Không biết có phải vì trở thành mèo hay không mà Úc Miểu bản tính ngày càng giống một con mèo. Sợ nước, khi sợ thì lộ ra móng tay sắc nhọn.
Đột nhiên bị ướt, Úc Miểu đang mơ ngủ thì bừng tỉnh, theo bản năng cào Lục Thời đang ôm mình. Sau khi nhận ra, nhìn vết thương dài trên tay Lục Thời, Úc Miểu cảm thấy áy náy, ngồi trên mặt đất không dám động đậy.
"Vừa rồi không phải còn rất kiêu ngạo sao, giờ sợ cái gì?" Lục Thời ngồi xổm xuống, ngón trỏ xoa đầu con mèo, khoé môi cong lên cười nói: "Ngoan một chút, tắm xong cho ngươi ăn."
Ôm lấy chú mèo ở trong góc, Lục Thời giảm lượng nước của vòi hoa sen. Trước tiên, ngâm mèo và thoa ít sữa tắm, phương pháp mới lạ nhưng vẫn dịu dàng.
Sau khi rửa sạch lưng mèo, cậu lật ngược lại, làm lộ cái bụng mềm của mèo con. Lục Thời vừa định bắt đầu, mèo con vốn đang ngoan ngoãn lại bắt đầu giãy giụa, nhưng so với vừa rồi thì sức nhỏ hơn nhiều.
Có thể không tắm bụng không? Úc Miểu gần như phát điên. Cô hiện tại tuy là mèo, nhưng bên trong cơ thể mèo vẫn là linh hồn của con người đấy!
Nơi nhạy cảm làm sao cho người khác sờ được, con sen cũng không được!
Cô vươn móng vuốt đẩy tay Lục Thời ra, bởi vì sợ lại làm thương cậu nên cổ cẩn thận thu móng tay sắc nhọn của mình.
Thấy mèo con phản kháng, Lục Thời nhướng mày, một tay cầm bàn chân của mèo, tay kia lấy sữa tắm xoa xoa lông trên bụng nó. Tay không ngừng động, miệng còn nói: "Ngươi xem ngươi bẩn chưa, nước rửa đều chuyển đen rồi. Nếu không tắm sạch sẽ thì sẽ mắc rận."
Bị đột kích bất ngờ, Úc - không còn gì luyến tiếc - Miểu nằm yên. May vì trên người mèo đều là lông, bằng không Lục Thời sẽ thấy khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô.
Sau khi thân mèo đã sạch sẽ, Lục Thời rất kiên nhẫn mà gội sạch lông trên đầu mèo. Lần này cậu không dùng vòi hoa sen rửa mà dùng một chậu nước ấm, lấy khăn lông mới tinh trong ngăn kéo ngâm cho ướt, sau đó lau bùn trên đầu mèo con đi.
Rồi cậu nắm một ít nước hất lên lông mèo, lấy ít sữa tắm nhẹ nhàng xoa đầu cho sạch.
Lần đầu tắm cho mèo, Lục Thời vất vả gần một tiếng đồng hồ mãi mới đưa được chú mèo nhỏ bẩn thỉu trở nên sạch sẽ. Anh ôm chú mèo gầy yếu đưa đêm phòng ngủ, bật máy sấy tóc ở mức nhỏ nhất rồi thổi lông cho mèo.
Sau khi khô, Lục Thời đặt mèo lên giường, nhìn kĩ khuôn mặt nó, cảm thán nói: "Thật đẹp!"
Sau khi rửa sạch bùn, con mèo nhỏ hiện nguyên hình. Đó là một chú mèo trắng như tuyết với bộ lông ngắn và màu da hồng hồng đáng yêu.
"Ngươi chờ ta một lát, ta đi làm đồ ăn." Lục Thời vuốt lông mèo, sau đó đi dép Lê vào phòng bếp.
Lục Thời vừa đi, Úc Miểu nhảy cẫng lên. Đi tới đi lui trên giường, lắc lắc cái đuôi trắng xinh đẹp, cẩn thận nhìn nơi ở.
Đây là một căn phòng cũ, rồi tàn rách nát. Không có phòng khách, ngoại trừ một phòng ngủ rộng hơn mười mét còn có một phòng bếp nhỏ. Bên cạnh phòng bến là phòng tắm, cũng là nhà vệ sinh.
Có thể nhìn được, kinh tế của con sen không tốt lắm. Liếm liếm lông trên bàn chân mình, Ức Miều nằm xuống, gối đầu lên hai chân trước, híp mắt chờ đồ ăn.
Lục Thời bước vào bếp, nhìn trong rổ chỉ thấy có ít mì và vài quả trứng. Trên thớt còn vài cọng rau nhỏ, đầu lá đã hơi ố vàng, đây là hôm trước cậu mới mua.
Trong nhà không có tủ lạnh, cậu chỉ mua đồ ăn dùng một lần chứ không dám mua quá nhiều, sợ hỏng.
Đặt giăm bông lên thớt, thái thành từng miếng nhỏ và để vào trong bát nhỏ. Đặt một cái bát lớn bên cạnh, bên trong là một ít nước tương, muối và ít dấm.
Chuẩn bị xong, lục Thời đổ nước vào trong nồi, bật lửa lớn để sôi rồi cho mì vào. Thấy sợi mì đã mềm, cậu rửa sạch rau rồi bỏ vào, một lúc sau thì vớt ra. Cho một ít vào cái bát nhỏ, còn lại ở trong cái bát lớn.
Rửa sạch nồi, là nữa đun nước luộc trứng. Đặt mì trên bàn nhỏ trong phòng ngủ, hai phút sau vớt trứng lên, cắt thành hai nửa.
Thấy sắp ăn cơm, Úc Miểu rất tự giác mà nhảy từ trên giường xuống, bước đến cái bàn nhỏ.
Đúng lúc Lục Thời đi từ phòng bếp ra, đặt hai nửa trứng gà đã cắt lên bàn. Dùng đũa gắp một nửa đặt vào trong bát nhỏ, khuấy vài lần mì và giảm bông đã đun, đẩy tới Úc Miểu trước mặt, nói: "Ăn đi."
Không có ớt cay, cũng không có rau thơm, hành lá và gia vị, chỉ là một tô mì trắng nấu chín, nhìn thôi cũng không muốn ăn. Úc Miểu nâng đầu, nhìn bát của Lục Thời, giông bát của cô chỉ khác là có thêm nước tương.