*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong Hạo Thiên Thần Điện, Tô Cách vẫn luôn truy tìm dấu tích của Thần rất ít khi quản lý tục vụ. Kỷ Mạch bo bo giữ mình không muốn cùng người ngoài tiếp xúc thân mật, Huy Nguyệt tuy có tên gọi là Tinh Linh Vương nhưng vương vị này lại toàn dựa vào thuộc hạ, con bản thân thì không có thiên phú quản lý gì, vì vậy sự vụ lớn nhỏ trong Thần Điện xưa nay đều do Húc Nhật tế ti Thường Huy xử lý.
Thiên nhân chi loạn ở cái thế giới này kéo dài rất lâu, hiện nay trong chúa tể năm châu, thiên nhân bị phát hiện đầu tiên chính là Diệp Quân Hầu vào 35 năm trước, cũng chính là hắn hoàn toàn hủy diệt các quốc gia của cư dân bản thổ, mở ra tân thế giới mới để thiên nhân tranh bá. Ba năm sau khi Diệp Quân Hầu thành lập Ma Châu, trong chiến trường này Tô Cách bỗng nhiên hạ xuống, dựa vào thực lực cường hãn bảo vệ Húc Nhật Thành đang bị tàn phá, khi đó Húc Nhật thành chủ thống lĩnh nhân dân bản xứ phản kháng Diệp Quân Hầu chính là Húc Nhật tế ti Thường Huy hôm nay.
Thường Huy cùng Tô Cách dùng hai năm từ trong tay Diệp Quân Hầu đánh ra một mảnh thổ địa chính là Thần Châu hôm nay, tại nơi đã từng là Húc Nhật Thành được kiến lập thành Thần Điện. Ba mươi năm sau thế nhân trong Thần Châu vẫn luôn xem Tô Cách là một loại tồn tại như một linh vật, nhưng trên thực tế Thường Huy lại nắm trong tay tất cả các thế lực. Mặc dù sau đó Kỷ Mạch cùng Huy Nguyệt lần lượt trở thành bạch y tế ti, nhưng thực quyền Thần Điện cũng vững vàng nắm chặc ở trong tay Thường Huy.
Thần Điện có thể nói là một giang sơn do Thường Huy một tay xây dựng nên, ở chỗ này không ai cùng hắn tranh quyền, chính hắn cũng là một quyền thần kiêu hùng, nguyên nhân chính là như vậy, hắn đột nhiên bỏ qua phần cơ nghiệp này cùng Diệp Quân Hầu đã từng là cừu địch hợp tác mới làm Kỷ Mạch hoàn toàn không thể hiểu.
Loại chuyện này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Kỷ Mạch, hơn nữa Thanh Diệp là cô nhi do Thường Huy nhặt về, hắn nhằm vào một thần thị không quyền không thế để làm gì? Chẳng lẽ là bị Diệp Quân Hầu âm thầm ký xuống huyết khế không cách nào phản kháng? Nhưng mà lấy mưu trí của Thường Huy, không đến mức không để lại nửa phần nhắc nhở mà biến mất a…
Từ sau hôm bạch tháp bị hủy, Thần Điện đã không thấy tung tích Thường Huy, đồng thời còn có các nhân viên tinh anh trong Thần Điện đều rời đi, chỉ trong một đêm hoàn thành đại quy mô rút lui như vậy nhất định là kế hoạch rất chú tâm, Kỷ Mạch phân tích quan sát một lượt cũng không thấy giống như bị buộc phản bội.
Đang say nghĩ trăm bề, đột nhiên liếc mắt thấy Dạ Minh Quân một bên thừa dịp mình trầm tư dùng ngón tay len lén cuốn tóc mình mà chơi, không khỏi liền hỏi: “Đối với chuyện này tiên quân có manh mối gì không?”
Kỷ Mạch hoàn toàn cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ai ngờ tiên nhân cuối cùng nghiêm túc suy tư chốc lát, sau đó thì cho cậu một câu trả lời hết sức thần kỳ, “Có lẽ hắn yêu mỹ nhân địch quốc?”
