Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 26: Đây Chính Là Chuyện Mà Hắn Sẽ Làm

Tôi và Nhiễm Thanh Trang mặt đối mặt, một quỳ một ngồi. Lúc mới đầu, ngài Sakamoto chỉ bảo tôi dựa trán lên vai Nhiễm Thanh Trang để ổn định cơ thể, cảm giác đau đớn cũng không quá mãnh liệt, nhiều nhất cũng chỉ như cảm giác kiến đang bò trên lưng.

Nhưng sau khi ba tiếng trôi qua, đến giai đoạn lên màu, cảm giác khó chịu đã từ từ xuất hiện.

Cảm giác khó chịu này đến từ việc phải duy trì một tư thế trong thời gian dài, thể lực bị mài mòn, cùng với làn da liên tục bị kim đâm để châm màu, cảm giác đau đớn chồng chất lên nhau.

Tôi bắt đầu không kiềm chế được cơn run rẩy, run đến mức ngài Sakamoto không thể không tạm ngừng lại, yêu cầu Nhiễm Thanh Trang đổi một tư thế khác để cố định tôi.

“Có thể uống chút đường để bổ sung thể lực.” Sashi đảm đương chức vụ trợ lý ở bên cạnh tranh thủ đưa cái cốc qua.

Tôi cảm ơn cô ấy, lúc nhận lấy cốc thủy tinh lại phát hiện tay của mình giống như bị Parkinson, căn bản không cầm nổi.

Mắt thấy chất lỏng bên trong sắp trào ra ngoài, một bàn tay có khớp xương rõ ràng vươn tới, nhận lấy cái cốc đó, giây tiếp theo lại kề lên miệng tôi.

Tôi sửng sốt, nhìn về phía Nhiễm Thanh Trang, tầm mắt hắn đang dừng ở trên cốc, không hề nhìn vào mắt tôi.

Tôi cứ như vậy uống non nửa cốc nước đường trên tay hắn, còn chưa kịp thở ra hơi, ngài Sakamoto đã thúc giục yêu cầu chúng tôi lập tức tiếp tục.

Để có thể cố định cơ thể được tốt hơn, ngài Sakamoto bảo tôi ngồi lên người Nhiễm Thanh Trang, ngực áp vào ngực, cằm kề lên vai hắn, cánh tay thì luồn qua nách ôm lấy đối phương.

Nếu như tôi là một con Koala thì Nhiễm Thanh Trang chính là cành cây, tư thế này một chút khẽ hở cũng không có. Nếu như là người yêu thì cũng rất bình thường. Nhưng ai bảo hai người chúng tôi đã cùng giới tính lại chẳng phải là người yêu, quan hệ thì thậm chí ngay cả hai chữ bạn bè cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến, tư thế này có hơi đột nhiên thân mật quá mức.

Tuy rằng trước đó khi say rượu tôi cũng từng ngồi lên người hắn, nhưng lúc đó là say thật, cả người cứ mơ màng, lòng hổ thẹn cũng theo đó mà bị tê liệt. Bây giờ đừng nói là rượu, thuốc tê cũng còn không có, đầu óc tôi tỉnh táo biết rất rõ bản thân đang làm cái gì, nếu vẫn muốn thản nhiên như lúc trước thì rất khó.

“Bản thảo của bức vẽ này tôi đã chuẩn bị ba năm rồi, vẫn luôn không tìm được làn da phù hợp. Người không sạch sẽ căn bản không xứng nhận được tác phẩm của tôi, làn da trên người bọn họ bị đủ loại nicotin, rượu cồn du͙© vọиɠ ham muốn ăn mòn, da dẻ thô ráp xám xịt, vóc dáng thì biến đổi, tính tình cũng thấp kém dung tục không chịu được.” Cùng với tiếng kêu nhẹ của máy móc, ngài Sakamoto tiếp tục châm kim xuống: “Ngày đó nhìn thấy cậu, tôi đã biết bản thân cuối cùng cũng tìm được rồi. Trẻ tuổi, nhợt nhạt, tao nhã, cậu chính là phông nền sinh ra dành cho tôi.”

