Cá Mặn Vị Diện Phòng Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 12: Bảo hộ lao động.

Phương Trường làm thủ tục xuất viện xong xuôi, ra cổng lớn mua một giỏ hoa quả mang trở về viện.

Bởi lúc nộp viện phí, cậu mới phát hiện ra đây lại là cái bệnh viện nơi Tạ Phương nằm.

Hơn nữa, thời điểm Phương Trường cúp cuộc điện thoại với boss đại nhân thì vô tình đυ.ng phải đồng hồ đeo tay, khiến nó mở phòng livestream.

Mặc dù cậu mở phòng nhưng không vào nên chỉ có thể kiểm tra vật phẩm khen thưởng cùng với đạn mạc chứ không thể trò chuyện.

Nhìn vật phẩm khen thưởng livestream, Phương Trường tức khắc nhớ đến Tạ Phương.

Bởi vậy, cậu lấy "Dược liệu chữa trị sơ cấp." cùng giỏ hoa quả, theo trí nhớ tìm số phòng bệnh mẹ Tạ Phương đã từng nói.

Cô bé bệnh nặng nên được bệnh viện hỗ trợ cho phòng riêng.

Thời điểm Phương Trường vào phòng thì không thấy mẹ Tạ Phương đâu, chỉ có mình cô bé mặc đồng phục bệnh nhân yên tĩnh ngước nhìn phía bầu trời.

"Khụ..." Phương Trường hắng giọng, nhấc theo giỏ hoa quả đi đến bên giường bệnh, đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế.

Nghe thấy tiếng động lạ, cô bé giật mình. Tạ Phương không ngờ rằng lại có người ngoài đến đây.

Hai ngày nay, ngoại trừ bác sĩ, y tá và mẹ ra thì chẳng còn ai đến phòng bệnh của Tạ Phương cả. Những phòng bệnh cùng hành lang luôn đông đúc người tới thăm, ngược lại phòng cô thì như trong suốt, có lẽ ngoại trừ mẹ ra thì chẳng còn ai quan tâm đến sự sống chết của cô bé nữa.

Ngay cả mấy vị phụ huynh có con tham gia vào sự kiện ấy cũng chưa từng xuất hiện lấy một lần. Hơn nữa, vì mẹ Tạ Phương đâm đơn kiện, trường học cũng không đoái hoài gì, chẳng thèm giả bộ tử tế nữa, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không có.

Hai người thật sự là tứ cố vô thân.

Tạ Phương cảnh giác quay đầu, đôi mắt buồn bã nhìn thấy Phương Trường, ngay lập tức liền ánh lên những tia vui vẻ.

"Phương lão sư!" Từ lời mẹ kể, Tạ Phương mới biết được Phương Trường vô cùng bênh vực cùng giúp đỡ hai người nên đáy lòng càng thêm cảm tạ cùng kính trọng.

Bây giờ, thấy Phương Trường đến thăm, cô bé liền vô cùng cảm động.

"Ừm." Phương Trường cười cười, xoa xoa đầu cô bé.

Trải qua hung hiểm như vậy nhưng dáng vẻ của cô bé bây giờ lại không như Phương Trường tưởng tượng.

Tạ Phương không khóc không nháo, cũng không có dấu hiệu trầm cảm.

Tóc Tạ Phương mềm mại mượt mà, bị Phương Trường xoa đến rối cũng không rụng ra nửa sợi.

Tính cách cô bé cũng vậy, có thể hiền lành nhưng tuyệt không yếu đuối.

Con mắt bị thương vẫn phải che băng gạc, Phương Trường nhìn mà đau lòng: "Mắt con đỡ hơn chưa?".

"Đã không còn quá đau ạ." Tạ Phương nói "Có điều, mẹ con nói nếu muốn giải phẫu thì phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa."

Phương Trường mơ hồ đoán được nguyên nhân, có lẽ tiền mẹ Tạ Phương chưa chuẩn bị đủ nên chưa thể giải phẫu, quy định bệnh viện là cứng nhắc như vậy đấy.

