Cách Vách Địa Cầu Có Ma Vật

Chương 6: Mua bùa hộ mệnh

Xuất phát từ tò mò, trước khi đến trường học, Mãn Tình còn vòng qua nhìn cái tường vây đêm qua, chỉ là hiện không còn thấy tường vây, đường cái thông suốt, hai bên đường xe chạy qua lại.

Đến nỗi con Lợi Xỉ Điểu hôm qua bị Viêm Khải một phát đánh nát, lúc này một cọng lông vũ đều tìm không thấy, càng đừng nói đến vết máu đầy đất cùng cái xác. Nếu không phải vừa rồi còn cùng Viêm Khải nói chuyện, Mãn Tình thậm chí bắt đầu hoài nghi chuyện mình thấy tối hôm qua có phải là giấc mơ hay không.

Bởi vì sự quỷ dị này, thời điểm Mãn Tình trở lại trường học vẫn có chút hoảng hốt, mãi cho đến chương trình học buổi sáng kết thúc, Mãn Tình thấy hai bạn cùng phòng từ phòng học trở về, mới làm Mãn Tình tạm thời dời đi sự chú ý.

"Mãn Mãn, cậu đã trở lại." Phòng ký túc của Mãn Tình ban đầu có bốn người, chẳng qua trong đó có một cô bạn lúc vừa khai giảng năm hai xong thì cùng bạn trai ra ngoài ở chung, cho nên trong phòng ngủ cũng chỉ dư lại ba người các cô. Có hai cô gái vừa vào cửa, tóc dài tên là Lý Đồng, tóc ngắn tên là Tiểu Á. Hai người ôm sách vở mới từ trong phòng học trở về, thấy Mãn Tình ngồi trong phòng thì có chút kinh hỉ.

"Tan học rồi à?"

"Cậu sao lại về sớm như vậy?" Lúc học năm nhất, cha mẹ Mãn Tình trở về, Tiểu Á nhớ rõ lúc ấy Mãn Tình nghỉ học một tuần.

"Ba tớ nói không cần chậm trễ việc học." Mãn Tình không muốn giải thích cho bạn cùng phòng về quan hệ có chút phức tạp của gia đình mình, vì thế thuận miệng có lệ một câu.

"Ra vậy, tớ đã biết, ba cậu lần này ở lại nhà một đoạn thời gian rất dài đúng không." Lý Đồng suy đoán nói.

Mãn Tình cười cười, không nói gì.

"Vừa lúc, buổi chiều tiết hai là tiết của giáo sư Tần, chúng tớ đang đau đầu không biết giúp cậu lừa gạt như thế nào." Giáo sư Tần không thường điểm danh, nhưng ông là hạng nhất đặc biệt khủng bố, có thể phân biệt ra lớp học có phải hay không có người hỗ trợ điểm đến. Cho nên ông không thường điểm danh, nhưng người dám trốn tiết cũng rất ít.

"May là tớ kịp thời trở về." Mãn Tình phối hợp làm ra một bộ biểu tình may mắn.

"Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi, thuận tiện đi mua bùa hộ mệnh." Tiểu Á đề nghị nói.

"Bùa hộ mệnh?" Đi ra ngoài ăn cơm Mãn Tình cũng không thấy kỳ quái, đồ ăn nhà ăn trường học tuy rằng tiện nghi, nhưng hương vị bình thường, cho nên trong trường học bọn học sinh thường xuyên sẽ đi ra ngoài thay đổi khẩu vị. Nhưng cơm nước xong vì sao lại muốn đi mua bùa hộ mệnh?

"Đúng rồi." Biểu tình Lý Đồng bỗng nhiên hưng phấn lên, cô từ trong túi móc ra bùa hộ mệnh hôm trước Mãn Tình đưa cho cô, khó nén kích động nói, "Mãn Mãn, cái này bùa hộ mệnh thật sự dùng được, đạo sĩ kia không phải gạt người."

"Phải không?" Mãn Tình hoài nghi nói.

