Chương 5: Lấy máu lần thứ năm: Người địa cầu kỳ thật là một giống loài rất khó nuôi
[Thân vương Ventrue_ hình ảnh được lấy từ trò chơi Thành Ác Ma do họa sĩ Tiểu Đảo Văn Mỹ thiết kế ] Từ chỗ cô giáo ngoại ngữ kiêm bác sĩ kiêm quan sát viên riêng của cô, người đẹp Lanka, Cao Đại Bàn biết được trước mắt cô đang ở trên một tinh cầu có tên là Sange do Huyết tộc thống trị, với thân phận là đồ ăn và đối tượng nghiên cứu khoa học. Chủ nhân là một quý tộc có cái tên rất dài và địa vị rất cao.
Lúc này Cao Đại Bàn còn tưởng rằng chủ nhân của cô chính Hắc Long vương tử đã bắt được cô, còn không biết mình đã bị sang tay một lần trong đại sảnh báo cáo kết quả nghiên cứu, dù sao lúc thân vương Ventrue cắn cô, cô đã vô dụng té xỉu. Cho nên khi cô tỉnh lại lần thứ hai, rõ ràng phát hiện mình lại đang nằm trong lòng một người đàn ông chưa bao giờ gặp mặt! Thì giật mình đến mức nào……
Dựa vào ánh sáng mờ mờ trong quan tài khép hờ, có thể nhìn thấy mặt bên anh tuấn đẹp đẽ giống như hình nộm của đối phương. Lông mi xinh đẹp vừa dài vừa dày không giống kiểu đàn ông nên có, đôi môi mỏng khóe môi hơi nhếch lên, thoạt nhìn rất cao ngạo. Có vài sợi tóc dài màu bạc của anh ta còn đang quấn quanh ngón tay của cô, xúc cảm lạnh lẽo trơn mịn, giống như một loại tơ lụa thượng đẳng, nhẹ nhàng xõa tung trong quan tài xa hoa……
Người này có khuôn mặt thật đẹp! Mặt Cao Đại Bàn ão não. Vẻ đẹp lạnh như băng này kết hợp với bối cảnh âm trầm trong quan tài cùng với ánh sáng âm u mờ ám, thật sự quỷ dị đến nói không nên lời!
Người kia là ai? Tại sao lại ngủ chung với cô?
Hèn gì cô càng ngủ càng lạnh, bị một cái xác không có nhiệt độ cơ thể ôm ấp thì sao có thể không lạnh!?
Cao Đại Bàn cuộn mình vào trong góc, cẩn thận đẩy cánh tay đang ôm eo mình ra. Sau đó thò cổ thử chui ra khỏi kẽ hở, sau khi xác định mình có thể chui qua, rón rén chui từ trong quan tài ra ngoài.
Khi rút cái chân còn lại ra cô mơ hồ cảm thấy hình như cổ chân bị một cái gì đó lạnh lạnh bắt được! Cao Đại Bàn sợ tới mức lảo đảo một cái, ngã thật mạnh xuống tấm thảm hoàn mỹ trong phòng……
Có thảm giảm xóc, cú ngã này cũng không gây ra động tĩnh gì lớn, nhưng bạn học Đại Bàn vẫn nơm nớp lo sợ quay đầu, lén lút ghé đầu vào quan tài xem xem…… Người đàn ông bên trong vẫn chưa tỉnh, ngay cả tư thế nằm ngủ cũng không thay đổi.
Có lẽ khi ma cà rồng ngủ thì không có cảm giác.
Cao Đại Bàn nghĩ như vậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi, không dám nhòm lâu, mau chóng đứng lên bỏ chạy.