Quy định này đặt ra để phòng những người đi cửa sau, nhưng với tình huống của Tạ Phương thì thật không công bằng.

Nếu chậm bao nhiêu ngày chưa giải phẫu thì hi vọng hồi phục liền bớt bấy nhiêu.

Nghĩ vậy, Phương Trường lấy "Dược liệu chữa trị sơ cấp." đưa cho Tạ Phương "Lão sư mới mua đồ uống, con nếm thử xem."

Tạ Phương lễ phép nhận lấy.

Chiếc bình có hai lớp, bên trong là thủy tinh, bọc ngoài là một lớp kim loại cho nên trông nó như một loại đồ uống cao cấp đắt tiền được bày bán ngoài thị trường vậy.

Tạ Phương "Con cảm ơn lão sư."

Phương Trường giúp cô bé mở, "Nếm thử xem mùi vị như thế nào?"

Tạ Phương có chút do dự, không lập tức uống ngay.

Phương Trường cũng biết giục một cô bé uống thứ nước không rõ lai lịch xác thực không quá thích hợp.

Thế nhưng Phương Trường không có nhiều thời gian, nhất định phải thừa dịp không có ai ở đây cho Tạ Phương uống.

Bằng không chẳng may Tạ Phương hiếu thuận, để dành cho mẹ thì bình thuốc này liền lãng phí.

Hơn nữa, nếu chiếc bình này mà lưu lại trong tay Tạ Phương thì sẽ trở thành vấn đề lớn, bởi một khi cô bé uống xong, tốc độ hồi phục sẽ vượt xa trình độ chữa trị của y học hiện tại.

Càng nhiều người chứng kiến sự tồn tại của nó, hắn càng khó giải thích.

Nhìn thấy ánh mắt quan tâm ân cần của Phương Trường, Tạ Phương không do dự nữa, từ từ uống.

Ban đầu chỉ nhấp một hớp nhỏ, nhưng thứ nước này vị ngọt khiến người ta yêu thích, bất tri bất giác, Tạ Phương đã uống cạn.

Kì lạ là ngay sau khi uống xong, đôi mắt bị thương của Tạ Phương có chút ngứa ngáy. Nhưng nó rất nhanh biến mất, thay vào đó là cảm giác đặc biệt thoải mái, vết thương như được xoa dịu vậy.

Phương Trường thừa dịp Tạ Phương đang thất thần, liền thu hồi cái bình lại.

Đúng lúc đó, bác sĩ cùng y tá tiến vào, họ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy bên trong có người thăm bệnh.

Đi theo sau là mẹ Tạ Phương, thấy Phương Trường liền vô cùng kinh hỉ "Phương lão sư, thầy làm sao đến?"

"Tôi tới thăm Tạ Phương một chút."

Bác sĩ thấy hai người quen nhau, không dò hỏi, trực tiếp nói với mẹ Tạ Phương "Ngày hôm nay tôi sẽ kiểm tra lại thương thế cho con bé, thay thuốc. Nhưng với trường hợp bệnh này thì cần nhanh chóng giải phẫu, chị hãy mau chóng góp tiền cho tốt. Chúng tôi cũng không giúp được gì, quy định của bệnh viện chính là như vậy, tất cả đều phải nộp tiền thì mới tiến hành được."

Mẹ Tạ Phương liên tục đáp ứng "Vâng, tôi sẽ cố."

Bác sĩ gật đầu, đi tới bên giường Tạ Phương tháo băng gạc, tay cầm thuốc định bôi cho cô bé.

Nhưng thấy rõ thương thế của Tạ Phương liền sững sờ.

Nửa ngày sau bác sĩ mới đứng dậy, bỏ tuýp thuốc xuống hỏi y tá " Trước buổi tối hôm đó, là ai đã khám cho cô bé giường số 223 này??"

Y tá lật lại ghi chép trong tay " Hình như là một bác sĩ bên khoa nhãn...."

Bác sĩ trầm ngâm suy tư."Hôm đó có hiện tượng xuất huyết không ?"

