Trầm mặc hồi lâu, Úc Miểu cũng không ăn hết bát. Cô nghĩ không ra ra, Lục Thời rốt cuộc là lớn lên như thế nào, mì trắng luộc mà có thể ăn như ăn mĩ vị, chắc hẳn cậu đã chịu không ít khổ.
Trong nhà chỉ có một cái giường, hẳn là cậu ở một mình. Người nhà của cậu đâu? Đều mặc kệ cậu ấy sao?
Úc Miểu có rất nhiều nghi vấn, nhưng cô hiện tại chỉ là một con mèo. Cô kêu nửa ngày, Lục Thời nửa câu cũng không hiểu.
Sau khi ăn vài miếng, Lục Thời sờ đầu mèo con, nói xin lỗi: "Hôm nay vội về, có nhiều đồ cho mèo không có. Ngươi ngoan ngoãn, ăn chút mì, mai ta mua cho ngươi cá khô."
"Meo ~" Cá khô rất đắt không cần mua, sen ăn gì ta liền ăn đấy.
Úc Miểu ăn vài sợi mì trong bát, nói thật thì không quá khó ăn. Một lúc lâu sau mới miếng cưỡng ăn xong bát mì.
"Thật ngoan, ngày mai mua cho ngươi cá khô làm phần thưởng." Lục Thời cười thu dọn bát vào phòng bếp, tiếng nước chảy róc rách truyền đến.
Chỉ một lát sau, Lục Thời đi ra, lấy một bộ áo ngủ rộng thùng thình trong phòng ngủ, xoay người đi vào phòng tắm. Tắm rửa xong bước ra, cơ thể sảng khoái, tóc tai bù xù, đuôi tóc còn nhỏ nước.
Dùng khăn lông khô lau hai lần, rồi lấy máy sấy thổi khô. Nhìn đồng hồ đã là tâm chín giờ tối.
Sắc trời đã sớm tối đen, dưới lầu có rất nhiều ông bà các bán tập trung, đang múa vũ điệu quảng trường rất thích thú. Âm thanh của loa rất lớn, đã đóng cửa sổ mà vẫn nghe được rõ ràng.
Lục Thời kéo rèm lại, ngồi vào bàn bắt đầu làm bài tập. Bài tập thấy giáo giao, cậu đều tận dụng thời gian giải lao ở trường để làm. Đây là nhiệm vụ cậu giao cho chính mình để tăng thời gian luyện tập, củng cố kiên thức và vận dụng thành thục các kiến thức liên quan.
Không chỉ để có nền móng cho kì thi đại học ba năm sau, mà còn vì cậu cẩn đạt được kết quả xuất sắc để lấy học bổng của trường.
Tuy rằng chỉ có hai ba ngàn tệ, nhưng với cậu mà nói, cũng là một khoản tiền lớn.
Thiếu niên ngồi trước cửa sổ vùi đầu làm bài tập, Úc Miểu buồn chán nằm trên giường. Khi quá buồn chán cũng sẽ nhảy lên bàn xem Lục Thời làm bài tập.
Trước khi xuyên sách, cô cũng là một học sinh cao trung, bởi vậy cô có thể hiểu một nửa đề Lục Thời làm. Nửa còn lại vượt tầm hiểu biết của cô, trên bìa sách in một dòng chữ to "Đại Số Tuyến Tính", hình như là toán đại học?
Mặc kệ có phải hay không, Úc Miểu cũng không có tâm tình tìm tòi nghiên cứu. Cô chỉ nghĩ khi nào mới có thể rời khỏi nơi này, trở lại thành người.
Trước kia làm người, cô hy vọng có thể biến thành một con mèo ăn ngon uống tốt, không có việc gì liền nằm ở phía dưới thái dương ngủ. Hiện tại biến thành một con mèo, lại nhớ đến khi làm người.
Cuộc sông không dễ dàng, mèo con thở dài.
Úc Miểu nhảy nhót lung tung đã mệt mỏi, liền thu mình thành ổ trong chăn. Lục Thời làm xong đề, ngẩng đầu xoa cái cổ đau nhức. Nhìn lên giường thì thấy mèo con đã ngủ, thân hình gầy yếu vùi vào trong gối, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Hiện tại đã gần 1 giờ sáng. Bình thường buổi tối cậu 11 giờ rưỡi ngủ, hôm nay làm lâu vậy là do tắm rửa cho mèo con.
Thả lỏng ngáp một cái, Lục Thời cất sách bài tập cùng các loại tư liệu ổn tập đi, tắt đèn ở cửa phòng ngủ đi, lại nhẹ nhàng leo lên trên giường.
Cậu ở đây nhiều năm, biết rõ mọi thứ trong phòng. Chẳng cần sờ soạng để lên giường, cũng sẽ không cẩn thận làm mất giấc ngủ của mèo con.
Khi Lục Thời năm xuống, con mèo nhỏ tìm thấy nguồn nhiệt, lăn qua lăn lại. Cảm nhận được một quả bóng lông xù quanh cổ, Lục Thời bật cười, mỹ mã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức điểm đúng 6 giờ rưỡi vang lên. Khi tiếng đầu tiên của đồng hồ báo thức vang lên, Lục Thời liền tắt nó đi, sau đó xốc chăn đứng dậy. Bật đèn lên, mới phát hiện giữa giường có một cục bột xù màu trắng. Có lẽ động tác xốc chăn của cậu quá lớn, đã đánh thức mèo con, lúc này nó đang dùng tay vỗ mặt, nhìn như đang dụi mắt.
Cậu quên mất, ngày hôm qua cậu nhất thời mềm lòng nhặt về một con mèo hoang. Đưa mèo đến chỗ gối rồi lấy chăn đắp lại lần nữa.
Đồng phục của cậu hôm qua đã bị mèo làm bẩn, Lục Thời ngâm nó trong chậu, cậu định chiều nay về sẽ giặt, vì thế cậu lấy bộ đồng phục khác từ trong tủ quần áo ra. Vừa định thay quần áo thì nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của mèo con mở to, nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.
Lục Thời xấu hổ, cầm quần áo chạy vào phòng tắm. Thay đồng phục, rửa mặt xong mới.
Thấy trai đẹp sắp thay quần áo, Úc Miểu không ngừng ngăn cản mình nhìn, nhưng đôi mắt lại không nghe theo ý chủ nhân mà cứ nhìn về phía đó. Thiếu niên bỏ chạy, yếu nghĩ đầu tiên hiện trong đầu Úc Miểu lại là tiếc nuối.
Cô dùng móng vuốt che lại khuôn mặt xấu hổ của mình, ở trên giường lăn qua lăn lại vài cái, làm lộn xộn chăn. Thật không ngờ, cô là động vật mê cái đẹp, thèm muốn vẻ đẹp của người khác?
Trong phòng bếp, Lục Thời hoàn toàn không biết mình thiếu chút nữa bị chiếm tiện nghi. Cậu đang lo lắng giờ mình đi học, mèo nhỏ làm sao giờ?
———————-