Mãi đến mùng 8 tết, Ngô Đông Nghiên mới cùng ba mẹ trở về thành phố A. Cô ở quê trọn vẹn 11 ngày . Trong thời gian này, Cao Du Giai đã gọi điện mấy lần giục cô trở về.
Nhưng bà nội Ngô khó khăn lắm mới được nhìn thấy cháu gái, hơn nữa mấy năm trước mùng 8 tết mới về, năm nay cũng không thể ngoại lệ. Họp lớp lại là buổi tối nên cô không có lý do về sớm.
Nói chung họp lớp chính là ăn cơm, sau đó đi hát karaoke. Thật ra số người đi cũng chỉ được 2/3 lớp, khoảng gần 30 người.
Lúc Du Du và Ngô Đông Nghiên đến mới có 6 giờ, tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, đang chờ thức ăn được mang lên.
Nhìn bốn phía xung quanh có ba cái bàn tròn, thấy chỗ trống bên phải, Du Du liền kéo Ngô Đông Nghiên ngồi xuống.
Kỳ thật bạn học đã mấy năm không gặp, chủ đề nói chuyện cũng không nhiều, đều giống trước kia mọi người tập hợp lại ngồi một đống. Gần tới tốt nghiệp nên phần lớn nói đến chuyện công việc và thi nghiên cứu sinh.
Lúc học Cao trung, Ngô Đông Nghiên thân nhất với Du Du và Đào Đào. Đào Đào quyết định thi nghiên cứu sinh, Ngô Đông Nghiên cũng vậy, nhưng bên cạnh việc thi, cô còn nghĩ đến chuyện đi làm.
(Editor: Sorry mọi người nha, chỗ này mình thay đổi tên một chút, trước mình để tên của Đào Đào là Tao Tao vì sự bất cẩn không tra rõ, mình sẽ sửa lại tên mấy chương trước nha.)
Nói đến Du Du, hai người không nghĩ đến, Du Du nói muốn tham gia quân ngũ, muốn trải nghiệm cuộc sống trong quân đội.
Họp lớp đều đóng góp tiền, ăn một bữa cơm mọi người đều rât vui. Ăn cơm chỉ là khởi động, màn kịch quan trọng vẫn còn ở phía sau.
Sau khi ăn cơm xong, lớp trưởng nói với mọi người đã đặt phòng ở Danh Tước. Nhìn mọi người không bình tĩnh, lại nói thêm một câu có người mời khách.
Quán bar Danh Tước nổi tiếng thứ nhất thứ hai ở thành phố A, thuộc loại cao cấp ban đêm, các phòng đều lớn, được trang trí sa hoa. tiêu xài hoang phí như vậy khẳng định không bình thường. Cho nên tất cả mọi người đều nhao nhao suy đoán ai là người mới khách?
Lúc đầu có người nói muốn về trước, hiện giờ đều nói nhanh đến xem. Trước kia cũng không thấy lớp mình có đại gia nào nha.
Khi bọn họ đi vào Danh Tước, lập tức nhận ra những người bên trong cùng bọn họ không thích hợp. Nhìn cách ăn mặc là đã biết, bên trong đa số là những người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt, quyến rũ, trang điểm sắc sảo.
Đột nhiên có khoảng 30 người đi vào, lập tức trở thành tiêu điểm. Cao Du Giai ngồi ở nơi vắng vẻ bên trong liếc mắt cũng có thể nhận ra Ngô Đông Nghiên đứng đầu tiên bên trái, nói với Chu Chiếm, sau đó đứng lên.
Ngô Đông Nghiên kéo tay Du Du. Lần đầu tiên tới đây, cô tò mò nhìn xung quanh, đột nhiên tay trái bị nắm chặt lập tức kêu lên sợ hãi, nép gần vào Du Du. Mặc dù quán bar rất ồn, nhưng những người bên cạnh cũng nghe được tiếng kêu sợ hãi này, quay đầu nhìn.
Cao Du Giai bất đắc dĩ lắc đầu, như vậy cũng hù đến nha đầu này:” Là anh, đừng sợ.”
Thanh âm quen thuộc truyền vào tai, Ngô Đông Nghiên quay đầu, ngạc nhiên nói:” Sao anh lại ở đây?’ Mới vừa rồi cô còn tưởng mình gặp phải kẻ xấu nên mới bị dọa.
