Bắt Cóc Tiểu Bảo Ký

Chương 2: Gặp gỡ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Cá Voi Xanh

Ngày edit: 31/8/2021

Số từ: 3435 từ

—————————————————

Thu Ngư, nữ nhân mà chàng cho rằng mình không bao giờ để tâm đến.

Lúc xưa chàng cưới Thu Ngư là vì trách nhiệm, một trách nhiệm bất đắc dĩ mà thôi.

Tầm khoảng 4 năm về trước, khi đấy Thẩm Uyên mới chỉ là một lang trung* bộ Lại bé nhỏ mới bước chân vào quan trường.

*Gốc: 郎中 – là chức quan đứng đầu một ty hoặc ty Thanh, trật Chánh tứ phẩm.

Lúc Thẩm Uyên mới vào Bộ Lại, khu vực Giang Nam bỗng dưng xuất hiện nạn châu chấu, bá tánh cắm mặt trong ruộng cả năm không thu hoạch được gì mà còn lỗ sạch vốn. Thê thảm, bất lực tuyệt vọng đến thế mà còn gặp cái eo, ông trời ác độc vung tay cho đợt mưa to đến khu vực Giang Nam dẫn tới vỡ đập vỡ đê, trận lũ kinh hoàng như mãnh thú Hồng Hoang càn quét hết Giang Nam.

Sau thiên tai lại xảy ra thảm họa dịch hạch, bởi vì quá nhiều người chết, cộng thêm thời tiết quá nóng bức, dịch hạch hoành hành khắp Giang Nam.

Tức khắc, toàn bộ Giang Nam rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, rất nhiều người dân địa phương chết vì tai nạn, cửa nát nhà tan, có người trôi dạt khắp nơi, có người không có nơi nào để về, cũng có người liều cái mạng để rời xa quê hương đi tìm người quen xin giúp đỡ.

Khi đấy, đưa mắt nhìn cả Giang Nam, từ phố lớn đến ngõ nhỏ, từ đầu đến cuối tường đều là xương khô hoặc nạn dân với đầu tóc bù xù, mặt mày gầy guộc vàng như nến.

Thu Ngư là một trong những nạn dân ấy, năm đó nàng mới qua tuổi 15.

Cha mẹ Thu Ngư đều là những nông dân lương thiện, lần nạn châu chấu phá hoại nhà trên ruộng* nàng, lại thêm một trận lũ lụt hủy hoại gia đình nàng. Lúc trận lũ quét đến, cha mẹ Thu Ngư liều mạng bảo vệ con gái nên nàng không bị chết đuối, thế nhưng cha mẹ lại bị cơn lũ nhấn chìm.

*Gốc là: 庄家 = farmhouse.

Từ lúc này, Thu Ngư chỉ có một thân một mình.

Nhà đã bị lũ cuốn trôi, cả cha lẫn mẹ đều mất, sau khi Thu Ngư gào khóc đau thương một lúc lâu, suy nghĩ đầu tiên chính là tự sát. Rốt cuộc, chỉ cần nhắm mắt gạt chân một cái, nàng có thể đến điện Diêm Vương đoàn viên với mẹ cha.

Cô nương Thu Ngư thật sự theo trường phái hành động, nghĩ cái liền bắt tay đi làm. Nàng nhặt sợi dây thừng ở ven đường, vừa thút tha thút thít vừa đi tới rừng cây nhỏ ở vùng ngoại ô hoang vắng.

Động tác Thu Ngư rất lưu loát, nàng đi tìm khối đá cao vừa vặn để kê chân, sau đó đạp lên tảng đá để thắt dây thừng trên cành cây rồi đưa tay kéo vòng tròn tới cổ — công tác chuẩn bị trước khi chết — hoàn mỹ.

