Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 34: Nhiễm Thanh Trang giúp tôi với

Tầm mắt xuất hiện những hình ảnh loang lổ chồng chất, dưới thân là đệm giường mềm mại, tôi có thể cảm giác được có người đang cởϊ áσ của tôi, nhưng không thể sinh ra chút lực dư nào để ngăn cản điều đó.

Cái thứ Âu Khả Lam cho tôi uống vào không chỉ có thể làm người ta nóng lên, còn có thể khiến cơ bắp bị giãn?

Nóng, hưng phấn, cơ bắp bị giãn…

Tôi đột nhiên nghĩ đến lời Sashi từng nói “Hoa anh đào” mà ngài Sakamoto buôn bán với nhà họ Kim có những tác dụng như thế này.

Lẽ nào… thứ Âu Khả Lam cho tôi ăn là hoa anh đào?

Cô ta cho tôi ăn thuốc trợ hứng sao??

“Cô Âu… cô cũng nói rồi mà, tôi chỉ là… chỉ là một con sâu thôi… cô đừng so đo với tôi…”

Tôi khổ sở cầu xin nhưng không hề có tác dụng dù chỉ là mảy may. Hai người đàn ông vẫn luôn im lìm từ đầu đến cuối kia sau khi cởi bỏ áo của tôi thì kéo dựng tôi dậy, quay lưng tôi về phía chân giường, tạo thành một hình chữ thập nửa quỳ.

“Mày ầm ĩ quá.” Âm thanh của Âu Khả Lam vang lên từ chỗ xa hơn một chút sau lưng tôi, hư hư ảo ảo, giống như đang say vậy: “Sao một con sâu lại có thể nói chuyện được với tao?”

Một lúc sau, chắc người đàn ông bên trái nhận được mệnh lệnh gì đó, sau khi buông tay tôi ra thì nhanh chóng cởi chiếc cà vạt trên cổ mình xuống rồi trói siết quanh miệng tôi. Cà vạt bị buộc chặt ở sau đầu, đè lên đầu lưỡi khiến tôi không thể nói chuyện.

Sự khó chịu này chẳng thấm vào đâu so với việc đầu và mặt bị ngộp trong nước, nhưng bởi vì không biết nên ngược lại còn khiến người ta sợ hãi hơn.

Phải duy trì tư thế chữ thập, cơ thể tôi càng lúc càng nóng, thậm chí bắt đầu ra mồ hôi một cách bất bình thường. Mà khi những giọt mồ hôi trượt dài theo cổ rồi lướt qua sống lưng, cảm giác tê ngứa kì dị sinh ra quả thực khiến người ta khó mà chịu đựng được.

Giống như là… phóng đại cảm giác cơ thể ban đầu lên hàng trăm lần, nhưng chỉ duy nhất cảm giác đau đớn là không cảm thấy.

Tôi cũng coi như là biết vì sao loại thuốc này lại thịnh hành như vậy rồi, phê thuốc đến mê sảng, trừ sướиɠ ra thì không cảm giác được cái gì hết nữa, còn có thể không phải là hàng cao cấp chuẩn bị cho lúc mua vui cầu hoan sao?

Âu Khả Lam đột nhiên cười rộ lên, vỗ tay nói: “Thật sự là biến đổi rồi, rắn và thỏ biến mất rồi, đều là hoa… Chẳng trách ngài Sakamoto coi trọng tác phẩm này như vậy, thần kỳ, quá thần kỳ rồi…”

Giọng của cô ta chuyển từ xa sang gần, giống như là đang lại gần để nhìn kĩ hơn.

Chỗ xương cụt đột nhiên chạm vào thứ gì đó có kết cấu như kim loại, dễ dàng át đi sức nóng bên ngoài cơ thể, khiến tôi cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo của nó.

Tôi hồi tưởng lại lúc vừa mới vào phòng nhìn thấy khẩu súng được buộc ở phần đùi của Âu Khả Lam kia thì bất giác thẳng lưng, cơ bắp cả người căng chặt, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu thấp thỏm run rẩy.

Cô ta từng nói sẽ không để lại vết thương trên người tôi, nhưng bây giờ tinh thần cô ta giống như đang không bình thường, lời nói có mấy phần đáng tin?

