Định Mệnh Anh Yêu Em! Nhóc Àk!

Chương 42

Chương 42
Cả 2 mở cửa ra thì..đập vào mẵt cả 2 là cảnh cô thư ký đang hôn lấy Nhật Vũ trong khi đó anh không hề phản kháng gì cả . Nhật Vũ nhìn thấy Chiêu Lam liền hoảng hốt :

- Chiêu Lam !

Linh Trân đấm vào miệng của cô thư ký làm cho miệng cô chảy máu ra ,Chiêu Lam quay lưng bỏ chạy đi với nước mắt . Nhật Vũ liền đuổi theo phía sau là lời cảnh cáo của Linh Trân :

- Chiêu Lam mà có chuyện gì , anh và ả đừng hòng sống yên !

Tất cả nhân viên hoảng hốt khi thấy Chiêu Lam chạy đi , mắt cô đỏ hoe . Phía sau là chủ tịch đang rượt theo sau . Chiêu Lam nhanh chóng leo lên xe bỏ đi . Nhật Vũ tức giận đấm vào cây gần đó làm cho cây gãy ngang , cậu bước vào lạnh lùng nhìn đám tiếp tân đang run sợ .

- Sao cô chủ tới không báo ?

- Dạ...dạ do cô chủ nói..! - cô nhân viên tiếp tân run sợ

- Nó múôn cho cậu bất ngờ , ai dè người bất ngờ là nó ! Hoàng Nhật Vũ , tôi nói cho cậu biết không phải nó có thai là chẳng ai thèm , Đình Phong đã về và đang có ý muốn cướp Chiêu Lam , giờ này chắc nó đang chạy về nhà dọn đồ để li thân với cậu đấy !

Nhật Vũ nghe xong hoảng hốt , chạy xuống ga-ra lấy xe đi nhanh về nhà . Chiêu Lam chạy về nhà với khuôn mặt đầy nước mắt khiến tất cả người giúp việc trong nhà lo lắng gọi cho ông bà chủ quay về.

5 phút cả 3 người đã có mặt tại nhà , bà Lệ Quân lo lắng chạy lên phòng Chiêu Lam. Mở cửa ra thì thấy cô đang lạnh lùng ngồi dưới đất xếp đồ vào vali , đồ đạc đều vỡ hết .

- Chiêu Lam , con dâu ngoan , mau nói ta nghe sao con lại tức giận như vậy ?

- Mẹ hỏi con trai mẹ đi !

- Nhật Vũ , con làm gì hả ? - ông Minh Vũ hỏi

- Con...! - Nhật Vũ ấp úng

- Anh không dám nói sao , tôi nói cho , anh ấy ở công ty đi nɠɵạı ŧìиɧ với bà thư ký 20 mấy gần 30 tuổi đó !

- Cái gì ? Mày

Ông Minh Vũ tức giận tát vào má cậu , bà Lệ Quân không nói nhìn cậu với con mắt căm phẫn . Chiêu Lam kéo vali lại đứng lên , bà Lệ Quân liền giựt vali từ tay cô lại nói :

- Chiêu Lam , con dâu ngoan ! Ba mẹ sẽ xử lý vụ này , con đừng đi nhé !

- Ba mẹ đừng chiều cô ấy nữa !

- Mày im đi ! - bà Lệ Quân quát

- Hoàng Nhật Vũ , hôm nay nhất định anh phải cho tôi đi làm bằng không tôi nhất định li hôn với anh ! - Chiêu Lam hét

Cả 3 người hốt hoảng nhìn Chiêu Lam , ba mẹ cậu nói :

- Con dâu ngoan , đừng như vậy ! Chuyện này con đừng để bị ảnh hưởng tới thai nhi ! - bà Lệ Quân nói

- Anh đừng tưởng tôi không dám , nếu đưa ra tòa án thế lực 2 nhà ngang nhau nhất định sẽ được còn về phần em bé thì theo phát luật sẽ phải theo mẹ rồi !

- Em nói đủ chưa ?

- Anh..aaa..đau quá..mẹ ơi bụng con !

- Chiêu Lam !

Ba mẹ Nhật Vũ lo lắng , Nhật Vũ liền chạy tới bế cô ra xe đưa tới bệnh viện .Ở ngoài , ông Minh Vũ lạnh lùng nói:

- Mau giải thích đi !

- Con không có gì giải thích !

- Mày...Chiêu Lam làm gì mà mày bỏ rơi nó hả ? Mày muốn gì nó cũng đồng ý , chịu an phận ở nhà làm vợ hiền dâu thảo mày còn muốn gì ? Mày có phải con người không ?

- Con xin lỗi !

Cánh cửa mở ra , chiếc giừơng bé nhỏ đẩy ra , một thân thể bé nhỏ với khuôn mặt xanh xao làm lòng ai đó đau nhói . Cậu bước tới thì :

- Ba mẹ ! Con không muốn gặp ai hết !

- Ba mẹ biết rồi , ba mẹ sẽ lo ! - bà Lệ Quân nói

Chiêu Lam ra hiệu cho y tá đẩy đi , cô không thèm nhìn vào Nhật Vũ , chắc bây giờ cô đang hận anh lắm . Bác sĩ bước ra nói :

- Người nhà đừng nên để cho thai phụ bị kích động nữa , lầj này kịp thời đưa tới bệnh viện nên đứa bé không sao !

- Cám ơn bác sĩ ! - bà Lệ Quân gật đầu

Trong căn phòng , Chiêu Lam rơi nước mắt nhìn vào bụng . Tim cô đau quá , cô chỉ muốn nghe lời giải thích , chỉ muốn anh nói đó là sự hiểu lầm mà tại sao .. có lẽ anh đã chán cô thật rồi sao ? Bỗng cánh cửa mở ra , cô quay sang nhìn . Là mẹ chồng cô , bà Lệ Quân bước tới nắm tay cô , an ủi :

- Con dâu ngoan !

- Mẹ .. Mẹ ơi , sao tim con đau quá ?

- Con dâu ngoan , đừng khóc , con muốn sinh một đứa con trai mít ướt sao ?

- Mẹ , có phải mẹ đã biết chuyện Nhật Vũ rồi phải không ? Sao mẹ lại giấu con?

- Chiêu Lam , con nghe mẹ nói ! Nhật Vũ , nó không phải như người khác chắc chắn nó đang giấu điều gì , con phải hiểu biết không ?

- Mẹ ! Con không thể đâu ! Nếu như đến ngày chúng con phải xa nhau thì con xin lỗi vì không thể để cháu bên mẹ được !

- Con khờ quá !

Chiêu Lam ôm bà , nước mắt rơi xuống .