Nói cho ta, thân là một nhân vật chính trong Nam Tần, trong đầu ngươi vì sao đều trang bị kịch bản ngôn tình a?
Dùng lực mạnh đem ngòi bút đâm trên giấy, Kỷ Mạch cố gắng duy trì nụ cười thân thiện, “Tiên quân có thể nói cho ta lý do vì sao lại đưa ra lời phỏng đoán như vậy hay không?”
Nhưng mà đáp lại cậu chính là ánh mắt chân thành của Dạ Minh Quân, “Trong phim đều là diễn như vậy.”
“Tiên quân, lần sau ta mượn mấy cuốn sách cho ngài.”
Thương hại mà nhìn Dạ Minh Quân đã bị đầu độc rất sâu, Kỷ Mạch tin chắc người này tuyệt đối cần tinh thần của Mao Khái (*) và Mã Nghĩa (*) để hun đúc.
Mao Khái: 毛概 [máo gài]: Đây là chữ viết tắt của bộ đề cương “Giới thiệu về tư tưởng Mao Trạch Đông và hệ thống lý thuyết của chủ nghĩa xã hội với đặc điểm Trung Quốc”.
Mã Nghĩa: 马义 [mǎ yì]: Là tên của một giáo sư tiến sĩ bên Trung Quốc
“So với thảo luận những vấn đề này các ngươi ngược lại là nhanh nhìn công văn một chút a, bọn họ hỏi Giang Âm Thành trùng kiến nên tốn bao nhiêu ngân lượng, ta làm sao biết xây một tòa thành cần bao nhiêu tiền, Húc Nhật tế ti ngay cả loại chuyện này cũng biết sao?”
Mắt thấy bọn họ phương này tiến hành trao đổi hữu hảo thường ngày, Huy Nguyệt ngồi trên một cái bàn khác đã sắp bị công văn che mất rốt cuộc không kềm chế được nói ra lời chính nghĩa, nói xong nhìn thoáng qua phân điện khẩn cấp văn thư trong tay đã chất cao đến lảo đảo muốn đổ, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, “Nếu như các ngươi lại đem công vụ cũng giao cho ta, ta cũng muốn làm phản!”
Bạch tháp bị hủy, tin tức đã truyền khắp toàn bộ Thần Châu, tất cả phân điện cũng ngạc nhiên mà đưa văn thư tới hỏi tin tức. Tất cả cao đẳng tế ti phụ trách xử lý văn thư đều cùng Thường Huy quan hệ mật thiết, Kỷ Mạch làm sao dám dùng bọn họ xử lý những thư tín cơ mật này, cuối cùng cũng chỉ có thể không trâu bắt chó đi cầy, do bọn họ hai bạch y tế ti cùng Dạ Minh Quân đi ngang qua bị bắt làm lính tự mình động thủ.
Liên tục nhìn mấy bức thư mang mỹ danh là thăm hỏi kỳ thực chính là thám thính tình hình, Kỷ Mạch cũng rất đau đầu, cậu thà đọc mười lần thần tác lạn vĩ 《 Quân Lâm Đại Hoang 》 cũng không muốn xử lý công vụ nữa, nhưng hôm nay lại không có biện pháp gì khác, chỉ có giả vờ ra vẻ lãnh đạm mà nói: “Lần nào cùng Ma Châu khai chiến mà không bị hủy mấy tòa thành, hôm nay cũng chỉ thái bình mười năm mà thôi, kêu bọn họ xử lý như trước kia vậy.”
Không nghĩ tới còn có biện pháp như vậy, Huy Nguyệt trợn tròn mắt, lại nhìn Kỷ Mạch đang phúc đáp công văn, hơn phân nửa đều là “Cứ theo lẽ thường xử lý”, “Tùy cơ ứng biến”, “Cầu nguyện đi, thần sẽ phú hộ cho các ngươi.” Vân vân đều là câu trả lời đơn giản như vậy, để cho hắn suy tính đến đầu cũng sắp nổ trong nháy mắt nhìn thế là đủ rồi, “Ngươi tùy tiện như vậy thật không thành vấn đề?”
