Ban đêm ở bờ sông gió lớn, nhiệt độ giảm xuống nên có lạnh thì cũng là hợp lý. Yêu cầu của Tiêu Trọng Chi cũng không phải quá mức. Nếu như Trầm Tố Nhi cố ý ở trên thuyền qua đêm, như vậy một đám người cũng khẳng định sẽ phải đi theo, ít nhất là Sơ Tuyết cũng đi theo. Chẳng lẽ cả chừng ấy người đều bởi vì quyết định của nàng mà tất cả đều ngủ đêm trên thuyền? Trầm Tố Nhi suy nghĩ một lát, lại nhìn thoáng qua Sơ Tuyết rồi gật đầu đồng ý. Cùng với Tiêu Trọng Chi đến một đại viện. Đơn giản ở một buổi tối. Hôm sau, trên trời vẫn thấy tuyết bay. Giữa trưa, tuyết ngừng, lại lộ ra những tia nắng mặt trời.
Hai người vui vẻ đứng ở đầu thuyền mà không muốn vào khoang, cùng nhặt những vốc tuyết trên boong thuyền ném nhau làm trận chiến tuyết, hi hi ha ha giống như hai đứa trẻ lớn đầu chơi đùa ầm ĩ, ngay cả Tiêu Trọng Chi ở một bên nhìn mà đều bất đắc dĩ lắc đầu. Bỏ qua một bên hai thân phận hiển hách thì đích xác đây chỉ là hai đứa trẻ hơn mười tuổi.
Liếc mắt nhìn lại, ở phía sau vẫn có một con thuyền đi theo. Tuy rằng là trên đường thì cũng còn có một vài con thuyền khác lui tới, nhưng riêng chiếc thuyền kia trước sau vẫn ở phía sau, không nhanh không chậm.
Đảo mắt lại qua ba ngày, hai người Sơ Tuyết và Trầm Tố Nhi nhìn thì vẫn chưa có gì khác thường. Đại khái bọn họ là hai người biết cách hưởng thụ nhất trên đường. Ngày thứ tư, dòng sông bắt đầu dần dần rộng hơn. Đây là lần đầu tiên bọn họ qua đêm ở trên thuyền. Khi trời sáng lên thì thuyền lại xuất phát.
Thuyền thong dong, đi chầm chậm giữa hai quả núi.
Dần dần, bầu trời đã sáng hơn, tuyết đã ngừng rơi.
Theo Tiêu Trọng Chi nói, mấy ngày sắp tới sẽ trời quang mây tạnh, còn nói sẽ có mặt trời.
Khi tia nắng ban mai mới xuất hiện. Trầm Tố Nhi liền kéo Sơ Tuyết cùng nhau phục ở mũi tàu chờ đón ánh mặt trời. Rùng mình, lại còn nói gì đó đến tắm nắng thì sát trùng, hữu ích khỏe mạnh gì gì đó. Kết quả Sơ Tuyết hỏi cái gì gọi là vi khuẩn? A… Nữ nhân nào đó khá quẫn ngượng ngùng giải thích: “Tiểu Tam, ngươi ăn một loại nấm được gọi là vi khuẩn.”
Sơ Tuyết cái hiểu cái không, nhưng vì tin tưởng nàng thì chân thành cười một tiếng. Vì vậy nên có người áy náy! Như vậy là không tôn trọng sự thật khách quan, bóp méo chân tướng, lừa gạt thiếu niên hiền lành, sau khi chết liệu có phải xuống địa ngục không? Ô ô…
Nhưng sự áy náy ngắn ngủi ấy trong buổi sáng mùa xuân tươi đẹp, ngay vào lúc những tia nắng mặt trời đầu tiên xuất hiện thì liền tiêu tan không còn dấu vết.
Những tia nắng êm dịu chiếu lên người thực ấm áp, rất thoải mái. Kéo theo tâm tình cũng như đã qua lễ rửa tội vậy khiến cho sự u ám trong lòng cũng nhanh chóng bị loại trừ.
Trên núi cao hai bên bờ sông , tuyết đọng đêm qua đã tan chảy, màu xanh của lá đã kết thành tán, không hề thấy cảnh hiu quạnh mùa đông nữa. Sương mù dày đặc bao phủ, được ánh mặt trời êm dịu xuyên qua chiếu sáng loá mắt. Giống như một bức họa tự nhiên đẹp nhất bị bỏ quên, như một bài thơ say đắm lòng người nhất.