Hai người đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, hơn mười ngày không gặp, nhìn thấy anh Ngô Đông Nghiên rất vui.
” Anh đi chơi với Chu Chiếm, sao bọn em lại đến đây, không phải đi họp lớp sao?”
” À, lớp trưởng nói có người bao phòng ở đây.” Lúc này Ngô Đông Nghiên mới nhận ra anh vẫn còn nắm tay cô, mà bạn học bên cạnh đều nhìn họ, cô vội vàng rút tay ra.
Mạc Phàm mới từ bên trong đi ra đã bắt gặp một màn đẹp mắt này, khuôn mặt vui mừng bỗng chốc trầm xuống, còn phải giả vờ mỉm cười đi đến trước mặt mọi người:” Để mọi người đợi lâu rồi, chúng ta đi vào thôi.”
Mọi người mới chợt hiểu, thì ra người mời khách chính là Mạc Phàm.
Lúc này lớp trưởng mới hài lòng nói:” Mạc Phàm là cậu chủ của Danh Tước, không nghĩ đến sao?”
Thì ra là vậy, đúng thật là ngoài dự liệu. Dù sao trước kia Mạc Phàm tương không nổi tiếng lắm, đối xử với mọi người cũng không tệ, chỉ là hơi trầm tĩnh. Thì ra cậu ấy còn có thân phận như vậy.
Mạc Phàm nghe lớp trưởng nói như vậy, ánh mắt không tự chủ được nhìn Ngô Đông Nghiên, cô nhỉ nhìn anh một chút rồi gật đầu. Sau đó ánh mắt chuyển sang người Cao Du Giai.
Du Du thấy tình huống trước mặt, nhìn sang Cao Du Giai:” Thì ra Mạc Phàm là thiếu gia, thiếu chút nữa Nghiên Nghiên đã trở thành thiếu phu nhân rồi.”
Ngô Đông Nghiên bị ba chữ ” thiếu phu nhân” này làm cho kinh ngạc, vội vàng giật cánh tay Du Du:” Đừng nói linh tinh, tớ với cậu ấy không có gì.”
Sắc mặt Cao Du Giai không tốt lắm. Gần đây anh cùng Ngô Đông Nghiên ngọt ngào quá mức nên đã quên cái gốc rạ Mạc Phàm này rồi.
( Editor: Chỗ này muốn nói là chưa nhổ cỏ tật gốc nha)
Gặp tình địch không thể bỏ qua, một Mạc Phàm đã quá đủ rồi, nói không chừng đằng sau còn mấy Mạc Phàm nữa. Bà xã nhà mình vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu như vậy thì còn bị rất nhiều người nhìn trúng nữa, sau này anh phải chú ý mới được.
Cao Du Giai nhìn sang Chu Chiếm, thấy bên cạnh hắn đã có thêm hai người phụ nữ, còn đang trò chuyện vui vẻ. Thật đúng là sắc tâm không thay đổi.
Lúc này mọi người đã đi theo Mạc Phàm vào cửa phòng bao, Ngô Đông Nghiên đi phía sau cùng Du Du, thấy Cao Du Giai cũng theo vào, thắc mắc hỏi:” Anh để một mình Chu Chiếm bên kia có sao không?”
” Không sao, nó không ở một mình, anh đi vào với em, đưa em về sớm một chút.” Anh không yên tâm để cô ở đây, huống chi còn mấy con mắt cứ nhìn cô chằm chằm.
” A… Nhưng đêm nay em không về. Du Du muốn em sang nhà cậu ấy ngủ, em cũng nói với ba mẹ rồi.” Lúc ăn cơm, Du Du nói muốn cô sang nhà mình ngủ một đêm, rất lâu rồi hai người không ngủ chung.
Không về? Vậy đêm nay có thể cướp người, trong lòng Cao Du Giai âm thầm tính toán.
Du Du bên cạnh mở miệng trước:” Đêm nay cậu không được cướp người, tớ với Nghiên Nghiên rất lâu rồi không ngủ chung.”
Ngủ chung? Người cô nên ngủ chung là anh mới đúng. Trong lòng Cao Du Giai kêu gào.