Sau đó, hắn liền thu được nụ cười hiền hòa của Thần Tinh Tế Ti , “Là cái ảo giác gì khiến cho ngươi biết ta sẽ xử lý những thứ này?”
Thần Điện dựa vào hai người bọn họ quản lý thật không thành vấn đề sao?
Trong đầu bi thương phát hiện ra cái vấn đề này, Huy Nguyệt còn không muốn buông tha liền giãy giụa, lại liếc mắt nhìn Dạ Minh Quân trước án văn thư. Tiên nhân tuy không ngừng quấy rầy đối với Kỷ Mạch, mang theo bức họa cuốn tròn lại nhưng nó lại dùng phần tua (*) của mình để quấn lấy bút lông thay mình phê công văn, lấy độ dài chữ viết đến xem cư nhiên lại còn so với hai tên bạch y tế ti này còn đáng tin hơn, nhưng mà Huy Nguyệt vẫn còn một cái vấn đề, “Cái đó, vị khách khanh này, tại sao ta xem không hiểu phía trên viết cái gì vậy?”
Tua là cái này nàyNghe hắn hỏi như vậy tiên nhân mới liếc mắt nhìn tới văn thư, liền hữu hảo giải thích: “Nga, Sơn Hà Xã Tắc Đồ là pháp bảo thời kỳ viễn cổ, nó chỉ biết viết Giáp Cốt Văn (*).”
甲骨文 [jiǎgǔwén] chữ giáp cốt; văn giáp cốt (chữ khắc trên mai ruà và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16-11 trước công nguyên)Cái này rốt cuộc là đồ cổ bao nhiêu năm trước? Còn nữa, tại sao ngươi lại làm ra chuyện đương nhiên như vậy để cho một bức họa thay mình làm việc, như vậy sử dụng hệ thống lương tâm của ngươi không đau sao!
Một câu nói một lần nữa để cho Kỷ Mạch đem bút lông đâm thủng tờ giấy, cậu thử hít thở một hơi thật dài, lúc này mới cắn răng hỏi: “Ngài không phải nói muốn đem hệ thống luyến ái hiện đại cấy ghép vào nó sao?”
“Thế nhưng hệ thống chỉ biết đưa cú pháp vào a.”
Ngươi nói rất có lý, ta lại không còn lời gì để nói.
Mặt vô biểu tình đón nhận thực tế, Kỷ Mạch tiếp tục tùy tiện xử lý công vụ, “Nói cho phân điện đây là ký hiệu của thần, kêu bọn họ tự lĩnh ngộ ý thần đi.”
Mặc dù Kỷ Mạch nói chuyện ngữ khí phi thường bình tĩnh, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng Huy Nguyệt sâu sắc cảm nhận được vị đồng liêu của mình thật không đáng tin cậy, mang trên mặt biểu tình bi thương “Thần Điện muốn xong “, liền nhìn về phía một vị ngồi ở trước cửa sổ không lo lắng pha trà chính là Thần Điện lãnh tụ tinh thần, “Đại Tế Ti, chúng ta nên làm cái gì?”
Đối với Thần Điện mọi người mà nói, vào thời điểm không phải là thời kỳ chiến tranh, Đại Tế Ti ở trên bạch tháp quan tinh (xem sao) được xem như linh vật, bản thân hắn tồn tại chính là bảo đảm Thần Điện an ổn, vì vậy cho dù bận rộn cũng không ai có ý niệm yêu cầu hắn tới xử lý phàm tục sự vật. Dĩ nhiên, nguyên nhân Kỷ Mạch cũng giữ yên lặng chính là cậu vô cùng rõ ràng biết trình độ chính trị của Tô Cách tuyệt đối ngay cả Dạ Minh Quân cũng không bằng.
Quả nhiên, đối mặt vấn đề của Huy Nguyệt, Đại Tế Ti nhẹ nhàng nhấp một hớp trà, liền đáp: “Để cho người tới làm việc.”
“Đại Tế Ti, thiên nhân am hiểu chính vụ trong Thần Điện cơ bản đều do Thường Huy đào tạo, hôm nay đã bị hắn mang đi thất thất bát bát.”