Có thể là giọng điệu của ngài Sakamoto thực sự quá mức say mê và biến thái, khiến cho Nhiễm Thanh Trang cảm thấy phản cảm, bắp thịt trên lưng hắn cùng với bả vai, cổ đồng thời căng chặt, tựa như một con báo đang bị uy hϊếp, lưng cong lên, nhe nanh, đã chuẩn bị tùy thời tùy chỗ xông lên tấn công.

Tôi sợ hắn sẽ thật sự nhảy dựng lên cho ngài Sakamoto một quyền, vội vàng kéo lấy áo sau lưng hắn, siết chặt ngón tay.

Không biết có phải chút lực nhỏ bé này có tác dụng không, rất nhanh sau đó hắn đã thả lỏng những bắp thịt trên người, không tiếp tục căng chặt nữa.

Cứ sau hai giờ, ngài Sakamoto đều sẽ cho phép tôi nghỉ ngơi vài phút, bổ sung chút đường glucose, mà Nhiễm Thanh Trang cũng có thể hoạt động tay chân một lát.

Đến tiếng thứ năm, lòng bàn tay tôi bắt đầu ra mồ hôi, mười ngón khó nhịn mà nắm lấy quần áo của Nhiễm Thanh Trang, chưa bao giờ cảm thấy thời gian sao lại trôi chậm đến như vậy.

Lúc bắt đầu chỉ là cảm giác ngứa ngáy như kiến bò trên da, dần dần biến thành một loại cảm giác như bị trăm ngàn con kiến cắn xé da thịt, là đau đớn thật sự.

Càng đòi mạng hơn chính là, xung quanh quá mức im lặng, bên tai ngoại trừ tiếng động phát ra từ kim xăm châm lên da thì không còn âm thanh nào khác nữa, muốn phân tâm cũng không được.

“Ngài Sakamoto… ngài Sakamoto, tôi có thể nói chuyện không?”

Tôi cúi đầu, đặt trán lên vai của Nhiễm Thanh Trang, bởi vì nhịn đau nên hô hấp có hơi gấp gáp, nói chuyện cũng không được lưu loát.

“Cậu muốn nói cái gì?” Ngài Sakamoto hỏi.

“Tôi có thể uống chút rượu không?”

Uống rượu sẽ không còn biết cái gì nữa, cũng tương đương với việc gây mê theo nghĩa khác. Tốt nhất là cho tôi một chai 50 độ, tôi sẽ uống hai ngụm lớn, lập tức hôn mê đến bình minh, không cần biết ông ta phải xăm hết bao lâu.

“Không được.” Ngài Sakamoto không chút do dự dập tắt hy vọng của tôi, nói rằng cồn sẽ làm tăng tốc độ lưu thông máu, làm tăng thêm mức độ khó khăn cho hình xăm, cũng không có lợi cho việc phục hồi vết thương. Cho nên không những bây giờ không thể uống rượu, một tháng sau cũng không được phép động vào: “Còn cả thuốc, đồ cay, tìиɧ ɖu͙©… tất cả những thứ khiến cậu cảm thấy nóng hay kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì đều không được.”

Thuốc lá, cồn, đồ cay, ba thứ này tôi vốn không thích, mà cái cuối cùng… trước mắt tôi cũng không có đối tượng để thực hiện, cho nên cuộc sống cơ bản cũng không hề bị ảnh hưởng.

“Ồ.” Tôi thấp giọng đáp lời, thấy hơi mất mát.

Hình như ngài Sakamoto đổi sang một loại kim mới. Lúc mũi kim đầu tiên châm xuống, cảm giác đau mãnh liệt hơn trước một chút thông qua thần kinh truyền đến não, tôi ngay lập tức cắn môi dưới, hai chân bất giác kẹp chặt eo Nhiễm Thanh Trang.

Áo ngủ làm từ tơ lụa, vừa trơn vừa lạnh, lúc đứng thẳng thì đủ để che khuất bộ phận từ đầu gối trở lên. Nhưng vừa ngồi xuống, đặc biệt là với tư thế ngồi hai chân tách ra này của tôi, hai vạt áo sẽ tự nhiên rủ xuống dưới sức hút của trái đất làm lộ ra toàn bộ đùi.

Biết trước thì đã hỏi người ta cái quần, cái này trông thật sự hơi bất nhã.

