*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Thủy Thạch quả thực không thể tin nổi lỗ tai của chính mình, Vấn Thủy trong ngực hắn suýt chút rớt thẳng xuống đất. Hắn vội vàng ôm nàng lại cho cẩn thận: “Cái gì? Văn Đàn lão tổ có thê tử? Nhưng mà trong giới tu chân đâu có nghe ai đề cập đến chuyện này bao giờ!”
Thiên Sương nói: “Trước khi Văn Đàn bước vào tiên môn, vốn là đã có gia thất. Sau này danh vọng của hắn cực cao, tự nhiên sẽ không có ai dám đề cập tới gia quyến của Văn Đàn. Sau đó hắn còn khai sáng Thượng Dương Tông, thanh tâm quả dục, trở thành tông sư của cả một thế hệ. Ngay cả vi sư cũng cho rằng thê quyến hắn đã qua đời.”
Một đoạn chuyện xưa này thực ra vốn là bí mật cay đắng trong giới tu tiên, hôm nay hắn nhắc lại, cũng vẫn thổn thức trong lòng: “Ai ngờ thê tử Không Thanh của hắn, nguyên lai lại là Không Thanh Tông chủ của núi Vọng Trần!”
Núi Vọng Trần thì Hàn Thủy Thạch có biết, chính là một tông môn chuyên thu nhận nữ đệ tử trong giới tu tiên. Hắn nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải nữ đệ tử của núi Vọng Trần không được kết hôn sao? Huống chi còn là Tông chủ đứng đầu cả phái.”
Thiên Sương nói: “Đúng vậy. Không Thanh lúc trước vẫn là một phàm thai tự mình cùng hắn đính ước chung thân. Tiếc rằng thường nhân thọ mỏng. Không Thanh đã đem bí thuật tu tiên trao tặng cho hắn. Nàng cũng bởi vì chuyện đó nên cảm thấy bản thân cô phụ sư môn, tự phế tu vi, từ ấy lưu lạc bên ngoài núi Vọng Trần.”
Hàn Thủy Thạch đã hơi hơi hiểu: “Không thể ngờ thân là nhất phái tông sư, mà lúc ban đầu hóa ra lại là học trộm công pháp núi Vọng Trần. Khó trách sau này không nhiều người biết đến thân phận của thê tử hắn. Chuyện cũ như vậy, chắc hẳn Thượng Dương Tông cũng ngượng không dám nói với người ngoài.”
Thiên Sương thở dài: “Thực ra hắn đối xử với Không Thanh vô cùng tốt. Không Thanh thứ nhất là sau khi tự phế tu vi thân thể suy yếu, thứ hai cũng là hổ thẹn với sư môn, gần như không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác. Lúc ấy ngay cả trong Thượng Dương Tông cũng chẳng có mấy người biết nàng tồn tại. Nhưng sư môn chúng ta tinh thông thuật luyện đan, từng giúp nàng chẩn bệnh đưa đan, nên cũng coi như là có quen biết.”
Hàn Thủy Thạch gật đầu, kể từ đó sư phụ biết việc này cũng là điều dễ hiểu.
Thiên Sương nói tiếp: “Sau này tu vi của Văn Đàn càng ngày càng cao, gần tới kỳ phi thăng, Không Thanh lại bất ngờ mang thai.”
Hàn Thủy Thạch ôm chặt Vấn Thủy, đột nhiên cảm giác sống lưng lạnh buốt. Thiên Sương nói: “Hắn trở nên cực kỳ táo tợn, không có cách nào dứt bỏ Không Thanh, nhưng lại không thể chống cự được sự dụ hoặc của việc phi thăng. Thế là, để chặt đứt vướng bận, một lòng phi thăng, hắn gϊếŧ luôn Không Thanh đang mang trong người cốt nhục của mình.”
Quả nhiên. Hàn Thủy Thạch cắn răng: “Con còn tưởng rằng tuy hắn không phải người tốt, nhưng cũng không thể tính là đại gian đại ác.”
Thiên Sương tiếp tục thở dài: “Lúc ấy Không Thanh đã lâm bồn, gặp chuyện chẳng lành, lập tức bỏ trốn khỏi Thượng Dương Tông. Nàng từng đến Tiểu Yêu Phong để xin giúp đỡ.”
