Đệ Nhất Sủng

Chương 14: Quyết đấu

Tuy rằng lần này người đông thế mạnh, không cần quá lo sợ dã thú đến, nhưng khi mọi người tận mắt thấy dã thú đến thật, vẫn không tránh khỏi lắp bắp kinh hãi.

Con dã thú này thế mà lại có cơ thể y như con người, bộ răng dài ba thước, cả hàm răng trông chẳng khác gì một hàng đυ.c gỗ. Thiên Sương chân nhân vừa thấy, sắc mặt lập tức biến đổi: “Là tạc răng!”

Gia hỏa kia không chỉ có tứ chi của con người, trong tay còn cầm cả khiên lẫn giáo! Trí lực của nó vốn cao hơn nhiều dã thú thượng cổ bình thường, đúng ra mà nói, là nửa người nửa thú. Nếu lại còn chăm chỉ tu luyện, hoàn toàn biến thành người cũng không phải là không có khả năng.

Sắc mặt Ôn Đồ cũng khá khó coi: “Đây là chuyện gì vậy? Từ trước đến nay ta chưa từng thấy xuất hiện dã thú kiểu này.”

Chúc Dao và Linh Cương cùng tiến đến bên cạnh Hàn Thủy Thạch. Thiên Sương quay lại nói với Xuyên Đoạn: “Con lùi xuống đi, đối phó với loại quái thú này, các loại mê tung trận đều vô dụng!”

Xuyên Đoạn lại lắp bắp: “Còn sư muội…”

Thiên Sương cũng chẳng còn cách nào. Quái vật hung hãn đến bậc này xuất hiện, sao có thể bảo Hàn Thủy Thạch mặc kệ mọi người để đi tìm Thiên Lê? Hắn chỉ đành xua tay: “Lát nữa nói sau.”

Vấn Thủy cũng đứng bên cạnh Hàn Thủy Thạch, nghiêng đầu xem tạc răng – cái con này là người hay là thú nhỉ? Trông kì quái quá đi. Hàn Thủy Thạch liếc nàng: “Lùi về phía sau! Đến chỗ sư phụ đi.”

Vấn Thủy sủa một tiếng rồi lui xuống đứng cạnh Thiên Sương chân nhân.

Chúc Dao kinh ngạc hỏi Hàn Thủy Thạch: “Thứ này rất lợi hại sao?” Bọn họ không giống như Hàn Thủy Thạch, chưa từng thấy qua bao nhiêu dã thú nguy hiểm.

Thế nhưng Hàn Thủy Thạch lại chỉ hờ hững đáp: “Cũng chẳng tính là gì.”

Chúc Dao ngẩn ra, mọi người cũng liếc qua Hàn Thủy Thạch một chút. Hắn vẫn rất bình tĩnh, chỉ nói ngắn gọn: “Trí lực của nó rất cao, sẽ chọn kẻ yếu để xuống tay, bảo vệ sư phụ của ta cho tốt là được.”

Dứt lời liền bật mình phi lên, nghênh chiến tạc răng!

Linh Cương và Ôn Đồ thoáng nhìn nhau, ngày thường bọn họ ghét nhất chính là đạo tu và kiếm tu. Hiện tại đột nhiên cảm thấy, mẹ nó, bên người có một tên đạo tu, đúng là nhẹ nhàng hết cả cõi lòng.

Hàn Thủy Thạch đứng trước mặt tạc răng, cơn mưa máu đổ xuống càng lúc càng dữ dội, thấm đẫm bộ quần áo màu đen của hắn. Nước mưa từ góc áo từng giọt từng giọt nhỏ xuống, trông chẳng khác gì những giọt máu tươi.

Tạc răng ngửa đầu gào một tiếng thật dài, tiếng kêu vô cùng thê lương thảm thiết, khiến cho những người can đảm nhất cũng không khỏi cảm thấy rét run. Hai mắt Hàn Thủy Thạch từ từ biến thành màu đỏ như màu máu, cơ thể hắn được bao bọc trong một làn sương mù tím đen, mái tóc dài và quần áo cũng dần dần khô lại. Hắn lẹ làng phi thân trong cơn mưa máu như một kẻ săn mồi chuyên nghiệp, những giọt nước đọng lại trên người đã bốc hơi không còn bóng dáng.

Tạc răng lại gào một tiếng, Chúc Dao cả kinh hỏi: “Sao ta không thể tụ khí được nhỉ?”

Vẫn là Linh Cương đáp: “Tiếng kêu của nó sẽ chấn động nguyên thần, đừng cố gắng tụ khí làm gì cả!”