"Thật sự, thật sự." Lý Đồng không nhịn được gật đầu, tiếp theo liền đem sự tình phát sinh đêm qua nói cho Mãn Tình.

Thì ra đêm qua hai người từ bên ngoài trở về lại đi cái ngõ kia. Hai người trong lòng hiếu kỳ, quyết định làm thực nghiệm, nghiệm chứng một chút cái này ngõ nhỏ đó có tà môn hay không. Vì thế hai người quyết định tách ra đi qua ngõ nhỏ này, kết quả Lý Đồng cầm bùa hộ mệnh Mãn Tình đưa cho thì bình yên vô sự đi qua ngõ nhỏ, mà Tiểu Á lại tay không thì lại té ngã, đem miệng vết thương thật vất vả mới kết vảy lại nứt ra.

"Thật tà môn như vậy?" Mãn Tình nghe được trợn mắt há hốc mồm, bất quá lại nghĩ đến chuyện hôm qua chính mình gặp, Mãn Tình bỗng nhiên cảm thấy cũng không phải khó tin lắm.

"Đúng đúng đúng." Hai cô gái điên cuồng gật đầu.

"Chúng ta chút nữa đi mua nhiều mấy cái." Mãn Tình cảm thấy so với té ngã, chính mình thiếu chút nữa bị chim khổng lồ một móng vuốt cào chết, càng cần nữa bùa hộ mệnh bảo hộ.

"Ừm ừm ừm." Hai người lại là một trận gật đầu.

Ba người ý kiến nhất trí, bỏ sách vở một bên, tay kéo tay liền từ cửa sau trường học đi ra ngoài. Đơn giản ăn một ít cơm trưa, mấy người tiếp tục đi tìm lão đạo sĩ bán bùa hộ mệnh kia.

"Trước kia lão đạo sĩ không phải đều ở cổng trường bán sao?" Mãn Tình kỳ quái nói.

"Đã sớm không cho bán, trường học nói lão đạo sĩ tuyên truyền phong kiến mê tín, kêu bảo vệ đuổi đi." Lý Đồng nói, "Sau đó lão đạo sĩ liền cùng ông chủ hiệu sách phía trước nói chuyện hợp tác, ở cửa hiệu sách mở cái sạp, thuận tiện gửi bán."

"Hiệu sách cùng đạo sĩ, phối hợp cũng đủ kỳ lạ." Mãn Tình nhịn không được phun tào.

Nói chuyện một lúc, ba người đã dần dần tiếp cận hiệu sách, cách ba người 20 mét liền thấy một đội ngũ thật dài, đây là...... Xếp hàng mua bùa hộ mệnh.

"Ôi, đã tới chậm." Tiểu Á tức khắc cả kinh, buông Lý Đồng chạy qua.

"Sao lại gấp như vậy." Mãn Tình khó hiểu nói.

"Cậu không biết, hiện tại bùa hộ mệnh có hai loại, bùa hộ mệnh được lão đạo sĩ thêm chú ngữ thì một ngày chỉ bán 60 cái, bán xong liền không có. Còn lại đều là bùa hộ mệnh bình thường, hiệu quả sẽ kém một ít. Chúng ta cũng chạy nhanh qua đi, bằng không một lát liền không có." Lý Đồng nói xong cũng chạy qua.

Mãn Tình chần chờ một chút, cũng bước nhanh hơn.

"Chị cả?"

Mãn Tình mới bước một bước chân, xoay người nhìn lại, liền thấy đường cái đối diện hiệu sách có ba hình bóng quen thuộc, Lâm Hạo, Lâm Nguyệt cùng với Dụ Thừa Phong.

"Tiểu Hạo, Lâm Nguyệt? Các em sao lại ở đây?" Thấy ba người này, Mãn Tình kêu một tiếng kinh ngạc.

"Tụi em tới phụ cận xử lý chút việc." Ba người từ đối diện đã đi tới, Lâm Hạo hỏi ngược lại, "Chị cả, sao chị lại ở đây?"

"Chị học trường ở đây nè."

