Đệ Nhất Sủng

Chương 53: Lễ nghĩa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Áp Chân Quân bị vứt lại giữa sân trống, quả thực giận dữ, giận dữ khôn tả. Hắn hít một hơi thật sâu, biết không thể nào so đo với lũ súc sinh kia được, cuối cùng rống giận: “Ai quản lý Vạn Thú Cốc?!”

Ngự chỉ của Ngọc Đế chỉ bảo hắn đi thống lĩnh Vạn Thú Cốc, còn tình hình cụ thể trong Cốc thế nào, hắn lại chẳng hề hay biết gì cả. Trong tiếng rống này có dùng một chút tu vi, âm thanh truyền đi rất xa.

Vấn Thủy đương nhiên đã nghe tiếng hắn. Nàng nhanh chân chạy ra ngoài, lòng vòng tìm kiếm suốt một hồi lâu, mãi mới trông thấy còn có một người đứng ở ngoài sân. Một người cả mình đầy đất.

Nàng nhìn chằm chằm Lục Áp Chân Quân, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, do dự hỏi: “Sao cả người ngươi toàn là đất thế? Ngươi là một thổ tu à?”

Lục Áp Chân Quân phẫn hận đáp: “Khốn kiếp, bổn tọa chính là Lục Áp Chân Quân, phụng ngự chỉ của Ngọc Đế, đến đây giáo hóa chư thú của Vạn Thú Cốc!”

Vấn Thủy vừa nghe, tức khắc mặt mày hớn hở: “Hóa ra ngài là tiên sinh đến giúp chúng nó học bài? Ai da ai da, thất kính thất kính, mời mời.”

Lục Áp thấy nàng lễ độ thì lòng cũng dễ chịu hơn – thú vật nơi này xem ra vẫn còn một chút tố chất. Hắn “hừ” một tiếng, đi theo Vấn Thủy vào phòng.

Nhưng có đánh chết Lục Áp Chân Quân, hắn cũng chẳng thể nào mà ngờ nổi bài học đầu tiên hắn phải đứng lớp chính là… đếm số. Bầy thú nơi đây phần lớn chỉ có thể đếm được tới ba trăm, mà đó còn là thành quả mồ hôi nước mắt Vấn Thủy đổ ra qua bao tháng ngày rồi đấy!

Lục Áp căm giận: “Khốn kiếp, bổn tọa chính là tứ đệ tử của Hồng Quân Lão Tổ, há có thể ngày ngày đi dạy các ngươi đếm đếm!” Giảng kinh thuyết pháp thì cũng không sao, giáo dục không phân giống nòi, vẫn còn tạm chấp nhận được! Đếm số, quả thực quá là con mẹ nó quá quắt rồi!

Nhưng điều mà hắn càng không ngờ tới chính là… Đám thú kia căn bản là không thích nghe hắn giảng… Vào giờ lên lớp mỗi ngày, con nào có thể đến trễ bao nhiêu thì liền đến trễ bấy nhiêu. Nói chúng nó hết nửa ngày, tất cả vẫn như nước đổ đầu vịt.

Lục Áp Chân Quân rốt cuộc chịu không nổi nữa, quyết định gϊếŧ gà dọa khỉ!

Hắn bắt được Hươu Bào đi học muộn, kéo căng tứ chi của nó, cột vào ngay giữa sân lớn thị chúng. Nhưng hành động này rõ ràng đã khiến hình tượng của hắn trong mắt bầy thú tụt dốc thảm hại.

Từ đó chư thú thấy hắn, đều coi như là không thấy – loài thú rất dễ ghi thù! Lục Áp Chân Quân cũng chẳng để tâm. Ai mà lại cần một đám man di dã thú chưa được khai hóa tôn kính mình chứ? Chỉ cần chúng nó chăm chỉ nghe kinh học pháp, một lòng hướng đạo cũng đã là tốt lắm rồi.

Hắn cũng được sớm hoàn thành nhiệm vụ, quay về báo cáo Thiên Đế.

Lục Áp Chân Quân định bụng dạy cho bọn nó đếm được từ ba trăm tới năm trăm, giáo trình đã chuẩn bị rất bài bản. Nhưng đến khi thực sự dạy, mới phát hiện ra tất cả chỉ là ảo mộng hoang đường!

Những con thú đáng chết này, quả thực ngu không ai bằng, dốt nát đến mức không thể nào tưởng tượng nổi!

Hắn nói quy luật của những con số, tự mình cho là tinh diệu tuyệt luân, hiệu quả gấp cả trăm lần cách thức thông thường. Nhưng hắn giảng sùi bọt mép, lũ dã thú kia vẫn cứ trợn mắt há mồm, nghe gì cũng chả vào đầu!

