Chương 36
Buỗi tiệc được diễn ra , Minh Thư đi xuống thì vị Gia Bảo kéo ra sau vườn . Một chiếc xe lăn có bóng dáng quen thuộc , ba Minh Thư mỉm cười quay xe lại .- Mẹ !
- Minh Thư !!
- Mẹ !!
Nước mắt cô rơi xuống , suốt bao năm qua mẹ cô đã nằm hôn mê trong bệnh viện cô cứ tưởng mẹ không tỉnh nữa , nước mắt rơi xuống . Gia Bảo ôm lấy vai cô nhẹ cười .
- Ôi , con gái ta nhõng nhẽo sao ?
- Tại con vui thôi !
- Con bé khờ này , con khóc như vậy sẽ xấu xí làm cho con rể của ta bỏ chạy à ! -cha Minh Thư mỉm cười
- Không có đâu cha , dù cho Minh Thư thế nào con cũng yêu cô ấy ! - Gia Bảo mỉm cười
- Con rể tốt vậy ta cũng yên tâm giao Minh Thư cho con ! - mẹ Minh Thư mỉm cười
- Không có đâu mẹ , con bảo vệ anh ấy thì có ! - Minh Thư phản bác
Cả 4 người mỉm cười hạnh phúc , lúc này Chiêu Lam cùng Nhật Vũ đi chào khách thì :
- Ba !! - Chiêu Lam nhìn ông Tuấn Khải
- Con gái của ba đã lớn thật rồi ! - ông Tuấn Khải mỉm cười ôm lấy cô
- Ba , con xin lỗi !
- Con bé này , sao lại khóc muốn ta đánh đòn à !
- Ba , cám ơn ba đã chấp nhận con ! - Nhật Vũ cúi đầu
- Con rể tốt sao ta không chấp nhận được !
- Giờ anh mới biết con trai tôi tốt sao hả ? - bà Lệ Quân cùng ông Minh Vũ bước lại
- Giờ ta là sui gia rồi , chị có như muốn nói sốc tôi nhỉ ?
- Không dám ! Tôi chỉ bảo vệ con dâu tôi thôi !
- Nó là con dâu chị nhưng là con gái tôi đó !
- Thôi đi , 2 người làm cho bọn trẻ cười kìa ! - ông Minh Vũ giải hòa
- Chị ! Mọi người ra chụp hình nào ! - Tuấn Kiệt nói
Tất cả mỉm cười bước ra trước sân , cùnh nhau chụp hình với mọi người , trên môi ai cũng có nụ cười hạnh phúc .
----- Tối đến , tại biệt thự Hoàng Gia ----
Trong phòng Nhật Vũ được trang trí hình cưới của Chiêu Lam và cậu , Nhật Vũ bước vào phòng nằm phịch xuống giừơng . Chiêu Lam mỉm cười bước tới , nằm cạnh chồng mình .
- Chồng à !
- Gì vậy vợ ?
- Đêm tân hôn đó , ta mau làm đi !
- Vợ à , hôm nay mình nghỉ đi ! Anh mệt quá à !
- Anh không muốn có con trai sao ?
- Anh muốn nhưng bây giờ anh rất mệt ! Cho anh ngủ đi !
- Vậy à , vậy anh ngủ đi !
Chiêu Lam bỏ vào nhà tắm , Nhật Vũ lắc đầu nhìn cô vợ bé bỏng của mình giận dỗi . Cậu ngồi dậy , lấy cốc nước lọc ra uống thì , từ trong phòng tắm bước ra , Chiêu Lam diện trên người chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh , mái tóc dài xõa ra , trên vai còn đọng vài giọt nước . Cô bước tới nằm len giừơng nháy mắt với Nhật Vũ Cậu phun hết nước ra , nhìn cô bây giờ rất là...rất là sεメy , còn hơn cả buổi kế nghiệm ghế chủ tịch của cô lần trước . Máu mũi chảy ra , Nhật Vũ liền lấy khăn lau , cởi bỏ áo vest ra , bây giờ thú tính trong người anh dâng trào lêи đỉиɦ điểm , nhào tới Chiêu Lam thì :
- Chẳng phải anh nói mệt sao ? Ta đi ngủ đi !
Nhật Vũ nhìn cô vợ bé nhỏ thì ra cô muốn trả thù đây mà , câỵu cũng phải làm giá lên cho cô biết chứ .
- Ừ , đi ngủ thì đi ngủ !
Nhật Vũ nằm xuống giừơng , bỗng Chiêu Lam kéo chiếc váy ngắn thêm chút nữa , đôi chân dài nõn nà lộ ra . Aủa nhìn thú tính chiễm hết lí trí của cậu :
- Cái này là do em ép anh !
- Hoàng Nhật Vũ , bỏ em ra !
- Quá muộn rồi , vợ à !
Nhật Vũ cúi xuống chiếm lấy đôi môi cô , Chiêu Lam không nói gì đáp trả anh rất nồng cháy . Bàn tay cậu tò mò , cởi bỏ mọi thứ vướng víu trên người cả 2 , dưới đơánh trăng của pêm tâbơn hôn cả 2 đã hòa luyện vào nhau rất say đắm.