Không khí bỗng nhiên có chút xấu hổ, đối thoại này nghe cũng chưa thấy vấn đề, nhưng là làm người một nhà thì phải biết trường đại học của chị mình ở đâu đúng không.

"Thì ra chị học ở đại học S." Lâm Nguyệt biểu tình có chút mất tự nhiên nói.

"Đúng vậy." Mãn Tình khô cằn trả lời.

Không khí tiếp tục xấu hổ, Mãn Tình phảng phất có thể cảm giác được có một con quạ đen kêu cạc cạc cạc bay qua đỉnh đầu mọi người.

Cũng may lúc này, Tiểu Á đã mua được bùa hộ mệnh dẫn đầu chạy tới, bỏ qua mấy người bên cạnh mà chạy tới trước mặt Mãn Tình: "Mãn Mãn sao còn đứng ở chỗ này, bùa hộ mệnh mỗi người đều mua một cái, ủa...... Mấy người này là?"

"Tiểu Á, đây là em trai em gái tớ, còn có bạn học của em gái." Mãn Tình ho khan một tiếng giới thiệu, "Đây là bạn học của chị Tiểu Á."

"Xin chào."

"Xin chào."

"Xin chào."

Ba khuôn mặt không biểu tình, ba tiếng lạnh như băng xin chào, thái độ xa cách kia, cho dù là Tiểu Á đã quen loại người vậy cũng có chút HOLD không được, chỉ có thể cũng khô cằn trả lời lại một câu xin chào.

"Bùa hộ mệnh?" Lâm Nguyệt bỗng nhiên có chút tò mò nhìn về phía Tiểu Á đang cầm trong tay bùa hộ mệnh, "Dùng làm gì?"

"À, đằng sau trường học chúng tôi có cái ngõ nhỏ tương đối tà môn, cho nên chúng tôi liền tới mua bùa hộ mệnh, kỳ thật cũng chính là mua sự an tâm." Tiểu Á nói.

"Có thể cho xem thử không?"

"Đương nhiên có thể." Lớn lên đẹp người luôn sẽ làm người ta sinh hảo cảm, huống chi cô bé này lại là em gái bạn cùng phòng, Tiểu Á cơ hồ không có do dự liền đem bùa hộ mệnh mới vừa mua được đưa cho Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt cầm ở trong tay, chỉ nhìn thoáng qua liền trả lại cho Tiểu Á: "Cảm ơn."

"Không khách khí." Cảm giác mình là một người ngoài mà đứng ở chỗ này không được tốt, Tiểu Á nhận lại bùa hộ mệnh sau đó trực tiếp quay đầu nói với Mãn Tình, "Nếu em trai và em gái cậu tới thì cậu nói chuyện với bọn họ đi, tớ lại đi xếp hàng xem có thể mua một cái nữa hay không."

Nói xong, Tiểu Á nhín mấy người phất phất tay, lại lần nữa chạy tới đội ngũ xếp hàng.

Mãn Tình thấy ba người nhìn chính mình, tức khắc liền khó chịu. Mình cùng mấy người này không thân lắm, thật vất vả chạy đi thì bị bọn họ bắt gặp hiện trường mê tín, nếu chỉ có Lâm Nguyệt cùng Lâm Hạo liền thôi, cố tình nơi này còn có Dụ Thừa Phong, trường hợp này thật là so với vừa rồi còn muốn xấu hổ hơn.

Lúc này, Lâm Nguyệt bỗng nhiên động đậy, cô lấy lắc tay từ trên cánh tay xuống, đưa cho Mãn Tình nói: "Cái kia bùa hộ mệnh vô dụng, chị cầm cái này đi."

"A?" Có ý tứ gì, bùa hộ mệnh vô dụng, cho nên ngươi lắc tay thì hữu dụng?

"Cái lắc tay này là......" Lâm Nguyệt dừng một chút nói, "Là một đại sư tặng cho em, nghe nói có thể trừ tà tránh hung."

"Như vậy quá quý trọng, chị không muốn nhận." Mãn Tình vội vàng lắc đầu nói, "Kỳ thật Tiểu Á vừa rồi là nói bừa, loại chuyện này sao có thể là sự thật, chị chỉ là cùng các cô ấy tới xem náo nhiệt, không tính toán thật sự mua bùa hộ mệnh."