Hàn Thủy Thạch nhạy bén bắt được một chút khác lạ trong lời nói của sư phụ: “Tính mạng của nàng ấy khi đó ngàn cân treo sợi tóc, nhất định là phải tìm đến người mình tín nhiệm nhất để xin giúp đỡ. Nếu sư phụ chỉ là người giúp nàng khám bệnh luyện đan, sao có thể…”
Thiên Sương nói: “Con ngắt lời vi sư, phải chăng là không muốn nghe nữa.”
Hàn Thủy Thạch không nói gì, hắn lại tiếp tục: “Lúc sư phụ đuổi tới nơi, nàng mất máu quá nhiều, đã cứu không nổi nữa. Nhưng nàng dốc hết chút hơi tàn, cuối cùng cũng sinh được một bé gái.”
Hàn Thủy Thạch bỗng đần người ra: “Sư phụ muốn nói là Vấn Thủy…”
Thiên Sương lập tức chặn họng hắn: “Nghĩ đi đâu đấy, Vấn Thủy chỉ là một con chó!”
Hàn Thủy Thạch nghĩ ngợi, cũng đúng, nếu thật sự là Vấn Thủy, dựa vào cách làm người của Thiên Sương, tuyệt đối sẽ không thể không quan tâm…
Không thể không quan tâm đến đứa bé kia được!! Sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng: “Thiên Lê?!”
Thiên Sương chân nhân trầm mặc.
Hàn Thủy Thạch cũng trầm mặc. Chuyện xưa mấy trăm năm trước trong giới tu chân, đã sớm phai nhòa theo năm tháng. Không Thanh, nữ tử đó có dung nhan giống hệt Vấn Thủy sau khi hóa hình, nói vậy là cũng từng phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng mà mấy trăm năm sau, còn dư lại gì cơ chứ?
Hắn hỏi: “Sư phụ xác định lúc ấy Không Thanh chắc chắn đã tử vong?”
Thiên Sương thở dài: “Đương nhiên, ta vốn lớn lên chốn luyện đan thế gia, cũng từng có vinh hạnh hành y, chuyện này sao có thể nhìn lầm cơ chứ? Sau này Văn Đàn đuổi đến Tiểu Yêu Phong, tận mắt trông thấy thi thể của nàng,” khóe miệng hắn lóe lên một tia trào phúng, nhưng trong mắt lại chẳng thể giấu nổi bi ai. “Hắn ôm xác nàng, ngồi lặng người dưới chân núi tròn một đêm. Tiên đồ… Tiên đồ a.”
Bao nhiêu năm tháng trải dài đằng đẵng, một lòng hỏi đạo cầu tiên. Chặt đứt tình duyên, tâm không tạp niệm, nhưng kết quả cuối cùng đạo trời ban cho lại là gì?
Trong l*иg ngực của Hàn Thủy Thạch, Vấn Thủy giật giật chân. Hắn vội vàng cúi xuống xem, đã thấy Vấn Thủy mở một mắt. Nàng trông thấy người trước mặt là hắn, thở dài nói: “Thiên Ấn chân nhân! Hôm nay Câu lạc bộ Tọa Kỵ miễn phí hết nha, ta lấy được một món pháp bảo, hì hì.”
Hàn Thủy Thạch suýt chút nữa trực tiếp ném thẳng nàng xuống đất. Mẹ nó, cả nữ nhân lẫn chó đều phải dùng tiền tài mà nuôi, nếu không chỉ cần một món lợi cực nhỏ là cũng có thể dễ dàng câu mất.
Hắn muốn mắng thẳng vào cái đầu chó của nàng, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, chỉ nói: “Về sau nếu muốn cái gì, bất cứ cái gì, đều phải nói cho biết ta trước.”
“Ta vốn là muốn kiếm đủ linh sa rồi tự đi mua mà,” Vấn Thủy tủi thân nói, tỏ vẻ đáng thương vô cùng. Hàn Thủy Thạch cả giận: “Nàng phải tự mình đi kiếm linh sa thì còn cần lão tử làm gì hả?!”
Thiên Sương liếc hắn một cái, rồi lại nhìn xuống Vấn Thủy trên mặt đất, bước chân nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã bỏ lại hai người.
