Vợ Ngốc Của 3 Tổng Tài

Chương 2: Lần đầu gặp mặt

Nihao, Mốc đã trở lại rồi đây, tui có lời muốn nói với @Tiểu An Tử, cảm ơn vì là người đầu tiên đã xem và đáng giá truyện của tui, xiexie~. Nếu được thì bạn cho tui cái fb ,tui sẽ tym các bài viết trên fb của bạn thay lời cảm ơn. Không tám nữa. Vô~

-----Chào buổi tối-----

- A!!! - Cậu va mạnh vào một cái gì đó khiến cậu ngã nhào ra sau. Những học sinh khác thấy vậy liền thì thào bảo cậu xong đời rồi, mới tới mà lại... haiz.

Lý Quyền Triết chạy lại đỡ cậu đứng lên:

- Có sao không?

- Không sao. - Cậu nói với Quyền Triết rồi quay qua nhìn người mà cậu vừa tông vào nói:

- E... em xin lỗi. A!

Người kia quay lại xách cổ áo của cậu lên, lạnh nhạt nói:

- Xin lỗi? Xin lỗi là xong sao?

Mặt cậu trắng bệch. Lý Quyền Triết biết bạn mình có tính sợ người lạ nên vội ngăn cản người kia:

- Anh gì ơi, cho bọn em xin lỗi, bọn em mới tới không biết gì nên mong anh tha thứ!

Người kia quay sang nhìn Quyền Triết, khẽ nhếch miệng:

- Tha thứ? Mới tới nên không biết gì? Ha, mới tới nên càng phải dạy dỗ.

Tiếng xì xào bàn tán ngày càng lớn, cậu và Triết nghe được một câu trong đó liền xanh mặt. Người mà Minh Hạo vừa tông phải là một trong ba người của Bộ Ba Chết Chóc: Phạm Thừa Thừa

Hắn cúi đầu, mò tay vào túi quần tìm thứ gì đó. Rút từ trong túi ra một khẩu súng lục, hắn vừa ngước đầu đã thấy cậu nhắm chặt mắt, nước mắt chảy đầm đìa, miệng không ngừng lẩm bẩm ba từ "em xin lỗi". Lòng hắn chợt nhói nhưng đã vội vàng trở lại bình thường, vừa lên nòng đạn vừa nói:

- Chạy tông phải người khác, bắn một cái cho nhớ, sau này không chạy nữa.

Phạm Thừa Thừa chĩa súng vào chân cậu, Lý Quyền Triết ra sức can ngăn:

- Anh ơi, bọn em xin lỗi, anh tha cho Minh Hạo đi mà!!!

Phạm Thừa Thừa không quan tâm, vừa định bóp còi thì một tiếng hét từ phía sau vang lên.

- PHẠM THỪA THỪA!!!

Một anh chàng cao ráo, khuôn mặt trông có vẻ khá lo lắng đều gì đó nhưng vẫn rất đẹp trai đang chạy về phía này. Hắn khẽ nhíu mày nhìn người đó, hắn hỏi:

- Anh làm gì mà chạy gấp thế?

- Mày xong rồi con, anh Chính Đình đang rất tức giận!

- Anh ấy làm sao?

- Anh ấy đợi mày lâu quá đấy! Mày mua có ly nước thôi làm gì mà lâu thế? Lúc nãy anh ấy nhờ tao đi tìm mày thì có một nữ sinh bảo với tao là mày đang chơi game với đám lớp 11B, Chính Đình nghe xong tức giận đùng đùng bắt tao đi tìm mày nè, anh họ của mày Thái Từ Khôn tao không thể cứu nổi mày đâu, mau đi trốn đi!

- Đợi em xử thằng nhóc này đã.

- Mới tới hả? Mới tới thì dù có đắc tội gì cũng tha cho nó đi, với lại Chính Đình bảo không được động vào học sinh mới mà, lo mạng mày trước đi!

- Biết rồi! - Hắn vứt cậu sang một bên sau đó chạy mất tăm.

Lý Quyền Triết vội đỡ Hoàng Minh Hạo, chấn an cậu:

- Không sao rồi, có tớ ở đây mà.

Dỗ một hồi thì cậu mới nín khóc, Lý Quyền Triết nói:

- Tớ sẽ đi lên phòng hiệu trưởng, cậu đi ăn sáng đi.

- Không được! Tớ sợ lắm, ở đây nhiều người quá.

- Anh ở đây với em, có được không, anh là Thái Từ Khôn.

- À vâng, nếu anh ở lại được với nó thì tốt quá, nó sợ nơi đông người với lại chuyện vừa nãy cảm ơn anh, em là Lý Quyền Triết. Anh trông nó giúp em nhé.

Nói rồi Quyền Triết chạy đi để lại Minh Hạo cho Từ Khôn. Cậu không biết nên làm gì, cảm thấy rất gượng, đành đứng tựa vào tường, cúi đầu, hai tay đan vào nhau để sau lưng. Thái Từ Khôn thấy vậy liền mỉm cười một cái rồi chợt ngạc nhiên.

