Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 63

Ngoài cửa sáu người mặt quỷ giờ phút này vẻ mặt hưng phấn, một khuôn mặt bị quỷ dán đến lệch lạc như muốn trêu đùa bọn họ từ khe hở trên cửa đưa một con mắt nhìn vào trong, đúng lúc nhìn thấy Mã Áo đang dùng lực chặn phía sau cánh cửa, đột nhiên chống lại ánh mắt này, Mã Áo kinh hãi hét một tiếng chói tai, điên cuồng lui về phía sau, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cánh cửa nháy mắt buông lỏng, sắp bị đẩy ra rồi! Thẩm Việt phát điên nhào lên, ép chặt cửa lớn tiếng hô: "Mã Áo, cậu tỉnh táo một chút! Cậu còn lui nữa chúng ta liền phải chết!"

Mã Áo không dám qua loa nữa, khuôn mặt trắng bệch liều mạng dùng sức đẩy cửa nhà vệ sinh khép lại. Nhưng người bên ngoài sức lực quá lớn, bọn họ cũng sắp dùng hết sức, giằng co như vậy đến cuối cùng, cửa WC cũng sẽ bị đẩy ra, bọn họ nhất định phải chết rất thảm!

Ngay khi bọn họ vô cùng tuyệt vọng, đột nhiên nghe được một tiếng tiếng rít truyền đến, sáu người mặt quỷ đang đẩy cửa WC nghe đến thét chói tai này, con ngươi màu đỏ máu đảo qua, chạy về phía khoang điều khiển.

Mã Áo cùng Thẩm Việt trốn trong WC nghe thấy bên ngoài yên tĩnh trở lại, ngay cả sức mạnh đang đẩy cửa cũng biến mất, lau cái trán đầy mồ hôi lạnh nói: "Vừa rồi tiếng thét chói tai kia anh nghe thấy không?"

"Nghe thấy, bên ngoài hình như không còn người đẩy cửa nữa, mấy người mặt quỷ kia có phải nghe được triệu hoán nên đã đi rồi không?"

"Không nghe thấy tiếng bước chân, tôi không dám xác định."

"Không phải nói là quỷ thì sẽ không có tiếng bước chân sao. . ."

Mã Áo cùng Thẩm Việt liếc nhau, đồng thời rùng mình một cái.

Mãi đến đi qua một hồi lâu, hai người mới lén lút kéo ra một cái khe cửa, xác định bên ngoài đúng thật đã không có người mặt quỷ, mới dám đi ra ngoài, "Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Việt nói: "Âm thanh là từ khoang điều khiển bên kia truyền đến, là Cố đại sư bên đó xảy ra chuyện, chúng ta nhanh đi qua đi!"

Mã Áo: "Đi!"

Hai người sắc mặt ngưng trọng, một đường dẫm lên người khác đi qua.

Thực ra khoảng cách cũng không xa, chỉ cách một khoang phổ thông cùng một khoang thương gia, càng đến gần, lại càng có thể nghe thấy động tĩnh bên kia, chỉ là cách rèm cửa nên không thấy rõ lắm. Mã Áo cùng Thẩm Việt không khỏi càng thêm khẩn trương, ngừng thở, cẩm thận tới gần từng chút một.

Nếu bọn họ không đoán sai, phía trước có một người mặt quỷ cực kì lợi hại, còn có sáu người thành niên bị người mặt quỷ nhập vào, một mình Cố đại sư đối mặt với nhiều người như vậy, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Mã Áo nhìn trái nhìn phải, tháo một chiếc giầy cao cổ Martin của một người ngất gần đó cầm trong tay, Thẩm Việt học theo, tháo luôn chiếc còn lại.

Máy bay này công tác kiểm tra an toàn làm rất tốt, căn bản là không có vật gì để bọn họ làm vũ khí, cũng chỉ có đôi giầy Martin này thoạt nhìn có chút lực sát thương.

Hai người làm tốt tâm lí chuẩn bị, kéo rèm cửa nhìn vào, quả nhiên nhìn thấy bốn người nằm trên đất, là bốn người bị người mặt quỷ bám vào, còn Cố đại sư cùng "Hà Trung Bình" hai người đang giằng co, Cố đại sư kéo "Hà Trung Bình" da mặt không buông, có một người mặt quỷ từ phía sau đột nhiên tiến lên bóp cổ cô. Mã Áo cùng Thẩm Việt sợ hãi: không ổn, hỏng rồi!

"Cẩn thận!"

Nào ngờ, chỉ thấy Cố Phi Âm ngửa đầu ra sau một cái đập lên đầu người mặt quỷ kia, người mặt quỷ ngất ngây lắc lư tại chỗ hồi lâu, lạch cạch một tiếng ngã nằm trên mặt đất, không có tiếng động. Người mặt quỷ cũng thoát khỏi thân thể người đó, biến thành một đám bóng đen xoạt một cái dải đầy trên đất, không động đậy.

