Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 32: “Kỷ Nhiên, tớ muốn làm tất cả cho cậu.”

Tôi vẫn cho rằng Tống Nhược Cốc nói “bạn gái chỉ dùng để yêu thương” là lời dỗ ngon ngọt thuận miệng nói ra, nhưng không ngờ cậu ấy nhanh chóng thể hiện bản chất tàn bạo của người bạn trai hiếu thảo, khiến tôi hơi không chịu nổi.

Từ trước đến nay tỷ lệ nam nữ của đại học T vẫn chênh lệch, nữ sinh là tài nguyên vô cùng thiếu thốn, nam sinh ở đại học T khá lớn, ra cổng trường mắt xếch cũng thành mắt hai mí, cho nên nơi này chính là nơi bồi dưỡng ra bạn trai trung thành mãnh liệt. Tống Nhược Cốc là một người mạch máu não khác người, nhưng ít nhiều cũng bị người địa cầu ảnh hưởng, bắt đầu càng bước càng xa trên con đường trung thành không lối về.

Cái gì mà đưa xe đạp đi học, mua bữa sáng, gắp thức ăn, lọc xương cá, tất cả chi tiêu đều trả tiền . . . những điều đó không là gì cả, có một lần tôi bị cảm nóng sốt, bản thân còn chưa thấy khó chịu, ngược lại cậu ấy đã gấp đến nỗi miệng nói không ngừng nghỉ.

Cậu ấy lại còn giúp tôi chọn môn tự chọn. Môn học của bọn tôi không giống nhau, nhưng cậu ấy bình thường đều lên lớp với tôi. Tôi có lớp về kinh tế học, rất buồn chán, có Tống Nhược Cốc cùng một chỗ, tôi lại càng nghe không vào, mặc dù cậu ấy không nói lời nào, nhưng cứ nhìn chằm chằm má tôi, tôi cũng không chịu nổi, chỉ một lát là mặt nóng rần lên. Chẳng lẽ tên nhóc này thuộc loài ếch, tại sao có thể ngồi một chỗ không nhúc nhích, giống như chờ con mồi, ngay cả mắt cũng không chớp.

Tôi viết chữ trên vở đưa cậu ấy đọc, đừng nhìn!

Cậu ấy lại viết hàng chữ bên dưới: Cậu hôn tớ một cái.

Trong giảng đường của một môn học có hơn một trăm người, cậu ấy nói yêu cầu này thật quá vô sỉ. Tôi phát hiện Tống Nhược Cốc người này quả là tên biếи ŧɦái, cậu ấy đặc biệt thích thân thiết ở nơi đông người, nhưng ở nơi công cộng, tôi chỉ chấp nhận giới hạn đến mức nắm tay, cho nên cậu ấy sẽ không được như ý. Mỗi lúc như thế, cậu ấy sẽ dùng ánh mắt nóng bỏng, nhìn chằm chằm tôi không hài lòng, cho đến khi mặt tôi đỏ bừng. Sau đó tên nhóc này còn giải thích cho hành động của bản thân: “Tớ đặc biệt thích bộ dạng xấu hổ của cậu.”

. . . . Xấu hổ em gái cậu ấy.

Cho nên bây giờ Tống Nhược Cốc lại hứng thú trò đùa cũ, tôi bị nhìn đến nỗi máu dồn lên mặt, giảng viên nói một chữ cũng không vào. Vì thế tôi đưa tay tiếp cận bắp đùi của Tống Nhược Cốc, sau đó dùng lực véo một cái . . . Đau chết cậu đi!

“A . . .” Tống Nhược Cốc cau mày khẽ kêu, mỉm cười nhìn về phía tôi, ánh mắt như nước, vẻ mặt kia, không giống như đang đau, mà ngược lại giống như đang vô cùng hưởng thụ.

“ . . . .” Đối phó với một người lì lợm biếи ŧɦái như thế, tôi thật sự không biết nên làm gì cho phải.

Giảng viên nghe được động tĩnh bên này, chỉ Tống Nhược Cốc trả lời câu hỏi, tất cả nội dung liên quan đến câu hỏi tôi không nghe hết, chỉ nhớ được bốn chữ “hiệu ứng cận biên.”

Nhưng Tống Nhược Cốc không hề nghĩ ngợi trả lời đáp án.