Ôn Đồ lặng lẽ nhìn Thủy Thạch đang đứng sừng sững như một ngọn núi cao phía trước bọn họ.

Luồng sáng màu tím xung quanh Hàn Thủy Thạch hiện giờ đã tràn trề sung mãn, đôi tay của hắn khẽ nâng, tay phải từ giữa tay trái chậm rãi rút một thanh đao cán lớn. Không thấy lưỡi đao đâu, tất cả những gì lọt vào tầm mắt mọi người chỉ là một luồng khí đặc màu đen tím.

Đao vừa rút, mùi huyết tinh nồng đượm lại cuộn lên trong gió. Chúc Dao phát hiện mình đã có thể tụ khí lại, gấp gáp nói: “Có cần ta qua giúp…”

Lời còn chưa nói hết, đã thấy Hàn Thủy Thạch hơi khuỵu đầu gối xuống, bật mình nhảy lên. Luồng sáng màu tím chém phập xuống làn mưa máu.

Tạc răng rống giận giơ cả giáo cả khiên lên chống đỡ, một tiếng “phanh” vang lên, chiếc khiên vỡ vụn trong nháy mắt. Trường đao trực tiếp chém xuống chiếc giáo trong tay nó!

Mọi người còn chưa kịp chớp mắt thì đã thấy tạc răng quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa chạy nổi năm bước, cơ thể đã tách ra làm đôi, đổ rạp trên mặt đất.

Hàn Thủy Thạch đặt đao lên vai, cuồng phong từng đợt thổi qua, nhưng không thể thổi tan làn khí tím đen quấn quanh người hắn.

Chúc Dao há to miệng, thật lâu sau mới thốt nên lời: “Mẹ… mẹ ơi…”

Ôn Đồ hỏi: “Trong tay hắn là pháp bảo gì vậy?” Thiên địa cổ kim lại có một thanh bảo đao như vậy sao? Vì sao chưa bao giờ nghe ai đề cập đến?

Linh Cương nói: “Không phải pháp bảo, đạo tu chân chính chưa bao giờ dùng pháp bảo.” Ôn Đồ và Chúc Dao đều quay sang nhìn Linh Cương, hắn căng thẳng nói: “Là khí. Bọn họ có thể lấy khí hóa kiếm, lấy khí phá vạn pháp.”

Vừa mới nói xong, Thiên Sương chân nhân bên cạnh đã giục: “Mau thu dọn đi! Cẩn thận mùi huyết tinh dẫn…”

Hắn chưa kịp nói hết, đã nghe thấy tiếng ầm ầm như có vạn con thú đang dùng hết tốc lực mà phóng tới, chấn động đất trời. Máu của những loài nửa thú, mùi hương so với máu dã thú càng nồng đậm hơn, càng dễ dẫn dụ dã thú cùng tu sĩ tới.

Thoáng chốc sau, khoảng chừng sáu bảy con dã thú đã xuất hiện trong tầm mắt.

Thiên Sương sắc mặt đại biến: “Rời khỏi nơi này đã, dụ bọn chúng tới chỗ khác rồi gϊếŧ sau.”

Nếu không, máu tạc răng sẽ khiến dã thú và tu sĩ cuồn cuộn đổ về không ngừng, mở ra một trận ác chiến không hồi kết.

Vấn Thủy chở Thiên Sương chân nhân và Xuyên Đoạn, cùng bỏ chạy theo đoàn người. Hàn Thủy Thạch không dám thu hồi nguyên khí, chỉ đành cắn răng chịu tiêu hao linh lực. Hắn nhíu mày: “Nhanh lên!”

Thiên Sương chân nhân vốn hiểu biết nhất, lập tức lựa chọn một khe núi cản gió ở cách động phủ bốn dặm. Khu vực này gió núi xoay chuyển liên tục, mùi hương trong không khí sẽ không dễ tản ra.

Bảy con dã thú cũng đã phóng tới nơi, tất cả đều là những loại hung thú vô cùng dữ tợn. Đám người Chúc Dao đều dốc hết sức lực để đối phó. Nói cho cùng thì xưa nay đối mặt với dã thú xâm nhập động phủ, chẳng có ai là không phải đau đầu cả.

Mà phương pháp đối phó với dã thú của Linh Cương vẫn là quyết tuyệt nhất – trốn đi, chờ chúng nó đi hết rồi mới về.

