Người Thần Châu cùng Yêu Châu đồng thời tới, Diệp Quân Hầu không thể nào không phát hiện. Ngay khi Phương Chu dừng ở ngoại thành Ám Kinh liền phái người đưa thiệp mời dạ tiệc tới, chẳng qua là vị Ma Chủ này đối với sứ giả trong dịch quán cùng nghi thức tiếp đón cũng không có phân nửa giao phó, thái độ rõ ràng một bộ ăn ở chính các ngươi tự giải quyết, có thể nói là tương đối tùy tiện.
Đối với đãi ngộ như vậy, Kỷ Mạch không có bất ngờ ngoài ý muốn một chút nào, dù sao thiết lập của Diệp Quân Hầu chính là vạn sự chỉ cầu một chữ “Sảng”, cái nhãn hiệu chói lọi không nói đạo lý đã dán trên trán của hắn ngay từ chương đầu tiên, có thể cọ một bữa dạ tiệc đối với vị này mà nói đã coi như rất khách khí rồi.
Sau khi ngủ trong phòng hồi lâu, Kỷ Mạch cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khi ra khỏi phòng đã là thái độ thờ ơ như trước, thoáng an bài xử lý nhân sự một phen, thì có một thần thị tiến lên hỏi: “Thần Tinh Tế Ti, có muốn dẫn theo thần thị giỏi ngoại giao hay không.”
“Không cần, không dùng được.”
Trong lòng biết loại chiến trường của các đại lão này căn bản phàm nhân không thể chen miệng, Kỷ Mạch tự mình cũng không có ý định ở trong dạ tiệc nói nhiều, chỉ cần nói Tô Cách cùng Diệp Quân Hầu giao thiệp là được. Bất quá, nhìn Dạ Minh Quân rõ ràng sẽ không ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, cậu lại bất đắc dĩ dặn dò, “Tiên quân, khi ngài gặp vấn đề không biết trả lời như thế, luôn mỉm cười liền có thể, ta sẽ thay ngài trả lời.”
Dạ Minh Quân thật ra thì đối với yến hội hứng thú không lớn, chỉ là nghĩ đến sắc mặt trắng bệch của Kỷ Mạch hồi nãy rốt cuộc không yên tâm để cậu một mình xuất môn, bây giờ dĩ nhiên là muốn đi theo. Trong trí nhớ của hắn, ngay cả tiên nhân hội bàn đào đều rất nhàm chán, lúc này liền thử hỏi: “Nếu như ta nhàm chán có thể sờ sờ ngươi một cái không?”
Đừng tuyên bố cách PLAY như vậy ngay trước mặt mọi người! Đều đã bị phạt chải đầu cùng giặt quần áo, ngươi lại không thể an phận một chút sao?
Khắc chế mình không nên nghĩ vớ vẩn nữa, cân nhắc đến tính tình tiên nhân hứng thú tới căn bản không thể ngoan ngoãn ngồi yên, vì không để cho âm thanh hệ thống trừng phạt lại vang lên lần nữa, Kỷ Mạch cuối cùng vẫn cắn răng nói ra hai chữ, “Có thể.”
Diệp Quân Hầu rất coi trọng hưởng thụ, Ma cung kiến tạo cũng hết sức xa hoa, dọc theo đường đi rường cột chạm trổ nguy nga lộng lẫy, ngay cả đèn l*иg treo trước cửa phòng cung nhân đều là đủ loại lưu ly chế thành, lưu quang tuyệt trần, rất lóa mắt.
Ma Chủ háo sắc thích mĩ tửu, mỗi lần đánh hạ một mảnh lãnh thổ liền muốn nạp nữ nhân đẹp nhất địa phương vào cung, hôm nay đã là hậu cung ba ngàn hàng thật giá thật. Khiến Kỷ Mạch bất ngờ là, hắn tuy nạp đông đảo phi tần cũng chỉ có duy nhất một nhi tử chính là Diệp Phá, từ khi sinh ra liền dùng mọi cách sủng ái, giống như hoàn toàn không có ý muốn sinh thêm, vì vậy cho dù mỹ nhân mới vào có nhiều đi nữa, vị trí Ma hậu trong cung cũng không từng giao động.
《 Dạ Sắc Truyền Thuyết 》 còn chưa kết thúc, tự nhiên không có cốt truyện nhân vật chính làm cha, hôm nay Diệp Quân Hầu đã rất khó để ấn định thiết lập ban đầu của hắn để phán đoán hành vi nữa, Kỷ Mạch cũng không biết hắn đối với thiên hạ rốt cuộc là có thái độ gì, cuối cùng muốn tận mắt thấy một lần mới có thể định đoạt tiếp.