"Mình chưa bao giờ có thể cười một cách thoải mái như vậy với người khác trừ hai con người kia, nhưng sao cậu nhóc này..."

Một giọng nói nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của y.

- C...cảm ơn anh.

- Không có gì đâu.

- Vâng. E... em là Hoàng Minh Hạo.

- Anh là Thái Từ Khôn, rất vui được gặp em!

Y đưa tay ra, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn y.

"Anh ấy thật đẹp!"

- V... vâng. Rất vui...đ...được gặp anh. - Cậu đỏ mặt đưa tay lên bắt tay với y.

- Anh mời em bữa sáng nhé?

- Vâng.

-----Hé lô, lại gặp rồi-----

Sau khi ăn sáng với Thái Từ Khôn xong, Hoàng Minh Hạo đi tìm Lý Quyền Triết tại địa điểm mà Triết nhắn cho cậu. Nhưng tất nhiên là cậu không tìm được. Cậu bây giờ không biết phải làm thế nào vì cậu rất sợ tiếp xúc với người lạ, cậu cứ hướng thẳng phía trước mà đi, thế quái nào mà đi một hồi lại quay về điểm xuất phát . Đang mải suy nghĩ, cậu đυ.ng phải một người khiến cậu bật ngửa ra sau, cậu nhớ tới chuyện hồi nãy liền huơ huơ tay loạn xạ, miệng liên tục "xin lỗi", bỗng dưng có một bàn tay nắm lấy tay cậu làm cậu giật mình. Cậu từ từ ngẩng đầu, đập vào mắt cậu là một anh chàng đẹp trai với một nụ cười dịu dàng(Mốc: Ảnh chỉ cười bình thường thôi chứ không phải giống như giới thiệu). Anh hỏi cậu:

- Em không sao chứ?

- A... e... em không s...sao.

Anh đưa tay đỡ cậu đứng dậy xong lại cúi xuống nhặt đống tài liệu vương vãi đầy đất. Cậu luống cuống nhặt phụ anh những tờ tài liệu.

- E...em xin lỗi, em không cố ý đâu, tại em hơi vội nên mới đυ.ng anh, mong anh tha thứ ạ!

Anh nhìn dáng vẻ bối rối như đã gây ra lỗi lầm rất lớn của cậu mà phì cười.

"Cậu nhóc này thật đáng yêu a"

- Không sao đâu. Mà em là một trong hai học sinh mới chuyển đến đây à?

- V...vâng ạ. E...em đang đi tìm bạn em ạ.

- Sao em cứ nói lắp thế? Sợ anh ư?

Cậu đỏ mặt ra sức lắc đầu, bối rối:

- A... k...không phải...tại em sợ tiếp xúc với người lạ với lại e...em lại làm rơi hết tài liệu của anh nữa, nên...

- Em không phải bận tâm về đống tài liệu này, nó chưa được duyệt nên có bị xáo trộn một chút cũng không sao, chỉ cần đủ là được. - Anh mỉm cười.

Sau khi xếp xong đống tài liệu, anh thấy cậu vẫn loay hoay nhìn trái phải liền tò mò hỏi cậu:

- Em tìm ai thế?

- Không, e...em chỉ là không biết nên đi đường nào thôi ạ.

- Hmmm...vậy em muốn đi đâu?

- Lớp 10A ạ.

- Vậy đi theo anh.

- Như vậy sao được! Anh còn phải đem đống tài liệu đó đi nữa, em tự hỏi được, không sao đâu!

Anh mỉm cười:

- Em tự hỏi được sao? Chẳng phải em nói mình sợ tiếp xúc với người lạ sao? Em cũng đã nói chuyện bình thường với anh rồi mà, xem như em không còn coi anh là người lạ nữa. Với lại, tài liệu này anh đưa tới lớp 10B gần lớp của em nên không phải lo anh bị trễ đâu.(Mốc: Xạo quá anh trai=]]]])

- Vậy thì phiền anh rồi.

-----Ồ, lại gặp nhau rồi-----

Trên đường về lớp của Hoàng Minh Hạo.

- À, anh tên gì thế, em là Hoàng Minh Hạo.

- Anh là Chu Chính Đình a.

- Ò, Chu Chính Đình. Này, e...em có t...thể làm b...bạn của anh k...không?

- Tất nhiên là được! - Anh cười

- Thật sao? Em không giỏi kết bạn, anh cũng không cần miễn cưỡng.

- Anh nói thật, không tin anh à?

- Tin mà! Thế em gọi anh là Chính Chính nhá?

- Ừm, vậy anh sẽ gọi em là Tiểu Hạo a~

- Yeah, vậy là mình đã tự kết bạn được rồi!

- À, hồi nãy anh nghe mấy nữ sinh năm hai bảo nãy thằng Phạm Thừa Thừa nó bắt nạt em hả?

Nghe đến đây, cậu xanh mặt, quay sang nhìn Chu Chính Đình.

- Vâng.

- Em đừng vì chuyện đó mà ghét nó.

- Làm sao mà không ghét được, nếu Khôn Khôn không tới kịp thì chân của em đã có một lỗ do đạn bắn rồi đấy! - Cậu phụng phịu nhìn anh.