Hàn Thủy Thạch cau mày, dưới đao phong ánh tím trong tay hắn, cây cỏ hoa lá đều tan thành tro bụi. Từ cơ thể của Vấn Thủy bỗng tản một luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt. Một cột sáng chậm rãi tràn ra, trước tiên dừng lại trên người Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch hơi giật mình, quay đầu lại, liền cảm thấy linh lực từ Vấn Thủy cuồn cuộn đổ về phía hắn.

Vấn Thủy truyền linh lực cho Hàn Thủy Thạch một lúc, sau đó lại truyền cho từng người trong đám Linh Cương. Một lát sau, Vấn Thủy nghiêng nghiêng đầu, cột sáng đột nhiên phân chia, đồng thời chiếu đến cả Hàn Thủy Thạch, Chúc Dao, Linh Cương cùng Ôn Đồ!

Cả nhóm người đều cả kinh, Linh Cương quay đầu, liền thấy bạch quang trên người Vấn Thủy dần dần tản ra, giống như ánh trăng rọi sáng cả một vùng trời đất. Những chỗ có ánh sáng màu trắng, cơn mưa máu đều không thể chạm tới được.

Khi đứng trong luồng bạch quang, dù cho dã thú có rống giận tới long trời lở đất, cũng không hề ảnh hưởng tới việc bọn họ tụ khí.

Linh Cương khẽ gọi: “Vấn Thủy…”

“A?” Vấn Thủy nghiêng đầu, cao hứng phấn chấn. Linh Cương run rẩy hỏi: “Học nơi nào vậy?”

Vấn Thủy tự hào kể: “Giá sách của Linh Cương chủ nhân có thật nhiều sách, có một quyển bên trong viết như vậy.”

Linh Cương xác nhận: “Đây là pháp chú mộc tu.”

Thủy Mộc Thanh Quang Chú của mộc tu, mượn linh lực của cây cối để kết ấn, chỉ cần kết giới không bị phá, nguyên thần cũng sẽ không bị tổn thương.

Bảy con dã thú kia tuy rằng hung mãnh, nhưng số lượng người ở đây cũng nhiều. Nửa canh giờ sau, toàn bộ đã bị tiêu diệt hết. Lần này mọi người không ai dám nhiều lời nữa, vội vàng thiêu hết xác dã thú thành Linh Sa.

Trên mặt đất cũng rải thêm một lớp rơm rạ đuổi mùi để che giấu hơi thở.

Từ nơi xa thỉnh thoảng vẫn truyền đến tiếng kêu, có dã thú, cũng có cả mấy tay tu sĩ nào đó.

Tất cả tu sĩ nơi này vốn đã là cao thủ ở nhân gian, đến đây lại còn phải kinh qua không biết bao nhiêu trận quyết chiến sinh tử, đều là trong trăm vạn người chỉ có một, không thể coi thường.

Tận đến hai canh giờ sau, bao nhiêu thanh âm hỗn loạn kia mới bình ổn trở lại. Thiên Sương chân nhân mở lời trước: “Hiện tại có thể về rồi chứ?”

Đám người Chúc Dao vẫn còn chưa hết sững sờ – tính cả tạc răng, tổng cộng tám con dã thú, một mình Hàn Thủy Thạch đã xử gọn bốn con. Hắn còn giúp Linh Cương gϊếŧ thêm một con nữa.

“Cái bọn đạo tu đáng ghét.” Chúc Dao lẩm bẩm một câu. Ôn Đồ dùng bả vai đυ.ng Chúc Dao một cái, nàng mới giật mình chột dạ – đến cả linh sa cũng là Hàn Thủy Thạch và Xuyên Đoạn thiêu lấy.

***

Trở lại động phủ, Linh Cương vội vàng đi kiểm tra vườn dược thảo của mình. Thiên Sương chân nhân liếc qua Hàn Thủy Thạch: “Sư muội của con vừa nãy đã ra ngoài rồi.”

Hàn Thủy Thạch hơi giật mình: “Khi nào?”

Thiên Sương thở dài: “Trước khi trời mưa. Đi ra ngoài tìm xem đi.”

Linh lực của Hàn Thủy Thạch vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều, hắn biết. Nhưng mà hiện giờ rốt cuộc cũng chỉ có Hàn Thủy Thạch và Xuyên Đoạn là đệ tử thân truyền của hắn, hắn không tiện sai sử những người còn lại.

Hàn Thủy Thạch ngay cả vết máu trên người cũng chưa kịp lau, nghe vậy liền gọi: “Vấn Thủy, đi.”