“Từ nhỏ tao đã biết bố mình là ai, nhưng tao không hiểu tại sao tao không thể gọi ông ta là “bố”. Mẹ tao đã dặn bảo tao như vậy, tao cũng nghe bà ấy rồi… “ Theo lời nói của Âu Khả Lam, cảm giác lạnh lẽo của kim loại từ từ đưa dần lên cao theo xương sống: “Có một lần, tao thực sự nhịn không được, ở trước công chúng gọi ông ta là bố. Lúc đó trước mặt tất cả mọi người, mẹ tao trực tiếp bước đến tát tao một cái, dẫn tao đi xuống. Vẻ mặt khi đó của Kim Thần Tự cả đời này tao đều sẽ không quên.”

“Tại sao chứ? Cùng là con của ông ta, tao không thể gọi ông ta, không thể nhận ông ta, chỉ có thể làm một đứa con riêng không danh không phận.” Cô ta căm hận nghiến răng, vừa nói vừa dùng sức ấn cái thứ đằng sau lưng tôi lên người tôi mạnh hơn.

Lông mi không ngừng run rẩy, tôi nhắm hai mắt lại, nỗi sợ hãi đã đạt đến đỉnh điểm.

“Mẹ tao theo ông ta hơn hai mươi năm rồi, hơn hai mươi năm rồi đấy. Còn trung thành hơn cả một con chó, chẳng cần gì hết chỉ theo ông ta, còn sinh cho ông ta một đứa con. Kết quả ông ta vì chuyện làm ăn, vì tiền, để Kim Thần Tự đối xử với bọn tao như vậy!” Cảm xúc của cô ta dần dần trở nên kích động, bắt đầu cuồng loạn: “Ông ta chính là muốn khiến tao mất hết hy vọng, cắt đứt suy nghĩ của tao, để tao nhận thức rõ ràng thân phận của chính mình! Nhưng ông ta đã từng nghĩ tới chưa, nếu như để Kim Thần Tự ngồi lên vị trí của ông ta, tao và mẹ tao còn có thể sống được sao?”

Cô ta không kiêng nể gì thỏa thuê trút hết những bất mãn được tích tụ từng chút một trong nhiều năm trời lên người một con sâu như tôi, oán giận sự bất công, cay nghiệt và tuyệt tình của cha đẻ.

“Mấy năm nay tao ở nước ngoài thay ông ta để ý công việc làm ăn, tao còn làm rất tốt. Vì sao ông ta không nhìn tao nhiều hơn?”

Cô ta cũng không ngẫm lại xem vì sao lại phải cho cô ta một nhánh ở nước ngoài, chẳng phải vì sợ cô ta và Kim Thần Tự xung đột với nhau sao? Cô ta thì tốt rồi, chính mình vội vàng trở về tặng cho người ta nhược điểm của bản thân, tự cho là chọn quả hồng mềm để bóp, kết quả một cước đạp luôn phải cái đĩa sắt, phế đi luôn cả chân của mình.

Kim Phỉ Thịnh không quan tâm việc Kim Thần Tự giao cô ta cho Sashi xử lý, có thể một phần nguyên nhân là vì chuyện làm ăn, nhưng phần nguyên nhân khác. Tôi nghĩ cũng là muốn cho cô ta một chút dạy dỗ để cô ta thông minh ra, học được việc hành sự cho cẩn thận. Nhưng ông ta không nghĩ tới dạy dỗ có hơi quá, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến lòng tự trọng của đại tiểu thư này, cô ta không học được chuyện nằm gai nếm mật của Câu Tiễn*, chỉ học được lối sống như trong mộng say của Trần Hậu Chủ*

(*)

Bất luận là tâm trí, sự khôn ngoan hay là tâm kế, cô ta cũng không so được với Kim Thần Tự. Kim Phỉ Thịnh trao vị trí đương gia cho con trai thực sự là chuyện bình thường không có gì lạ.

Nếu như cô ta làm người đứng đầu mới của tập đoàn Hợp Liên, với cái mức độ lòng dạ hẹp hòi của cô ta, đừng nói tính mạng Kim Thần Tự khó giữ được, sợ là tính mạng của Kim Nguyên Bảo và phu nhân Kim cũng bị đe dọa.

“Lại nói tiếp, tao còn chưa từng thấy đàn ông với đàn ông lên giường…” Cô ta dí súng vào sau gáy tôi, trọng tâm câu chuyện nhảy một phát cực lớn, thoáng cái đã đến lĩnh vực mà bộ não đang loạn lên của tôi hoàn toàn không thể lý giải.