Chân trần dẫm trên lớp thảm mượt mà, Cao Đại Bàn đi rất nhanh, váy màu trắng dài đến mắt cá chân dưới tốc độ của cô cũng bay phất phớt cọ vào bắp chân ngưa ngứa …… Tuy rằng Lanka chuyên tâm nghiên cứu cô hơn là chăm sóc cô, nhưng nhu yếu phẩm hằng ngày vẫn cung cấp đầy đủ. Cao Đại Bàn lấy được một cái váy ngủ màu trắng nhẹ nhàng bay bổng không biết làm bằng cái gì, tuy rằng cũng không giữ ấm được nhiều lắm nhưng vẫn còn tốt hơn không mặc gì.
Biết được sự thật mình không có nhân quyền bị người ta coi là đồ ăn vỗ béo, Cao Đại Bàn cũng không kinh ngạc lắm. Phải nói trên một tinh cầu tràn ngập ma cà rồng, bản thân mình là một con người thơm ngon mà chỉ bị nuôi dưỡng chứ không bị nhốt trong phòng thí nghiệm để rút máu mỗi ngày, bạn học Đại Bàn đã cảm thấy vô cùng may mắn. Mà làm một người dân thành thị có cách nhìn thiển cận, đồng chí Đại Bàn còn không nghĩ đến những mục tiêu đầy chí khí như “Thoát khỏi sự thống trị tà ác”“Vận dụng trí tuệ tiêu diệt Huyết tộc”“Nắm tinh cầu này trong tay tiến công vũ trụ” linh tinh. Cô còn đang cân nhắc lần sau có thể xin một cái đệm giường trải trong quan tài cứng rắn hay không, như vậy khi ngủ có thể thoải mái hơn một chút……
Đại khái, người dân thành thị chính là loại sinh vật thực tế, chỉ để ý những chuyện vụn vặt như vậy.
Cao Đại Bàn cũng không suy nghĩ nhiều, cô thầm oán tại sao căn phòng này lại lớn như vậy, đi lâu lắm rồi cũng chưa nhìn thấy cửa! Vừa kinh ngạc vì bốn phía im ắng không có một bóng người? Lần trước khi tỉnh lại còn thấy người đẹp Lanka với một chú đẹp trai tóc vuốt keo, lần này thì trống không, giống như tất cả mọi người đều đi ngủ hết……
Đi lung tung một lát, khó khăn lắm mới tìm được cửa ra, Cao Đại Bàn lại phát hiện một vấn đề rất 囧: Cánh cửa lớn được trang trí bằng vô số ngọc quý và những hình điêu khắc xinh đẹp kia, cô căn bản là đẩy không nổi!
Ngơ ngác đứng đó một chốc, bất đắc dĩ rời khỏi cửa, Cao Đại Bàn đi tới cạnh một cánh cửa sổ đã khóa chặt.
Trên hai bức tường của căn phòng lớn thái quá này, đều là các cửa sổ lớn xa hoa theo phong cách giáo đường Gothic(1), bên ngoài trang trí bằng hình vẽ loại cây gì đó trông rất giống hoa tường vi! Cửa sổ tuy nhiều, nhưng toàn bộ đều đóng chặt lại. Ánh sáng bên ngoài xuyên qua lớp thủy tinh màu xanh tím chiếu vào trong phòng, ánh nắng liền trút bỏ tất cả sự rực rỡ và nhiệt liệt, chỉ để lại những vệt ánh sáng màu mờ ảo yếu ớt, khiến toàn bộ căn phòng đều ẩn chứa một loại cảm giác âm trầm quỷ mị……
Cao Đại Bàn là một công dân sinh ra dưới lá cờ đỏ, một cô bé ngoan lớn lên dưới ánh mặt trời. Trời sinh luôn hướng tới những gì khỏe mạnh tự nhiên, bởi vậy so với quan tài, đương nhiên là thích gần ánh sáng mặt trời hơn.
Vì thế Đồng chí Đại Bàn nhìn trái nhìn phải, xác định cánh cửa sổ kia cũng khá nhỏ, có vẻ không quá nặng, mình có thể mở nổi, liền kiễng mũi chân, duỗi cánh tay ra, ra sức nạy khóa cửa sổ được khảm một viên ngọc mắt mèo kia……
Cố gắng vươn tay khiến cả người Cao Đại Bàn run run, trong lòng bực bội nghĩ tại sao cái gì cũng làm lớn như vậy?