Đối với lời đề nghị không lo lắng của Tô Cách, Kỷ Mạch chẳng qua là lý trí nói lên sự thật, nhưng mà, Tô Cách rất nhanh thì cho cậu một câu trả lời càng kinh hãi hơn, “Thần Châu không có, châu khác thì có nhiều, cho nên, chúng ta cùng Ma Châu thống nhất đi.”
Dù sao chúng ta không muốn quản cũng không nguyện ý làm việc, vậy để cho người cầu còn không được đến nhận đi. Lợi hại a, cái tư duy logic này ta cho ngươi điểm tuyệt đối a.
Yên lặng nhìn Huy Nguyệt bị đề nghị kinh người này hù kém chút nữa té xuống ghế, nội tâm Kỷ Mạch cũng không bất ngờ, cậu rất hiểu thiết lập của Tô Cách, trong lòng biết Đại Tế Ti chỉ là không muốn nhìn thấy chiến loạn mới ở lại Thần Điện, chính hắn đối với việc cầm quyền là không có nửa phần húng thú.
Mục tiêu duy nhất của Tô Cách chính là đi khắp thế giới tìm Thần, trong tiểu thuyết đã là như vậy, hắn một đường tây hành không biết đi ngang qua bao nhiêu quốc gia, bỏ qua chức vị từ quốc sư, thừa tướng đến quân vương không đếm xuể. Những năm này nếu như không phải Thường Huy một mực đang lợi dụng thiện tâm của hắn, chỉ sợ Đại Tế Ti đã sớm trở thành chim bồ câu bay đi. Bây giờ Thường Huy vừa đi, năm đó Đại Tế Ti bị độc giả thống nhất gọi là Tô Cáp (*) còn không lập tức rục rịch mà vẫy cánh sao!
Cáp là chim bồ câu
Mặc dù biết, Kỷ Mạch lại không nghĩ ngăn cản. Để cho cậu một lần nữa nhìn thấy thế giới chính là Tô Cách không phải Thần Điện, nếu như Tô Cách quyết định thoát khỏi trói buộc của Thần Điện, như vậy cậu sẽ giúp người này bước lên con đường của mình lần nữa, đây chính là hồi báo duy nhất cậu có thể làm ra.
Chẳng qua là, tại sao chọn mục tiêu lại là Ma Châu cùng bọn họ đối nghịch nhiều năm? Liền ở tình hình thế giới đến xem, Tiên Châu cùng Phật Châu rõ ràng thích hợp ý tưởng của Thần Châu hơn.
Khó hiểu cau mày, Kỷ Mạch nhìn về Đại Tế Ti phía trước cửa sổ. Tô Cách hôm nay đã trăm tuổi có thừa, khuôn mặt lại dừng lại ở hình dáng thiếu niên khi lần đầu tiên ngộ thần tích, dung nhan tuy không xuất chúng, nhưng khí chất tới từ năm tháng tang thương lắng đọng là có thể để cho người liếc một cái liền nhận ra hắn.
Thái độ Tô Cách quá mức trấn định, bất luận là Thường Huy phản bội hay là bạch tháp bị hủy tựa hồ đều là việc hắn đã đoán trước, thật giống như đã sớm biết sẽ phát sinh những chuyện này vậy.
Lá trà cùng nóng nóng hòa vào nhau làm tản mát ra hơi nước thởi qua trán nam nhân, trong nháy mắt, Kỷ Mạch đột nhiên hiểu ra, liền mở miệng hỏi: “Đại Tế Ti, liên quan tới lý do Thường Huy phản bội, ngài có phải biết cái gì hay không?”
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Cách: Ta muốn đi du lịch!
Dạ Minh Quân: 666, ta cũng phải nói chuyện yêu đương,
Kỷ Mạch: A a, ta muốn đem các ngươi ấn vào trong nồi rồi mang đi hầm, tên món ăn liền gọi là Trân Châu Cáp như thế nào?
Huy Nguyệt (sợ hãi): Khả năng trong cái bầy này chỉ có ta là không phải đại lão. Jpg
666: Ý là tuyệt vời.