Sơ Tuyết nhìn ngây người!
Mà nữ nhân nào đó nhìn vài lần rồi quay sang Sơ Tuyết lại cũng ngây người!
Không thể không nói, lúc này Sơ Tuyết mà đem so với cảnh tượng kỳ diệu của núi cao kia thì còn khiến người khác thỏa thích ngắm nhìn hơn nhiều.
Giang sơn như họa làm sao mà địch lại nổi thiếu niên tuấn tú? Ách… Nữ nhân nào đó cắn được đầu lưỡi, cũng là bản tính con người thôi!
“Tố Nhi thử nói xem, thuyền chúng ta không biết phải đi đâu, không có chỗ nào chuẩn xác…” Sơ Tuyết khẽ khàng thốt lên.
“He he he, nhưng chúng ta có mục đích.”
“Hi hi hi” Thiếu niên thuần khiết lại cũng theo cười rộ lên nữ tặc nào đó.
Thực choáng! Một nụ cười này của soái ca nào thật sự là làm tổn hại phong cảnh! Nữ nhân nào đó bị lâm vào trong sự hối hận . . .
“Hai vị, có muốn xem câu cá không?” Lúc này, Tiêu Trọng Chi cũng từ trong khoang thuyền đi ra, có một thuyền viên trên dưới hai mươi tuổi chuẩn bị cần câu, mồi câu cùng phao câu.
Sơ Tuyết tỏ ra cực kỳ hứng thú. Nữ nhân nào đó thì nói chung có hứng thú, nhưng lại không tính là hoàn toàn không có mục đích.
“Tiêu đại ca, trời lạnh như thế mà câu cá thì thật sự có thể chứ?” Sơ Tuyết trường kỳ ở trong thâm cung nên đối với chuyện câu cá thì chỉ có nghe thấy, làm sao mà có cơ hội tiếp xúc?
“Khi tiết trời ấm lại, ánh nắng chan hòa thì có thể sẽ có niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn đó.” Tiêu Trọng Chi cởi mở cười một tiếng, một tiếng cười này tựa như khẳng định sẽ có niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn vậy.
Sơ Tuyết sùng bái nhìn Tiêu Trọng Chi đang cầm cần câu thả vào trong sông.
Mà Trầm Tố Nhi ở bên cạnh ngả người nằm trên boong thuyền không muốn cựa quậy. Đường cong thân thể tinh tế kia, đôi mắt xinh đẹp tùy tiện như có như không đảo qua bóng dáng của hai người, quả là cám dỗ biết bao. Chỉ là… Nữ nhân nào đó nằm như vậy nhưng trong tiềm thức đều không có ý nghĩ dụ dỗ.
Tiêu Trọng Chi liếc mắt thấy sự vui vẻ càng gia tăng thì cũng thầm thấy hơi hơi kinh ngạc.
Sơ Tuyết chăm chú nhìn cái phao nổi trên mặt nước, trên gương mặt tuấn tú tỏa ra ánh khác khác thường mà hỏi: “Thật sự sẽ có bất ngờ sao?”
“Ừ, cứ nhìn một hồi chẳng phải sẽ biết ngay thôi.” Tiêu Trọng Chi úp mở khoe tài.
“Ánh nắng tràn trề đích thực thích hợp cho cá nổi lên mặt nước kiếm ăn. Tiểu Tam, gắng câu nhiều hơn rồi lát nữa ta làm món cá nướng cho chú.” Trầm Tố Nhi nói lãnh đạm rồi lại nằm xuống, nhìn bầu trời xanh thẳm đến xuất thần.
Cho dù mấy ngàn mấy vạn năm trôi qua thì trời vẫn là một bầu trời này, còn người thì không ngừng thay đổi. Sống sống chết chết, sinh ra mất đi. Một người biến mất thì lại có một người mới tới. Chỉ có non xanh nước biếc vẫn ở đó. Hôm nay mọi người cùng nhau ở đây ngắm phong cảnh, ngày mai sẽ còn ai?
Nhìn Sơ Tuyết được Tiêu Trọng Chi hướng dẫn học câu cá, trên gương mặt tuấn tú kia tràn đầy vẻ rạng rỡ mà nàng rất ít thấy. Đó là vẻ mặt mà một người chỉ có được khi cảm thấy chuyện hứng thú.