“Làm bẩn đồ của Nhiễm Thanh Trang, cảm giác cũng rất thú vị.” Vật cứng sau đầu dời đi, cô ta sai khiến một người đàn ông đang đứng bên cạnh tôi: “Mày đến, cẩn thận đừng để lại dấu vết.”

Người đàn ông đó cũng có hơi bối rối, nghe vậy hơi buông lỏng lực đang kiềm chế tôi, khó xử nói: “Cô Âu, tôi… tôi không có sở thích này.”

Âu Khả Lam vừa nghe cậu ta nói không muốn, giọng lạnh xuống tám độ: “Tao không thể đùa chết nó, tao đùa chết mày còn không dễ dàng sao? Cho mày chọn. Muốn sống thì làm theo lời của tao, không muốn sống nữa tao lập tức tiễn mày đi.”

Người đó vẫn muốn giãy dụa: “Cô Âu, không phải tôi không nghe lời, nhưng nếu như tôi thật sự động đến anh ta, ngày mai Yêu… Nhiễm Thanh Trang sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.”

Một tiếng súng không hề báo trước vang lên, sát bên tai người đàn ông đó, bắn vào bức tường trước mặt tôi.

Trong không khí dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi của thuốc súng, tôi bị âm thanh khủng bố này làm cho tinh thần cũng tỉnh táo lại vài phần, nhìn chằm chằm vào lỗ đen trên tường, cơ thể thoáng chốc cứng ngắc ở đó.

Người đàn ông không còn lựa chọn nào khác, sợ chết khϊếp: “Đừng nổ súng đừng nổ súng! Tôi làm tôi làm!”

Hắn ta không dám cãi lời nữa, từ đằng sau đẩy tôi xuống giường, định cởϊ qυầи tôi ra.

Điều này thực sự là vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Tôi trở mình, giãy dụa kịch liệt, dùng hết sức lực cuối cùng còn lại giãy thoát khỏi bàn tay của người đàn ông. Không đợi tôi trốn xuống dưới giường đã lại bị một người khác kéo tóc về lại.

Hai tay bị trói chặt, bên tai chỉ toàn là tiếng cười vui sướиɠ đắc ý của Âu Khả Lam.

“Thế mới đúng, thế mới là chó ngoan của tao.”

Người đàn ông nghiến răng xé quần của tôi ra, trợn mắt thấp giọng nói một câu: “Xin lỗi người anh em.”

“Aa…” Trong miệng phát ra tiếng gào khản mơ hồ, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện một người đàn ông lớn đùng như tôi vậy mà có một ngày còn phải lo lắng cho vấn đề trinh tiết của chính mình.

Tất cả những thứ này là chuyện gì vậy? Là chuyện gì vậy hả?

Chiếc quần cuối cùng không chống đỡ được bạo lực bị xé rách ra, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, cánh mũi phập phồng cực nhanh, cảm thấy chính mình cũng sắp điên rồi.

Đột nhiên, dưới lầu vang lên tiếng mở khóa, sau đó là tiếng ầm của cửa chính bị đập vào tường. Động tác của hai người đàn ông đang áp chế tôi đều dừng lại, nhìn về phía Âu Khả Lam, chờ chỉ thị tiếp theo của cô ta.

“Âu Khả Lam, ra đây!” Cùng với tiếng bước chân đi lên lầu, giọng của Nhiễm Thanh Trang xuất hiện bên ngoài hành lang, dần dần tìm đến đây.

Trên mặt Âu Khả Lam không hề kinh hoàng hoảng hốt, thậm chí còn có hơi thích thú bừng bừng, cầm súng nhắm ngay cửa phòng, trong nháy mắt Nhiễm Thanh Trang bước vào, cô ta bóp cò mà mắt cũng không chớp.

“Không!” Tôi trợn trừng hai mắt, đầu óc trống rỗng, bật người dậy, gần như thoát khỏi sự kìm sự của người đàn ông.

May mà sau tiếng súng, Nhiễm Thanh Trang không hề ngã xuống.

Trong nháy mắt hắn bước vào cửa đã nhìn thấy nòng súng của Âu Khả Lam nhắm vào mình, sau khi lấy tốc độ cực nhanh nghiêng mình né đi, không cho Âu Khả Lam kịp có bất kỳ phản ứng gì, xông đến tháo khớp cổ tay của cô ta chỉ với hai chiêu, hoàn thành một loạt các thao tác đoạt súng, tháo đạn, vứt thân súng ra ngoài cửa một cách lưu loát như sách giáo khoa.