Kỳ thật từ khi tỉnh lại ở tinh cầu này, bạn hoc Cao Tiểu Tiểu liền phát hiện mình đã không xứng với danh hiệu “Cao Đại Bàn”. Không cần so sánh với các ma cà rồng nam cao hơn hai thước, cánh còn to hơn đùi cô, ngay cả ma cà rồng nữ như Lanka cũng cao hơn cô một cái đầu, toàn bộ thân thể cũng lớn hơn! Đương nhiên, theo tỉ lệ mà nói người ta vẫn rất xinh đẹp, eo nhỏ chân dài ngực đầy đặn. Tuy rằng Đại Bàn thuộc loại hình nhỏ nhắn, nhưng với tỉ lệ dáng người như vậy, đời này xin vô duyên với hai chữ “Người đẹp”. Vì thế, dù đây là lần đầu tiên cô có cơ hội phù hợp cái tên “Tiểu Tiểu” của mình, nhưng cũng không thể nào vui vẻ thoải mái nổi……
Cạch một tiếng, khóa cửa sổ làm bằng vàng ròng kia kia văng ra, cánh cửa sổ giống như một bức rèm cuốn tự động thu lại.
Ánh nắng cùng với làn gió dìu dịu bên ngoài cùng nhau tràn vào, nháy mắt đã xóa tan bầu không khí âm u như huyệt mộ trong phòng……
A a, đúng là một thế giới ngoài hành tinh……
Cao Đại Bàn tựa vào cửa sổ, nhìn hai vầng trăng mờ mờ tỏa ánh sáng màu trắng bạc bên ngoài, cùng với nửa vầng mặt trời vẫn tỏa ánh sáng êm dịu như trước.
Thì ra là thế, hiện tại là ban ngày sao? Hèn gì không có ai. Đại khái là nhóm ma cà rồng đều đi ngủ rồi chăng? Môi trường vật lý của tinh cầu này thật sự rất thích hợp cho ma cà rồng cư trú, có đến mấy mặt trăng, mặt trời lại chỉ có một nửa, ánh sáng cũng không mãnh liệt cho lắm. Ừm, không biết bọn họ có sợ đồ bạc, hình chữ thập, tỏi linh tinh gì đó không, thượng đế ơi, pháp lực của ngài có thể bao trùm đến hành tinh này không……
Cao Đại Bàn đang chìm trong suy tư, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại!
Chiếc áo choàng mang theo mùi hương lạnh lùng từ phía sau bao phủ lấy cô, sợi tóc màu bạc tung bay theo cơn gió thổi vào từ ngoài cửa sổ, nhè nhẹ từng đợt từng đợt thổi qua mặt bên của cô, sau lưng bị thân hình vững chắc ngăn trở, từ trên đỉnh đầu giọng nói trầm thấp của người đàn ông kia truyền đến,“…… Muốn chạy trốn sao?”
Cả người Cao Đại Bàn cứng ngắc……
Tuy rằng cô không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng từ mùi hương này cô đoán được đây là người đàn ông ôm cô ngủ trong quan tài lúc này. Hơn nữa từ vòng ôm đầy chiếm hữu của đối phương, cùng với làn môi đang men theo tóc tiến gần đến cổ, tình huống cực kỳ không ổn!
Nâng tay ôm lấy cổ mình, Cao Đại Bàn muốn chui vào trong áo choàng cuộn mình lại, nhưng lập tức bị giữ chặt thắt lưng! Bàn tay phí công ôm cổ cũng bị đối phương cười nhạo kéo ra, sau đó răng nanh đâm vào làn da, lạnh lẽo xâm nhập vào ấm áp, dòng máu cuồn cuộn mang theo sinh mệnh không ngừng bị hút đi……
Đây là lần đầu tiên, bị hút máu khi còn đang thanh tỉnh.