Thân ở chỗ này, người khác nhìn tưởng vui sướиɠ thoải mái mà trong lòng có hơi do dự.Thực sự mang theo Sơ Tuyết rời xa chốn phồn hoa? Có vẻ cũng không phải kế hoạch lâu dài gì. Hắn đường đường là Vương gia, làm sao có thể đi cùng nàng suốt đời được? Sớm muộn có một ngày, hắn cũng sẽ có cuộc sống riêng của mình, trở lại Kinh thành thuộc về hắn, về với cuộc sống tôn quý của hắn. Đến lúc đó, mỗi người có cuộc sống riêng, mà nàng… hình như thế nào cũng sẽ đi một mình thôi. Nhưng mà tạm thời chơi đùa một thời gian ngắn với hắn cũng không có gì đáng ngại.
Tuổi thanh xuân cũng nên phóng khoáng một lần.
Đây có thể là điều tốt nhất của việc xuyên qua, không cần làm thẩm mỹ cũng trở lại tuổi trẻ được.
“Ha ha ha” Nàng tự giễu cười một tiếng.
Tiêu Trọng Chi không biết từ khi nào đã ngồi ở bên cạnh Trầm Tố Nhi. Khẽ cười nói: “Ngươi rất biết hưởng thụ.” Không nói tên, cũng không nêu họ, nhưng Trầm Tố Nhi cũng nghe được rõ ràng lời này là nói với chính mình.
“Đây không phải hưởng thụ, mà là lười biếng . . .” Hừ, rốt cuộc là hưởng thụ, hay là lười biếng? So sánh một lần giữa hai cách nói này, hẳn là nàng tình nguyện để người khác nói lại cho mình rằng không phải là hưởng thụ. Làm người thì cũng nên khiêm tốn một chút.
Nghe thấy vậy, Tiêu Trọng Chi lặng lẽ cười thầm. Không có một nữ nhân nào ở trước mặt hắn thừa nhận chính mình lười biếng, cũng không có một nữ nhân nào ở trước mặt người khác mà lại tùy tiện giống như nàng, không hề gò bó. Chỉ có ánh mắt ngẫu nhiên kia tiết lộ ra nỗi tang thương ẩn náu dưới bề ngoài thuần khiết kia. Hắn tự nhận là quen biết không ít người, nhưng có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân đặc biệt lại phức tạp như nàng.Có lúc hắn cũng hoài nghi… nàng thực sự mười lăm tuổi sao? Cùng một dạng nghi hoặc như Mộ Dung Cảnh.
Trầm Tố Nhi hỏi: “Trọng soái ca, tiếp theo thì thuyền sẽ dừng ở chỗ nào?”
“Sau buổi trưa thì chúng ta sẽ tới Hàm Thành. Muốn chơi vài ngày ở đó không?” Hoàn toàn là một kiểu hỏi. Có lúc, Tiêu Trọng Chi cũng cảm giác buồn cười, cho đến nay cứ luôn đi trên đường năm sáu ngày, nhưng vẫn không biết mục đích là ở nơi nào. Mặc dù chủ nhân hình như có hai người, kỳ thật cũng chỉ có một người mà thôi.
“Cứ chơi đùa chứ?”
“Hàm Thành rất lớn, so với Kinh thành chỉ bé hơn một ít, nhưng cũng không kém là bao.”
“Vậy thì cứ ở mấy ngày để ta ngắm nhìn đã.” Hiện tại nàng có một điều cứ nhắc đến là không sao có hứng thú nổi. Nghĩ tới đó nên nàng thử hỏi: “Tiền… mấy ngày nay đều do ai bỏ ra?” Có chuyện nàng cũng không quên là tất cả chi tiêu cũng không do nàng chi ra.
Bây giờ nhìn lại, cuộc sống tạm bợ của nàng mấy ngày qua rất dễ chịu, ăn ngon ngủ tốt, đi du ngoạn sơn thủy mà lại do người khác tài trợ. Vậy thì có còn giống như người bỏ trốn? Một điểm cũng không hề giống!
Tiêu Trọng Chi khẽ cười không nói gì.
“Có phải do ngươi hay không?”
“Xem như vậy đi…” Câu trả lời vô cùng kín đáo.
“Hoàng thượng có cần xài tiền hay không?”
“Ách… ” Không trả lời, xem như chấp nhận.