Âu Khả Lam đau đớn thét lên một tiếng, ôm cổ tay của mình ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

Đã đến lúc này rồi, hai người đàn ông dù sao cũng là thủ hạ của Âu Khả Lam, biết mức độ nghiêm trọng nên buông tôi ra xông thẳng đến chỗ Nhiễm Thanh Trang.

Nhiễm Thanh Trang có lẽ còn lưu một đường sống đối với Âu Khả Lam, đối với bọn họ thì hoàn toàn là tàn nhẫn xuống tay, không chút lưu tình.

Tôi luân phiên gặp phải kinh hãi, lại chịu ảnh hưởng bởi tác dụng của thuốc, sau khi thấy Nhiễm Thanh Trang không có chuyện gì mới yên tâm, gỡ được cà vạt bị nhét trong miệng của mình xuống thì hoàn toàn mất hết sức lực, nửa ghé vào trên giường, chỉ có đôi mắt là còn cử động được

“Yêu ca không sao chứ?” Bọn Trần Kiều nghe thấy tiếng súng vội vọt đến, nhìn thấy tình huống trong phòng thì lại tụ tập hết ngoài cửa, không dám tùy tiện bước vào.

Nhiễm Thanh Trang không rảnh quan tâm đến bọn họ, dễ dàng làm một tên thủ hạ của Âu Khả Lam nằm bẹp rúm, kéo tóc của một tên khác đập vào tường.

“Bình thường tao dễ nói chuyện quá phải không? Để một đám chúng mày động đến lên đầu tao?” Cơ bắp trên cánh tay hắn căng lên, mu bàn tay bởi vì dùng sức mà nổi lên gân xanh, hắn hung tợn nói: “Người của tao mà chúng mày cũng dám động đến? Hả?”

Người kia bị đập đầu đến mức choáng váng, rất nhanh máu đã chảy đầy đầu, miệng mơ hồ cầu xin tha thứ: “Yêu ca… không phải em… em nghe cô Âu thôi… đều là cô ấy bắt bọn em làm…”

Nhiễm Thanh Trang kéo giật tóc của người đàn ông đó ra đằng sau, tạo thành một góc độ không thoải mái cho cơ thể con người, đồng thời nhìn về phía tôi.

Đầu tóc tôi ướt, không mặc quần áo, cả người mềm nhũn, trên da còn dính đầy bột bất thường, ai nhìn cũng đều có thể cảm giác được có chuyện không bình thường.

Sắc mặt Nhiễm Thanh Trang càng lạnh hơn, hỏi người đàn ông: “Chúng mày cho cậu ấy ăn cái gì?”

Trên mặt người đàn ông chảy máu, hơ mồ nói: “Là cô Âu… cô Âu cho anh ta ăn hoa anh đào, nói muốn xem hình xăm của anh ta thần kỳ thế nào, vừa rồi còn bảo bọn em… còn bảo bọn em…”

Ba chữ cuối cùng, cậu ta nói cực kỳ khẽ, nhưng hiển nhiên Nhiễm Thanh Trang vẫn nghe thấy.

Hắn sửng sốt trong chốc lát, trên mặt dần dần ngưng tụ lại thành băng, quăng người đàn ông xuống mặt đất, sau đó giống như rơi vào một trạng thái điên cuồng. Hắn tìm kiếm vũ khí thích hợp ở mọi nơi, cầm lên rồi lại đặt xuống, cuối cùng tìm thấy một thanh sắt dài mảnh của cây đèn đứng – phần đế và trụ đèn là những khối sắt nặng nề, tháo chụp đèn ra thì hoàn toàn là một chiếc búa tạ có hình dáng đặc biệt.

Hắn thử thử, cuối cùng cảm thấy khá thuận tay, từng bước từng bước kéo về phía người đàn ông, không nhanh không chậm, nhàn nhã có dư, máu trên tay chảy từng giọt, cả người tựa như hung thần giáng thế.

“Mày động vào chưa?” Hắn hỏi rất nhẹ nhàng.

Đối phương khó khăn vặn vẹo lùi về phía sau, sợ hãi run giọng: “Yêu ca, anh tha cho em với, đều là cô Âu bắt em làm…”

“Mày động vào cậu ấy chưa?” Nhiễm Thanh Trang không thèm nghe, ánh mắt âm trầm rơi xuống giữa hai chân của người đàn ông, lại hỏi lại từng câu từng chữ một lần nữa.