Mã Áo: ". . ."

Thẩm Việt: ". . ."

"Hà Trung Bình" càng thêm tức giận, chỉ chớp mắt, đội quân người mặt quỷ của hắn liền ngã năm cái, cô gái tóc dài này rốt cuộc có lai lịch gì, lại có thể dùng một đấm đã đem hồn phách mà hắn khó khăn lắm mới luyện hóa ra được đánh trở về nguyên hình? !

Còn có một người mặt quỷ trốn ở phía sau lạnh run, nói cái gì cũng không dám xông lên.

Mã Áo cùng Thẩm Việt thấy thế, liền cầm giầy vọt lên, Thẩm Việt nhảy chồm lên lưng"Hà Trung Bình", Mã Áo cầm đế giầy cho nó tiếp xúc thân mật với khuôn mặt của "Hà Trung Bình"!

"Hà Trung Bình" không đối phó được cô gái kỳ quái này, nhưng đối phó hai người bình thường lại rất dễ dàng! Chỉ thấy hắn nhấc chân một cái, dễ dàng đem Mã Áo đá bay đi ra ngoài, bả vai run lên, Thẩm Việt phanh một tiếng bay ra va vào thành máy bay. Hai người nằm trên mặt đất lăn lộn, đau đến toát mồ hôi lạnh, ai ai nha nha nửa ngày cũng không bò dậy được.

Hắn hừ lạnh một tiếng: "Không biết tự lượng sức mình!"

Cố Phi Âm thấy vậy, cũng rất tức giận, không biết người mặt quỷ này sinh ra thế nào, đã bị kéo dài đến mấy mét vậy mà còn có thể kéo ra nữa? Cô còn một bên kéo, một bên ăn, giống như ăn kẹo kéo vậy, mà vẫn ăn không hết.

Cô dứt khoát nhấc chân, trực tiếp đem cái miệng bị kéo dài ra của người mặt quỷ này dẫm trên mặt đất, nghĩ lấy chân dùng sức đạp, cũng không tin không đạp tan hồn phách của hắn!

Người mặt quỷ đầu đàn làm sao nghĩ tới cô gái tóc dài còn có chiêu này? Trong lúc nhất thời bị đạp đến sao bay đầy đầu, choáng váng đầu óc, nhất là bị cô gái tóc dài này nhìn chằm chằm như vậy, đáy mắt cô còn toát ra mùi máu tanh nồng cùng ác độc, khiến hắn không kiềm chế được có chút khϊếp đảm. . .

Hắn nhịn xuống hoảng hốt, nói: "Tôi có thể hứa không gϊếŧ cô, tôi sẽ đưa cô an toàn trở lại thế giới loài người, tôi biết cô không phải người bình thường, cô không nên vì đám người ti tiện đó mà hi sinh sức mạnh. Chúng ta có thể hợp tác, tôi có thể cho cô ăn no uống say, cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô!"

Cố Phi Âm nói: "Vậy cậu biết Mạc Sơn ở nơi nào sao?"

. . . Mạc Sơn? Người mặt quỷ cầm đầu đương nhiên không biết, nhưng hắn lại nói: "Tôi biết, chỉ cần cô cùng tôi hợp tác, không đối nghịch với tôi, đợi tôi xử lí xong mọi chuyện trên máy bay, tôi liền đưa cô đi Mạc Sơn."

Cố Phi Âm trợn mắt xem thường, thật coi cô là kẻ ngốc mà lừa ha, cô không quản nhiều như vậy, vừa đạp vừa kéo, làm cho người mặt quỷ cầm đầu tức chết đi được. Càng làm cho hắn tuyệt vọng chính là, vài cái đạp này, hắn lại thật sự cảm giác được hồn phách của chính mình càng tỏ ra bất ổn, có dấu hiệu tán loạn. Nhưng là cô gái tóc dài trước mắt này lại không biết giảng đạo lý, đôi mắt tối như mực nhìn hắn, tựa hồ là muốn nuốt hắn vào bụng, giống như đã coi hắn thành sơn hào hải vị để thưởng thức.

Hắn nhớ tới lúc mới vừa thành quỷ từng bị vài con đại quỷ khi dễ đến suýt chút nữa hồn phi phách tán, trừ bỏ lúc đó, hắn chưa từng gặp được đối thủ nào khó chơi như vậy?

Khi đang không biết nên làm thế nào mới tốt, hắn linh quang chợt lóe, đột nhiên bỏ qua "Hà Trung Bình" thân thể, phóng mạnh một cái về phía mặt cô gái tóc dài!