"Chị cầm đi." Lâm Nguyệt kéo tay Mãn Tình, cầm lấy tay Mãn Tình nhét vào.

"Chị, chị cầm đi." Lâm Hạo bỗng nhiên nói.

"Kia...... Vậy được rồi." Mãn Tình thấy hai người đều như vậy, cũng không muốn lại cự tuyệt nên đep lắc tay lên. Lắc tay không biết là dùng chất đá gì mà khi đeo vào, màu xanh thuần khiết làm cho làn da trắng nõn lên, đeo trên cổ tay bộ dáng phi thường xinh đẹp.

"Mọi người ăn cơm chưa?" Mãn Tình hỏi.

"Ăn rồi ạ." Lâm Hạo trả lời.

"Kia...... Các em có muốn uống trà sữa không? Phụ cận trường học có một tiệm trà sữa đặc biệt ngon, hương vị siêu cấp tốt, chị mua cho mọi người."

Mãn Tình cực lực đề cử, mặc kệ nói như thế nào nơi này cũng chính là địa bàn của mình, nhiều ít cũng phải chiêu đãi bọn họ một phen.

"Được ạ." Trả lời vẫn như cũ là Lâm Hạo.

Lâm Nguyệt há miệng thở dốc tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ là nhìn thoáng qua Lâm Hạo không nói gì, mà Dụ Thừa Phong còn lại là từ đầu tới đuôi đều trầm mặc.

Mãn Tình mang theo ba người tới tiệm trà sữa, vào trong tiệm, cô dò hỏi khẩu vị mọi người một chút, nhưng mọi người chỉ tuỳ tiện trả lời, vì thế Mãn Tình tự quyết định mua loại ngon nhất ở tiệm cho mọi người.

Trà sữa chỉ chốc lát sau là làm xong, Mãn Tình tri kỷ giúp Lâm Hạo mở ra, một bên giới thiệu nói: "Các em hàng năm ở nước ngoài, hẳn là rất khó uống đến loại đồ vật này, các em nếm thử, hương vị thật sự không tồi đó."

"Cảm ơn, uống rất ngon." Dụ Thừa Phong uống một ngụm nói.

Mãn Tình từ biểu tình đối phương căn bản phân biệt không ra đối phương nói rốt cuộc có phải hay không lời khách sáo, nhưng người ta đã tỏ ra khách sáo thì chứng tỏ cũng là một thiếu niên hiểu chuyện.

"Cái này làm bằng cái gì?" Lâm Hạo uống có chút buồn rầu nên hỏi.

"Trong này có quả xoài cùng vài loại thạch." Mãn Tình nhìn thấy trong ánh mắt Lâm Hạo nhấp nháy vui sướиɠ.

"Ồ." Cũng không biết nghe không nghe hiểu, Lâm Hạo gật gật đầu lại tiếp tục uống.

Ba người là tới phụ cận làm việc, cho nên cũng không có cùng Mãn Tình ở cùng nhau lâu, thực mau liền tìm cái cớ cùng Mãn Tình tách ra. Ba người mỗi người một ly trà sữa trở về trong xe, Dụ Thừa Phong nhìn chén trà trong tay liền nói

"Trách không được A Kiệt luôn nói địa cầu đồ vật ăn ngon, xác thật hương vị không tồi."

"A Kiệt hệ thống hồn lực đến bây giờ còn

không có hoàn toàn củng cố, chính là bởi vì ăn quá nhiều đồ ăn không tốt. Tiểu Hạo, hệ thống hồn lực của em còn không có luyện thành, ăn ít lại một chủ." Lâm Nguyệt nói liền với em trai còn đang vùi đầu uống trà sữa.

"Vâng." Lâm Hạo gật gật đầu, cúi đầu lại uống lên mấy hớp.

"......" Được rồi, dù sao qua mấy ngày nữa là trở về.

—————————

Editor: má ơi chương này edit gần 2 tiếng TvT.