Cuối cùng đã hiểu được ý của hắn, người đàn ông điên cuồng lắc đầu: “Không, em không… Yêu ca, em thật sự chưa làm gì!”

Dáng vẻ cấp bách muốn chứng minh mình trong sạch, còn suýt chút chỉ thiên phát thệ.

Nhiễm Thanh Trang buông mắt nhìn hắn ta hồi lâu, dường như đang phân biệt trong lời của hắn ta có mấy phần đáng tin, nhìn đến mức người đàn ông lạnh run, không ngừng lặp lại hết lần này đến lần khác câu “Không đâu, em thật sự không làm gì.”

Cuối cùng, Nhiễm Thanh Trang buông tha cho hắn ta, tầm mắt chuyển hướng sang Âu Khả Lam ở một bên vẫn đang ngồi dưới đất.

Âu Khả Lam đang cầm cổ tay bị thương của mình, không hề sợ hãi mà đối mặt với hắn: “Nhìn cái gì? Chính là em làm đấy. Em cho anh ta uống thuốc, còn cho người ấn đầu của anh ta vào trong nước, nhìn anh ta đau khổ giãy dụa là em thấy vui. Thế nào, anh muốn báo thù vì anh ta à? Gϊếŧ em đi, anh dám không!”

Nhiễm Thanh Trang chậm rãi bước về phía cô ta, mỗi khi nghe cô ta nói một câu, quai hàm của hắn lại siết chặt thêm một phần vì phẫn nộ. Hắn hoàn toàn chìm đắm trong lửa giận, lý trí mất sạch, để mặc cho sự kích động khống chế cơ thể.

Lúc hắn mặt không chút biểu cảm giơ cây đèn đứng trong tay lên, Âu Khả Lam không tránh không né, thậm chí còn khích hắn.

“Đến đây!!”

“Yêu ca, đừng!”

Đám người Trần Kiều ở ngoài cửa nhao nhao kinh hô ra tiếng, tôi cũng theo đó kêu lên.

“Nhiễm Thanh Trang…” Tôi dùng sức chống người lên, vội vàng gọi tên Nhiễm Thanh Trang rồi lăn ra đất.

Lại ngẩng đầu lên, phát hiện Nhiễm Thanh Trang bị tôi hấp dẫn, đã nhìn về phía bên này.

Tư thế của tôi nằm sấp trên mặt đất một cách khó chịu, ngẩng đầu nhìn hắn, không nói thêm một lời dư thừa nào, chỉ gọi tên hắn. Liên tục không ngừng, giống như một con chim non bị rơi khỏi tổ, vội vàng gọi cha mẹ.

Đừng làm chuyện như vậy, cậu không giống với bọn chúng.

Cậu không phải người lạm dụng vũ lực, thân thể không nên bị sự phẫn nộ chi phối.

Tôi không sao hết, cậu đừng tức giận…

Bốn mắt nhìn nhau, tinh thần của hắn dường như được tôi gọi về, thở hổn hết một cách kịch liệt. Cây đèn đứng đang giơ lên cao tuy rằng đã đập xuống, nhưng mà là rơi xuống chỗ trống ở bên cạnh, vang lên một tiếng động nặng nề.

Nhìn về phía Âu Khả Lam, hắn dặn dò đám Trần Kiều ở ngoài cửa: “Đi tầng khác mở một căn phòng, đưa Quý Ninh qua đó, chúng mày canh giữ ở bên ngoài, trừ tao ra bất luận kẻ nào cũng không được bước vào. Rồi cử một người đi báo cho ngài Dương, người đã tìm được rồi nhưng e là hôm nay không thể chụp ảnh được, để anh ta sắp xếp thời gian khác. Trần Kiều, đi mời chị Hoa lại đây.” Nói xong, hắn xoay người đi về phía tôi, kéo khăn trải giường xuống choàng lên người tôi, nâng tôi từ dưới mặt đất dậy.

Tôi không đứng vững được, chưa đi được mấy bước đã trực tiếp ngã thẳng vào ngực của hắn.

Mùi cơ thể của hắn, giọng nói của hắn, thậm chí cả tiếng đập của trái tim hắn, sức lực lúc hắn chạm vào người tôi dường như đều thôi thúc phản ứng trong cơ thể tôi trở nên mãnh liệt hơn.