Đi theo cung nhân dẫn đường tiến vào kim điện đang thiết yến, Kỷ Mạch tự cho mình chính là thiên nhân thần bí am hiểu tiên đoán, lúc này cũng dửng dưng theo Tô Cách ngồi vào vị trí, chỉ dùng chức năng quan sát của Vô Yếm âm thầm quét một đám người trong bữa tiệc một vòng, quả nhiên Thường Huy cũng ở đây mở tiệc chiêu đãi, lại ngồi ngay đối diện bọn họ, nhìn một cái liền biết là cố ý an bài.
Trừ bọn họ ra, còn sót lại chính là thiên nhân cùng bộ phận quan viên quy thuận Ma Châu, thiền điện dùng sa liêm thật mỏng để trang trí, sau đó chính là nữ tử mỹ mạo bị Ma Châu cướp đoạt được trong chinh chiến, nếu có nhu cầu chỉ cần ngoắc ngoắc tay sẽ có người tiến lên hầu hạ, tân khách vừa ý mang về nhà cũng không phải không thể.
Chuyện này ở Ma Châu đã xem như tục lệ, vì vậy các đại thần xưa nay cũng yêu thích tham gia yến hội của Ma Chủ, Kỷ Mạch sớm biết như vậy, cũng không có mang theo nhân viên đi theo, tránh cho thần thị bọn họ có thói quen thanh tu bị hủy hoại tam quan.
Bất quá, liếc mắt một cái nhìn thấy Diệp Quân Hầu ngay trước mặt ôm mỹ nhân tán tỉnh, Kỷ Mạch vẫn không nhịn được âm thầm ở trong lòng phun tào, cho nên, Thâm Hắc ngươi viết loại nhân vật chính này thật sự không bị lão bà mình đánh chết sao? Khó trách thời gian mỗi lần ra chương mới đều là đêm khuya, căn bản không dám để lão bà nhìn thấy mình đang viết cái gì đi.
Làm Ma Châu chi chủ, Diệp Quân Hầu dĩ nhiên là ngồi tại vị trí chủ tọa ở phía trên, tuy là tọa ủng thiên hạ, chính hắn vẫn duy trì lối ăn mặc quen thuộc nhất, chỉ là một bộ hắc y đơn giản, mái tóc dài tùy ý xõa ra, vạt áo méo sẹo mơ hồ có thể thấy cơ ngực to lớn, chỉ như vậy nằm nghiêng trên ngai vàng, híp nửa mắt để cho mỹ nhẫn xoa bóp chân cho mình. Ngược lại Diệp Phá ngồi bên cạnh hắn rất nghiêm chỉnh, khẩn trương giống như học sinh tiểu học bị cha ruột kiểm tra bài tập, không hề có thái độ ngồn cuồng một chút nào.
Thấy hắn như vậy Diệp Quân Hầu thấp giọng cười một tiếng, tiện tay ném dạ quang bôi giá trị ngàn vàng, chỉ giơ tay vỗ bả vai nhi tử một cái, ” Chờ ngươi tròn mười tám lại uống rượu, đây không phải là thứ tốt gì.”
Nói xong phát hiện cả người mình nồng nặc mùi rượu không có sức thuyết phục, lại cười tà bồi thêm một câu, “Bất quá lão tử ngươi cũng không phải thứ tốt gì, cho nên ta có thể ngâm mình trong bể rượu.”
Đem mọi việc đều thấy ở trong mắt, Kỷ Mạch không động ly rượu trên bàn, chỉ ở trong lòng thầm nói, xem ra Diệp Quân Hầu thật sự sủng nhi tử duy nhất này.
Để tiện cho mỹ nhân hầu hạ, yến hội an bài đều là đơn tịch (ghế ngồi một mình), nhưng Dạ Minh Quân liếc nhìn những nam nữ đang ôm nhau kia, thầm nghĩ hắn dưỡng tiểu gia hỏa này chính mình còn không được ôm tại sao có thể bị người khác đoạt trước, vậy liền đúng lý hợp tình tự mình dời cái ghế sang ngồi bên cạnh Kỷ Mạch. Cũng may bàn tiệc tại Ma cung đủ rộng, hai người phân thức ăn cũng dùng được, chẳng qua là toàn điện liền bọn họ hai nam nhân ngồi cùng một chỗ, khó tránh khỏi dụ người ghé mắt.