Nhìn dấu răng trên cổ, Cao Đại Bàn vốn tưởng rằng khi cắn nhất định sẽ rất đau, nhưng mà đến lúc thật sự bị cắn, mới phát hiện kỳ thật cũng không có cảm nhận sâu sắc lắm. Thật ra chỉ có loại cảm giác tê tê dại dại, từ cần cổ mẫn cảm dọc theo toàn thân đi thẳng xuống, làm cho người ta rơi vào một loại trạng thái hỗn độn thoải mái, nửa mê nửa tỉnh, trong đầu giống như có những màu sắc và hình vẽ cùng nổ mạnh, các màu các đường nét đều tan rã, chỉ có cảm giác sảng khoái dọc theo cột sống kéo lên, nhịn không được cong ngón chân, nheo mắt, phát ra tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ……
Đại khái, cảm giác này tựa như khi ân ái chăng? Bạn học Cao Đại Bàn đột nhiên nghĩ thế.
Nhưng xét thấy bạn học Đại Bàn vẫn là một đứa trẻ ranh, kỳ thật kết luận này cũng chỉ xuất phát từ phỏng đoán mà thôi.
Đợi cho ngày sau thật sự thể nghiệm vận động trên giường ngay tại hiện trường, có đánh chết cô cũng không dám nói như vậy ……
Đợi cho đức ngài Ventrue dùng cơm xong, Cao Đại Bàn đã đầu váng mắt hoa cơ hồ không đứng lên nổi. Đối phương vừa buông tay, cô liền giống như bị rút xương mềm nhũn ngã xuống……
Trước mắt Cao Đại Bàn biến thành màu đen, tim đập như trống!
Không xong, quả nhiên đã lâu không ăn cơm lại mất nhiều máu nên hậu quả tương đối nghiêm trọng, mình sẽ không chết ở chỗ này chứ? Cao Đại Bàn mơ mơ màng màng nghĩ, hình như từ khi tỉnh lại nguồn năng lượng duy nhất cô nạp vào chính là liều thuốc bổ Lanka mạo hiểm tiêm cho cô. Về phần cho cô ăn cái gì, xét thấy tinh cầu này hoàn toàn không có đồ ăn của con người ghi lại trên sử sách, chỉ có thể tìm cách thay thế. Lanka nói cô ấy còn phải trở về nghiên cứu thêm……
Tiểu Tiểu trượt chân nằm trên thảm bị đối phương cầm cổ tay kéo lên.
Nắm cằm quan sát trong chốc lát, dường như rốt cuộc người đàn ông kia cũng ý thức được mình ăn xong chùi mép là hơi quá đáng, khẽ thở dài một hơi, ôm Tiểu Tiểu xụi lơ lên, vung áo choàng nhanh chóng rời đi…… Cửa sổ bị Cao Đại Bàn mở ra, khi anh ta quay lưng cũng tự động đóng lại trong nháy mắt!
…………………………
Đức ngài thân vương ôm Tiểu Tiểu đi vào một căn phòng như phòng ăn, mới thả cô xuống.
Người đàn ông có mái tóc màu bạc kia đi đến một chỗ khác trên chiếc dài bàn, tao nhã ngồi xuống, sau đó khẽ nâng tay chỉ chỗ ngồi đối diện, ý tứ đại khái là “Ngồi”.
Thấy cô ngoan ngoãn ngồi xuống, Ventrue nâng nhẹ tay lên vỗ hai cái, tám cánh cửa lớn trên đại sảnh hình tròn đột nhiên đồng loạt mở ra!