Ngô Đông Nghiên nghe Du Du nói thẳng như vậy, nghĩ đến lúc trước cô với Cao Du Giai… cũng ngủ chung, sắc mặt lập tức đỏ lên, giật giật tay áo của anh:” Nếu không anh về trước đi, đêm nay em về với Du Du.”
” Không được, anh vào với em, chờ kết thúc sẽ đưa hai người về.” Vợ của mình mình phải đưa về mới yên tâm.
Ngô Đông Nghiên chỉ có thể gật đầu, trước khi họp lớp anh nói muốn đưa cô đi đã bị cô cự tuyệt. Cao Du Giai đành phải nói chờ đến khi kết thúc sẽ đến đón cô, chỉ là không nghĩ đến sẽ gặp ở đây.
Trong phòng mọi thứ đã chuẩn bị xong, thức ăn đồ uống đặt trên bàn. Mạc Phàm còn gọi hai người phục vụ chờ ở cửa để phục vụ chu đáo.
Mọi người cũng từ không quen bắt đầu thả lỏng hơn, thiết bị âm thanh bên trong so với phòng KTV bình thường tốt hơn rất nhiều, tất cả mọi người đều cướp mic lên hát.
Cao Du Giai ngồi cũng Ngô Đông Nghiên, cầm cốc nước trái cây đưa cho cô.
Trước kia cùng học một khóa, năm nào thi Cao Du Giai cũng đứng nhất, nên rất nổi tiếng. Mặc dù mấy năm không gặp nhưng phần lớn mọi người đều nhận ra anh. Người thông mình nhìn là biết quan hệ giữa anh và Ngô Đông Nghiên rất thân mật, đúng là không nghĩ tới.
Buồn bực nhất có lẽ là Mạc Phàm. Lúc đầu anh mời khách, còn phô ra gia thế của mình, chính là muốn thể hiện trước mặt người mình thích. Nhưng cô vẫn giống như bình thường, gật đầu chào anh mà thôi, đây không phải điều anh mong muốn.
Nhìn cô và Cao Du Giai thân mật, rõ ràng là yêu đương. Vậy mà còn nói cô đang đi học không muốn yêu đương. Anh ngốc ngếch chờ khi tốt nghiệp. Còn chưa kịp ra tay thì cô và bạn trai cũ đã nối lại tình xưa. Mạc Phàm vừa đau lòng vừa phẫn nộ, cảm giác như mình bị lừa, trong lòng tràn đầy hương vị khó chịu.
Ban đầu Ngô Đông Nghiên hơi lúng túng. Dù sao trước đó cô còn lấy lý do đang đi học để từ chối Mạc Phàm. Lúc này cô còn chưa tốt nghiệp đã ở bên Cao Du Giai, ít nhiều có cảm giác chột dạ.
Nhưng cô cũng không nghĩ quá nhiều, dứt khoát thoải mái, dù sao mọi người đều đã biết, càng che dấu sẽ càng lộ ra.
Du Du đang hát. Cô ấy có một giọng hát tốt, rất êm tai. Ngô Đông Nghiên biết Du Du còn biết đánh dương cầm, nhảy múa cũng rất được.
Mọi người chơi hơi hưng phấn, trong phòng yên lặng nhất cũng chỉ có ba người: Ngô Đông Nghiên, Cao Du Giai và Mạc Phàm.
Ngô Đông Nghiên đã uống hai cốc nước trái cây, ngồi một lúc đã buồn vệ sinh, cô đỏ mặt giật giật tay áo Cao Du Giai.
Cao Du Giai ghé sát lỗ tai vào miệng cô, mới nghe thấy cô nói:” Em muốn đi vệ sinh…”
” Anh đi với em.” Cao Du Giai nói xong liền kéo cô đứng lên. Ngô Đông Nghiên mặc kệ anh nắm tay kéo đi, bởi vì nơi này cấu trúc phức tạp nên cô cũng không biết nhà vệ sinh ở đâu.
Mạc Phàm vừa nhìn thấy hai người cùng đi ra ngoài, nhấp nhổm một chút rồi cũng đứng lên, đi theo sau hai người.
Đến nhà vệ sinh, Cao Du Giai nói với lát nữa sẽ đợi cô ở cửa.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Cao Du Giai liền thấy Mạc Phàm, anh hơi sửng sốt:” Mạc thiếu gia ở đây làm thần giữ cửa sao?”
