Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 28: Quý Ninh, cậu đang nghĩ gì thế?

Không ngờ rằng người có tướng ngủ kém lại là tôi.

“… Xin lỗi.” Tôi nhỏ giọng nói, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Nhiễm Thanh Trang.

Hắn không trả lời tôi, chống giường ngồi dậy, cúi thấp đầu nhíu mày, nhất thời ngồi im ở đó, sắc mặt trông rất kém cỏi.

Tôi cho rằng hắn bị tôi quấy rầy nên mới ngủ không ngon như vậy, thế là nơm nớp lo sợ cả buổi sáng. Hắn đánh răng, tôi liền nặn kem đánh răng cho hắn; hắn uống cà phê, tôi liền thêm sữa cho hắn; hắn đi ra ngoài, tôi vội vàng cầm áo khoác trên kệ đưa cho hắn.

Hắn nhìn áo khoác trong tay tôi rồi lại nhìn tôi trong chốc lát, không hề nói gì, cầm áo khoác qua mặc lên người.

“Sắc, sắc mặt của cậu trông không tốt lắm, có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Tôi nghĩ xã đoàn kiểu này của bọn họ cũng không có tính chất làm việc từ 9 giờ tới 5 giờ, cũng sẽ không có người kiểm tra có mặt, đi sớm đi muộn hẳn cũng không khác gì nhau.

“Không cần, tụt huyết áp thôi, lát nữa là ổn.” Nhiễm Thanh Trang điều chỉnh cổ áo khoác một chút, không nghe theo ý của tôi.

Thì ra không phải là tôi chọc hắn tức giận.

Thầm cảm thấy may mắn, tôi xoay người bước nhanh đi đến bên cạnh bàn ăn, cầm lấy một quả trứng luộc trong rổ trên bàn, quấn khăn tay xung quanh rồi quay trở lại cửa, nhét vào trong tay Nhiễm Thanh Trang.

“Cầm ăn trên đường đi. Khi nãy cậu không ăn gì mấy.” Theo trí nhớ của tôi thì hình như hắn chỉ ăn hai miếng bánh mì kẹp mứt hoa quả.

Nhiễm Thanh Trang giữ nguyên động tác đưa tay ra, mắt nhìn chăm chú quả trứng gà trong tay thật lâu, lâu đến mức tôi cũng hoài nghi có phải quả trứng này có vấn đề gì hay không rồi hắn mới rút tay lại, quay người đi mà không chào hỏi một tiếng.

Sau khi Nhiễm Thanh Trang rời đi, không bao lâu quản gia Phùng đã dẫn Sashi tới.

Quản gia Phùng mang đến một giá điểm tâm ba tầng tinh xảo, bên trong đựng ba loại bánh ngọt Trung Quốc khác nhau, nói rằng Kim phu nhân biết mấy ngày nay tôi phải ở lại đây nên đặc biệt làm cho tôi. Ông ấy bảo tôi phải nghỉ ngơi thật tốt, có cần gì thì cứ nói.

Người nhà họ Kim thật sự hiểu rõ tinh túy của việc đánh một roi rồi lại cho một quả táo ngọt. Kim Thần Tự đóng vai mặt trắng, thực hiện chính sách cưỡng ép, Kim phu nhân bên này bèn đóng vai mặt đỏ, dùng lôi kéo chi thuật. Hai người phối hợp khăng khít làm cho người ta không thể tìm ra bất kì sơ hở nào.

Quản gia Phùng đưa điểm tâm xong thì đi ngay, để lại tôi và Sashi hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Tôi tới xem lưng anh một chút.” Cuối cùng vẫn là Sashi mở miệng trước.

Cô đi đến trước sô pha ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu tôi cũng đi qua.

Tôi đứng ở tại chỗ do dự không thôi, luôn cảm thấy việc cởϊ áσ tháo dây lưng ở trước mặt một người khác phái mình hoàn toàn không quen rất kì cục.

Sashi có một đôi lông mày không được tính là mảnh khảnh lắm, điều này làm cho cô khi nhíu mày thì lộ ra vẻ dã tính khác, thật giống như một con chim nhỏ vừa học được cách bay lượn, chui ra khỏi tổ tung bay.

“Anh xấu hổ cái gì thế? Anh và 0417 kia không phải một đôi à?” Cô lướt ngón trỏ xuống cổ mình, giọng mang theo vẻ giễu cợt nói: “Thế nào, sợ tôi chiếm tiện nghi của anh à?”