Lục Áp Chân Quân thực sự sắp phát điên rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chả nghĩ ra cái gì, đành phải đi tìm Vấn Thủy.

Vấn Thủy đang vội vàng tính toán tình hình thu hoạch cỏ nuôi súc vật của Vạn Thú Cốc tháng này, thấy hắn tiến vào thì liền khách khí chào hỏi: “Lục Áp tiên sinh, có chuyện gì sao?”

Lục Áp có hơi ngượng nghịu. Chỉ có dạy mấy con thú đếm đếm tí thôi mà hắn cũng làm chả nổi, quả thực quá là mất mặt. Nhưng mà suy nghĩ một hồi, vẫn vòng vo tam quốc hỏi: “Khụ, tiến độ học tập của chư thú Vạn Thú Cốc thế nào? Bổn tọa muốn xem thử xem.”

Vấn Thủy nghe xong, lúc này mới hí hửng lấy ra rất nhiều những bài tập nhỏ mà trước kia nàng từng soạn.

Lục Áp Chân Quân vừa nghe cách thức giảng dạy của nàng, mắt tức thì nổ đom đóm – cách mà Vấn Thủy giảng bài, chính là bắt bọn nó nhớ đến từng số từng số một! Nàng còn soạn cho chúng nó rất nhiều bài hát liên quan tới mấy cái con số kia. Phương pháp vụng về thế này, vậy mà lại có khả năng khiến cho toàn bộ thú tộc đếm được tận tới ba trăm trở lên!

Ngay cả cái đứa học hành ất ơ như là Hỗn Độn bây giờ cũng đếm được tới khoảng hai trăm rồi.

Lục Áp Chân Quân suy nghĩ, cảm thấy không thể cứ quanh quẩn mãi ở cái xó xỉnh này được. Đợi đến khi chúng nó thật sự biết đếm, không biết phải dạy đến ngày tháng năm nào nữa!

Hắn nghĩ ngợi thêm hai ngày, cuối cùng quyết định – trực tiếp dạy cho chúng nó học pháp! Lần này chúng nó đều học, nhưng là học trong hoang mang.

Mỗi ngày mỗi đêm tại Vạn Thú Cốc, lúc nào cũng nghe văng vẳng tiếng của Lục Áp Chân Quân gầm gào quát mắng.

***

Buổi tối, Vấn Thủy không ở lại trong Vạn Thú Cốc. Sau khi an bài chỗ ở cho Lục Áp Chân Quân xong, nàng liền về Cửu Thượng Cung. Hàn Thủy Thạch vẫn thường ngây người ở trong cái cung điện này. Tuy rằng có thể di chuyển cung điện, nhưng hắn lại không ham thích xuất ngoại hành tẩu.

Thương thế ở trên người hắn thoạt nhìn thì vẫn ổn cả. Ma khí đã ngưng kết trên thân thể, người không đổ máu, lại không thiếu tay thiếu chân, có gì nghiêm trọng đâu chứ?

Nhưng mà các loại vấn đề trong cơ thể hắn, chỉ mình hắn biết mà thôi.

Thiên Sương chân nhân gần đây vẫn luôn giúp hắn trị thương. Dù sao công pháp của hai người họ trước kia cũng xuất phát từ một gốc, sự hỗ trợ của Thiên Sương đối với hắn cũng giúp ích ít nhiều. Hàn Thủy Thạch muốn có thân thể, Thiên Sương vốn là cũng bằng lòng giao cho hắn thân thể của bản thân mình. Nhưng mà chuyện này hiển nhiên là bất khả thi, cái gương Thiên Ấn phi thăng vẫn còn rành rành ra đó.

Nếu Thiên Sương muốn đưa thân thể cho Hàn Thủy Thạch, đương nhiên sẽ cần bổ sung cực nhiều linh khí để cho nguyên thần của mình được mạnh mẽ hơn. Ngặt nỗi một khi linh khí quá mức dồi dào, chưa cần đủ để nguyên thần của hắn thoát ly bản thể thì cũng đã đủ để cho hắn phi thăng lên trời rồi.

Hàn Thủy Thạch dường như cũng hiểu, mấy ngày hôm nay vẫn không hề đề cập gì tới chuyện cần thân thể cả.

Vấn Thủy phe phẩy cái đuôi chạy vào, liền thấy Hàn Thủy Thạch đang tập trung luyện tập hóa hình. Ma khí ánh tím ánh vàng của hắn vẫn có thể biến thành bất cứ hình dạng gì. Nhưng cho dù hắn có hóa thế nào chăng nữa, vẫn sẽ chỉ là một tầng ma khí. Hắn không thể nào ngưng kết thành những thứ tinh tế như là một cơ thể được.