Nhận ra được mọi người thường thường phiêu ánh mắt tới, Kỷ Mạch ít nhiều cũng đoán được mấy phần ý nghĩ của bọn họ, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu một cái,
Dạ Minh Quân, người bình thường nhìn thấy sủng vật ghép đôi phản ứng đều là vui vẻ chụp hình phát Weibo, hành động này của ngươi rất nguy hiểm a.
Nhưng mà, Dạ Minh Quân đối với yến tiệc toàn tịch dùng lời khách sáo hoàn toàn không có hứng thú rất nhàm chán, quan sát mọi người chung quanh hồi lâu liền chắc chắn cử chỉ mọi người cũng rất thân mật, liền tò mò nắm tay Kỷ Mạch, chỉ hỏi: “Ta cũng có thể ôm ngươi như vậy sao?”
Hả!
Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người tập trung tới, từ tầm mắt cũng có thể cảm nhận được thanh âm trong lòng mọi người lúc này, Kỷ Mạch mặt vô biểu tình rút tay mình về cũng lạnh lùng bày tỏ cự tuyệt, “Tiên quân, người bình thường cũng sẽ không ở nơi công chúng hành động khiếm nhã, ngài không cần học theo bọn họ.”
Cũng may hắn cũng không có thời gian tiếp tục học xấu, lúc này Diệp Quân Hầu rốt cục đem tầm mắt đặt ở trên người tân khách, liếc mắt một cái nhìn Tô Cách đang nhắm mắt dưỡng thần tựa như đã ngủ, liền nhướng lông mày nói: “Lão thần côn, đầu bếp Ma cung ta ngươi nhìn không thuận mắt sao? Làm sao thức ăn mang lên một chút cũng không động?”
Lời này vừa nói ra, Kỷ Mạch chỉ yên lặng nhìn các món ăn trên bàn nào là trứng bồ câu xào, bồ câu quay, bồ câu chiên giòn, súp bồ câu táo tàu …… Một bàn tiệc này chính xác là bồ câu yến, sự thực chứng minh Diệp Quân Hầu đích xác là một thiên nhân vô cùng mang thù.
Biểu tương tình yêu và hòa bình bị nhân vật chính của tòa soạn báo hầm một nồi, Tô Cách tự nhiên không có hứng thú hạ đũa, dường như mới từ trong giấc mộng tỉnh lại vậy miễn cưỡng nâng mắt, chỉ bình tĩnh nói: “Diệp tiểu tử, đã lâu không thấy, vẫn khỏe chứ?”
Vừa nghe thấy thanh âm lão tăng này như niệm kinh, Diệp Quân Hầu cũng nhớ tới con chim bồ câu trên đầu giường mình đêm đó, lại nghĩ đến ánh mắt phi tử hoài nghi mình đêm đó, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm, liền tức giận mà trào phúng nói: “Ta tất nhiên không việc gì, ngược lại là ngươi, nhìn chó nhà mình nhảy vào ổ một con lừa trắng tâm tình như thế nào?”
Diệp Quân Hầu xem ra bất luận là chướng ngại vật Thường Huy ngày xưa ngăn cản mình bá nghiệp, hay là Tô Cách cả ngày lải nhải về Thần đều không phải là con chim tốt gì, hai con chim xấu này tự mổ nhau hắn dĩ nhiên thích nghe ngóng.
Chẳng qua, trong nháy mắt nghe thấy lời này, Kỷ Mạch chính là một đũa đâm vào đầu con chim bồ câu trên bàn, ngươi TM mới là lừa, đó là bạch lộc, đồ mù!
TM: tha mụ = mẹ nó
Phun tào xong mới phát hiện lời này thật giống như đối với mình lại là một vạn điểm thương tổn, sờ mặt nạ che phủ đôi mắt, cậu quả quyết đối với cung nhân theo hầu vẫy vẫy tay, “Tới một bàn thịt lộc, cám ơn.”
Dường như được Kỷ Mạch nhắc nhở trên đời còn có cách gọi thức ăn cho mình như vậy, Tô Cách cũng đúng lúc bồi thêm một câu, “Ta muốn trái cây.”
Một bàn chim bồ câu này vốn là hảo ý của Diệp Quân Hầu không nghi ngờ, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không khách khí, không nghĩ tới chính là, vốn dĩ Thường Huy một mực an tĩnh uống rượu lại cũng lành lạnh bay tới một câu, “Tùng nhung thang, gia vị đạm một ít.”
