Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 29

Trải qua thời gian dài gian khổ làm việc nghiêm túc, cuối cùng Cố Phi Âm cũng nghênh đón giờ phút vinh quang đầu tiên của đời người!

Ông chủ thần tiên nói đặc biệt thích tài năng và cố gắng của cô, nhất là sự nghiêm túc của cô đối với công việc trong nhà ma, có thể khắc phục nỗi sợ hãi trong lòng, hy sinh to lớn để phục vụ khách như vậy là rất khó. Phải biết rằng con người có thể nằm vào quan tài mà hoàn toàn không bị áp lực tâm lý thì thật sự hiếm có. Nhà ma khác tối đa cũng chỉ để người giả ở trong quan tài, có người đi ngang qua thì bật dậy để dọa người, muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút, qua là thôi, nhưng có thể giống như Cố Phi Âm, đồng thời còn làm được chiêu bài đặc sắc như vậy thì cũng chỉ có nhà ma của bọn họ. Để không lãng phí lòng nhiệt tình làm việc của cô, cho nên ông ta nhận cô vào làm nhân viên chính thức sớm hơn.

Cô cuối cùng cũng từ công nhân thời vụ chuyển thành nhân viên chính thức, từ nay về sau, cô chính là một người có hợp đồng lao động.

Hạnh phúc nhất là tiền lương của cô một ngày từ sáu mươi tệ biến thành một tháng hai nghìn hai. Đây cũng không phải là một bước nhỏ đơn giản nữa, mà là một bước dài đấy. Có số tiền này, cô có thể nếm thử mùi vị của trứng luộc nước trà và trà sữa. Oa, đây là cuộc sống thần tiên gì vậy!

Quả nhiên con người biết cố gắng sẽ mãi mãi không bị mai một!

Ông chủ thần tiên biết kinh tế của cô khó khăn, sau khi ký hợp đồng còn đặc biệt cho cô ứng trước nửa tháng lương và dặn cô: "Tiểu Cố làm rất tốt, tôi đặc biệt coi trọng cô đó!"

Cố Phi Âm cảm giác như mình đã gặp được Bá Nhạc trong đời! Cô nghĩ cho dù mình không có học vấn, không có bằng cấp, nhưng mình có đầu óc, hơn nữa còn là một cái đầu thông minh tài giỏi, dù sao cũng có thể tìm được phương hướng mới của đời người.

"Cảm ơn ông chủ, tôi sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ông!"

. . .

Cố Phi Âm cầm được một khoản tiền lớn thì trong lòng rất khẩn trương, lắng vào phòng vệ sinh cẩn thận đếm tiền tới ba, bốn lần, sau đó mới vui sướиɠ bỏ tiền vào trong một túi nhựa rồi gập lại nhiều lần rồi giấu vào túi bên trong áo bông.

Số tiền này đều là tiền để cô lên đường về nhà, có tiền cô có thể chuẩn bị dán tờ rơi, làm thế số người biết được cũng nhiều hơn, cơ hội về nhà cũng lớn hơn. Cho nên cô sẽ dùng từng xu vào những chỗ cần thiết, dù sao kiếm tiền thật sự quá khó khăn.

Nữ quỷ áo đỏ thật sự không nhìn nổi, nghĩ tới khi còn làm người, một nghìn tệ này cũng chỉ là tiền lẻ thôi, cô ta còn không để vào trong mắt đâu. Đừng nói là một nghìn, cho dù là một vạn, mười vạn cũng không khiến cho cô ta phải chớp mắt lấy một cái. Nhưng cô gái tóc dài này thì hay rồi, cầm một nghìn tệ mà chẳng khác gì cầm bảo bối hiếm thấy, giấu hết lần chỗ này tới chỗ khác, khi rảnh rỗi lại sờ sờ, chỉ sợ rơi mất.

Cũng không biết người này từ xó xỉnh nào chạy ra, tầm mắt quá thấp rồi.

"Chỉ có một nghìn tệ thôi, cô đừng có sờ nữa. . ."

