Xuyên Thành Mèo Yêu Nhỏ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 5: Mèo con muốn ra ngoài cùng cậu

“Tôi đã nói là sẽ không bán nó. Đó là con mèo của tôi, trả lại đây.” Lục Thời mặt vô cảm nói. Tuy rằng trên mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng những người có mặt đều có thể cảm nhận được chàng trai trẻ đang rất không vui.

Bà Vương siết chặt con mèo trong tay nói : “Chỉ là một con mèo? Nói cho tôi biết, cậu bán nó giá bao nhiêu?”

Úc Miểu càng giãy giụa kịch liệt, da sau gáy bị giữ chặt, bốn chân đung đưa trong không trung, tiếng kêu thảm thiết chói tai khiến màng nhĩ đau nhức. Những người chứng kiến

nhìn bộ dáng đau đớn của nó, không đành lòng nói : “Thả nó đi, trông thật đáng thương. Cậu tađã nói không bán, sao lại phải ép buộc ?”

Một hoặc hai người xem đã nói như vậy, thậm chí có người còn chỉ tay khiến bà Vương rất tức giận. Bà ta kêu gọi sự chú ý để tìm những người đồng tình với hành động của mình, không để người khác chỉ trích.

Trong cơn tức giận, bà ta không để ý đến bàn tay nắm chặt của Lục Thời, ném mạnh con mèo vào cậu, lẩm bẩm : “Được, trả lại cho cậu ! Tôi không quan tâm!”

Bị mất cảnh giác và bị ném ra ngoài, Úc Miểu lộn nhào trên không và lăn vào bãi cỏ bên cạnh khi tiếp đất. Ngoài vết thương sau gáy ra, cô cũng không có vết thương nào đáng kể.

Khoảnh khắc con mèo bị ném ra ngoài, khuôn mặt của Lục Thời tái nhợt vì sợ hãi. Hướng đó có sông, nếu rơi xuống sông, con mèo chắc không thể sống sót. May mắn thay, con mèo rơi thẳng xuống bãi cỏ, chỉ cách hàng rào bao quanh sông một bước chân.

Lục Thời chạy tới hai bước, bế Úc Miểu đang nằm bất động trên cỏ lên, điên cuồng kiểm tra xem có bị thương hay không. Lật qua lật lại con mèo, Lục Thời phát hiện xác thực không có vết thương nào, thở phào nhẹ nhõm.

Nhẹ nhàng xoa xoa gáy con mèo, Lục Thời ôm con mèo rời đi không nói một lời. Nhưng trước khi rời đi, cậu nhìn thật sâu nơi Bà Vương đang đứng, với vẻ lãnh đạm khiến Bà Vương phải giật thót mình. Sau khi định thần lại, bà tao lập tức nhổ nước bọt vào bóng người đang rút lui, khinh thường nói : “Hừ, cái quái gì vậy ? Nó chỉ là thằng con của hoang không được dạy dỗ”.

Lời nói đủ lớn để nhiều người nghe thấy. Lời này vừa lọt vào tai, Úc Miểu tức giận đến mức muốn nhảy xuống đất cấu cho bà tao một phát. “Ôi cái miệng này hôi quá, bà ta sống bao năm uổng phí rồi.”

Lục Thời cụp mắt xuống, ôm chặt mèo con đang vùng vẫy trong lòng, một tay gãi gãi cằm mèo, nhìn về phía trước nói : “ Tiểu bạch, Chúng ta về nhà đi,”

“Hiện tại, chỉ có mày là không ghét tao.” Lục Thời chậm rãi bước đi, cay đắng nói : “Mày chỉ là một con mèo con cái gì cũng không hiểu, nếu mày là con người, có phải sẽ giống bọn họ, sẽ tránh xa tao không”

“Meo~”

“Ồ sẽ không. Cậu đang nghĩ gì thế, cậu là cậu chủ tốt của tôi!”.

“Quên đi, hỏi cũng vô dụng, dù sao mày cũng không hiểu.” Lục Thời đẩy đầu mèo đang duỗi ra, bước nhanh về phía tiểu khu.

Lục Thời dành những ngày cuối tuần để làm việc bán thời gian. Vì sợ mèo chán nên hôm nay mới xin nghỉ nửa ngày để dắt nó đi dạo.

Sau bữa trưa, Lục Thời thu dọn đồ đạc và định đi ra ngoài cửa hàng. Công việc bán thời gian của cậu là một cửa hàng bán tráng miệng, hơi xa khu dân cư nơi cậu

sống, phải mất khoảng một giờ để đến đó bằng cách đi xe buýt.

Khi cậu vừa đổ đầy nước và một ít thức ăn vào bát của mèo, chuẩn bị đi ra ngoài, mèo con đã giữ chặt giày của cậu, cố gắng ngẩng đầu lên và kêu meo meo với cậu.

“Mày muốn cùng tao đi chơi ư ?” Lục Thời đoán.

“Meo~”

Ừ, ừ, tôi không muốn ở nhà một mình, chán quá.

“Mày có thể đi cùng tao, nhưng phải ngoan ngoãn biết không ?” Lục Thời bế mèo lên, bỏ vào túi áo khoác. Con mèo nhỏ nằm gọn trong túi áo khoác của cậu.

Thế là Úc Miểu lên xe buýt cùng Lục Thời. Trong túi có chút ngột ngạt, trong xe xóc nảy, Úc Miểu lặng lẽ thò đầu ra, dùng hai chân trước gãi gãi mép túi, tò mò nhìn xung quanh.

Dù chưa đến giờ đi lại nhưng trên xe vẫn chật kín người. Lục Thời đứng gần cửa xe, một tay giữ chiếc vòng phía trên để tránh bị ngã sau khi phanh gấp. Một tay khác đang bảo vệ túi của mình, sợ con mèo bên trong sẽ bị bóp chặt.

Kể từ khi cậu lên xe buýt, có người nhận thấy có vật gì đó chuyển động trong túi cậu, họ cho là lạ và cứ nhìn chằm chằm. Nhìn chằm chằm hồi lâu, nắp túi trên túi áo của thiếu niên mở ra, đột nhiên đối mặt với một đôi mắt mèo tròn xoe.

Chỉ có một nửa cái đầu của con mèo trắng nhỏ lộ ra, và có thể mơ hồ nhìn thấy những miếng thịt màu hồng khi móng vuốt của nó chọc vào mép túi. Đẹp nhất chính là đôi mắt ấy, tròn xoe và xuyên thấu, khiến trái tim người tan chảy khi nhìn vào.

Cậu bé đội mũ chóp đứng bên cạnh Lục Thời ngơ ngác hồi lâu, sau khi ý thức được mình đang làm gì thì có vẻ hưng phấn, lục lọi cặp sách mấy lần cũng chỉ tìm thấy một hộp sữa chua. Dù có chút tiếc nuối nhưng tôi vẫn mở nắp, ngập ngừng đặt sữa chua trước mặt mèo con và lắc.