Vô số người hầu nam nữ mặc đồng phục được huấn luyện bài bản giống như xuất hiện từ trong không khí, đẩy các xe chở đồ ăn màu bạc dũng mãnh tiến vào từ các cánh cửa khác nhau…… Ông chú tóc vuốt keo Cao Đại Bàn từng gặp mà không nhớ tên cũng ở trong đó, cầm một lọ gì đó giống như rượu vang đỏ, tư thái thanh lịch xếp khăn ăn, lấy ra một cái ly thủy tinh trong vắt, chậm rãi rót nửa chén chất lỏng hồng nhạt, bày trước mặt Đại Bàn.
Cao Đại Bàn nhìn cái ly chứa chất lỏng kỳ quái trước mặt, sau đó ngẩng đầu nghi hoặc ngắm ngắm người đàn ông tóc bạch kim đối diện.
Đối phương không có biểu tình gì.
Tầm mắt trở lại cái ly trước mặt, Cao Đại Bàn phát hiện trên bàn đã được quản gia cẩn thận trải khăn ăn thêu hoa. Vì thế đây là…… đồ ăn?
Do dự bưng cái ly lên, lắc lắc, không thấy có gì kỳ quái lắng đọng lại, ngửi thử, không ngửi được mùi gì kỳ lạ. Cao Đại Bàn cắn chặt răng, ngửa đầu nốc một hớp to! Sau đó…… phun hết ra ngoài!
Mẹ nó, quá khó uống!!
Rốt cuộc hương vị của loại chất lỏng giống như thuốc nhuộm hóa học này được tạo ra bằng cái gì!? Vừa tanh vừa chát vừa ghê tởm! Thứ đồ bỏ này mà phải bưng lên một cách khoa trương như vậy à!
“Phì phì!” Cao Đại Bàn vừa chảy nước mắt vừa liều mạng phun hương vị còn sót lại trong miệng ra, vừa chật vật lấy lưng bàn tay chùi miệng vừa nôn khan……
Toàn bộ mọi người [ quỷ?] trong phòng đều khϊếp sợ cứng đơ tại chỗ, chú quản gia Silly trợn tròn mắt nhìn con người đem chén máu nhân ngư giá trị bằng nửa tòa thành Nam tước kia phun ra ngoài giống như rác rưởi! Cũng không chú ý tới bộ quần áo quản gia của mình bị phun tung tóe, cuống quít ngẩng đầu đánh giá thần sắc người tiêu tiền, thân vương Ventrue……
Thần sắc thân vương Ventrue, rất không ổn.
Đại khái đây là lần đầu tiên đức ngài thân vương luôn luôn được trọng vọng bị người ta ghét bỏ ra mặt như vậy. Sắc mặt Ventrue trong màu trắng có màu xanh, trong màu xanh có màu đen…… May mà sự giáo dục của quý tộc đã giúp anh ta không bùng nổ, chỉ phất phất tay, sai người thay một ly trân phẩm khác.
Lần này thứ được bưng lên là một ly chất lỏng màu lam, đựng trong một cái chén khảm ngọc lưu ly màu lam, xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật!
Nhưng đối với Cao Đại Bàn bị bắt làm thí nghiệm mà nói, cho dù nó giống kim cương, ăn không vô vẫn là ăn không vô!
Có kinh nghiệm lần trước, lần này cô thông minh hơn, không có dốc hết vào mồm, mà vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ trước, sau đó…… liền lộ ra biểu tình “Mẹ ơi! Tôi sắp bị độc chết rồi! Cái thứ vứt đi này mà các người cũng ăn được sao? Còn khó uống hơn trà Vương Lão Cát (2)nữa! Các người chưa từng uống thứ gì ngon lành phải không? Nói thật nha anh chàng đẹp trai, tôi thương hại anh, tôi thật sự rất thương hại anh”……
Biểu tình thương hại của bạn học Đại Bàn làm cho sắc mặt của quý ngài thân vương từ xanh mét bắt đầu phấn khởi phát triển về hướng đen thui, nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, mọi người nơm nớp lo sợ……
Khi ly chất lỏng thứ ba có màu vàng nghệ được bưng lên, Cao Đại Bàn cơ hồ muốn khóc.