Nàng cười! Chỉ là đáy mắt có hơi lành lạnh. MMD? Hiện tại thì coi là gì đây? Hoàng Hậu chạy ra khỏi cung, Hoàng thượng đã che dấu thì chớ lại còn muốn giúp đỡ? Không thể nói dưới đáy lòng có cảm giác quái dị! Ngay từ đầu không có gì, càng nghĩ thì trong lòng càng là một cảm giác không thể nói đến, hơi một tý là nghĩ tới Mộ Dung Cảnh! Không nghĩ ra, cũng không muốn. Nàng yếu ớt thở than, mềm yếu thì ăn thịt người, nương tay lại bắt người, ngay cả muốn mắng người ta cũng đều không mắng nổi. Không được!
“Gia của ta, có thật không nghĩ sẽ phải đi đâu?” Tiêu Trọng Chi trêu ghẹo hỏi một câu. Trước mắt nàng đích xác giống như Gia của bọn họ, coi nàng là trời.
“Ta muốn đi Áo đại lợi á ( nước Áo)! Thuyền này có thể đi tới sao? Ha ha ha” Nói dứt lời thì nàng cười to! Chỉ sợ hắn ngay cả tên cũng chưa từng nghe nói qua.
Trước mắt, Trầm Tố Nhi không có tâm tình nói đi đâu, muốn đi nơi nào. Mà cho dù đi đâu thì kỳ thật so với hoàng cung cũng không khác, chỉ là thay một người giám thị khác thôi. Chỉ cần một ngày còn hai nam nhân giám thị thì là một ngày nàng cũng không cách nào sống thật tốt cuộc sống của riêng mình. Trước mắt nàng cùng Sơ Tuyết chuẩn bị làm gì đây? Mục đích rất đơn giản, chính là bỏ rơi Tiêu Trọng Chi và một đám theo đuôi phía sau kia. Nhưng mà nghĩ gì thì nghĩ, làm cho được thì cũng rất không dễ dàng.
“Tiểu Tố Nhi, cười gì vậy? Sao vui vẻ vậy?” Sơ Tuyết quay đầu ôn nói hỏi.
Trầm Tố Nhi uể oải ngồi dậy chống một tay rồi co một đầu gối. Tư thế ngồi nhàn nhã, mỹ nhân yêu kiều mệt mỏi, bộ dạng thướt tha nói không nên lời Bởi vì tất cả người trên thuyền đều là do hoàng đế thu xếp, như vậy nàng cũng không cần phải giả bộ gì cả, muốn sống thế nào liền sống thế ấy. Mắt phượng liếc qua Sơ Tuyết rồi lại chuyển sang mặt nước “Cá cắn câu kìa, Tiểu Tam.”
Sơ Tuyết lập tức từ trong kinh ngạc quay đầu nhìn thấy phao bị chìm thì lập tức kéo! Wow! Quả nhiên được một con cá! Chỉ là… to bằng ngón cái thì để làm chi . . .
Gương mặt tuấn tú của Sơ Tuyết lập tức từ hy vọng chuyển thành thất vọng, còn Trầm Tố Nhi cười đến vất vả chống người thì lại nằm xuống. Chẳng còn cách nào khác, cá quá nhỏ nên cũng không thể ăn. Sơ Tuyết không đành lòng sát hại con cá như thế nên lại thả xuống sông. Tiêu Trọng Chi cũng bất đắc dĩ.
Thời gian trôi qua cũng khá vui vẻ.
Như lời Tiêu Trọng Chi nói, sau buổi trưa thì thuyền đến Hàm Thành. Nhà đò phái người đi đặt mua thêm đồ dùng cùng đồ ăn hằng ngày.
Trầm Tố Nhi thay đổi một bộ nam trang, Sơ Tuyết cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ. Hai người cùng đi vào thành. Bọn họ không cho Tiêu Trọng Chi đi theo. Tiêu Trọng Chi cười trừ, cũng không có kiên quyết nói muốn đi theo.
Thoải mái vào thành.
Nhìn qua thì cũng là nơi tương đối phồn vinh. Ở trên đường kẻ tới người lui rộn ràng nhốn nháo, xe ngựa, cỗ kiệu ra ra vào vào vô cùng náo nhiệt. So với bất cứ chỗ nào bọn họ đã qua dọc đường đều náo nhiệt hơn. Khi thấy như thế thì hứng thú cũng tăng lên một ít.
