Xuyên Thành Mèo Yêu Nhỏ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 6.1: Doanh thu tăng vọt

Không thể chịu đựng được nữa, Lục Thời im lặng thở dài, tự hỏi tại sao mình lại phải như vậy với một chú mèo con không hiểu gì cả.

Nhượng bộ hạ mắt xuống, nhìn khuôn mặt đau khổ của con mèo đang nâng lên trong lòng mình, cậu cẩn thận đặt tay lên cái bụng ấm áp của con mèo con và xoa xoa, động tác nhẹ nhàng dịu dàng.

Khi mèo con nhắm mắt lại và thoải mái rêи ɾỉ, và cậu nhẹ nhàng xin lỗi: “Lần sau tao sẽ không hung dữ với mày nữa, đừng giận nữa có được không?”

Con mèo vặn vẹo, vùi đầu vào trong lòng Lục Thời, để lại cái đầu nhỏ đầy lông lá.

Dù mới ở bên nhau ba ngày nhưng Lục Thời đã đoán được tính tình của con mèo này, nó quen ăn đồ mềm hơn là đồ cứng. Nếu mà tức giận, chỉ cần dỗ dành nó vài lời là sẽ ổn thôi.

Nghĩ đến đây, trong mắt Lục Thời hiện lên một nụ cười gần như không thể nhận ra. Ngay lúc cậu đang định trầm giọng dỗ dành con mèo đang hờn dỗi thì một đám đông tụ tập xung quanh, tất cả đều nghểnh cổ háo hức nhìn chú mèo con trong vòng tay với phần gáy lộ ra ngoài.

Trần Hi chạy lại tới phía trước gãi gãi đầu, nhìn thấy đôi mắt đen láy trong suốt của anh chàng điển trai trước mặt, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "À, đây là con mèo của bạn à?"

Chưa để Lục Thời kịp trả lời, Trần Hi đã tiếp quản cuộc trò chuyện và nhanh chóng nói: "Mèo nhỏ có vẻ thích ăn đồ ngọt, nên chúng tôi đã lấy cho nó ăn một chút thôi, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?"

Nhìn cái bụng tròn đó, có chắc là chỉ ăn một chút không?

Lục Thời đương nhiên không nói rõ ràng, mà là khéo léo nói: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là nó đang còn nhỏ, không thể ăn quá nhiều."

"Tôi nhớ rồi, nhớ rồi, lần sau tôi sẽ cho nó ăn ít." Lúc này, Thư Vương phía sau một đám học sinh lên tiếng trước, nói đảm bảo nhanh hơn bất kỳ ai khác.

Nhóm sinh viên đại học có đóng góp lớn cho hoạt động kinh doanh của cửa hàng ngày nay đã không muốn rời rời đi. Sau khi biết Lục Thời chỉ làm việc bán thời gian vào cuối tuần, những sinh viên yêu mèo không giấu được sự thất vọng, sau đó họ nói với cậu bằng giọng điệu nghiêm túc và cầu xin rằng phải mang theo con mèo khi đi làm thêm.

Người không đến cũng không sao, mèo phải đến!

Khi người quản lý cửa hàng tráng miệng phát hiện ra Lục Thời mang theo một con mèo đi làm, hắn vốn đã không vui. Hắn kinh doanh thực phẩm, sợ nhất là chó mèo vào cửa hàng. Điều gì sẽ xảy ra nếu khách hàng nhìn thấy và cho rằng những thứ trong cửa hàng của mình không sạch sẽ ?

Nhưng kể từ khi con mèo đến đây, đã chứng kiến doanh số bán các món tráng miệng trong cửa hàng của mình tăng lên. Món tráng miệng từng kéo dài cả buổi chiều đã được bán hết chỉ trong vòng chưa đầy hai giờ. Nếu mỗi ngày đều kinh doanh tốt như vậy, sau này chẳng phải có thể có thu nhập ròng trên 10.000 nhân dân tệ sao ?

Ông chủ đang đắm chìm trong giấc mơ kiếm tiền mỗi ngày nên ánh mắt ông trở nên nhân hậu hơn khi nhìn con mèo, như thể đang nhìn chằm chằm vào một ngọn núi vàng đang chuyển động.

Dưới cái nhìn lạ lùng của ông chủ, Lục Thời vẫn ôm chặt con mèo. Sau đó, cậu nhận ra rằng việc mang mèo qua mà không được phép, cậu có thể mất việc

Vì là người có lỗi trước, lại không muốn mất đi công việc bán thời gian nên Lục Thời quả quyết thừa nhận sai lầm của mình và nói : "Thật xin lỗi, ông chủ. Lần sau tôi nhất định sẽ không mang mèo đến đây. Có thể cho tôi một cơ hội nữa không?".

Lục Thời còn chưa nói hết lời đã bị tiếng nói lớn của ông chủ chặn lại : "Cái gì ??! Mèo con đã làm gì sai ? Tại sao cậu không mang theo mèo con đến quán được chứ ?"

"Nhìn kìa, con mèo bị oan ức đến mức sắp khóc rồi !"

Tiếng gầm của ông chủ vẫn văng vẳng bên tai khiến màng nhĩ cậu đau nhức. Lục Thời khẽ cau mày, cúi đầu nhìn phía sau đầu đầy lông của con mèo, âm thầm khâm phục ông chủ có thể nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của con mèo qua sau gáy.

Đúng là ông chủ? Chỉ cần có một đôi mắt khác với người thường là được.

Cuối cùng, Lục Thời tự nhiên hiểu được ý của ông chủ. Chỉ là chiêu trò mua đồ tráng miệng cho mèo để thu hút nhiều khách hàng hơn, nếu hình thành được lượng khách hàng ổn định thì thật tuyệt.

Đó là kế hoạch của ông chủ, nhưng Lục Thời không muốn kiếm tiền từ mèo. Nếu mèo con không muốn làm thì cậu sẽ không ép buộc.

Nhưng khi con mèo nhỏ vốn đang vùi đầu thật sâu nghe tin mình có thể đến cửa hàng thường xuyên hơn, nó không còn khó chịu hay tức giận nữa, nó đột nhiên ngẩng mặt lên và kêu meo meo với cậu chủ của mình.

Lục Thời vẫn còn đang bối rối, chỉ có thể đọc được cảm xúc vui mừng trên khuôn mặt của con mèo phủ đầy lông trắng nhạt, đồng thời còn có một chút tự hào.

Vì con mèo không phản đối nên cậu chẳng thể nói gì ?

Vậy là vấn đề đem mèo đi làm bán thời gian đã được giải quyết.