Mắt thấy đám người này ăn chùa uống chùa còn muốn chọn thức ăn lên, Diệp Quân Hầu lần nữa nhận thức được nhóm thiên nhân này độ dày da mặt quả nhiên sàn sàn như nhau. Bất quá hắn còn không có hẹp hòi đến mức mời khách mà không cho người ta ăn no mức, liền giơ tay lên một cái sai người đi làm, chẳng qua là hoài nghi liếc Thường Huy, “Ngươi lại không ăn chim bồ câu?”
Ý nói —— ta dày vò Thần Châu, ngươi một tên phản bội tới xem náo nhiệt gì, chẳng lẽ tình xưa chưa dứt?
Đối với lần này, Thường Huy đáp lại lễ phép cười một tiếng, “Ma Chủ dùng chim bồ câu là để chiêu đãi chó, người tự nhiên không thể ăn.”
Nga, ta chính là bị mắng cho nên thuận thế cũng chán ghét ngươi một chút.
Hắn thái độ này rất rõ ràng, nhưng mà lời này vừa nói ra mọi người đang ngồi đều là ngừng đũa, theo như Kỷ Mạch suy đoán chính là mọi người đang ở trong lòng đồng loạt tức giận mắng, mẹ nó, đại lão các ngươi giễu cợt nhau, chúng ta chỉ là quần chúng vây xem ăn một bữa cơm cũng trúng đạn?
Dẫu sao đánh nhiều năm như vậy, xem ra so với Tô Cách, độ hảo cảm Thường Huy đối với Diệp Quân Hầu thấp hơn. Hắn tựa hồ hoàn toàn không có ý cùng Ma Châu hợp tác, chỉ cần có thể cản Thần Châu đã hài lòng.
Nhìn bầu không khí đối nghịch vi diệu giữa ba vị thiên nhân, Kỷ Mạch một chút cũng không khách khí đem món ăn mới mang lên trên bàn tiếp lấy, còn thuận tay múc một chén tùng nhung thang cho Dạ Minh Quân
Không đợi đối phương mở miệng liền dùng ngăn chặn tiên nhân thường xuyên nói ra lời kinh người, thấy hắn ngoan ngoãn nhận không nói nữa, Kỷ Mạch lúc này mới an tĩnh cúi đầu dùng bữa, tiếp tục âm thầm quan sát.
Một phen hành động này rơi vào trong mắt quần chúng vây xem lại diễn sinh ra vô số kịch tình, rối rít ở trong lòng thở dài, ai, thật là đoạn tụ tình thâm.
Thần Châu không có Thường Huy thực lực đại tổn Diệp Quân Hầu trong lòng tự nhiên hiểu rõ, trong lòng biết lần này Tô Cách tự mình đi ra ngoài nhất định là muốn cầu cạnh hắn, vì vậy bày ra thái độ cũng là kiêu căng không thèm để ý chút nào.
Kết quả, đám người này tới đã tới, Tô Cách là một mực nhắm mắt dưỡng thần tựa như chuẩn bị an nghỉ nơi này, Thường Huy cũng chỉ một mặt nói đông nói tây, ngay cả mặt giày con trai hắn được thêu rất công phu cũng mang ra khoe một lần vậy mà còn chưa tiến vào chính đề, không phải là nói nhảm sao? Con trai hắn khả ái đệ nhất thiên hạ một điểm này còn dùng người ngoài nói?
Đến nỗi cái tên Kỷ Mạch kia lại càng tệ hơn, cùng một nam nhân công khai ở trong yến hội của hắn mắt đi mày lại, còn đút canh gắp thức ăn, hai tên cơ lão chết tiệt, quả thực khó coi!
Mắt thấy Kỷ Mạch lại cùng nam tử bạch y nhân kia ghé tai nhỏ giọng nói chuyện, theo bản năng não bổ ra nội dung đối thoại thật là để cho Ma Chủ thẳng tắp hơi cảm thấy lạnh cả người, rốt cuộc không cách nào nhẫn nại xuống, liền dứt khoát hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là tới làm gì?”
Chuyện hai châu thống nhất như vậy Tô Cách tự nhiên sẽ không tùy tiện nhắc tới, chỉ lấy một cái cớ, “Đòi tiền.”
Thường Huy vốn chính là cùng Thần Châu đối nghịch mới đến nơi đây, lúc này cũng là thuận miệng nói, “Ngăn cản hắn đòi tiền.”
Đối với lần này, Ma Chủ nóng nảy chỉ có một lời, ” Người đâu, đem bọn họ đánh ra.”