Y tá rút quyển bệnh án, lật một chút, đưa cho bác sĩ. "Ghi chép đầu tiên có ghi xuất huyết."

Bác sĩ xem xong, thả quyển bệnh án xuống "Tôi sẽ cho cô bé này kiểm tra mắt lại một lần nữa. Có thể thời điểm nhập viện xuất huyết, nên ảnh hưởng đến phán đoán, tạo thành chẩn đoán sai."

Mẹ Tạ Phương sợ đến tái mặt đi ."Chẩn đoán sai? Là nghiêm trọng hơn ạ?"

Bác sĩ liền vội vàng lắc đầu "Không phải, cô hiểu lầm rồi. Không phải nghiêm trọng hơn, ngược lại có khả năng bệnh tình rất nhẹ, không có nghiêm trọng như trên bệnh án. Bất quá rốt cuộc có đúng như vậy hay không, còn cần phải kiểm tra kĩ mới kết luận được."

Giải thích cho mẹ Tạ Phương xong, bác sĩ quay người, trở lại kiểm tra sơ lược một lần, lấy tay ấn ấn viền mắt "Như vậy cháu có đau không?"

"Đau, nhưng chỉ hơi hơi thôi."

"Tốt lắm, bác buông tay, cháu mở mắt ra nhìn thử xem, rồi cảm nhận xem như thế nào." Bác sĩ buông tay, lùi về sau một bước.

Tạ Phương khẽ hé mở mắt, liền có chút mừng rỡ "Cháu có thể nhìn thấy, nhưng rất mờ."

Bác sĩ gật đầu "Khả năng chỉ là thương tổn nhẹ, bây giờ bác đi chuẩn bị một chút, tí nữa cháu theo chị y tá này đến nhé, có được không?"

Tạ Phương cao hứng gật đầu "Vâng ạ."

Bác sĩ cùng y tá vội vội vàng vàng đến, bây giờ liền vội vội vàng vàng đi.

Mẹ Tạ Phương đột nhiên nghe được tin tức tốt như vậy, có thể nói là mừng đến phát khóc, quên luôn Phương Trường, chạy đến ôm con gái "Phương Phương à, con không phải mới kêu đau sao? Hiện tại như thế nào rồi?"

"Không đau nữa ạ." Nhưng thực sự là lúc trước vẫn rất đau mà.

Mỗi một lần đổi thuốc lại càng thêm đau.

Nhưng cho đến khi uống thứ nước kia——

Cô bé đột nhiên nghĩ ra gì đó, ánh mắt khó tin nhìn về phía Phương Trường.

Phương Trường thấy cô bé nhìn sang, lặng lẽ đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu "Suỵt." , lại nháy mắt một cái, ám chỉ đây là bí mật giữa hai người.

Trong mắt Tạ Phương, cái nháy mắt ấy chứa đựng dương quang vô hạn, khiến cả phòng bệnh bừng sáng. Phương Trường như một anh hùng chân chính trong phim hoạt hình vậy, xuất hiện cùng *BGM hoành tráng ra trận, đánh bại hết đám người bại hoại, sau đó liền âm thầm rời đi mà không màng công danh lợi lộc.

*BGM( background music): nhạc nền.

Cô bé cười híp mắt, gật đầu một cái.

Bây giờ trẻ con cũng khác xưa rồi, tuy chỉ là học sinh tiểu học nhưng hiểu biết về những thứ chữa bệnh đơn giản chúng cũng rõ, không thể coi thường. Nhưng dù gì cũng còn bé, đang ở lứa tuổi được bảo bọc, chưa trải qua những việc gì quá sóng to gió lớn, nên cũng chỉ coi đó là kì tích.

Tỷ như hiện tại Tạ Phương rõ ràng đoán được bệnh tình của mình thay đổi là có liên quan đến thứ nước kia, nhưng thấy động tác của Phương Trường, cô bé quyết định cả đời sẽ chôn bí mật này xuống đáy lòng.

Bởi vì kì tích này là món quà mà anh hùng tặng cho cô bé.