Công tác chuẩn bị trước khi chết xong thì đến thời gian hồi tưởng, Thu Ngư nhớ lại cuộc đời ngắn ngủi của mình, ký ức lúc cha mẹ sắp chết khắc sâu trong nàng — cha cõng mẹ lên, còn nàng định duỗi tay kéo bà lên nóc nhà, dưới cơn mưa tầm tã, mẹ nàng dùng hết sức bình sinh để gào lên với con gái: "Nhất định phải sống tốt! Sống thay cho mẹ và cha con!"

Thanh âm vừa dứt, cơn lũ dữ ập đến trong tích tắc, cuốn trôi cha mẹ nàng không thương tiếc.

Nhớ đến khoảng khắc đấy, Thu Ngư không kìm được nước mắt, giọng nói của mẹ lại vang vảng bên tai: "Nhất định phải sống tốt! Sống thay cho mẹ và cha con!"

Sự căng thẳng trước cái chết và nỗi sợ hãi phải đối mặt với cái chết bất ngờ khiến Thu Ngư nguôi ngoai, sau đó nàng không muốn chết, nàng suy nghĩ cẩn thận, ngay cả khi phải sống một mình trên thế gian này, cho dù có đau đớn và khó khăn thế nào đi chăng nữa, nàng phải sống, vì nàng muốn sống thay cho cha mẹ.

Tất nhiên, Thu Ngư suy nghĩ cẩn thận là một chuyện, mà ông trời có cho nàng được hối hận hay không lại là chuyện khác.

Ngay khi Thu Ngư định co cổ rụt đầu khỏi vòng dây, một cơn gió dữ dội bất ngờ thổi tung toàn bộ khu rừng.

Không một chút đề phòng, cũng không một chút băn khoăn, thân thể Thu Ngư đột nhiên bị nghiêng về phía trước, đồng thời hòn đá dưới chân cũng phối hợp ngã xuống theo. Kết quả Thu Ngư gầy gò như con cá muối khô bị treo trên cành cây, đung đưa trong gió.

Trong quá trình đung đưa theo gió, đầu của Thư Ngư càng lúc càng nặng, tầm nhìn ngày càng mờ.

...

Khi mở mắt ra lần nữa, Thu Ngư sửng sốt, sao ở dưới lại có tấm đệm lưng? Dịch vụ của Điện Diêm Vương chu đáo thế à?

Thu Ngư ngay lập tức bò dậy, sau đó nàng mới nhận ra mình vẫn còn sống, vẫn đang ở khu rừng nhỏ kia, bên cạnh vẫn còn vòng dây thừng dùng để treo cổ, sợi thừng để treo cổ vẫn nằm yên trên cành cây với hòn đá để lót chân vẫn an ổn bên gốc cây cổ thụ cong queo.

Nét cắt của sợi dây trên cành cây rất phẳng, thoạt nhìn đã biết nó bị cắt bởi vât gì đó sắc.

Sau đó Thu Ngư nhận ra rằng chính là người đang làm đệm lưng đã cứu mình, và lý do tại sao người đó trở thành đệm lưng thì có lẽ là do chàng ta bị mình rớt trúng nên hôn mê.

Sau khi hiểu ra điều này, Thu Ngư lập tức ngồi xổm xuống để quan sát người bị làm đệm lưng cho cô, sau đó, gái nhà quê chưa từng trải qua sự đời khϊếp sợ — Yah! Tại sao lưng người này lại chảy nhiều máu như vậy? Còn sống không ta?

Thế là Thu Ngư vươn cánh tay đang run lên chóp mũi của nam nhân, nàng cảm thấy một hơi thở yếu ớt.

À, còn sống nè!

Sau đó Thu Ngư dùng sức lật nam nhân lại, chuẩn bị cõng chàng ta trên lưng.

Khoảnh khắc Thu Ngư nhìn thấy khuôn mặt thật của nam nhân, nàng lại bị sốc — wow! Người nam nhân này thật đẹp trai! Sau đó ma xui quỷ khiến nào nàng lại đưa tay ra nhẹ nhàng kéo cái mũi cao của người đấy

Sau đấy Thu Ngư mới nhìn thấy nam nhân vẫn cầm một thanh trường kiếm trên tay, thanh kiếm dính đầy máu, lúc này vết máu đã khô lại chuyển thành màu tím đen từ lâu, nhìn sao cũng khiến người ta sợ hãi.