Lời này vừa nói ra, một đám thần tử trong nháy mắt liền hưng phấn lên, mắt thấy đám tráng hán này xắn tay áo liền chuẩn bị hất bàn, đoán chừng lấy bầu không khí Ma Châu này thật sự là có thể đem bọn họ đuổi ra khỏi cửa, Kỷ Mạch cuối cùng từ từ mở miệng: “Đại Tế Ti có chuyện quan trọng muốn cùng Ma Chủ đơn độc trò chuyện với nhau.”
Nhưng mà, Thường Huy đặc biệt tới quấy rối sẽ bỏ qua cơ hội này sao?
Dĩ nhiên sẽ không, cho nên hắn cũng cười nói theo một câu, “Thật xảo, ta cũng vậy.”
Tựa hồ từ thái độ này của bọn họ phát giác cái gì, Diệp Quân Hầu lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm trên miệng, bàn tay hướng xuống dưới phất một cái, đám thần tử nhao nhao muốn đánh nhau liền ngồi xuống, mà hắn chỉ miễn cưỡng trả lời: “Các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu lâu rồi còn thật ăn ý, đáng tiếc ta ban đêm chỉ cùng nữ nhân ở trên giường trải qua, còn như lúc nào muốn gặp nam nhân, phải nhìn tâm tình ta.”
Biết Ma Châu đây là muốn tọa sơn quan hổ đấu chỉ chờ lấy chỗ tốt, Thường Huy hơi trào phúng nâng mắt lên một chút, trên mặt vẫn lễ phép lại không mất rụt rè cười một tiếng, “Không sao, ta ở Ma cung cũng làm người hầu một đoạn thời gian, biết được giờ giấc Ma Chủ thường ngày làm việc và nghỉ ngơi, sẽ tự tìm thời gian thích hợp tới bái phỏng.”
Kỷ Mạch sớm biết Thường Huy có biệt hiệu khắp thiên hạ, trong năm châu cũng chưa có địa phương nào mà hắn lăn lộn không vào, có thể cùng Yêu Vương đi chung đường phỏng đoán cũng hỗn thành Yêu Châu cao tầng nhân sĩ, chẳng qua là không nghĩ tới cứ như vậy bị xúi giục, ngược lại để cho mạng lưới tình báo tại Thần Châu vốn dĩ không người có thể địch lại hoàn toàn bị phế.
Thường Huy che dấu năng lực trước mắt cũng chỉ Kỷ Mạch biết được, Diệp Quân Hầu nhất thời cũng không phân rõ người này nói là thật hay giả, bất quá hắn sinh ra cuồng ngạo, chỉ kɧıêυ ҡɧí©ɧ trả lời một câu, “Thú vị, vậy ngươi liền chọn thời gian vào Ma cung thử một chút, bị thủ vệ bắt được thì ngươi chính là con trai ta.”
Thường Huy làm ba mươi năm bảo mẫu cho Tô Cách, tính khí đã sớm là thiên hạ nhất đẳng chịu giày vò, điểm kɧıêυ ҡɧí©ɧ này tự nhiên không coi vào đâu, tùy ý cười một tiếng liền dời đi chiến hỏa, “Ma Chủ nói đùa, hoàng tử điện hạ ở nam phương chiến tích mọi người đều biết, ta không có ý muốn đi theo bước chân đó.”
“Ngươi không nói ta ngược lại là quên, nghe nói Thần Tinh Tế Ti ở Lâm Quang Thành rất là oai phong a.”
Lời này vừa nói ra, Diệp Quân Hầu cũng nhớ tới chuyện nhi tử mình ở phía nam Thần Châu bị Kỷ Mạch khi dễ, liền đem tầm mắt vốn luôn lười nhìn dời về phía Thần Tinh Tế Ti.
Được rồi, quả nhiên Thường Huy ghét nhất vẫn là tác giả.
Yên lặng buông chén canh xuống, Kỷ Mạch lần nữa cảm nhận được ác ý sâu đậm Thường Huy đối với mình.
Cho nên, Kỷ Mạch cũng không phải là tác giả của Thường Huy, thê tử của ngươi cũng không phải ta viết chết. Nhi tử ta là đồ con rùa không nghe lời cũng được đi, làm một quần chúng ăn cơm chùa lại còn phải bị nhân vật chính nhà người khác nhằm vào, thật sự là tai bay vạ gió!
Cùng đám nhân vật chính này vừa so sánh với Dạ Minh Quân chỉ cần ôm ôm hôn hôn dỗ một chút thì sẽ an tĩnh uống canh, thật sự rất khả ái a!