Luyện tập nhiều lần, hắn bỗng có chút nôn nóng, một chưởng đánh lên mặt đất, chấn động cả Vạn Ma Trận.

Vấn Thủy chầm chậm bước vào. Hàn Thủy Thạch không quay đầu nhìn nàng, chỉ hỏi: “Nghe nói là Vạn Thú Cốc mới có một vị thần tiên?”

“Ừ,” Vấn Thủy đáp. “Thiên Đế phái ngài ấy tới giáo hóa chư thú trong Vạn Thú Cốc, hi vọng mọi người sớm ngày phi thăng.”

“Không có ác ý là tốt rồi,” Hàn Thủy Thạch nói.

Vấn Thủy tiến lên, vòng tay ôm lấy eo hắn: “Hàn Thủy Thạch, thân thể thật sự không quan trọng đâu. Chàng như thế này vẫn tốt lắm mà.” Gần đây không có thân thể, càng ngày hắn càng trái tính trái nết.

Hàn Thủy Thạch không đẩy nàng ra, chỉ trầm giọng nói: “Sao lại không quan trọng? Có thân thể, ít nhất ta sẽ là một vật sống!”

Vấn Thủy vùi đầu vào trong eo hắn, nói: “Chàng đừng sốt ruột, chúng ta từ từ nghĩ cách nhé.”

Hàn Thủy Thạch đẩy tay nàng ra, sốt sắng bước đi vài bước, ma khí tím vàng ở trên người hắn kích động theo từng bước chân. Một hồi lâu sau, hắn cả giận nói: “Ngoài đoạt xác ra thì còn cách nào nữa chứ? Chẳng nhẽ lại còn có thể hô biến được một cơ thể từ trong không khí ra sao?” Hắn nói xong, dường như mới ý thức được mình đang nói chuyện cùng nàng, tức thì hạ giọng: “Vấn Thủy, ta không nghĩ vậy!”

Hắn nhìn xuống đôi tay mình, lại thấy bực tức: “Ta chán ghét cái thân thể này, nàng có hiểu không?!”

Vấn Thủy theo tay hắn bò lên trên, tựa vào trong l*иg ngực hắn. “Ta biết,” nàng vừa nói vừa kéo cổ hắn xuống, hôn lên má hắn. “Ta hiểu mà.”

Hàn Thủy Thạch đã hơi bình tĩnh lại, ôm nàng trở về trong gian nhà trúc. Không còn thân thể, hắn cũng không cần phải nghỉ ngơi nữa. Ngoài nhập định ra, hắn thậm chí còn không thể tiến vào giấc ngủ bình thường. Vĩnh viễn thanh tỉnh trong một không gian nhỏ hẹp khiến cho lòng hắn bực bội. Nhưng mỗi lần thấy Vấn Thủy, hắn lại có thể bình tâm một thoáng.

Vấn Thủy đi tới cửa sổ. Trên bậu cửa sổ nàng trồng một chậu lan chi(1), lúc này đang độ vô cùng tươi tốt. Nàng thử truyền đến cho nó một chút linh lực, cành lan chi khẽ lay động, sau đó chậm rãi trổ hoa.

Hàn Thủy Thạch hỏi nàng: “Đang làm gì thế?”

Vấn Thủy nói: “Ta đang nghĩ, nếu chậu hoa này có đủ linh lực, nó cũng có thể được coi là thân thể chứ?”

Hàn Thủy Thạch hơi giật mình. Sau một hồi lâu, hắn cũng bước đến cạnh chậu lan chi, trầm ngâm một lúc mới nói: “Đương nhiên là được.” Hắn nghĩ ngợi, xong lại nhíu mày: “Nhưng mà nó vẫn cực kỳ yếu ớt, không thể chứa nổi nguyên thần của ta.”

Vấn Thủy mừng rỡ nói: “Chúng ta cùng nuôi nó nhé. Nó có nhiều linh lực rồi, nhất định sẽ lớn thật mau. Chàng xem đi, khi ta vừa mới lấy về nó vẫn còn chưa được thế này đâu.”

Hàn Thủy Thạch khẽ chạm lên một ngọn lá lan chi, nó đúng là là một chậu cây rất có linh khí. Chuyện này… thực sự được chứ?

Dù sao thì thử một lần, vẫn còn tốt hơn là chẳng có biện pháp nào.

Thế là hắn lợi dụng Vạn Ma Trận, ngày ngày cung cấp linh khí cho chậu lan chi trên bệ cửa kia. Loại cây này quả thực là linh thảo trời sinh, phát triển vô cùng xanh tốt. Hàn Thủy Thạch không muốn nó tự hóa ra linh thức riêng của bản thân, vậy nên hắn vẫn thường xuyên dùng nguyên thần của chính mình thử nó.