Năm đó dưới Tiểu Yêu Phong, Tông chủ Không Thanh của núi Vọng Trần khoác trên mình bộ váy áo màu xanh, mái tóc điểm xuyết trân châu, đằng trước là một tiên đồng cầm đèn dẫn đường, nhẹ nhàng tung hoa sang hai phía.
Nàng hơi hơi vái chào, nói một tiếng: “Nguyên lai là Thiên Sương đạo hữu, Tông chủ núi Vọng Trần đời thứ ba, Không Thanh hữu lễ.”
Thanh âm tựa châu ngọc, người đẹp thắng trăng hoa.
Từ đó trở đi, năm tháng dần dần lướt qua, tâm này hướng đạo, cũng hướng nàng, chưa từng buông bỏ.
Sau này hắn lập môn phái riêng tại Tiểu Yêu Phong, đáng tiếc cảnh cũ vẫn như xưa, cố nhân không trở lại.
Phải chăng nàng đã quay lại thật rồi? Một vòng luẩn quẩn, cuối cùng lại quay về Tiểu Yêu Phong, quay về gặp hắn?
Giọng nói của Vấn Thủy phía sau lưng vừa giòn giã vừa mềm mại: “Vậy ngài mua vũ khí cho ta đi, ta muốn Đạp Nguyệt Hành dành cho linh thú. Ngài mua nhé!!”
Hắn bước nhanh hơn, không đành lòng nghe nữa.
***
Vấn Thủy một đường trở về Vạn Thú Cốc, vừa đi vừa cãi nhau với Hàn Thủy Thạch, hừ.
Cử Phụ chỉ có một thân một mình, vừa phải bán vừa phải thu, lại còn phải tính toán sổ sách, bận rộn vô cùng. Vấn Thủy biến thành hình người, đi qua giúp nó. Hỗn độn, Thao Thiết và Tranh đang vừa tám chuyện vừa đi vào trong, trông thấy nàng, tức khắc kinh ngạc đến ngây người.
Hỗn Độn hỏi: “Ngươi là ai hả? Sao lại ở chỗ này? Đồ đệ ta mời nữ tu tới đây hỗ trợ sao?”
Vấn Thủy trợn mắt: “Sư phụ! Con là Vấn Thủy đây mà!”
Hỗn Độn sợ tới mức vừa vỗ cánh vừa gào la thảm thiết: “Đồ đệ, sao con có thể biến thành như vậy!! Trời ạ, xấu xí không chịu nổi! Nhìn túm lông đen kia xem, dài đến tận đất, không sợ xoắn xít hết cả vào nhau à!”
Thao Thiết và Tranh cũng bị dọa cho hết hồn. Thao Thiết lắc đầu: “Ai da, trông cái thân nhìn như cái dẻ sườn này, chỗ thịt kia chẳng đủ đớp hai đớp, đến ta cũng chả thèm ăn. Trước kia lông xù thịt béo, đang ngon nghẻ là thế, sao phải tự mình biến thành như vậy?”
Tranh có vẻ còn không dám nhìn thẳng: “Ngươi nhìn mặt ngươi xem, tay thì to, mồm thì nhỏ. Trời ơi! Cả người không có lông, làm sao mà chịu nổi cơ chứ! Trời ơi, trọc đến mức chỉ còn một dúm trên đầu!”
Nước mắt Vấn Thủy lã chã rơi, thế nhưng Hỗn Độn vẫn không buông tha cho nàng: “Con không biết đấy thôi, thú tộc chúng ta chẳng mấy ai nguyện ý hóa thành người, biết vì sao không? Xấu hoắc!! Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh(1) muốn hóa thành người, đó là bởi vì bản thân chúng nó vốn đã xấu xí sẵn rồi! Giống loài chúng ta anh tuấn mỹ mạo như vậy, vì sao đang êm đẹp lại muốn biến thành người hả? Đúng là tự mình hại mình! Mau biến trở về đi, trông thấy con như vậy, sư phụ quả thực không dám nhìn bằng hai mắt nữa.”
Vấn Thủy phân bua: “Nhưng mà móng chó lấy đồ bất tiện lắm!”