Mã Áo cùng Thẩm Việt rốt cục từ trên đất bò dậy, liền nhìn thấy người mặt quỷ kia nhào tới trên mặt Cố Phi Âm, triệt để chiếm lấy khuôn mặt Cố Phi Âm, khuôn mặt của hắn cực kỳ vặn vẹo, ánh mắt cái mũi nghiêng lệch, miệng kéo đến rõ dài, một phần còn nằm trong tay Cố Phi Âm, một phần lại rớt ở trên mặt đất. . .

Người mặt quỷ cầm đầu vừa rời khỏi, Hà Trung Bình không động đậy ngã xuống ở trên mặt đất.

Mã Áo cùng Thẩm Việt kinh hãi, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Hà Trung Bình, lắc lắc muốn đánh thức hắn, dù sao máy bay này vẫn cần có người lái, lại nhịn không được nhìn Cố đại sư đang ngơ ngác đứng tại chỗ.

Căn cứ tình huống trước mắt, một khi bị người mặt quỷ đoạt mặt, chẳng những sẽ bị cướp đi thân thể, còn sẽ bị đoạt lấy tư tưởng, chỉ sợ là người mặt quỷ chỉ huy chính mình lấy đao tự vẫn, cũng sẽ không có chút phản kháng.

Nếu người mặt quỷ cầm đầu này thật sự chiếm cứ thân thể cùng tư tưởng Cố đại sư, liền không còn ai có thể cùng người mặt quỷ chống lại, vậy thì mọi người trên máy bay này chết chắc rồi!

Người mặt quỷ cầm đầu thấy mưu kế thực hiện được, ngửa đầu cười ha hả, "Các ngươi đều phải chết, các ngươi đều chết đi cho ta, các ngươi đều phải trở thành vong hồn trong miệng ta!" Con mắt màu đỏ của hắn chuyển động, nhìn chằm chằm Mã Áo cùng Thẩm Việt nói, "Ta muốn đem hồn phách hai người luyện hóa thành người mặt quỷ, trở thành một thành viên của đội quân người mặt quỷ. Ta muốn các ngươi trọn đời không được siêu sinh!"

Mã Áo cùng Thẩm Việt chỉ cảm thấy cực kì tuyệt vọng, "Mày không có nhân tính, gϊếŧ nhiều người vô tội như vậy, không sợ bị trời phạt sao? !"

Người mặt quỷ cầm đầu cười lạnh một tiếng: "Trời phạt? Trước khi ta bị trời phạt ta liền đem ngươi tới tế trời!"

Mã Áo nghiến răng nghiến lợi, nghĩ nghĩ, một phen gỡ xuống bùa bình an trên cổ, bùm bùm tất cả đều ném về phía "Cố Phi Âm", Thẩm Việt thấy thế sửng sốt, lấy ra bùa bình an trong túi nhìn nhìn, đây là bùa bình an mẹ hắn đưa cho, cầu nguyện cho hắn bình an, chỉ hy vọng hắn còn có cơ hội gặp lại mẹ, hắn không do dự nữa, cũng ném bùa bình an qua!

Đáng tiếc không hề có tác dụng, bùa bình an đánh vào người Cố Phi Âm, rơi xuống trên mặt đất, không hề ảnh hưởng gì đến người mặt quỷ cầm đầu kia. Người mặt quỷ cầm đầu càng thêm đắc ý, cười ha ha: "Các ngươi cứ chờ chết đi, ta sẽ cho các ngươi chết có ý nghĩa!"

Khi Hà Trung Bình mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, liền nhìn thấy Mã Áo cùng Thẩm Việt đầu đầy mồ hôi, hắn mờ mịt một lúc, lập tức cả kinh nói: "Mau mời Cố đại sư, có người mặt quỷ!"

"Người mặt quỷ? Ngươi đang nói ta sao?"

Âm thanh tà ác từ phía sau truyền đến, Hà Trung Bình đứng hình tại chỗ, quay cái cổ cứng ngắc lại, hoảng sợ phát hiện người mặt quỷ cầm đầu đoạt mất khuôn mặt của Cố đại sư! Mà Cố đại sư giờ phút này không nhúc nhích đứng ở tại chỗ. . . Thời gian này, hắn rốt cục hiểu ra Mã Áo cùng Thẩm Việt vì sao lại tuyệt vọng đến thế, bởi vì ngay cả hắn cũng rất tuyệt vọng, trong lúc nhất thời nước mắt rơi đầy mặt, vậy mà ngay cả Cố đại sư cũng rơi vào tay hắn?

Nếu như không có Cố đại sư, bọn họ liền xong rồi, nói gì đến hơn ba trăm người trên máy bay này.