"Cái gì gọi là chỉ một nghìn tệ?" Cố Phi Âm nghiêng đầu nhìn về phía nữ quỷ áo đỏ, nghiêm túc nói: “Cô có biết một nghìn tệ này quan trọng tới mức nào không? Đây là bằng chứng chứng minh cho tài năng và cố gắng của tôi đấy. Cô có biết một nghìn tệ sẽ ăn được bao nhiêu quả trứng luộc nước trà, uống được bao nhiêu cốc trà sữa không hả?"

Nữ quỷ áo đỏ bị cô nhìn tới mức sau lưng mát lạnh: "Một nghìn tệ cũng không ăn được mấy. . ."

Cố Phi Âm: "Sao lại không ăn được mấy? Có một nghìn tệ này, tôi có thể sống xa xỉ một chút, một tháng ăn hai quả trứng luộc nước trà, uống một cốc trà sữa."

Nữ quỷ áo đỏ: ". . ." Thật sự là rất xa xỉ.

"Có một nghìn tệ này, tôi còn có thể mua cho bà lão và cô gái nhảy múa kia hai ngọn nến, cải thiện thức ăn một chút. Cô thì biết cái gì." Một tháng nếm thử mùi vị một lần cũng thật sự là cuộc sống thần tiên không tệ rồi.

Nữ quỷ áo đỏ: ". . ."

Đôi mắt đỏ của cô ta chớp chớp, một lời khó nói hết, vô cùng xúc động nói: "Rốt cuộc cô từ xó xỉnh nào xuất hiện vậy hả?"

Cố Phi Âm nói: "Tôi đương nhiên là từ Mạc Sơn đi ra, Mạc Sơn. . . Ôi, cô không biết, tôi sống ở Mạc Sơn rất sung sướиɠ, trong mộ của tôi có rất nhiều tiền!" Trong mắt cô đầy khát vọng. Trước đây cô sống rất tốt, đói thì ra ngoài tìm Lệ Quỷ ăn, bởi vì cô kinh nghiệm và lai lịch lâu rồi, nên Lệ Quỷ cũng không đánh nổi cô, mặc cho cô gặm, ăn no xong cô lại trở về trong mộ đếm vàng bạc của cải một chút rồi đi ngủ, tỉnh ngủ liền ra ăn, làm gì phải giống như bây giờ, ăn bữa trước còn phải lo không có bữa sau, còn liều mạng làm việc mới có thể kiếm được chút tiền sinh hoạt, cuộc sống của con người thật sự không dễ dàng gì.

Nhưng cuộc sống của con người cũng có cái hay, thức ăn và đồ chơi rất nhiều, ti vi cũng không tệ, điện thoại càng chẳng kém. Chờ đến khi cô quay về trong mộ, nhất định phải mang theo mấy cái về chơi!

Nữ quỷ áo đỏ đã từng nghe nói tới "Mạc Sơn" này, trước đây cô gái tóc dài này đã từng hỏi cô ta, nhưng cô ta chưa từng nghe nói tới nơi này, có lòng nhưng không thể giúp được gì, cô ta còn hỏi mấy người bạn ma bên cạnh, nhưng bọn họ đều nói không biết. . . Lúc đó, cô gái tóc dài đã thất vọng một lúc lâu, thậm chí còn không muốn ăn cơm nữa.

Nhưng thật ra thì cô ta tò mò về chân của cô gái tóc dài hơn.

Cũng không biết cái chân kia làm sao mà giống như không có cảm giác nhưng có thể sử dụng, nhưng mà đi thong thả hay vặn vẹo, có đôi khi co rút như bị điên, có lúc nhìn giống như bị tê liệt, vậy mà cô gái tóc dài lại không có phản ứng gì, trước kia bước đi chưa quen, còn có thể dùng tay nhấc chân đi, bây giờ quen rồi, ngay cả chân cũng không nhấc lên, bước chân kỳ lạ đi qua đi lại, càng làm cô trông hoạt bát hơn. . .

Nữ quỷ áo đỏ nhớ tới dáng vẻ của cô gái tóc dài liền không nhịn được mà kinh hãi, cũng may là cô nằm trong quan tài không ra ngoài gây họa cho người, nếu như đang ở trong chỗ tối mà đột nhiên nhìn thấy có người như vậy đi tới, hẳn hồn cũng bị cô dọa cho tản ra mất.