“Ẳng!” Vấn Thủy đáp ứng một tiếng, vừa định nhấc gót rời đi thì Thiên Sương lại đưa tới một hộp linh đan đã luyện chế từ linh sa cho Vấn Thủy: “Mang theo đi.” Vừa rồi số linh lực Vấn Thủy tiêu hao thậm chí còn nhiều hơn cả Hàn Thủy Thạch, lúc này đến hơi thở của nàng cũng chưa kịp bình thường trở lại.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Vấn Thủy cũng không khách khí, ngay lập tức cất hộp linh đan vào ba lô. Hàn Thủy Thạch cưỡi lên người nàng: “Ngửi mùi của Thiên Lê đi.”

“Ừm.” Vấn Thủy đối với những chuyện bản năng như thế này vốn rất am hiểu, liền hướng theo mùi ngửi được mà đi.

Hai canh giờ, cũng đủ cho một tu sĩ ngự kiếm bay xa tít mù tắp. Vấn Thủy cẩn thận phân rõ hương vị, tìm kiếm suốt nửa canh giờ. Quang cảnh trước mắt càng lúc càng hoang vắng, trong rừng rậm ẩn ẩn mùi huyết tinh.

Vấn Thủy đột nhiên nói: “Thiên Lê chân nhân bị thương rồi.”

Hàn Thủy Thạch vừa điều tức hơi thở vừa giục nàng: “Đi nhanh lên.”

Vấn Thủy vẫn luôn phi hết tốc lực. Nàng ngậm thêm một viên linh đan, vội vàng nuốt xuống. Thoáng chốc sau, giữa rừng cây cỏ rậm rạp truyền đến tiếng kêu khe khẽ. Chân Vấn Thủy không phanh lại kịp, gần như vọt thẳng vào.

Cảnh tượng trong sâu thẳm rừng hoang lập tức khiến người ta chấn động. Quần áo Thiên Lê rơi rụng khắp mọi nơi, trên lá cây toàn là vết máu. Nàng nằm khuất trong một khe núi chắn gió, có một tu sĩ đang đè lên người nàng, điên cuồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ eo nàng.

Nhìn thấy người vọt tới trước mắt, Thiên Lê hấp hối vươn tay: “Đại sư huynh… Cứu muội…”

Thanh âm rách nát, phảng phất như đến từ địa ngục.

Tu sĩ kia hơi giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh đứng dậy không chút hoang mang: “Hàn Thủy Thạch? Các ngươi quen nhau sao?”

Đồng tử của Hàn Thủy Thạch hiện giờ đã đỏ như màu máu. Tu sĩ kia lại hỏi: “Ngươi muốn cùng ta động thủ?”

Hàn Thủy Thạch rút ra cây đao ánh tím, thân hình vọt lên phía trước. Tay tu sĩ này tên Nguyệt Trì, là một kiếm tu. Ở nơi này chỉ có duy nhất hai kiếm tu, một kẻ chính là hắn, kẻ còn lại là Thượng Dương Tông Tông chủ Trảm Phong.

Vốn dĩ cũng có hai đạo tu, nhưng tu vi của Thiên Sương đã hoàn toàn biến mất, hiện tại chỉ còn lại mình Hàn Thủy Thạch.

Nguyệt Trì thấy hắn xông tới, kiếm đã sẵn trong tay. Hai người bọn họ, cho dù trong đám phi thăng giả thì vẫn là những nhân vật số một số hai. Muốn đánh liền đánh, sẽ không ở trước mặt bất cứ kẻ nào huyên thuyên nửa câu thừa thãi.

Vấn Thủy ở bên cạnh quan sát, trực giác cho nàng biết tu sĩ trước mắt này lợi hại hơn những kẻ khác rất nhiều. Những tu sĩ khác thấy Hàn Thủy Thạch, kể cả đã sẵn sàng động thủ, vẫn luôn có chút rụt rè.

Nhưng kẻ trước mặt thì hoàn toàn không. Mà Hàn Thủy Thạch vừa mới gϊếŧ bốn năm dã thú, lại thiêu nhiều linh sa như vậy, chưa kịp nghỉ ngơi đã một đường chạy thẳng tới đây.

Vấn Thủy cầm truy thanh cốt, vừa gặm linh đan vừa nhập truy thanh chú của Hỗn Độn: “Sư phụ! Chủ nhân của con gặp phải một đối thủ rất cường đại, làm sao bây giờ!”

Hỗn Độn đang đánh răng, nghe vậy liền hỏi: “Ai thế?”

Vấn Thủy sốt ruột đến phát khóc: “Con không biết!”