- Khôn Khôn??? Thái Từ Khôn á???

- Vâng!

Tua lại 45p trước.

- Nhà ăn lớn thật!

- Chúng ta ngồi đằng kia nhé?

- À vâng!

Thái Từ Khôn và Hoàng Minh Hạo ngồi ở cái bàn 2 người cạnh cửa sổ.

- Em muốn ăn gì?

- Ở đây có... bánh Mousse sữa chua không ạ?

- Tưởng gì, cái đó tất nhiên là có, để anh đi lấy cho em nhé.

- Em cảm ơn!

Vài phút sau, Thái Từ Khôn trở lại với 1 đĩa bánh Mousse sữa chua với 1 đĩa sandwich. Y ngồi xuống đưa đĩa Mousse sữa chua cho cậu, cười nói:

- Cái cuối đấy!

- Thật sao?

- Um, em ăn cho cẩn thận vào, anh khó lắm mới lấy được cái này đấy.

- Em cảm ơn anh!

- Nhân tiện, anh có thể làm bạn với em không?

- Em có tính sợ người lạ nên có lẽ sẽ rất phiền a, nên không biết....

- Không sao, anh sẽ cố gắng giúp em khắc phục nó!

- Vậy được, chúng ta chính thức trở thành bạn, sau này em sẽ gọi anh là Khôn Khôn!

- Um, thế thì anh sẽ gọi em là Hạo Hạo a~

Quay lại hiện tại

- Ra là vậy. Còn chuyện Thừa Thừa.

Anh phì cười đưa tay xoa nhẹ đầu cậu, nói:

- Thật ra nó không cố ý đâu. Trường này là trường lớn nên rất khắc khe, nội quy đặc biệt là không được chạy nhảy trên hành lang. Vì mấy năm trước có một giáo viên đang chuẩn bị đeo kính thì một học sinh đang chạy lỡ tông vào cô giáo viên đó khiến gọng kính đâm vào mắt cô, hên là không mù, nam học sinh đó bị đình chỉ học. Từ lúc đó, trường ra một nội quy mới là cấm chạy nhảy trên hành lang hoặc trong lớp học. Thằng Thừa nó đảm nhận Ban kỉ luật trong HHS* nên phải đe dọa các học sinh mới. Có phải nó lấy súng đòi bắn vào chân em không?

HHS: Hội học sinh

- Phải a.

- Đó là súng giả, chỉ dùng để răn đe những học sinh mới như em. Thân là anh họ của nó, anh thay mặt nó xin lỗi em.

- A... không sao đâu, đã biết sự thật nên em không có trách anh ấy đâu.

- Thế thì tốt. Nhiều người vì lý do đó mà ghét nó, em hiểu cho nó thì tốt rồi.

- Vâng.

Từ xa một giọng nói truyền đến.

- Hoàng Minh Hạo!!!

Cậu giật bắn mình nhìn về phía trước. Ở trước cửa lớp 10A, Lý Quyền Triết đứng đó vẫy tay với cậu, phía sau là một nam sinh cao hơn Lý Quyền Triết một cái đầu. Hoàng Minh Hạo nhanh chóng chạy đi bỏ Chu Chính Đình lại.

- Cậu làm gì mà lâu thế, tớ đợi tận 20p rồi đấy! - Lý Quyền Triết tức giận nói.

- Tại tớ không biết đường, không có cậu ở đó tớ sợ lắm biết không?

- Thôi được rồi, xin lỗi chịu chưa. Mà người hồi nãy là ai thế?

- À, bạn tớ mới quen. Tớ tự làm quen đấy, cậu thấy tớ giỏi không?

- Giỏi, cậu giỏi, cậu giỏi nhất!

- Tất nhiên, tớ giỏi nhất không ai hơn!

- Cậu thật trẻ con! Giới thiệu với cậu, đây là Quân ca, Tất Văn Quân, lớp 12A, anh ấy chỉ cho tớ tới lớp đấy!

- Ò.

- Còn đây là Hoàng Minh Hạo, bạn thân của em.

- Rất vui được gặp em, anh là Văn Quân. - Tất Văn Quân cười.

- À vâng, rất vui được gặp anh.

Cậu quay sang nhìn Quyền Triết, nói:

- Cậu đợi tớ một chút.

Nói rồi, cậu chạy qua chỗ Chu Chính Đình đứng. Anh vẫn đứng ngây không biết chuyện gì xảy ra.

- Chính Chính, Đình ca, Chu Chính Đình!

- À... hả?

- Anh làm gì mà đứng ngây ra thế?

- Ờ...à, không có gì.

- Ò. Vậy anh đưa đồ đi đó, em vào lớp. Cảm ơn anh đã đưa em tới lớp nha!

- Ừm! Em học tốt nhé.

- Dạ, tạm biệt anh~

Cậu chạy qua chỗ Triết. Cả hai cùng vào lớp, Chu Chính Đình cũng đi về phòng của HHS.

-----Hết rồi nha-----

Cảm ơn vì đã đọc! Xie xie~