Chân tôi nhũn đến mức trượt xuống khiến hắn phải ôm lấy eo tôi, trong lòng thầm thở dài, nhịn không được dán lên người hắn, cọ vào ngực hắn. Tôi giống như một con mèo đang phát tình, ngay cả giọng nói cũng ươn ướt.

“Tôi không đi được…”

Nhiễm Thanh Trang thấp giọng quát một tiếng, khiến lòng tôi run lên, tưởng là hắn đang thấy mất kiên nhẫn, vừa định lùi ra, trong nháy mắt cơ thể đã bị hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ bế bổng lên.

Đám em trai ở ngoài cửa tránh ra một con đường, hỏi một cách không chắc chắn: “Yêu ca, đợi lát nữa chị Hoa đến thì phải làm thế nào?”

Nhiễm Thanh Trang đi về phía trước không hề dừng lại, chỉ đơn giản và mạnh mẽ dặn dò: “Để chị ấy đợi.”

Tôi cuộn mình trong lòng hắn, chỉ mỗi việc chịu đựng không rêи ɾỉ ra tiếng đã làm hao hết sạch toàn bộ sức lực của tôi, đến nỗi ngay cả việc xuống lầu, vào thang máy, vào một căn phòng khác như thế nào tôi đều không có ấn tượng gì.

Lúc có phản ứng lại, Nhiễm Thanh Trang đã bế tôi vào trong phòng tắm, đặt tôi ngồi vững vàng trên nắp bồn cầu.

“Cậu… tự lo liệu chút đi.” Hắn liếc nhìn hạ thân của tôi nói ẩn ý, giọng điệu ít nhiều có chút khó xử.

Tôi run rẩy gật gật đầu, nói: “Cậu… cậu bận thì đi làm trước đi, tôi… tự lo được.”

Loại chuyện này, hắn cũng không thể giúp được cái gì, giống như đại đa số các loại thuốc kiểu này, trừ phát tiết thì chỉ có chịu đựng, chịu đựng qua thời gian tác dụng của thuốc là ổn rồi.

Nhiễm Thanh Trang dừng một chút, lại nói: “Có chuyện gì thì gọi người ở bên ngoài.”

“Ừm…”

Trong lòng lặng lẽ van xin hắn mau đi nhanh đi, tôi nhắm mắt lại, quả thực không nhịn được ý niệm tràn đầy trong cơ thể kia.

Sau một lúc im lặng, trước người thoáng một làn gió nhẹ, cửa phòng tắm mở ra rồi đóng lại. Tôi mở mắt ra, Nhiễm Thanh Trang đã đi rồi.

Rốt cuộc cũng đi rồi…

Tôi yếu ớt trượt xuống quỳ trên mặt đất, trán tì vào gạch men trắng lạnh như băng, đưa tay dò xét giữa hai chân.

Tôi tưởng cứ nhẫn nại là có thể vượt qua được, nhưng tôi đã xem thường dược lực của hoa anh đào. Sau đó tuy rằng tôi đã bắn ra hai lần nhưng vẫn cứ hãm sâu trong ngọn lửa địa ngục, cho dù có quỳ trước vòi hoa sen dùng nước lạnh xả vào người, cũng không thể ngăn được sức nóng hủy diệt vô tận kia.

Ngón tay đã bị nóng đến không thể động đậy được nữa, nhưng cảm giác cơ thể đã không giảm mà còn tăng lên, ngay cả lực nước xả lên vai lưng, cũng đều có thể khiến tôi run rẩy không ngừng.

Đầu không ngừng đập lên gạch men sứ, muốn làm cho chính mình tỉnh táo lại, nhưng bởi vì cảm giác đau đớn rất thấp nên hiệu quả rất ít.

Đầu óc như tương hồ, tôi giống như một kẻ cuồng tìиɧ ɖu͙©*, tới tới lui lui chỉ nghĩ được mỗi một chuyện này.

(*)

Bây giờ nếu có một cái lỗ trên mặt đất, tôi có thể chọc thủng luôn vỏ trái đất…

Khó chịu quá, ai đến cứu tôi với?

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cửa phòng tắm bị mở ra, tôi ngẩng đầu nhìn sang, không biết Nhiễm Thanh Trang đã quay lại từ lúc nào.

Hắn nhíu mày, đi về phía tôi: “Quý Ninh, sao cậu lại..”

Không đợi hắn nói tiếp, tôi cắt ngang: “Cứu tôi…” Tôi vươn tay về phía hắn, nghẹn ngào khẩn cầu hắn: “Nhiễm Thanh Trang, giúp tôi với…”