Mạc Phàm lạnh lùng nhìn anh, không nói chuyện.
Lúc Ngô Đông Nghiên đi ra nhìn thấy hia người không khỏi sững sờ.
Mạc Phàm đi đến trước mặt cô chất vấn:” Đông Nghiên,không phải cậu nói trong lúc học sẽ không yêu sao? Chúng ta còn chưa tốt nghiệp, nhưng cậu rõ ràng đang ở bên cậu ấy, vậy nên trước đó là lừa tôi sao?”
Ngữ khí của Mạc Phàm hơi lớn, Ngô Đông Nghiên không nói được gì. Cậu ta nói là sự thật. Lúc ấy lấy lí do này từ chối cậu ấy, hiện giờ lại cùng Cao Du Giai yêu đương, cô có cảm giác đem đá nện xuống chân mình.
Cao Du Giai ôm Ngô Đông Nghiên vào ngực, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm, ngữ khí lạnh lùng đến cực điểm:” Mạc thiếu, tôi với Đông Nghiên chuẩn bị đi thực tập ở bên nhau nên không tính là đang đi học. Mời cậu nói chuyện chú ý một chút. Đây là chuyện của bọn tôi, không cần người bên ngoài phán xét.”
Bà xã của mình không khiến người khác chất vấn.
Cao Du Giai nói xong không thèm để ý đến Mạc Phàm đã ngây ngốc, nắm tay Ngô Đông Nghiên đi vòng qua hắn.
Còn lại Mạc Phàm thừ người ra. Thì ra lúc thực tập không phải là đang đi học nữa, mình lại trễ một bước… Thật đáng bị người kia đánh bại.
Ngô Đông Nghiên một mực ngẩng đầu nhìn Cao Du Giai:” Chuyện đó…” Cô muốn nói như vậy không được tốt lắm.
” Khi chúng ta ở bên nhau có phải em đang chuẩn bị đi thực tập đúng không?”
Ngô Đông Nghiên gật đầu, khi đó đúng là cô đang chuẩn bị thực tập.
” Vậy nên không phải đang đi học. Em không cần cảm thấy áy náy vì nói dối.”
Một lần nữa Ngô Đông Nghiên lại gật đầu, trong lòng thả lỏng không ít, cười với anh.
Cao Du Giai bắt lấy cơ hội, cúi đầu hôn lên môi cô. Hai người nhiều ngày không gặp, hôn một chút không thể đủ.
Lúc đi ngang qua một phòng, Cao Du Giai nhìn thấy bên trong không có người, tay dùng sức một chút ôm Ngô Đông Nghiên vào. Sau khi đóng cửa lại liền đặt cô trong ngực, hôn cô đến bất tỉnh.
Rất lâu sau Cao Du Giai mới nắm tay Ngô Đông Nghiên sắc mặt đỏ bừng, bờ môi hơi sưng đi ra khỏi phòng đó.
Cao Du Giai không tiếp tục đưa cô về phòng lớp nữa mà dẫn đến nơi ban đầu anh ngồi với Chu Chiếm. Thấy một người phụ nữ đang ngồi trên đùi hắn, anh lườm:” Chu Chiếm, bà xã tôi đang ở đây, phiền cậu chú ý một chút.”
Chu Chiếm nhìn bộ dạng Ngô Đông Nghiên. Anh là cao thủ tình trường từ trước đến nay sao lại không biết chuyện gì xảy ra, cười hì hì nói:” Cậu ăn đậu hũ người ta lại còn dám giáo huấn tôi.”
Ngô Đông Nghiên bị người khác nhìn thấu, sắc mặt lập tức đỏ lên.
Cao Du Giai không để ý hai người phụ nữ ở đây, nói thẳng một câu:” Tôi với vợ mình làm gì thì cũng là chuyện đương nhiên, có thể giống cậu sao?”
Chu Chiếm nghẹn lời, hắn lười so đo cùng Cao Du Giai.
Du Du nhìn thấy Ngô Đông Nghiên đi ra cùng Cao Du Giai nên mãi đến khi kết thúc cô mới gọi điện cho Ngô Đông Nghiên.
Buổi họp lớp cứ như vậy mà kết thúc, Cao Du Giai đưa Ngô Đông Nghiên và Du Du về, sau đó mới lái xe đi.