Đau quá, sao lại đau như thế… Thật sự có người có thể thành công chịu đựng qua mười giờ sao?

Đúng rồi, có đấy, ở đây cũng có, hình xăm đằng sau Sashi, làm sao cũng phải mười giờ nhỉ.

Thật lợi hại, trông cô rõ ràng nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối như thế, nhưng ý chí lại mạnh mẽ bất ngờ. Nếu là em gái tôi thì nhất định sẽ khóc chết vào lúc giữa chừng. Ngay cả một tên đàn ông lớn xác như tôi, quá trình mới được hơn phân nửa mà cũng không thể kiềm chế được muốn kêu dừng.

Quả nhiên như lời của Nhiễm Thanh Trang, vải vẽ cho Sakamoto cũng không hề dễ làm chút nào.

Có thể là vì tôi động đậy quá mạnh, một tay Nhiễm Thanh Trang bắt lấy đùi tôi, một tay khác thì đặt ở gáy, giống như một cỗ máy cố định tự động sử dụng lực để trói tôi lại, đảm bảo không làm ảnh hưởng đến Sakamoto.

“Không muốn chết thì đừng lộn xộn.” Hắn dùng tiếng Trung ở đây chỉ có tôi nghe được để nói.

Tôi dùng sức nắm chặt quần áo ở thắt lưng hắn, ngón chân cũng đã cuộn lại, hơi run giọng nói nói: “Nhưng mà… đau lắm.”

Đau đến mức biến hình xăm thành một loại tra tấn, một loại cực hình, đau đến mức tôi thà chết ngay cũng không muốn chịu nỗi đau chồng chất này.

Lực đè gáy tôi lại tăng thêm một chút, hắn xoa nắn da thịt chỗ ấy một cách có quy luật.

“Chịu đựng đi, sắp kết thúc rồi.”

Đây có lẽ lần đầu tiên Nhiễm Thanh Trang trắng trợn gạt tôi như thế sau khi tôi lên đảo. Hắn nhìn thấy tiến độ của ngài Sakamoto, có thể tính ra được hình xăm phải mất bao lâu nữa, hắn biết rõ không hề có chuyện “sắp xong”.

Năm tiếng sau đó, một lần lại một lần, Nhiễm Thanh Trang ôm chặt tôi ở trong ngực, vào lúc tôi không thể chịu nổi nữa thì sẽ lên tiếng nói với tôi sắp kết thúc rồi. Nhưng cái “sắp” đó mãi không tới.

Sau đó tôi đau đến mất trí, hoàn toàn sụp đổ. Vào lúc hắn nói với tôi “sắp xong” một lần nữa, cắn một cái vào vai hắn tựa như để hả giận. Tôi dùng lực rất mạnh, hận không thể cắn một miếng thịt từ trên người hắn xuống.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ban đầu mặc tôi cắn, về sau thấy tôi mãi không mở miệng bèn luồn năm ngón tay vào trong tóc tôi, nắm tóc dùng lực kéo lên.

“Nhả ra.” Hắn nói.

Tôi vẫn không hé miệng, trong tóc, trên mặt, trên người, tất cả đều dính đầy mồ hôi. Trên lưng đương nhiên cũng chảy mồ hôi, nhưng vào mỗi lần ra mồ hôi, Sashi sẽ dùng một miếng băng gạc thấm thuốc sát trùng lau lưng tôi dưới sự nhắc nhở của Sakamoto. Bản thân thuốc sát trùng không có bất kì tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào, nhưng mỗi khi băng gạc lướt qua vết thương, cho dù Sashi cũng không dùng lực bao nhiêu nhưng đối với tôi vẫn như lăng trì.

Trước khi xăm tôi còn từng không biết tự lượng sức mình mà nghĩ rằng cùng lắm là coi như lại bị mẹ đánh một trận. Nhưng hai chuyện này giống nhau chỗ nào? Mẹ tôi phải hận tôi bao nhiêu mới đánh tôi liên tục mười tiếng?

Có lẽ là nhận ra tôi đã không còn nghe vào nữa, Nhiễm Thanh Trang từ bỏ việc nói chuyện với tôi, ngược lại hắn hỏi thăm ngài Sakamoto, nói: “Ngài Sakamoto, phải mất bao lâu nữa? Quý Ninh có thể không chịu đựng nổi nữa.”