*Gốc: 渗人 – làm cho mọi người sợ hãi.

Trong lòng Thu Ngư có linh cảm rằng người đàn ông này là một kẻ nguy hiểm, cho dù không phải thì anh ta cũng sẽ thu hút những người nguy hiểm, vậy nên sẽ rất không an toàn nếu ở cạnh anh ta, chưa kể nàng chỉ là một cô gái nhỏ trói gà không chặt, tự mình đã khó sống rồi, nếu lại đem theo nam nhân không rõ nguồn gốc thì nguy hiểm càng tăng lên gấp bội.

Cho nên lựa chọn tốt nhất bây giờ là chạy trốn một mình.

Trong lòng Thu Ngư hiểu rõ hiện tại nàng không có gì cả, chỉ có sinh mệnh của chính mình, sinh mệnh này được đánh đổi bằng hai mạng của cha mẹ, nàng nhất định phải trân quý mạng sống này..

Vào cái thời tai ương trên đầu, "người không vì mình mà trời tru đất diệt" là sự lựa chọn đúng đắn nhất, nàng chẳng qua chỉ bỏ rơi một kẻ nguy hiểm đã bị thương nặng, thật sự không có gì đáng trách.

Hơn nữa ở khu vực thiên tai còn xảy ra chuyện ăn thịt người nữa mà, nàng còn chưa vì cái bụng đói mà ăn luôn chàng ta nữa, vậy nên nàng không sai!

Sau khi Thu Ngư tự an ủi bản thân liền dứt khoát đứng dậy rời đi, nhưng mới đi được hai bước thì chân không thể di chuyển nữa.

Cha mẹ đều là những người tốt bụng và trung thực, vì vậy Thu Ngư cũng được dạy dỗ thành người tốt, người sống thì dù vui mừng hay đau khổ, vẫn phải có lương tâm.

Lúc này Thu Ngư lại nhớ tới lời cha mẹ nói, nếu thật sự bỏ rơi người này ở đây, anh ta có thể sẽ chết, như vậy sau này nàng không còn là người tốt nữa, vì nàng đã hại chết người.

Một Thu Ngư sống như vậy có còn là Thu Ngư nữa không? Có phải Thu Ngư mà cha mẹ nàng muốn nhìn thấy không?

Sau mấy hồi đấu tranh giữa việc sống và việc trở thành người tốt, Thu Ngư quyết định trở thành một người tốt, vì vậy nàng quay lại, một lần nữa dốc hết sức để cõng người nam nhân cao lớn đang bị thương nặng mà bất tỉnh lên tấm lưng nhỏ gầy của mình.

Sau đó nàng tự cho mình một lý do thuyết phục hơn — vừa rồi nam nhân này đã cứu mình bằng thanh kiếm đẫm máu này, vì vậy mình muốn báo đáp chàng ấy, dù có chàng nguy hiểm thì chàng cũng là cứu tinh của mình mà.

Kẻ nguy hiểm này, chính là Thẩm Uyên.

...

Thiên tai xảy ra ở Giang Nam, theo lý mà nói lẽ ra triều đình sẽ cấp ngân quỹ cứu trợ thiên tai, nhưng lòng người còn đáng sợ hơn ma quỷ, ngay cả tiền cứu trợ cũng bị mấy tên quan lòng dạ ác độc tham ô.

Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua, dù mấy tên quan tham nhũng có giấu diếm thế nào chăng nữa thì vẫn có kẽ hỡ. Một bức thư khẩn đã được gửi từ vùng thiên tai đến triều đình, khiến cơn giận của bậc thiên tử như lửa cháy.

