn lên làm quản lý không?"
Lưu Tinh Phân là một cô gái đầy tham vọng, sao lại không muốn thăng chức làm quản lý chứ?
Cô đương nhiên muốn rồi!
Lưu Tinh Phân dứt khoát gật đầu, rất mang ơn với lãnh đạo, gần như cúi đầu ba cái để cảm tạ.
Lãnh đạo cười hì hì, nhưng không ai biết thực ra trong lòng hắn đang nghĩ đến thứ gì: "Tốt lắm, ngày mai cô đến thị trấn Phong Hợp đi, địa phương nhỏ rèn luyện nhân tài..."
Lưu Tinh Phân sửng sốt: "Thị trấn Phong Hợp? Đó là một trấn nhỏ hẻo lánh gần như mang hình thái xã hội nguyên thủy, nghe nói ở đó mở một chi nhánh được hai năm, hầu như chưa có một hợp đồng bảo hiểm nào..."
Lưu Tinh Phân khóc không ra nước mắt, nhưng đã nhận lời với lãnh đạo rồi cô đành phải thực hiện.
Hôm đầu đến nhận chức, Lưu Tinh Phân bị cảnh tượng tiêu điều ở thị trấn Phong Hợp dọa sợ.
Mang tiếng là công ty nhưng thực chất chỉ là một nơi làm việc đơn sơ, bàn ghế thì cũ, căn phòng giống như phòng thô không có đồ đạc gì.
Đồng nghiệp có khoảng mười người, bọn họ thực sự rất kinh ngạc, kinh ngạc nhất chính là một cô gái vô cùng xinh đẹp, điều kinh ngạc thứ hai là tuổi cô còn trẻ.
"Quản lý Lưu!" Mấy người bọn họ đều lớn tuổi hơn cô rất nhiều, khi gọi cô như vậy, biểu hiện của họ rất khoa trương.
Nhưng trong lòng họ đều thầm nghĩ, thầm đánh cược rằng vị quản lý Lưu này chắc chắn sẽ không chịu được quá nửa năm, nửa năm sau khẳng định sẽ rời đi.
Đúng vậy, Lưu Tinh Phân vừa đến đây đã muốn quay đầu bỏ hết tất cả mọi thứ.
Thế nhưng một tiếng "quản lý Lưu" kia làm cho lòng cô cảm thấy lâng lâng.
Lưu Tinh Phân như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tự nói với bản thân rằng: "Mình phải cố gắng hơn, bận rộn hơn để không có thời gian suy nghĩ lung tung. Mình phải phấn đấu để có ngày xứng đáng với cái danh hiệu này..."
Cũng không biết là do ảnh hưởng của sự giận dỗi hay là một tiếng gọi quản lý làm kích động, Lưu Tinh Phân cắn răng ở lại nơi này.
Tại cái nơi khỉ ho cò gáy này, mang tiếng là làm quản lý nhưng lại phải tự mình dẫn nhân viên đi khắp nơi để kéo hợp đồng.
Lưu Tinh Phân chạy đi chạy lại muốn gãy cả chân, nói muốn rách da môi, sau hơn ba tháng mới có hợp đồng bảo hiểm đầu tiên.
Nhưng chưa kịp vui mừng được bao lâu, đã có sự việc đáng tiếc xảy ra.
Một đứa nhỏ bị tai nạn xe hơi, xui xẻo hơn đó lại là hợp đồng đầu tiên cô mới ký được. Bố của đứa nhỏ là một bác sĩ.
Đứa nhỏ bị thương không nguy hiểm gì đến tính mạng nhưng bị thương hơi nặng, gãy xương đùi.
Nhìn vẻ mặt đau đớn, khổ sở của đứa nhỏ, Lưu Tinh Phân nghĩ: "Thử nghiệm này đến cũng đúng lúc quá đi!"
Lập tức cô không nghĩ ngợi nói ngay với nhân viên: "Bồi thường, nhất định phải bồi thường, cứ theo như hợp đồng mà làm!"