Giảng viên hài lòng gật đầu, cầm danh sách hỏi, “Trò tên gì?” Để cổ vũ sinh viên trả lời câu hỏi, mỗi một lần trả lời sẽ được cộng thêm vào thành tích cuối khóa.

Tống Nhược Cốc mặt không đổi sắc nói, “Kỷ Nhiên, lớp xxxxxxxxxxxxxxxxxxx.”

Tên nhóc này khá là nổi tiếng, xung quanh có không ít bạn học nhận ra cậu ấy, đều dùng ánh mắt lên án cậu ấy vô sỉ.

Sau khi cậu ấy ngồi xuống, viết trên vở tôi: Thưởng gì?

Cậu muốn cái gì?

Cậu vừa làm đau tớ.

Cho nên?

Xoa xoa cho tớ.

Cút!

“Thật không dịu dàng.” Lúc tan học, Tống Nhược Cốc cầm túi dẫn tôi đi, vừa đi vừa nói chuyện.

Đêm đã khuya, đèn đường cũng không quá sáng, chiếu bóng người xuống mặt đất cũng không rõ.

Tôi quay đầu nhìn gò má dịu dàng, đường nét sắc sảo của cậu ấy, cậu ấy đang rũ mắt, lông mi rậm che đi ánh mắt.

Tức giận?

Tôi kéo cậu ấy đến góc vắng vẻ, ở đây không có ngọn đèn, và ánh trăng chiếu đến, bị khu vực sáng bên ngoài khiến cho càng thêm u tối. Tôi kéo cậu ấy dựa lên tường, nhón chân lên hôn cậu ấy.

Cậu ấy lập tức đáp lại tôi dữ dội, khẽ cắn môi tôi, đầu lưỡi tiến vào thần tốc, vừa hôn và thở dốc kịch liệt, cánh tay không kiềm chế được ôm chặt.

Nói theo cách nào đó, nam sinh thật dễ dỗ.

Hôn rồi lại hôn, động tác của cậu ấy cũng không hề yên ổn. Cậu ấy vuốt ve thắt lưng tôi, ngón tay khẽ dò vào quần áo tôi.

Tôi cương quyết đẩy tay cậu ấy ra, đầu cũng nghiêng sang một bên, tránh sự truy đuổi của cậu ấy.

“Kỷ Nhiên,” miệng cậu ấy dí sát vào tai tôi, thấp giọng thở dài, hơi thở vẫn hỗn loạn nóng bỏng như trước, “Thời kỳ động dục của sư tử là chín tháng, gấu trúc là bốn tháng.”

Tôi xin cậu, tôi là sinh viên khoa sinh học, không cần cậu phổ cập kiến thức này cho tôi.

Cậu ấy cọ cằm vào cổ tôi, nói thêm: “Chỉ có loài người, mỗi ngày đều là thời kỳ động dục.” Giọng nói ám muội, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được cậu ấy nuốt nước miếng.

Tôi chạy trốn.

Vốn tưởng rằng lúc gặp lại hai người sẽ xấu hổ, nhưng ngày hôm sau cậu ấy giống như không có chuyện gì, trước khi tôi tan học chạy đến trước giảng đường của tôi, nhìn thấy tôi thì cười toe toét hỏi tôi buổi trưa muốn ăn gì. Bị cậu ấy khuấy động như thế, tôi một chút xấu hổ cũng không có, ngồi trên xe cậu ấy vui vẻ đến căng tin.

Về môn học tự chọn, chúng tôi không có cuộc thi cuối khóa, chỉ nộp một bài tiểu luận chấm điểm lấy thành tích cuối cùng. Tống Nhược Cốc lấy nguyên một bài hơn mười nghìn chữ đề tài khủng hoảng kinh tế, có luận điểm có luận cứ còn có số liệu phân tích phức tạp, tuy tôi đọc không hiểu, nhưng giảng viên biết, vung bút cho tôi thành tích viên mãn. Chuyện này cũng khiến giảng viên có ấn tượng sâu sắc với cậu ấy, cho đến năm ba, thấy Tống Nhược Cốc còn thân thiết gọi một tiếng “Kỷ Nhiên” Tội lỗi, tội lỗi.