Cô ấy đã nói đến mức này, tôi mà lại do dự nữa thì có vẻ hơi ưỡn ẹo quá.

Tôi ngồi xuống ghế sô pha, đưa lưng về phía Sashi, cởi dây lưng áo ngủ ra để lộ ra toàn bộ phần lưng. Một lát sau, lòng bàn tay nữ mềm mại nhẹ nhàng đυ.ng vào lưng, trong giây lát tôi giật nảy cả mình, tay siết chặt vạt áo.

“Da của anh rất trắng, vô cùng thích hợp với những bức tranh rực rỡ, chờ vết thương tốt lên rồi thì hẳn sẽ xinh đẹp hơn nhiều.” Đầu ngón tay cô hướng xuống, dọc theo xương sống lưng rơi xuống vị trí đuôi rắn: “Chỗ này bị dây lưng áo ngủ siết hơi đỏ, cứ ma sát mãi sẽ không có lợi cho vết thương khép lại, anh có muốn cân nhắc chuyện lõa thể ở trong phòng không?”

“…”

Khả năng tiếng Anh của tôi không tốt lắm, tôi cảm thấy hẳn là mình đã hiểu sai ý cô ấy.

“… Xin lỗi, cô bảo tôi làm gì ở trong phòng?”

Sashi kéo áo ngủ lên thay tôi, cười nói: “Kì cục lắm à? Cũng đúng, người bình thường cũng không thể chấp nhận cảm giác trần trụi mỗi giờ mỗi khắc nhỉ.”

Tôi sửa sang áo ngủ, nghe vậy thì ngượng ngùng nói: “Cũng không phải, chỉ có thể nói có người quen, có người không quen.” Không liên quan đến việc bình thường hay không bình thường.

Xem lưng xong, theo phép lịch sự, cô không nói đi thì tôi cũng không tiện đuổi khách, liền hỏi cô muốn ở lại uống trà, ăn điểm tâm không.

Cô nhìn giá điểm tâm ba tầng trên bàn, vui vẻ đồng ý sau đó chúng tôi bèn bắt đầu dùng tiếng Anh trò chuyện.

Sashi nói với tôi rằng năm nay cô vừa tròn 20 tuổi, mẹ là Nhật kiều sinh sống ở nước ngoài, bố thì là đại hán Bắc Âu. Năm 16 tuổi cô đã bắt đầu đi theo ngài Sakamoto, làm “sủng vật” của ông ta, vào lúc cần thiết thì thể hiện thân thể của mình với người khác. Cô là tác phẩm đắc ý nhất của ngài Sakamoto, cũng là người phụ nữ mà ông ta yêu thích nhất.

Lúc nói những lời này, cô cũng không cảm thấy khó xử hay xấu hổ, ngược lại lại có vẻ thẳng thắn coi trời bằng vung.

“Tôi chính là một con mèo nhỏ do ngài Sakamoto nuôi.” Cô lười biếng khuấy hồng trà trong chén, nói.

Có thể là vì tuổi tác tương đương, hoặc là vì trong cách hành động và nói chuyện của cô có một loại hồn nhiên ngây thơ nào đó thuộc về thiếu nữ quá quen thuộc nên luôn làm cho tôi nghĩ đến Ami.

Dù là theo nhu cầu anh tình tôi nguyện, nhưng tôi nghĩ nếu như có thể lựa chọn thì sẽ không ai muốn sống cả đời mà bị người khác định đoạt như vậy.

Sashi trông như một người máy lạnh lẽo như băng nhưng bản chất vẫn là một cô gái nhỏ, trò chuyện một chút cũng không đề phòng nữa, để lọt ra rất nhiều nội tình của ngài Sakamoto.

Thì ra cái gọi là mối làm ăn mà ngài Sakamoto và nhà họ Kim làm đúng là buôn lậu dược phẩm vi phạm lệnh cấm.

“Nhỏ như thế này, viên thuốc màu hồng.” Sashi dùng ngón cái và ngón trỏ tạo ra một khoảng nhỏ, nói: “Bởi vì dược hiệu là mở rộng mạch máu, người uống vào rồi sẽ rất nóng, rất hưng phấn, sau đó trở nên rất mẫn cảm. Mọi người thường coi nó là thuốc trợ hứng mà sử dụng, bởi vì dược hiệu mạnh mẽ còn không gây nghiện nên bán rất tốt.”