Dưới cơn tức giận, thiên tử đương triều đã cử một khâm sai đến khu vực thiên tai để điều tra sự thật, bắt những kẻ tham nhũng làm trái pháp luật, thậm chí còn ban cho đặc quyền tiền trảm hậu tấu những tên quan tham đó để ranh đe cảnh cáo!

*Khâm Sai (Hán Việt: 欽差 – tiếng Anh: Imperial Commissioner) là chức vụ tạm thời, chức vụ đặc phái ra ngoài để giải quyết các công việc nội chính hoặc ngoại giao.

Khâm sai thì uy phong lẫm liệt và có quyền lực lớn nhưng không ai trong triều dám đi, dù sao thì Giang Nam cũng là vùng hiểm yếu nhất, các quan đại thần ở kinh đô đã sống trong nhung lụa bao nhiêu năm rồi, làm sao có thể chịu đựng nỗi khổ của đường xa xóc nảy? Làm thế nào có thể chống chọi với thiên tai bệnh dịch nơi đấy?

Huống chi, hoàng đế lại sống xa khu vực núi cao Giang Nam, nếu rời xa sự bảo vệ của hoàng đế thì rất có thể sẽ bị cướp bị gϊếŧ trên đường đi.

Có câu ngạn ngữ thế này: Rồng mạnh không ép rắn thổ địa*, ở vùng thiên tai Giang Nam, bọn quan tham nhũng đó chính là rắn thổ địa!

* Người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương.

Mấy vị đại quan cứ tôi đẩy ông, ông lại đẩy tôi, cuối cùng thì việc rơi vào tay người non trẻ mới bước vào quan trường, Thẩm Uyên.

Khi đấy Thẩm Uyên tuổi trẻ khí thịnh, tinh thần chiến đấu đang sôi sục, sẵn sàng hết lòng vì nước, sau khi nhận lệnh trấn áp thiên tai từ triều đình, chàng đã không ngừng lên đường đi đến vùng bị thiệt hại nặng nề nhất.

Trước khi chàng đi, ánh mắt của các quan đại thần nhìn chàng rời đi đều rất thống nhất — Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê – Tráng sĩ một đi không trở về.*

*Bài thơ Dịch thủy ca (易水歌 • Bài hát sông Dịch), bản dich của thivien.net

Nhưng đám quan thần này không thể ngờ rằng, hơn một năm sau, Thẩm Uyên không chỉ toàn thân trở về, mà còn mang về một cô vợ nhỏ trắng trẻo mềm mại.

Thẩm Uyên tuy còn trẻ nhưng không hề ngu ngốc, thậm chí còn rất khôn ngoan, chàng biết rất rõ bản chất tiểu nhân của nhóm rắn thổ địa vùng Giang Nam nên đã chọn cách di chuyển ngày ngủ đêm đi, thay đổi liên tục giữa quan đạo (đường chính) với đường tự mở mà không theo quy luật nào, cho nên mấy tên sát thủ được bố trí để phục kích còn không thấy được một cọng lông của Thẩm Uyên nữa

Đợi đến khi Thẩm Uyên đến được khu vực thiên tai Giang Nam an toàn, chàng như sấm rèn gió cuốn phát động các hành động phòng chống tham ô, rồi thực hiện các chuyến thăm không báo trước cùng với bao gian khó mới thu thập được các bằng chứng phạm tội của đám quan chức tham nhũng.

Nhưng chàng chưa kịp công khai bằng chứng phạm tội thì họa sát thân đã đến.

Mấy con rắn thổ địa muốn giữ được đầu thì phải gϊếŧ khâm sai triều đình để tiêu hủy bằng chứng, sau đó giả làm như Khâm Sai gặp tai nạn ngoài ý muốn, rồi đổ hết tội lên một kẻ chết thay để đối phó với Thánh Thượng.

Thẩm Uyên trốn vào trong lùm cây khi bị nhiều sát thủ truy đuổi, chàng bị thương nặng, hoảng loạn lao vào trốn trong rừng, rồi nhìn thấy một "người chết" trên cây đang lắc lư trong gió.