Trừ lần đó ra, Tống Nhược Cốc còn thường thích cho tôi”ngạc nhiên thú vị”. Không biết cậu ấy học từ ai, xem trộm máy tính của tôi, thanh toán toàn bộ những món đồ tôi để trong giỏ hàng, thế nên sau đó tôi không hiểu được tại sao thường xuyên nhận được những món hàng không cần trả tiền, bản thân vô cùng hoảng sợ. Lúc tôi uyển chuyển biểu lộ tôi không thích ứng được với “ngạc nhiên thú vị” này, cậu ấy sửa thành tặng những món quà nhỏ. Lúc thì cốc đôi in hình hai đứa tôi, lúc thì đồ trang sức dễ thương hay đáng yêu nào đó, lúc thì hoa cậu ấy tự làm, lúc thì poster hoạt hình cậu ấy tự vẽ, lúc thì món đồ chơi kỳ lạ nào đó, rất nhiều rất nhiều thứ, không phải ngày đặc biệt nào cả. Chắc là được chuyên gia chỉ điểm, quà tặng của cậu ấy đều mới mẻ, đơn giản đáng yêu, giá cả cũng không đắt, không khiến người ta từ chối được. Sau đó mới biết mẹ cậu ấy là chuyên gia tư vấn tình yêu của cậu ấy.

Tôi thường mua những chiếc hộp khá lớn để đựng những bảo bối này. Lúc chị em phòng ký túc xá thấy đều khen Tống Nhược Cốc dịu dàng chăm sóc.

Đúng vậy, thật sự là rất chăm sóc . . ... Có một ngày, tên nhóc ấy rất bình tĩnh hỏi tôi, có cần cậu ấy mua giúp tôi băng vệ sinh không.

. . . . Không cần!

Tôi từ nhỏ đến giờ chưa từng gặp qua người nào như thế, dịu dàng đến nỗi có thể hòa tan xương của bạn. Điều này khiến tôi vô cùng cảm động, trái tim trong ngực lại đập rộn ràng.

Một lần, hai chúng tôi đang ăn cơm, tôi thấy Tống Nhược Cốc bóc từng con tôm một, sau đó đắp thành đống, đưa đến trước mặt tôi. Tôi khá là cảm động, nói, “Tống Nhược Cốc, cậu không cần phải như thế.”

“Kỷ Nhiên, tớ muốn làm tất cả cho cậu.”

Tôi là người khó rơi nước mắt, từ lúc tốt nghiệp mẫu giáo đến giờ số lần khóc đếm được trên hai đầu bàn tay, có những lần thảm kịch của nhân gian, cũng có chuyện tình cảm lưu luyến yêu thương khiến người ta cảm động rơi nước mắt . . . Nhưng chưa từng khiến tôi rơi nước mắt, nhưng lúc này, bởi vì Tống Nhược Cốc nói một câu rất đơn giản, khiến tôi không nhịn được, òa khóc.

Trên thế giới này, có một người, cậu ấy không phải bố cũng không phải mẹ bạn, nhưng lại săn sóc tỉ mỉ, quan tâm đầy đủ đến bạn, luôn luôn để ý bảo vệ bạn, khiến bạn vui vẻ hạnh phúc, không khiến bạn khổ sở, luôn cố gắng hết mình vì bạn mà không hề tính toán, chỉ là vì, cậu ấy yêu bạn.

Tình yêu như vậy, đứng ngoài thì bạn sẽ không có cảm giác gì, nhưng một ngày bạn là nhân vật chính, nhất định bạn sẽ hạnh phúc rơi nước mắt ­ ­­ cho dù bạn là người khó khóc đến mức nào.

Ngày đó nước mắt của tôi càng dỗ càng không ngừng được, nằm trong lòng Tống Nhược Cốc khóc nửa buổi, cậu ấy vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi vừa dịu dàng an ủi tôi, giọng nói trầm thấp ngọt ngào như là suối nước chảy đêm xuân, có hiệu quả làm yên lòng người vô cùng. Tôi đắm chìm trong dòng suối ấy, thầm nghĩ đời này tôi thật sự thua trong tay cậu ấy.

Nếu có một người đàn ông, người đó tốt với bạn vô điều kiện, trong mắt ngoại trừ bạn không còn bất cứ điều gì. Như thế bạn phải giữ lấy ngay lập tức.