Dần dần, cây lan chi kia thật sự có thể cất chứa nguyên thần của hắn. Nhưng mà hắn cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Thân thể của loại cây này mỏng mảnh, hơi dùng một chút pháp lực là sẽ rách ngay lập tức.

Hàn Thủy Thạch thở dài. Cái thân thể này, cho dù chỉ để thân cận Vấn Thủy, cũng vẫn sẽ cần rất nhiều thời gian.

Chỉ có điều là Vấn Thủy đã thực sự rất dụng tâm nghĩ cách, hắn không muốn khiến cho nàng thất vọng, vậy nên là vẫn ngày ngày chăm sóc chậu cây cỏ kia đều đặn.

***

Mà tại Vạn Thú Cốc, Lục Áp Chân Quân vẫn còn đang cùng thú tộc nghiến răng nghiến lợi, đấu chí đấu dũng!

Để khiến bầy thú phải hoàn toàn thần phục hắn, hắn đã chuẩn bị một cây thước lớn thật dày. Đứa nào mà không nghe lời, hắn liền trực tiếp đập luôn tại chỗ. Chư thú căm hận vô kể, nhưng mà tu vi không bằng được hắn nên vẫn chẳng dám làm càn, chỉ đành cắn răng chịu đựng.

Dẫu vậy, Lục Áp Chân Quân vẫn cứ không hài lòng, bắt đầu giao thêm rất nhiều bài tập về nhà. Đứa nào không làm xong bài sẽ bị phạt đi xay cối, phạt đi cày ruộng, các loại trừng phạt thể xác. Chư thú sầu đau muốn chết – tốt xấu gì thì cũng là thần thú, linh thú cả đấy, giờ lại phải đi xay cối, cày ruộng, càng nói càng thấy mất mặt!

Lục Áp Chân Quân cũng hậm hực không chịu nổi. Hiện tại ở Vạn Thú Cốc, hắn cứ như người vô hình. Toàn bộ dã thú khi nhìn thấy hắn, đều khinh thường không thèm liếc.

Cái gì gọi là chó cắn Lã Động Tân, xem như hắn đã hiểu rồi.

Sáng nay, Lục Áp Chân Quân dậy sớm, đang luyện khí dở chừng thì Lỗ và Tai đột nhiên nhảy tới. Hai đứa vốn là đang rượt đuổi nhau, Lỗ bỗng tự nhiên ngoặt sang hướng khác, Tai phía sau không đuổi kịp, tức thì nhào vào người hắn. Sau đó một câu cũng chả buồn nói, lại tiếp tục ba chân bốn cẳng đuổi theo sau Lỗ. Lục Áp Chân Quân nổi trận lôi đình, phong phạm cao nhân gì đó đều quên hết sạch sành sanh: “Cái đồ khốn nạn, ngươi đâm sầm vào người ta, chả rắm một cái đã phủi mông đi rồi sao?!”

Tai nhìn thoáng qua hắn, có hơi ngập ngừng. Lục Áp Chân Quân vẫn đang hùng hổ nhìn nó. Cuối cùng nó cũng đi tới, xoay mông về phía Lục Áp Chân Quân, rắm một tiếng “bủm” đinh tai nhức óc.

……

Vấn Thủy hôm nay ở Vạn Thú Cốc, đang ngồi bên trong phòng mình thì bỗng chợt thấy ngoài sân khói vàng cuồn cuộn, còn tưởng nơi nào phát nổ. Nàng hốt hoảng xộc ra xem, tới khi trông rõ tình hình mới giận đến tím cả mắt, nhảy dựng lên sủa inh ỏi: “Ẳng ẳng! Sao còn đần ra đấy hả! Còn không mau đào Lục Áp tiên sinh ra khỏi rắm đi…”

Nhóm thú đi ngang qua đó lúc này mới vọt vào làn khói vàng mờ mịt, đào Lục Áp Chân Quân ra – Lỗ và Tai, đều là chồn(2) cả…(1) Lan chi: Một loại cây thân thảo, còn gọi là điếu lan, lục thảo trổ hay cây dây nhện. Lan chi thường được dùng để thanh lọc không khí, chữa trị các bệnh về hệ tiêu hóa, thanh nhiệt giải độc, dưỡng âm nhuận phổi, tiêu sưng tán viêm…(2) Chồn: Loài động vật có tuyệt chiêu tiết ra mùi hôi từ hai tuyến dịch hôi gần hậu môn, có thể phun trúng kẻ thù đứng cách xa 3 – 4 mét, khiến đối phương ngạt thở.