Viên thuốc màu hồng… chẳng lẽ “Hoa anh đào” chính là túi thuốc nhỏ ngày đó Khổng Đàn cho Nhiễm Thanh Trang?

Tâm trạng của tôi hơi phức tạp, một mặt cảm thấy Nhiễm Thanh Trang tham gia vào vụ làm ăn này cũng không khác gì với việc hắn đã tiếp cận hạch tâm của Kim gia, là ước nguyện của hắn, có thể giúp được hắn thì tôi rất vui. Nhưng một mặt khác, vụ làm ăn này nghe đã thấy nguy cơ tứ phía, Nhiễm Thanh Trang bước sai một bước thì có lẽ sẽ bước theo gót Ami… Tôi lại có chút sợ hãi mình giúp hắn nhưng lại hại hắn.

Cho dù tôi đã có thể thản nhiên chấp nhận cái chết của mình, tôi vẫn không muốn Nhiễm Thanh Trang nhận một chút tổn thương nào.

Hắn không giống tôi, hắn tốt hơn tôi nhiều lắm. Tôi sinh bệnh chết sớm đều là do báo ứng, hắn thì tuyệt đối không được giống tôi.

Hắn phải sống lâu trăm tuổi, hắn phải bình an.

Sashi đã ăn xong điểm tâm, lại ngồi một lát cho tiêu, hỏi tôi ở trên đảo có chỗ nào chơi vui. Mấy ngày nay ngài Sakamoto bận nói chuyện làm ăn, không thể để ý đến cô ấy, bèn để cô tự giải trí.

Tôi đề cử với cô phong cảnh trên đảo, cô đều không cảm thấy quá hứng thú, ngược lại lại muốn đi sòng bạc thử vận một lần.

Sau khi Sashi đi rồi, tôi đến phòng tắm soi gương, chỗ đeo dây lưng sau lưng rất đỏ, cảm giác nếu cọ vào nữa thì sẽ bị nhiễm trùng. Nhưng bảo tôi không mặc gì thì… thật sự tôi không làm nổi.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi tìm người làm nữ tới, hỏi cô tìm cho tôi một cái áo sơ mi lớn một chút được không, tốt nhất là size lớn nhất. Mặc dù đối phương cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn đi tìm cho tôi.

Khoảng một tiếng trôi qua, cuối cùng cũng tìm được một cái áo sơ mi trắng size cực lớn. Sau khi tôi mặc vào thì vạt áo vừa chấm đầu gối, vô cùng rộng rãi, giải quyết vấn đề dây lưng rất tốt. Chỉ là tay áo có hơi dài, phải cuốn lên mới lộ ra cổ tay.

Tôi ở trong phòng một mình, chuyện có thể làm cũng có hạn, lướt điện thoại một lát thì cảm thấy chán nên bèn bắt đầu luyện đàn.

Áo sơmi đủ lớn thật, nhưng thật ra nó rất giống váy ngủ, chỉ có một ống, nếu tôi dùng chân đỡ đàn Cello thì nhất định phải tháo ra mấy nút cuối cùng.

Cho nên khi Nhiễm Thanh Trang đột nhiên đẩy cửa vào thì đúng lúc nhìn thấy hai đùi trắng bóng của tôi, còn tôi thì mặt mày đang say mê luyện Bach.

Hai chúng tôi đồng thời trố mắt tại chỗ.

“Sao… Sao sớm như vậy mà cậu đã về rồi?” Tôi yên lặng rụt chân ra sau, dùng đàn Cello che khuất.

Nhiễm Thanh Trang quay ra đóng cửa lại, đã cấp tốc lấy lại được tinh thần.

“Sòng bạc xảy ra chút chuyện, tôi phải trở về báo cáo cho Đại công tử.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi buông đàn Cello, cúi đầu cài từng cái nút trên vạt áo sơmi.

Nhiễm Thanh Trang dường như đã khát từ lâu. Hắn đi đến bên cạnh bàn rót cho mình một ly nước, hầu kết nhấp nhô, uống cạn chỉ trong mấy ngụm.