Cho nên mới nói, đối với tình yêu, dịu dàng mới là vũ khí trí mạng nhất.

Thế nhưng có một ngày, Tống Nhược Cốc dịu dàng tức giận.

Chuyện là như thế này. Cậu ấy cho tôi viên ngọc trai giả kia, bị tôi cho Sử Lộ chơi. Tên nhóc Sử Lộ này cầm chơi rất là vui vẻ, không biết sung sướиɠ kiểu gì lại xuất hiện trước mặt Tống Nhược Cốc.

Tống Nhược Cốc liếc một cái liền nhận ra thứ đó. Vì thế cậu ấy rất tức giận.

Sử Lộ còn không ngại chuyện chưa ầm ĩ, đắc ý nói với Tống Nhược Cốc, “Là Kỷ Nhiên cho tôi.”

Tôi lúc đó cũng ở đấy, chột dạ thề thốt phủ nhận viên này không phải là viên cậu ấy cho tôi.

Quả quyết rằng cùng một lô sản xuất, cậu ấy có thể mua, người khác cũng có thể mua.

Tống Nhược Cốc nào dễ gạt như thế, cậu ấy híp mắt, nhìn tôi nguy hiểm, kiên quyết yêu cầu tôi ngay lập tức mang viên ngọc trai đó cho cậu ấy xem.

Tôi làm gì có, vì câu trên nói dối nên câu sau cũng phải nói dối theo, “Để ở nhà rồi . . . “

“Vậy về nhà lấy đi.”

Về nhà lấy? Đổi mấy trăm đồng tiền lộ phí để lấy viên ngọc trai đáng giá hai mươi đồng, như thế có hợp lý không?

“Hay chuyển phát nhanh.”

Tôi chỉ có thể đồng ý với cậu ấy, để mẹ tôi nhanh chóng chuyển tới, nghĩ sẽ lấy viên ngọc trai từ chỗ Sử Lộ về là được rồi. Kết quả Tống Nhược Cốc tỏ vẻ rất gian trá, để phòng ngừa chúng tôi gian dối, viên ngọc trai của Sử Lộ tạm thời do Tống Nhược Cốc giữ.

Sử Lộ đương nhiên không đồng ý.

“Nếu không thì tôi phải trông cậu 24/24 giờ.” Tống Nhược Cốc đưa ra một đề nghị khác.

Vì thế Sử Lộ ngoan ngoãn giao viên ngọc trai kia ra.

Đối mặt với tình huống đồng bọn như heo, tôi chỉ có thể xin giúp đỡ vạn năng của internet. Hiện nay mua sắm trên mạng rất phát triển, chỉ có thứ bạn không nghĩ ra chứ không có thứ bạn không mua được, muốn tìm tìm viên ngọc trai nhân tạo như thế cũng không quá vất vả.

Nhưng sự thật . . . . vô cùng vất vả.

Nói thế nào nhỉ, thật ra viên ngọc trai này của tôi điều kiện rất cao, muốn hình dạng tương đồng, kích thước tương tự, màu sắc tương tự, còn muốn chế tác tinh xảo, hiệu ứng tốt, lấy càng nhanh càng tốt . . . Những điều kiện này cộng lại, số lựa chọn ít đi rất nhiều.

Tìm kiếm nhiều nơi, tôi ở trên taobao cắn răng bỏ ra hai trăm đồng mua một viên, lúc nhận hàng vừa nhìn đã thấy thất vọng, đừng nói là Tống Nhược Cốc, đến tôi còn có thể nhận ra hai viên hoàn toàn khác nhau.

Đến lúc này tôi mới nghĩ ra chuyện bất thường.

Sao viên ngọc trai giá hai trăm đồng lại không thể so được với viên ngọc trai hàng giả giá hai mươi đồng đây.

“Đánh mất rồi?” Tống Nhược Cốc khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng. Toàn thân toát ra vẻ chỉ cần lại gần cũng có thể thành băng, người quỷ chớ lại gần.

Tôi rụt cổ, “Đúng thế.”

“Nhưng bây giờ tớ muốn lấy về, làm sao bây giờ?”

“Nếu không . . . . Ừ tớ trả lại tiền gốc cho cậu?”