Hỗn Độn trừng mắt: “Không biết đường mà dùng pháp thuật nâng đồ, lấy đồ từ xa sao! Trời ạ con xấu đến mù mắt sư phụ rồi!!”
Vấn Thủy chỉ đành khôi phục nguyên hình, ba vị Cốc chủ đại nhân lúc này mới bình tĩnh trở lại. Hỗn Độn nói: “Đúng rồi, thế này mới tốt. Nếu lần đầu vi sư gặp con mà trông thấy cái bộ dạng kia, đừng hòng ta thu nhận con làm đệ tử.”
Vấn Thủy: “…”
Tranh ở bên cạnh nói: “Vấn Thủy muội tử, đừng có mà không tin. Ngươi nhìn cửu vĩ hồ của Nguyệt Trì mà xem, có phải rất xinh đẹp không? Có từng thấy nó hóa thành hình người bao giờ không? Chưa bao giờ hóa, vì sao? Bởi vì đấy mới đúng là vẻ đẹp chân chính! Sau này ngàn vạn lần đừng bao giờ hóa nữa.”
Vấn Thủy xụ mặt: “Ừ.”
Trong lúc nàng đa sa sút tinh thần, bên ngoài đột nhiên có người tiến vào.
Hỗn Độn giãy nảy lên: “Ai đó ai đó, không thấy tấm biển bên ngoài viết gì sao! Trọng địa của Vạn Thú Cốc, loài người có linh khí không được phép đi vào!”
Lời vừa nói xong, nháy mắt ngẩng đầu lên đã thay đổi sắc mặt: “Ôi chao, là Hàn Thủy Thạch đấy ư. Đã không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa.”
Hàn Thủy Thạch mặc kệ nó, trực tiếp đi thẳng đến quầy. Vấn Thủy đang bận rộn nhảy tới nhảy lui, cả bộ lông trắng mềm mại xù lên như cục bông.
Hàn Thủy Thạch cũng chẳng nói lời nào, chỉ giơ tay ném một thứ đồ gì đó tròn tròn, trông giống mặt trăng lên trên quầy, sau đó lập tức rời đi.
Hỗn Độn, Tranh, Thao Thiết lập tức xúm lại quanh đó: “Xem đi xem đi! Là Đạp Nguyệt Hành!!”
Pháp bảo công kích dành cho linh thú loại thần cấp, Đạp Nguyệt Hành! Thường ngày đeo ở trên người, mỗi khi di chuyển trăng tròn sẽ xuất hiện phía sau, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, mỹ lệ vô cùng.
Đương nhiên, thứ này không phải chỉ cần linh sa là có thể mua được.
Vấn Thủy hét lên một tiếng, vội vã đeo vào người. Bộ lông trắng dài mềm mại, bên trên còn có một vầng trăng tròn vằng vặc sau lưng. Ánh trăng trải xuống lông nàng, nhuộm thành nhàn nhạt sắc kim, cả căn phòng bỗng chốc trở nên lung linh rực rỡ.
Mấy trăm đầu thú đổ xô tới, cùng nhau quây quần nhìn ngắm Đạp Nguyệt Hành của Quân sư nhà mình.
Vấn Thủy đắc ý vô cùng, lượn tới lượn lui không dưới mấy chục vòng: “Sư phụ sư phụ, nhìn con đi, xem có ngầu như trái bầu không?!”
Hỗn Độn nói: “Con không phải chỉ có ngầu như chó được thôi sao?”
Vấn Thủy nhón chân, nhẹ nhàng bay lên: “A a a a, thật là quá đẹp! Quá trâu bò! Về sau mọi người không được gọi ta là Vấn Thủy, hãy gọi ta là…”
“Trâu?” Tranh nói.
Vấn Thủy nổi giận: “Không được, chủng tộc sao có thể tùy tiện thay đổi được! Hừ, từ nay về sau hãy gọi ta là Trâu Chó đi, oa ha ha ha ha……”
……
(1) Bạch Tố Trinh, Tiểu Thanh: Tức Bạch Xà và Thanh Xà – hai con rắn tu luyện thành tinh trong truyền thuyết dân gian nổi tiếng “Bạch Xà truyện”, hay còn gọi là “Hứa Tiên và Bạch Nương Tử”.