Xử lý xong vụ đó, cô nằm trên giường ngủ không được, nhưng đồng nghiệp của cô ai nấy đều cười nói:
"Quản lý Lưu, hợp đồng đầu tiên cô làm rất tận tâm nha."
Những người ở bộ phận tài chính cũng chế giễu: "Quản lý Lưu, cô vẫn nên một mình làm việc thì hơn, nếu tiếp tục như vậy, tôi sợ tiền vào còn chẳng bằng tiền ra, tôi nói nha, đừng cấp bảo hiểm cho người mà nên cấp bảo hiểm cho công ty trước đi thì đúng hơn!"
Lưu Tinh Phân trằn trọc, cái chức quản lý này cô còn muốn làm nữa hay không đây?
Từ chức?
Xong cô có thể đi đâu?
Hừ, đi được đến đâu hay đến đó đi, xe lên núi trước hết phải có đường.
Không được, nhất định phải kiên trì! Cùng lắm thì bị sa thải.
"Tái ông mất ngựa, chưa biết là họa hay phúc". Không chừng xử lý được công việc này còn có thế có nhiều cơ hội hơn nữa.
Lưu Tinh Phân không thèm nghĩ đến chuyện kia nữa, tiếp tục kiên trì chạy quanh khắp ngõ lớn nhỏ trên phố của thị trấn Phong Hợp.
Có họa thì ắt có phúc, cổ nhân nói đúng, đang lúc mọi người đều cười nhạo Lưu Tinh Phân, thì doanh số của cô đột nhiên tăng lên.
Lưu Tinh Phân vừa vào cửa, còn chưa kịp mở miệng, đối phương liền cười hì hì hỏi cô muốn lấy gì bảo đảm cho hợp đồng.
Lưu Tinh Phân thận trọng, biết quá nhiều, người ta không tiếp nhận, cô cẩn thận từng tý giải thích, ví dụ cho một vài trường hợp: chủ gia đình nên mua bảo hiểm tai nạn, phụ nữ trẻ em dễ mắc bệnh rồi nên mua bảo hiểm y tế....
Lưu Tinh Phân không nghĩ tới, trước cô hết lòng khuyên bảo nhưng không thể thuyết phục người ta mua một bộ bảo hiểm, bây giờ cũng không cần tốn lời mọi người lại tự nguyện lấy tiền ra, còn vô cùng nhiệt tình với cô, thân mật gọi cô một tiếng "quản lý Lưu."
Thì ra sau vụ bồi thường vừa rồi, mọi người đều tin tưởng công ty bảo hiểm, bác sĩ kia vì cảm tạ Lưu Tinh Phân, trong bệnh viện liền tuyên truyền giúp cô về chỗ tốt của mua bảo hiểm, sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, vậy là những người có kinh tế khá giả sẽ tìm tới mua bảo hiểm.
Thị trường của thị trấn Phong Hợp cứ như vậy được mở ra, nhân viên của Lưu Tinh Phân ngưỡng mộ mà nhìn lại.
"Chào buổi sáng quản lý Lưu!"
"Chào quản lý Lưu!"
Lưu Tinh Phân đi đến đâu, ở đó đều rất được hoan nghênh.
Trên đầu Lưu Tinh Phân như thêm vầng hào quang, nhân viên của cô cũng được hưởng lây ánh hào quang đó, lãnh đạo tổng bộ tự mình biểu dương, sau đó còn được tăng lương.
Thật ra, ý nghĩa của công ty bảo hiểm là chịu trách nhiệm mọi rủi ro cho người mua bảo hiểm tai nạn, bảo hiểm chữa bệnh, bảo hiểm dưỡng lão... Đã thu tiền thì chữ tín được đặt lên hàng đầu, xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ chịu trách nhiệm.
Người mua càng nhiều thì càng có nhiều trường hợp gặp phải, giống như hợp đồng mà cô bé bị tai nạn vừa mua.
Lưu Tinh Phân lần thứ hai gặp gỡ Vương Dũng, bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi.
Sau khi gặp Vương Dũng, cuộc sống của Lưu Tinh Phân dần thay đổi!
Hết chương 2.