Sakamoto nói: “Ít nhất còn cần một giờ nữa. Lần này tôi dùng thuốc màu mới do tôi bỏ vốn nghiên cứu phát minh, có thể cảm giác đau sẽ rõ ràng hơn nhưng hiệu quả cũng tốt hơn. Sashi, lau mồ hôi.”

Theo mệnh lệnh của hắn, sống lưng tôi ngay lập tức dâng lên một cơn đau đớn.

“Ưm…” Tôi nức nở, trong mắt tuôn ra nước mắt do đau đớn không khống chế nổi, cắn thịt trong miệng càng mạnh hơn.

Có thể là một phút, cũng có thể là chỉ mấy chục giây, tôi nhả ra, hàm răng cũng hơi mỏi nhừ.

Bên trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi, cũng không biết là răng tôi chảy máu hay là tôi cắn Nhiễm Thanh Trang bị thương.

“Xin lỗi…” Tôi bất giác xin lỗi, nhưng yếu ớt đến nỗi không phát ra được âm thanh nào.

Bên tai truyền đến một tiếng thở dài, Nhiễm Thanh Trang hơi giảm lực giữ tôi rồi lại đưa tay đè lên gáy tôi, ôm tôi chặt hơn chút nữa.

Trước mắt tôi xuất hiện những đốm đen không đều, ý thức như đang dần dần trôi ra ngoài, tôi biết mình sắp ngất đi, vậy mà lại cảm thấy niềm vui sướиɠ xuất phát từ nội tâm.

Ngất đi thì sẽ không phải chịu đựng một giờ này rồi.

Ngón tay hơi buông ra quần áo đang nắm chặt, tôi mang theo lòng biết ơn lâm vào trong bóng tối.

“Xin lỗi!” Bạn học phụ trách đạo cụ chạy tới từ phía xa: “Các bạn không sao chứ?”

Khuỷu tay tôi chống lên mặt đất phía sau, sững sờ nhìn Nhiễm Thanh Trang che ở phía trên mình. Một bên là bụi cỏ đạo cụ dùng giấy cứng làm thành, nếu Nhiễm Thanh Trang nhào tới chậm thêm một giây thì thứ thứ này nện vào chính là đầu của tôi.

“Cậu, cậu không sao chứ?” Tôi vươn tay, lại không dám đυ.ng vào hắn, sốt ruột đến mức cà lăm.

Nhiễm Thanh Trang nhíu chặt mày, thử ngồi dậy, lúc động đậy cánh tay trên mặt hắn hiện ra vẻ đau đớn.

Hắn với tới xương bả vai bên trái mình, ngữ khí rất hững hờ: “Không sao, quệt vào một chút.”

Đạo cụ lớn như vậy rơi từ trên trời xuống, quệt nhẹ một chút cũng không chịu nổi rồi.

“Tôi dẫn cậu đi phòng y tế nhé?” Tôi muốn dìu hắn nhưng bị hắn hất ra.

“Đã nói là không sao.” Hắn hoạt động chỗ khớp, xác nhận tình trạng vết thương của mình, liếc sang người phụ trách đạo cụ đang do dự không dám đến gần, hắn lập tức thay đổi thái độ, nói: “Tại sao cậu còn ở đây? Không thấy đạo cụ đang nằm ở bên kia à? Muốn tôi dạy các cậu cố định nó lần nữa như thế nào à?”

Đối phương bị Nhiễm Thanh Trang hỏi, mặt lúc xanh lúc trắng, vừa liên tiếp nói xin lỗi rồi gọi người treo bụi cỏ đạo cụ lên.

“Tay cậu không sao chứ?”

Tôi thu tầm mắt lại, phát hiện Nhiễm Thanh Trang đang nhìn mình thì sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng hắn đang nói chuyện với tôi.

Tay?

Tôi lật tay mình lại kiểm tra một hồi, thấy bên khuỷu tay bên phải có một chỗ bị trầy da, không nghiêm trọng, ngay cả máu cũng không chảy ra, nhưng da bị cọ nhẹ một chút, đỏ lên một mảng.

Hẳn là khi nãy ngã xuống sân khấu không cẩn thận quệt trúng.