“Được,” cậu ấy nhướn mày cười nhạt, ở trước mặt tôi đưa ra một tờ giấy, “Đây là hóa đơn, tớ cũng không cần trả lại toàn bộ, cậu theo đó trả 80% là được rồi.”

Hóa đơn đỏ, tôi vừa nhìn, chữ số phía trên khiến tôi sợ hãi, tôi sợ đến nỗi răng run bần bật, “Cái này, cái này, cái này, cái này, cái này là hóa đơn giả đúng không?”

“Cậu nói xem?” Cậu ấy cười như không cười, ánh mắt nguy hiểm.

“Nhưng không phải cậu nói là chỉ hai mươi sao . . . .”

“Tớ chưa từng nói, là cậu nói.”

Tôi nhớ lại, đúng thế, tôi đoán hai mươi đồng, lúc đó cậu ta không thừa nhận cũng không phủ định. Trách chỉ có thể trách tôi trước đó cho rằng đó là đồ giả. Nhưng nó đẹp như thế, hoàn mỹ là thật, sao lại là giả chứ.

Xem ra lần này tôi lại ngốc rồi.

“Trả tiền đây.” Tống Nhược Cốc lạnh lùng nói.

“Có thể trả góp không?”

“Không thể.”

“Vậy trả bằng thịt.”

“. . . . “ Tình huống này sẽ phát triển theo xu hướng khẩu vị nặng sao.

Cậu ấy nắm cằm tôi, ngón tay xoa nhẹ môi tôi, đột nhiên cúi đầu, ra vẻ muốn hôn tôi.

Tôi lùi về phía sau hai bước, đưa tay đầu hàng, “Được rồi, tớ nói thật, viên ngọc trai kia là đưa cho Sử Lộ chơi, nhưng tớ không hề cho cậu ta, tớ vốn định lấy về, tớ thề! Tớ sai rồi!” Ánh mắt tôi làm bộ đáng thương, nhìn cậu ấy.

Cậu ấy thở dài, chìa tay về phía tôi, trong bàn tay cầm viên ngọc trai đó.

“Cất đi, đây là vật hẹn ước của chúng ta.” Cậu ấy nói.

“Ừ, cam đoan không bao giờ để người khác nghịch!” Tôi chân chó gật đầu, cầm viên ngọc trai kia, đặt giữa môi nhẹ nhàng hôn một cái.

“Thích hôn nó sao?” Tống Nhược Cốc không hài lòng nhìn tôi.

Tôi ôm lấy cổ cậu ấy, tiến tới hôn cậu ấy. Cậu ấy chủ động nghênh đón, cắn môi tôi rồi cùng tôi dây dưa.

Sau một lúc quấn quýt, tâm tình của Tống Nhược Cốc quả nhiên tốt hơn nhiều, cậu ấy sờ môi cười, “Nhưng tớ còn muốn trừng phạt cậu.”

“Được rồi, nghiêm phạt thế nào?”

“Chưa nghĩ ra, ghi sổ trước đã.”

Tôi có dự cảm xấu.

Đối phó với Tống Nhược Cốc xong, tôi tìm Sử Lộ để giáo huấn cậu ta. Kết quả tên nhóc này đắc ý nói cho tôi biết, “Tôi sao lại không nhận ra vật kia là thật hay giả. Cho dù là cậu cho tôi tôi cũng không nhận . . . Chẳng qua tôi muốn chọc cho tên kia tức chết mà thôi.”

. . . .Tôi còn muốn bóp chết cậu ta hơn.

Cho dù thế nào, phong ba viên ngọc trai cũng kết thúc, Tống Nhược Cốc lại khôi phục vẻ mặt tàn bạo của người bạn trai hiếu thảo, chỉ là đôi lúc ánh mắt tôi gặp cậu ấy đang nhìn tôi lộ ra vẻ nóng lòng, hỏi cậu ấy, cậu ấy trả lời, “Tớ đang nghĩ trừng phạt cậu thế nào.”

Tôi cảm giác như mình là cừu non chờ làm thịt.

Nhưng tôi tạm thời không có tâm tư nghĩ xem cậu ấy muốn nghiêm phạt tôi thế nào, vì có chuyện khác khiến tôi cảm thấy bất an.