Thẩm Uyên quan sát địa hình, nghĩ rằng mình có thể lợi dụng "quỷ thắt cổ" này, vì vậy Thẩm Uyên đã cắt dùng một nhát dao để cắt sợi dây thừng trên cổ "quỷ thắt cổ" đó.

Thế là dưới tình huống không thể hiểu được, "quỷ thắt cổ" xui xẻo Thu Ngư được Thẩm Uyên cứu một mạng.

Khi "quỷ thắt cổ" rơi xuống đất, Thẩm Uyên nằm sắp trong bụi cỏ rậm rạp rồi lấy thi thể của "quỷ thắt cổ" che người.

Mặc dù "quỷ thắt cổ" này hơi gầy và thân hình nhỏ bé không thể che phủ hoàn toàn cơ thể Thẩm Uyên, nhưng bụi cỏ mà Thẩm Uyên chọn tương đối rậm rạp, nhìn chung thì chỉ có thể nhìn thấy một xác chết gầy gò dưới lớp cỏ dại.

Những tên sát thủ đã quen với việc nhìn thấy xác chết, không ai hứng thú đến việc đến xem xác mới ra lò có đẹp mắt hay không, càng không nghĩ đến việc có một người giấu dưới xác chết, thế là Thẩm Uyên đã trốn thoát thành công.

Đến khi bọn sát thủ đi xa, Thẩm Uyên đang định đứng dậy rời đi thì ngờ đâu mới xài chút lực là vết thương trên lưng đột nhiên đau nhói, trước đó Thẩm Uyên đã bị mất quá nhiều máu, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, rồi chàng lịm đi ngay sau đó.

...

Khi Thẩm Uyên mở mắt ra lần nữa, chàng đã rất ngạc nhiên và không ngờ rằng mình thế mà đã được người khác đưa vào một hang động, trong sơn động còn có một đống lửa ấm áp vẫn đang cháy, quần áo của chàng còn được treo trên một cây cột đơn giản bên cạnh ngọn lửa.

Lúc này Thẩm Uyên mới nhận ra thân trên của mình không có quần áo, còn bản thân đang nằm úp sấp trên mặt đất.

Cảm giác không mặc quần áo luôn không tốt chút nào, Thẩm Uyên định đứng dậy tự mặc quần áo vào, ai biết chỉ cần một cử động nhẹ liền ảnh hưởng đến vết thương trên lưng, đau đến thấu phổi, đau đến mức chàng không thể không rít một hơi.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang một giọng nói vừa lo lắng vừa tức giận: "Anh động cái gì vậy?"

Thẩm Uyên giật mình, lập tức nhịn cơn đau dữ dội, cảnh giác quay đầu nhìn lại thì thấy một thanh niên gầy gò thấp bé.

Khuôn mặt của cậu thanh niên gầy tóp thấp tè còn phủ một lớp bụi dày xám xịt, không biết vô tình hình thành khi chạy trốn nạn đói hay cố ý.

Thanh niên gầy tóp thấp tè này là Thu Ngư, các cô nương đang lẩn trốn đều dễ gặp nguy hiểm, mà nàng không biết liệu người mình cứu là tốt hay xấu, tốt nhất nên thận trọng. Vì vậy nàng quyết định cải trang thành nam nhân, quan sát một thời gian rồi tính.

Lúc này Thu Ngư mới đi hái thảo dược từ bên ngoài về, tuy cha nàng là nông dân nhưng lại là một nông dân biết chữ, có công danh tú tài, biết một ít về y thuật, ông cũng dạy cho Thu Ngư một ít.

Thu Ngư cầm thảo dược trong tay, đi thẳng đến chỗ Thẩm Uyên, ngồi xổm người xuống xem kỹ vết thương của chàng, sau đó nói với: "Vết thương có chút nghiêm trọng, có lẽ khi bôi thuốc sẽ thấy đau, anh nhịn đi nhé."