“Không sao, không đau.” Tôi hoạt động khuỷu tay ở ngay trước mặt hắn.

Nhiễm Thanh Trang thấy thế thì mi tâm thoáng giãn ra: “May mà không sao.”

Sau đó giáo viên tới kiểm tra tiến độ, biết ra xảy ra sự cố an toàn thì rất kinh ngạc, đồng ý cho Nhiễm Thanh Trang trở về phòng học nghỉ ngơi, không cần phải tiếp tục tiêu tốn thể lực chuẩn bị tiệc tối.

Nhiễm Thanh Trang ngay cả làm bộ từ chối cũng không làm, vứt chổi xuống rồi nghênh ngang đi mất.

Văn nghệ tiệc tối trừ lớp mười hai ra thì do hai khối lớp khác chuẩn bị, mỗi lớp đều sẽ điều năm người đến giúp đỡ, chia ra thành nhóm đạo diễn, nhóm đạo cụ, nhóm dự bị vân vân.

Bởi vì tôi còn có tiết mục cùng ngày với tiệc tối nên không thể phân thân, liền bị phân đến nhóm quét dọn chung với Nhiễm Thanh Trang, phụ trách giữ gìn sân bãi sạch sẽ trong giai đoạn diễn tập.

Sát rìa sân khấu biên giới có một cái loa to, tôi đang ngồi xổm ở đó thì nghe thấy sau lưng cách đó không xa truyền đến lời xì xào bàn tán của hai nữ sinh lớp mười.

Ban đầu tôi cũng không chú ý, sau đó trong lúc vô tình nghe được cái tên quen thuộc mới phát hiện ra các cô ấy đang nói về Nhiễm Thanh Trang.

“… Học trưởng vừa mới lao ra cứu người đẹp trai quá đi.”

“Học trưởng lúc nào cũng rất đẹp trai, chỉ là mặt hơi khó chịu chút. Trước đó Bình Bình bị người ở Nam Chức quấy rối mãi, trên đường bị học trưởng thấy được. Học trưởng không nói hai lời đã xắn tay áo lên giúp cậu ấy đánh người bỏ chạy mấy lần, vì thế còn bị thầy chủ nhiệm phạt ở lại phòng học một học kỳ.”

“Anh hùng cứu mỹ nhân à? Giống kịch bản tiểu thuyết quá đi mất, vậy Bình Bình có… Ha ha ha.”

“Có, sau đó Bình Bình đi đến lớp của huynh trưởng tìm anh ấy, bên ngoài là nói cảm ơn, nhưng cậu hiểu đấy, thực chất là muốn xem có khả năng phát triển gì không. Kết quả…”

“Là thế nào?”

“Kết quả học trưởng hoàn toàn quên mất cậu ấy, hỏi cậu ấy “Cậu là ai thế”. Bình Bình bị đả kích lớn, còn tìm tớ gào khóc mất một lúc.”

“A…”

“Hẳn là anh ấy hoàn toàn không muốn Bình Bình báo đáp mình, đơn thuần chỉ là không thể chịu được chuyện bất nghĩa xảy ra ở trước mắt mình nên mới ra tay tương trợ. Tựa như hôm nay, hẳn cũng chỉ là không nhìn nổi có người bị thương ở trước mặt mình nên mới không chút nghĩ ngợi mà nhào qua ngăn lại.”

“Học trưởng thật sự là vừa ngầu vừa ít nói, tớ vốn cảm thấy anh ấy là loại người đánh nhau đến mức bị thương đầy người, vừa nhìn đã thấy không tốt, kết quả lại là loại người khi trời mưa sẽ để lại dù của mình cho mèo hoang nhỏ.”

“Ha ha ha ha ha trời ạ tớ tưởng tượng ra được luôn rồi!”

Các cô ấy cười đùa ầm ĩ. Tôi tưởng tượng ra khóe miệng mím mím của Nhiễm Thanh Trang, trên mặt dán băng dán cá nhân, dáng vẻ khi trời mưa xuống gặp chó mèo lang thang trên đường thì để lại dù cho nó của hắn, nhịn không được cũng cười đến mức bả vai run rẩy.

Trước kia cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bây giờ nghĩ lại… Đây chính là chuyện mà hắn sẽ làm.