“Âu Khả Lam nảy sinh xung đột với cô gái ngài Sakamoto mang tới, Âu Khả Lam động thủ, làm rách mặt người ta rồi.” Hắn để ly xuống, dùng mu bàn tay thô bạo lau đi nước đọng trên môi.

“Cái gì?” Tôi kinh ngạc vô cùng, hỏi: “Cô ấy… cô ấy bị thương nghiêm trọng không?”

Sashi dù sao cũng là người của ngài Sakamoto, không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật. Chuyện gì xảy ra với Âu Khả Lam thế, vẫn chưa đàm phán làm ăn xong mà không cho đối phương mặt mũi như vậy? Bộ mặt này là của Kim Phỉ Thịnh chứ ai.

“Đã mời bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình tốt nhất Sùng Hải tới khâu lại vết thương cho cô ấy, không phải vết thương trí mạng, nhưng… có thể để lại sẹo.” Nhiễm Thanh Trang nói: “Trước đây Âu Khả Lam vẫn luôn ở nước ngoài xử lý chuyện làm ăn cho ngài Kim, mấy lần muốn gặp mặt ngài Sakamoto, nhưng mỗi lần liên lạc với đối phương đều bị ngài Sakamoto dùng các loại lý do từ chối, chỉ thiếu nói rõ ra ngoài là cô ta không đủ tư cách thôi. Nhưng lần này ngài Sakamoto lại chấp nhận lời mời của Kim Thần Tự, đồng ý đi lên đảo Sư Vương nói chuyện làm ăn. Đây đã là tín hiệu rất rõ ràng, ngài Sakamoto đã chọn phe, ông ta công nhận Kim Thần Tự, công nhận thân phận người thừa kế nhà họ Kim của cậu ta, nhưng Âu Khả Lam thì không.”

Thì ra là như vậy.

Tất cả chẳng qua chỉ mượn cớ để nói chuyện của mình nhưng Sashi lại thành vật hi sinh vô tội, như một trận cờ bị lâm vào cục diện bế tắc, vương bất kiến vương, nhưng tiểu binh nhất định phải bị tổn thân.

Đầu ngón tay Nhiễm Thanh Trang gõ lên miệng ly một cách có nhịp điệu, nhìn tôi nói: “Âu Khả Lam quá coi thường sự cuồng nhiệt của Sakamoto đối với tác phẩm của mình, nghĩ Sashi chẳng qua chỉ là một con thú cưng đáng thương không liên quan. Việc này sẽ vẫn còn hỗn loạn, hôm nay cậu ở lại trong phòng cho tôi, không được đi đâu, nghe chưa?”

Hắn không nói tôi cũng sẽ không đi loạn, mặc như thế này rồi còn đi đâu được nữa.

“Nghe rồi.” Tôi gật đầu nói.

Nhiễm Thanh Trang không tiếp tục đề tài này nữa, đưa tay luồn vào bên túi ngoài, tìm tòi một lúc rồi móc ra một bình thuốc nhỏ màu trắng hơi đυ.c, đi về phía tôi.

“Vén quần áo lên.” Hắn nói.

Mãi đến hắn đi đến trước mặt tôi, tôi vẫn còn chưa phản ứng, chỉ ngửa đầu, mờ mịt nhìn hắn.

“Thuốc giúp lành da nhanh hơn.” Hắn đưa bình nhỏ lên phía trước, dường như vô cùng thiếu kiên nhẫn khi giải thích những chuyện này với tôi, thúc giục nói: “Nhanh lên.”

“Ừ ừ.” Tôi đưa lưng về phía hắn, vén áo lên.

Chắc là tôi vén chưa đủ cao nên Nhiễm Thanh Trang đích thân nắm vạt áo sơ mi kéo lên cao hơn.

Không bao lâu sau, những hạt sương lắt nhắt rơi vào trên lưng, tôi run run, rõ ràng tôi nên cảm thấy lạnh, nhưng bên trên lại cứ như đốt dầu hỏa, càng ngày càng bỏng, càng ngày càng nóng.

Vải áo chồng lại ở sát môi, tôi nhắm mắt lại, xúc động muốn vùi cả khuôn mặt vào trong.

Sương đột ngột ngừng phun, cái tay nắm quần áo trên gáy tôi dừng lại một chút, sau đó, giọng nói thuộc về Nhiễm Thanh mang theo vẻ chế nhạo nói: “Quý Ninh, cậu đang nghĩ gì thế?”