Thẩm Uyên gật đầu, sau đó nói: "Cảm ơn cậu, người anh em. "

Thu Ngư thản nhiên nói: "Không sao, dù sao anh đã cứu tôi trước, tôi trả ơn cho anh. "

Thần Nguyên sửng sốt: "Cậu là người treo cổ..." Giọng nói đột ngột dừng lại, chữ "quỷ" cuối cùng bị Thẩm Uyên cắn nuốt vào đầu lưỡi.

Thu Ngư căn bản không nhận ra Thẩm Uyên đã dùng nàng như một cái xác để che đậy, còn xúc động nói với Thẩm Uyên: "Tôi vốn muốn chết, nhưng sau đó tôi không muốn chết nữa. Cũng may là anh đã cứu tôi, nếu không tôi chết oan uổng."

Thẩm Uyên im lặng một lúc, cuối cùng không biết xấu hổ nói: "Không sao, chuyện nhỏ không tốn sức đấy mà, sau này phải sống thật tốt, cũng đừng nghĩ lung tung nữa. "

Thu Ngư trầm ngâm một chút rồi gật đầu, rồi nhét một lượng lớn dược thảo vào miệng, phồng má lên nhai ngấu nghiến.

Nghe nói thuốc tốt thì đắng, mùi vị của loại thảo dược này thật sự không ngon lành gì, đã đắng còn tanh, ghê tởm đến nỗi làm toàn bộ ngũ quan của Thu Ngư đều vặn vẹo.

Thẩm Uyên thấy vậy liền có linh cảm không lành, tuy rằng chàng không ăn chơi da^ʍ dật, cũng không ham ăn lười làm, cũng không kì thị người dân nghèo khổ, nhưng rốt cuộc chàng vẫn là một công tử ca, là kiểu công tử trắng trẻo sạch sẽ luôn có thói sạch sẽ ấy.

Thẩm Uyên chàng không thể chấp nhận được loại phương pháp chữa bệnh này, nhưng trước khi chàng mở miệng ngăn cản, Thu Ngư đã nhả hết đống loại thảo mộc đã nhai nát rồi bôi lên lưng Thẩm Uyên, nàng không thể chịu được vị đắng trong miệng, thậm chí còn nhổ khạc vài ngụm nước bọt.

Trong chốc phút chốc, toàn thân Thẩm Uyên không tốt tí nào, cơ bắp căng cứng, da đầu tê dại, không phải vì đau mà là bởi vì cái thói sạch sẽ của mình.

Thẩm Uyên đang gần như xấu hổ về mọi thứ, thì ở đây Thu Ngư không hề nhận ra điều đó, nàng chỉ cảm thấy vui mừng vì mình đã cứu một mạng người, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà. Đồng thời, nàng dùng tay nhẹ nhàng bôi đều thảo dược lên lưng Thẩm Uyên.

Mặc dù Thẩm Uyên cực kì không thoải mái với phương pháp bôi thuốc này, nhưng ngày hôm sau, chàng rất ngạc nhiên khi phát hiện vết thương của mình không đau nhiều nữa, không biết là do thảo dược phát huy tác dụng vốn có hay thảo dược kèm nước bọt của Thu Ngư có tác dụng nữa.

Nhưng sau này, nói gì thì Thẩm Uyên không để Thu Ngư bôi thuốc như thế này nữa, chàng nghiêm mặt đưa ra một lý do nghiêm túc cho Thu Ngư: "Tôi không muốn làm phiền cậu nữa."

Thu Ngư còn ngốc nghếch đáp: "Không phiền phức, không phiền phức đâu!"

🍜🍜 Đôi lời của editor: 🍜 🍜

#1 Thấy thương chị Thu quá 😢 Chương sau có bé Tiểu Bảo rùi ~

Cảm ơn đã ủng hộ. Nếu thích để lại cho mình một VOTE nha ( •̀ ω •́)✧