Căn cứ theo chủ nghĩa quỷ đạo, nữ quỷ áo đỏ có lòng tốt nói một câu: "Chân này của cô thật sự không có vấn đề gì chứ? Hay là tới bệnh viện khám thử xem?"

"Tôi cũng không biết nó có sao không nữa." Cố Phi Âm vỗ nhẹ vào cái chân và cảm thấy rất nghi ngờ, chân này của cô không đau không ngứa, cũng không giống như bị thương, chỉ là khi ngủ dậy, chẳng biết tại sao lại đặc biệt chậm chạp cứng đờ, không dễ sử dụng như trước đây.

Cô đã nghĩ có phải hồn phách của mình và thân thể này không phù hợp hay không, có thể cơ thể này đang bài xích cô, nhưng chắc hẳn không phải, cô vẫn bị trói buộc ở trong cơ thể này không thể ra ngoài được, ngoại trừ chân dùng không tiện thì cũng không có cảm giác gì khác.

Lại nói lúc ấy cô xuyên tới đã nằm ở trong khe núi, khắp người đều lạnh lẽo, không thấy hồn phách ban đầu trong cơ thể này đâu cả, cũng không biết là đi đầu thai hay đi đâu rồi. Cô cũng không thấy thứ gì trên người, chỉ có một giấy chứng minh thư và khoảng một trăm tệ, còn có mấy cái bánh mì lớn. Cô chỉ có chút ký ức mơ hồ , nguyên chủ dường như trốn khỏi nhà, cuối cùng cũng không ra được mà chết ở trong núi.

Khi đó hồn phách của cô muốn rời khỏi cơ thể này, nhưng làm thế nào cũng không ra được, cô không có cách nào, đành phải xuống núi, đáng tiếc hỏi thăm và tìm kiếm suốt đường đi, cô cũng không tìm được đường về nhà.

Những ngày tháng sống trong nhân gian, cô cảm giác được sâu sắc sự đáng quý của hàm răng, cô nghĩ chân chắc còn đắt hơn.

Nếu là trước đây, cái chân này tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng tới cô, dù sao cô đều bay, có chân hay không cũng không khác nhau. Nhưng làm người lại khác, chân hỏng thì chính là người tàn tật, nói không chừng còn bị người ta kỳ thị, tìm việc làm sẽ phiền toái hơn, lại nói cái chân này cứ vặn vẹo làm cô đi cũng thấy rắc rối, tốc độ chậm gấp mấy lần, ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống hàng ngày của cô.

Cố Phi Âm nói: "Vậy để tôi đi tới bệnh viện xem thử, nhưng tôi nghĩ có lẽ không có tác dụng gì đâu. Cái chân này của tôi không giống bị thương, có thể là có nguyên nhân khác."

Nữ quỷ áo đỏ: "Chẳng lẽ cô bị trúng tà trên núi sao?"

"Trúng tà? Sao có thể chứ!" Cô đã là kỳ lạ rồi, cơ thể của con người mà hồn phách của ma, làm gì có tà nào để cho cô trúng nữa?

"Nếu không phải trúng tà thì làm sao chứ?"

Cố Phi Âm nhìn nữ quỷ áo đỏ và nói với vẻ thâm trầm: "Có thể là ông trời đang chơi đùa tôi, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản."

Nữ quỷ áo đỏ: ". . ." Đúng là rất không đơn giản.

Cố Phi Âm xoa cằm. Cô nhớ rất lâu trước đây có một tiểu hòa thượng tới Mạc Sơn, trông hắn thật dễ thương, khi đó cô chưa từng ăn qua dương khí của người nên tò mò muốn nếm thử, cô cũng chỉ ăn có một miếng thôi, mùi vị đúng là ngon thật, nhưng sau đó cô bị đau bụng suốt một tháng! Một tháng đấy nhé! Cả một tháng này cô chẳng làm gì được, cũng chẳng ăn nổi. Lúc đó cô mới hay, hóa ra ma cũng biết đau bụng.