Ngôn ngữ không thông, chỉ có thể liều mạng lắc đầu tỏ vẻ kháng cự dưới đôi mắt đỏ rực của thân vương Ventrue. Mà đối phương lại bày ra biểu tình cứng đơ như tượng “Ta biết ngươi cảm thấy ăn không vô, ăn không vô là vì không ngon chứ gì, ăn đi ăn riết rồi sẽ quen thôi”……
Cũng may, một người phụ nữ vĩ đại đã vọt vào kịp lúc, ngăn chặn cuộc tra tấn tàn khốc bằng thức ăn của đức ngài thân vương!
Lanka đầu tóc rối tung, cầm một đống sách cổ có thể đè chết người, không coi ai ra gì xông thẳng vào đại sảnh đang có bầu không khí cứng ngắc,“Được rồi, ngài thân vương tôn quý của tôi ơi, kiểu chính sách huấn luyện cứng rắn trong quân đội này căn bản không thể thực hiện ở đây được. Phải biết rằng, người địa cầu là một giống loài rất khó nuôi. Đứa nhỏ này không thuộc Huyết tộc, đương nhiên không thể ăn đồ ăn của chúng ta. Chuyện này vớ vẩn giống như là bảo ngài đi ăn lá cây Forrester mà sống vậy đó!”
“Đừng ăn nói khó nghe như vậy, Lanka, nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn không thể bồi dưỡng được thái độ đúng mực cần có sao?…… Khó ăn? Tức là cô đã biết nó ăn cái gì? Nói nghe xem.” Đức ngài Ventrue dùng ngón tay gõ gõ bàn ý bảo ta cho phép cô ngồi.
Người đẹp Lanka quăng cho quản gia Silly giúp cô kéo ghế một ánh mắt quyến rũ, sau đó đĩnh đạc bày hết mớ sách lên trên bàn, đặt mông ngồi xuống, trực tiếp cho ra kết luận:“Nói đơn giản là đồ ăn của con người có hai loại: Thứ nhất, xác động vật. Thứ hai, xác thực vật!”
Thân vương Ventrue xứng danh là núi băng, chỉ nhíu mày.
Những người khác lại không được bình tĩnh như vậy, bốn phía lập tức truyền đến tiếng ồ lên rất nhỏ, không ít người hầu kinh ngạc nhìn Cao Đại Bàn chằm chằm, lộ ra biểu tình “Trời ạ thật buồn nôn”……
“Xác của động vật khác sao?” Qúy ngài Ventrue híp mắt nhìn về phía bạn học Đại Bàn đang mờ mịt nháy nháy mắt ngồi đối diện,“Bằng thể trạng gầy yếu như vậy sao? Thật nhìn không ra……”
“Ngài đừng nói như vậy, thật ra người địa cầu là một chủng tộc rất thông minh, tuy rằng thể chất không quá dũng mãnh, nhưng rất biết cách sử dụng công cụ và phối hợp làm việc tập thể. Trên thực tế thẳng đến khi Địa Cầu diệt vong, trên tinh cầu kia hoàn toàn không có một giống loài nào có thể đối kháng với con người.” Lanka cười tủm tỉm tổng kết,“Tức là, tất cả sinh vật trên Địa Cầu đều là đồ ăn của con người ~”
Cao Đại Bàn vẫn mờ mịt ngồi yên như cũ, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt mọi người chung quanh nhìn cô, mang theo một chút tôn kính……
Lanka vẫn lấy tốc độ khoa trương vừa lật sách vừa báo cáo,“Nhất là con người thuộc chủng tộc Trung Hoa trước mặt ngài, ước chừng là vì dân số quá đông, mà đồ ăn thì có hạn, nghiên cứu trong lĩnh vực ẩm thực càng sâu sắc hơn các chủng tộc khác, cơ hồ không có gì mà bọn họ không ăn được! Hơn nữa vì có thể biến tất cả mọi thứ thành đồ ăn, phương thức nấu nướng của chủng tộc này cũng rất đa dạng, vô cùng phong phú, thậm chí phát triển trở thành một môn nghệ thuật!” Nói tới đây, Lanka hưng phấn nháy mắt mấy cái,“Thú vị đến cỡ nào, còn có thể phát triển việc nấu nướng trở thành nghệ thuật, đối với chúng ta mà nói, nấu nướng chẳng qua chỉ là ép lấy nước mà thôi. A a, quả nhiên là vũ trụ to lớn, không gì không có!”