Hỗn Độn nhả nước súc miệng ra, lại hỏi tiếp: “Trông thế nào? Dùng truy ảnh phù chụp cho ta nhìn xem.”

Vấn Thủy đã biết cái này. Truy Thanh 7s có công năng truy ảnh phù, có thể thu lấy hình ảnh. Nàng gửi hình ảnh sang bên đó, Hỗn Độn nhìn thoáng qua, nói: “Nguyệt Trì? Đồ đệ, con đến chỗ sư phụ đi.”

Vấn Thủy hỏi: “Sư phụ có biện pháp gì vậy?”

Hỗn Độn nói: “Sư phụ tìm cho con một chủ nhân khác…”

Vấn Thủy lần này khóc thật: “Không đâu!”

Hỗn Độn trầm ngâm: “Linh Cương gặp hắn mà còn chưa chết? Không hợp lý lắm thì phải.”

Vấn Thủy vội nói: “Là Thiên Ấn chân nhân gặp hắn.”

Bàn chải đánh răng của Hỗn độn lập tức rơi ngay xuống đất: “Ai cơ? Hàn Thủy Thạch và Nguyệt Trì đánh nhau rồi? Ái cha, ở đâu ở đâu!! Chụp ảnh toàn bộ, một khắc cũng không được thiếu, sư phụ tới ngay đây! Lão tử sắp trở thành con thú đầu tiên chứng kiến tận mắt đạo tu cùng kiếm tu quyết đấu rồi, a ha ha ha ha.”

Cũng chẳng thèm súc miệng nữa, để nguyên cả mồm đầy kem đánh răng bọt biển, quạt cánh bay tới.

Hiện tại, trên người Nguyệt Trì kim quang vạn trượng, lần đầu tiên Hàn Thủy Thạch có vẻ thất thế trong một trận quyết đấu. Nhưng thoáng chốc sau, luồng sáng bao quanh hắn đã từ từ tản đi. Tất cả ánh tím dần lắng đọng xuống, chỉ để lại một làn thủy quang trong vắt.

Nguyệt Trì tức giận mắng một tiếng, xoay kiếm lao đến. Nhưng luồng sáng trong suốt quấn quanh Hàn Thủy Thạch nháy mắt đã kết thành một cái khiên, chặn đứng kiếm chiêu của hắn.

Nghịch chuyển âm dương!

Nguyên khí màu tím đen trên người Hàn Thủy Thạch, kỳ thật là ngọn lửa cực âm. Thời điểm hắn suy yếu, nếu phải đối chọi với tu sĩ dương tính, sẽ bị áp chế bởi thuộc tính tương khắc.

Nhưng nếu hắn chuyển sang lửa cực dương thì sẽ không còn gì phải lo ngại nữa.

Luồng sáng trong veo càng ngày càng chói hơn, dần dần biến thành một luồng kim quang lóa mắt. Thanh kiếm của Nguyệt Trì giao kích cùng lưỡi đao cực dương của Hàn Thủy Thạch, cả khu rừng rậm sáng bừng lên, khe nứt trong lòng cốc bị chém rách ngay chính giữa.

Nguyệt Trì trong lòng thất kinh. Hàn Thủy Thạch lúc đó cả thân lóe sáng ánh vàng, hai mắt lại đỏ rực màu máu, một thân quần áo đen phần phật bay trong gió, chẳng khác gì ma nhập Phật thân.

Hắn có chút lo lắng, nhưng lại càng hưng phấn nhiều hơn. Nguyệt Trì vẫn luôn nghe nói Hàn Thủy Thạch có thể nghịch chuyển âm dương, cho nên ngay chiêu thứ nhất đã cố gắng sử dụng toàn lực áp chế đối thủ. Vậy mà Hàn Thủy Thạch vẫn còn có thể đem nguyên khí nghịch chuyển sang cực dương. Thực lực của kẻ này, còn cao hơn hắn tưởng rất nhiều.

Ngày thường vì bảo tồn sức lực, những người như bọn họ tuyệt sẽ không tranh đấu với nhau.

Kiếp này, lần đầu tiên, và có lẽ cũng sẽ là lần duy nhất, hắn được quyết chiến với một đạo tu.

Thanh kiếm trong tay hắn khe khẽ xé gió “vυ't” một tiếng. Sau đó, Nguyệt Trì tung người nhảy lên, một kiếm chém ra nhanh như cắt.

Trong khi đó, tin tức Nguyệt Trì quyết đấu cùng Hàn Thủy Thạch cũng đã nhanh chóng lan truyền khắp mọi nơi.