Rõ ràng ma xinh đẹp hàng xóm nhà cô ăn dương khí trước giờ chưa từng đau bụng, thế mà cô chỉ thử có một miếng liền đau đến kêu cha gọi mẹ, hơn nữa cô chỉ muốn nếm thử, lại không muốn ăn người. . . Nhưng từ đó về sau cô cũng không dám ăn linh tinh nữa.

Cô còn nhớ rõ mình đau bụng tới mức lăn khắp núi, tiểu hòa thượng thấy còn dùng vẻ mặt từ bi nói mát cô là ông trời thương cô.

Ông trời thương cô mà lại làm cho cô đau bụng à? Làm quái gì có đạo lý này chứ?

Nhưng lần này không chừng cũng thế.

. . .

Buổi tối khi hết giờ làm, Cố Phi Âm cầm mười hai tệ, cuối cùng mua được món trà sữa trân châu mà cô muốn có từ lâu. Anh trai ở cửa hàng trà sữa rất tốt, cho thêm trân châu và dừa vào trong trà sữa của cô, một thứ đen dính, một thứ trắng trắng, nhìn thì chẳng ra sao, nhưng không ngờ ăn vào trong miệng lại không tệ, trân châu dẻo dẻo, dừa cũng ngọt ngọt, đặc biệt nhai dòn dòn, trà sữa uống cũng ngon, mùi sữa thơm lừng, ngọt ngào. . . Thật sự là quá tuyệt đi! Cô không nỡ uống hết một hơi.

Cô cầm trà sữa đi về, tiện đường mua cho bà lão quét rác và cô gái hàng xóm hai ngọn nến, không ngờ nến bây giờ cũng đắt như vậy, đắt đến mức làm cô giật mình luôn. Một ngọn nến thôi đã tốn hết hai tệ sao? Cô nhớ rõ ràng trước đây nó không đắt như vậy mà. Tối đa cũng chỉ có mấy xu. Sao vật giá bây giờ tăng lên nhiều như vậy chứ?

Cô suýt nữa chỉ mua được một cây nến cho bà lão và cô gái hàng xóm, cũng may cô trở thành nhân viên chính thức rồi, nếu không sẽ thật sự không mua nổi dâu.

Cô nhét hai cây nến đắt tiền vào trong túi áo bông, cầm cốc trà sữa đã uống một nửa trở về căn nhà bỏ hoang.

Cô gái hàng xóm và bà lão quét rác hình như rất bất ngờ khi nhận được ngọn nến, không ngờ quỷ nghèo cũng nỡ bỏ tiền mua nến cho bọn họ,

Hai ma cầm ngọn nến nhìn cô. Miệng Cố Phi Âm nhếch lên, kiêu ngạo nói: "Ông chủ nói tôi làm việc rất tốt, đặc biệt chuyển tôi thành nhân viên chính thức, còn cho tôi lấy trước nửa tháng tiền công. Cho nên tôi liền mua món ăn ngon một chút chúc mừng với hai người. Dù sao mọi người cũng là hàng xóm, đừng khách sáo."

Cô gái hàng xóm: ". . ."

Bà lão quét rác: ". . ."

Hai con mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào cô gái tóc dài mà không nói một lời nào, sau đó ngồi trước cửa sổ gặm nến.

Cố Phi Âm về phòng, nghiêm túc uống hết cốc trà sữa, ngay cả nắp hộp trà sữa cũng bị cô xé ra, trân châu và dừa bên trong đều không còn. Sau khi ăn hết, cô còn cố nhớ kỹ mùi vị, chuẩn bị chờ lần sau nhận được tiền lương sẽ đi uống một cốc nữa. Bởi vì trà sữa thật sự quá ngon, chờ đến khi cô trở lại mộ, có muốn uống cũng khó. Sau khi trong miệng không còn mùi vị nữa, lúc này cô mới cầm túi nhựa và quần áo đi tới phòng tắm bên cạnh nhà tắm rửa.

Lại nói áo bông của cô cũng nên giặt rồi, nếu còn không giặt thì nó sẽ bốc mùi mất. Làm người đúng là không tốt. Giống như cô trước đây, một bộ quần áo mặc đến khi hồn bay phách tán, làm gì phải lo lắng tới chuyện giặt giũ chứ?