Lục Thời là con ngoài giá thú của cha nam chính, chưa bao giờ nhìn thấy người nhà của nam chính. Còn mẹ Lục Thời là một đại mỹ nhân, xuất thân từ một gia đình có học.
Chẳng may bị cha của nam chính lừa gạt, bản thân không chỉ mất đi sự trong sạch, việc cha của nam chính có vợ cũng không hay biết mà bị ép trở thành tiểu tam.
Nhà họ Lý không thể chấp nhận được việc con gái mà mình khổ tâm nuôi dưỡng trở thành tiểu tam, họ kiên quyết không nhận đứa con gái này, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng không chấp nhận.
Cuối cùng mẹ của Lục Thời không còn cách nào ngoại trừ việc rời xa quê hương, nghiến răng sinh ra đứa trẻ. Những người mẹ đơn thân luôn bị nghi ngờ, trong tiểu khu mà cô sống, có người còn khinh thường cô không biết giữ mình trong sạch, cho rằng vì vậy nên cô mới phải nuôi con một mình.
Vì những lời đồn đại này, những công ty tốt tỏ ý không muốn tuyển dụng người có hạnh kiểm xấu như vậy. Không tìm được công việc tốt nhưng hai mẹ con vẫn phải tiếp tục cuộc sống, mẹ của Lục Thời liền thử vận may đến nhà hàng xin làm nhân viên rửa bát.
Sau đó, có người thấy hai mẹ con đáng thương, liền cho cô một công việc dễ dàng hơn là làm bồi bàn ở quầy lễ tân. Vì vậy, ban ngày cô phụ trách kiểm tra thông tin khách ở quầy lễ tân khách sạn, đến tối lại đến nhà hàng rửa bát.
Cuộc sống này chỉ kéo dài được năm sáu năm, mỹ nhân mềm yếu này vì làm việc quá sức nên sinh bệnh tật rồi chết, để lại đứa con nhỏ một mình.
Với sự giúp đỡ của hàng xóm và tự mình không ngừng làm công việc bán thời gian để kiếm tiền, Lục Thời dần trường thành. Thành tích cậu luôn xuất sắc và đem lòng thích cô nàng có hoàn cảnh giống mình là Tần An An.
Nhưng, Tần An An thích Lục Vũ.
Sau đó có chuyện gì xảy ra, Lục Thời phát điên chống lại Tần An An và Lục Vũ, còn suýt nữa khiến công ty của Lục Vũ phá sản.
Cuối cùng, nhân vật phản diện bị nam nữ chính lật đổ. Từ đó, nam nữ chính sống hạnh phúc bên nhau.
Đại khái đấy là nội dung của truyện, Úc Miểu không nhớ rõ từng chi tiết. Kỳ lạ là sau khi xuyên vào đây, cô cảm thấy trí nhớ mình giảm xuống, nhiều thứ dần trở lên mơ hồ.
Cô ngồi bên thùng rác trường nhiều ngày, lạnh run vì gió và mưa. Cốt truyện một chút cũng không liên quan đến cô, cô chỉ muốn ăn vạ được một con sen, để có thể ăn một bữa cơm nóng hổi.
Úc Miểu nghiêm túc quan sát các học sinh, Lục Thời được chọn trúng giữa rất nhiều người. Không chỉ vì cậu đẹp trai mà cô cảm thấy cậu là người tốt, có lẽ cậu sẽ đưa cô về nhà vì thấy cô chỉ là một con mèo nhỏ gầy ốm.
Quả nhiên, Lục Thời thật sự đưa cô về.
Nằm trong l*иg ngực ấm áp của cậu lim dim ngủ, Úc Miểu nghĩ như vậy. Cho đến cô bị đánh thức bởi nước ấm, cô sợ tới mức không để ý hình tượng mà nhảy dựng lên.
Sau khi đưa mèo về, Lục Thời đi dép, việc đầu tiên là bước vào nhà tắm. Điều chỉnh nước đến nhiệt độ thích hợp, mở vòi hoa sen rồi cẩn thận để nước chảy lên con mèo bẩn.
Cậu phải tắm cho chú mèo trước. Nếu không sẽ bẩn, đi hai bước cũng sẽ làm bẩn nhà.
Chỉ là cậu vừa mới dội nước âm lên người con mèo, nó đang ngủ say liền giật mình tỉnh, còn thảm thiết kêu "meo meo", vùng vẫy muốn chạy ra khỏi phòng tắm.
Lục Thời không để ý, mu bàn tay bị con mèo cào. Cậu cau mày kêu lên, buông con mèo ra. Cả người con mèo ướt sũng không giãy giụa nữa, nhút nhát tiến đến bên cậu liếm liếm miệng vết thương, tỏ ý không muốn làm cậu bị thương.
"Không sao, đừng lo lắng. Ta lấy cồn lau chút là được." Lục Thời sờ đầu mèo, bước ra khỏi phòng tắm tìm tủ thuốc, dùng cồn lau miệng vết thương, sau đó quay lại tiếp tục tắm cho con mèo.
Nghe nói sau khi bị chó mèo cắn cần phải đến bệnh viện tiêm phòng, Tuy nhiên, cậu lại không thừa tiền để làm việc này. Sau khi đóng tiền học phí đầu năm, giờ ngoại trừ bốn năm trăm tệ tiền sinh hoạt thì cậu cũng không còn gì.
Huống hồ, bốn năm trăm tệ này chỉ miễn cưỡng dùng được trong một tháng. Chờ đến
tháng sau, tiền lương làm thêm bán thời gian của cậu mới được chuyển vào tài khoản
Biết mình đã làm sai, Úc Miểu đứng im không nhúc nhích. Cô sợ thiếu niên tức giận, vứt mình ra ngoài.
Con mèo bẩn thỉu kêu hai tiếng "meo meo" rồi chôn mình một chỗ trên sàn nhà phòng tắm đầy nước. con mèo nhìn chằm chằm Lục Thời.
*Tác giả có lời muốn nói:
Truyện "Sau Khi Chữa Khỏi Bệnh Cố Chấp Của Nam Chủ" được duyệt đăng ~ Văn án như sau:
Sau khi tỉnh lại, Ôn Nhuyễn phát hiện mình xuyên thành nữ phụ kiêu ngạo ác độc trong truyện.
Trong truyện, nữ phụ độc ác khinh thường nam chính sinh xuất thân nghèo khó, thường xuyên cười nhạo hắn, thậm chí còn làm hỏng cái vòng cô mà mẹ hắn để lại. Sau đó còn bị người khác giật dây đánh gãy chân nam chính.
Không ngờ nam chính sống lại thành lão đại, hắn khiến nhà của nữ phụ phá sản. Còn gậy ông đập lưng ông, sai người đánh gãy chân nữ phụ ác độc.
__________
Hoắc Hi phát hiện ánh mắt của Ôn Nhuyễn đã thay đổi từ khinh thường thành hận không thể cách xa hắn ba mét. Cô không chỉ không châm biếm hắn còn bắt đầu ân cần hỏi han hắn.
Thường xuyên tiếp xúc, hắn dần trở nên cáu kỉnh, dựa vào tường hỏi cô rốt cuộc muốn làm gì.
Ôn Nhuyễn ranh mãnh, kiễng chân đền gần, nhìn hắn bất ngờ không kịp phòng ngự, cô liếm môi cười khẽ một tiếng.
Hoắc Hi nhìn thấy cô nói chữ "Anh".
Muốn là tiểu tiên nữ ngọt ngào x đại ma vương cố chấp tàn nhẫn