“Nhưng những giống loài trên Địa Cầu, hiện tại toàn bộ đều tiêu vong rồi phải không?” Quản gia Silly đưa ra nghi vấn,“Trên Sange còn có thứ gì cho nó ăn sao?”
Lanka nhíu mày,“Căn cứ nghiên cứu của tôi, khả năng thích ứng của người địa cầu rất mạnh, cơ bản chỉ cần là sinh vật hữu cơ đều có thể ăn, về phần hương vị, dù sao chúng nó có kỹ thuật cao siêu, có thể chế biến cho ngon miệng.”
Thân vương Ventrue:“ Làm như thế nào?”
Lanka:“Chủ yếu là dùng lửa…… Ghi chép trong tư liệu lịch sử quá ít, rất nhiều thứ đều do tôi phỏng đoán, cách thức cụ thể cũng không rõ ràng lắm.”
“Lửa…… sao?” Đức ngài thân vương suy tư một chút, sau đó vỗ tay gọi người huấn luyện rồng trong cung đình tới,“Đi dắt một con rồng lai già tới đây, chọn con nào phun nhiều lửa ấy.”
Vì thế……
Hả?
Hả hả hả!?
Cao Đại Bàn trợn mắt há hốc mồm đứng giữa hai ngón chân của con rồng khổng lồ, nghe Lanka phiên dịch xong, run run chỉ vào con quái vật cao hơn hai mươi mét đang ngửa mặt lên trời rít gào thở hổn hển như trâu trên đỉnh đầu, môi run rẩy……
“Anh ta, anh ta muốn tôi dùng cái này để nấu cơm á?!”
To be continued…
(1) Kiến trúc Gothic: Ra đời sau kiến trúc Roman. Khoảng năm 1200 sau Công nguyên, người dân chau Âu bắt đầu xây nhà thờ và cun gđiện theo kiểu kiến trúc Gothic. Sự khác biệt dễ dàng nhận thấy nhất giữa hai lối kiến trúc Trung cổ này là trong khi kiến trúc Roman theo kiểu vòm cong tròn thi kiến trúc Gothic lại theo kiểu vòm nhọn. Kiến trúc Gothic có cửa sổ nhiều hơn và kích thước cửa sổ cũng lớn hơn kiến trúc Roman.↑
Kiến trúc gothic (hay francigenum opus) là một phong cách kiến trúc bắt đầu phát triển từ nửa sau thời Trung cổ ở Tây Âu.
Kiến trúc Gothic được thể hiện rõ rệt nhất và đẹp nhất trong các nhà thờ lớn, trong các thánh đường và một số các công trình dân dụng. Nhiều mẫu kiến trúc nhà thờ còn lại đến ngày nay mà trong số chúng, ngay những công trình nhỏ nhất cũng mang vẻ đẹp đặc trưng phần vì không có 2 công trình kiến trúc Gothic nào lại giống hệt nhau. Rất nhiều những công trình lớn là những kiệt tác kiến trúc vô giá được UNESCO công nhận là Di sản văn hóa thế giới.
Thời kỳ hưng thịnh của kiến trúc Gothic từ giữa thế kỷ 18 ở Anh và lan rộng khắp Châu Âu trong suốt thế kỷ 19, sau đó vẫn ảnh hưởng rất mạnh trong các kiến trúc về nhà thờ và trường đại hoc cho đến tận thế kỷ 20.