“Gia, chúng ta hiện tại muốn đi đâu đây?” Sơ Tuyết thực sự đã nghiện gọi, mấy ngày nay cứ đυ.ng tới nàng, mà nàng lại đang mặc nam trang nên hắn vài phần mang theo ý đùa vui nên xưng hô đều gọi là Gia.
“Chà, không nghe nói tới một câu sao? Một thành thị có phồn vinh hay không thì trước hết cứ xem một kỹ viện có làm ăn thịnh vượng hay không . . .”
“Hả! Đừng nói cho ta, không cho Tiêu Trọng Chi đi theo chính là muốn vào kỹ viện?”
“Cái này. . . Để vị Gia kia nhà ngươi mà biết thì không tốt lắm đâu.” Đúng là chỉ hoàng đế.
“Hi!” Sơ Tuyết nhẹ nhàng tới gần Trầm Tố Nhi, hai người sóng vai cùng đi rồi nhỏ giọng bảo: “Nhầm rồi, chúng ta vẫn còn bị giám thị . . .”
“Uh… Chúng ta đừng để ý bọn họ, tiếp tục trò chơi của chúng ta.”
“Được!”
………
Hai người muốn tới chỗ trăng hoa nhưng lại không quen thuộc nên tự nhiên phải tìm người mà hỏi. Vì vậy, nữ nhân nào đó tùy ý giữ một người đi đường giáp mà hỏi: “Vị đại ca này, xin hỏi thanh lâu lớn nhất trong thành thì ở nơi nào? Người đứng đầu bảng xinh đẹp nhất tên là gì? Nữ nhân lẳиɠ ɭơ nhất là ai?”
“Hả?” Sơ Tuyết hối hận kêu một tràng, như thế nào lại có người đường đường chính chính mà hỏi đường giống như nàng không? Chẳng lẽ đầu tiên là để cho người ta biết mình là “Khách làng chơi” ? Hơn nữa, thời gian vẫn còn quá sớm nên thanh lâu hẳn là còn chưa mở cửa.
Kết quả… Trầm Tố Nhi bị người ta xem thường! Nhanh chóng trở thành quái vật đến mức để cho người ta nhìn vài lần, nhưng một câu hỏi cũng không có lời đáp.
Nàng trừng mắt nhìn: “Tiểu Tam, tại sao những người này như vậy?”
Sơ Tuyết nhịn cười, mấp máy môi, nghẹn họng!
“Muốn cười thì cười cho hết đi, chàng trai!” Trầm Tố Nhi thực sự cảm giác rất oan uổng, một tay khoát lên vai Sơ Tuyết mà đắc ý khoe khoang: “Giống như ta đây là khách làng chơi đường đường chính chính thì thế gian có được mấy người, ngươi phải chịu khó học hỏi.”
“Ôi ôi… “
“Tiểu Tam, làm sao hôm nay lại cứ luôn mồm ôi ôi với hả hả vậy?” Cái nhìn đã có vẻ thuần khiết hơn.
“Ha ha ha” Cuối cùng, trả lời nàng chỉ có một tràng cười lớn.
Hai người tới một phường đánh cờ, các bàn cờ bày đầy bên ngoài, nhìn đã thấy làm ăn vô cùng thịnh vượng. Những chỗ để cho người ta tiêu khiển không nghĩ tới làm ăn rất tốt, từ đó là có thể thấy được mức sống ở đây cũng không tệ.
Kết quả là người nào đó quyết định: “Tiểu Tam, chúng ta ở lại chỗ này một thời gian nữa.”
“Sao vậy?” Nghi hoặc nhìn về phía nàng.
Nàng lại nhìn Sơ Tuyết, tuyệt không có dụng ý khác mà trừng mắt nhìn hắn. Sơ Tuyết lập tức hiểu. Bèn cười mỉm “Hay! Hôm nay trước hết tìm một cái khách điếm để ở.”
“Thông minh.”
Hai người đi không được bao lâu đã thấy mấy nhà trọ. Đám tiểu nhị mời chào khách đứng chật trên đường phố kiếm khách. Bọn họ vừa mới đi qua đã lập tức vội mời chào. Hai người chọn một khách điếm có bảng hiệu lớn nhất, trang hoàng xa hoa nhất.
Người có tiền bước vào đặc biệt khiến cho kẻ bên cạnh chú ý, nhất là hai thiếu niên tuấn tú càng làm người khác chú ý. Còn có một điều khiến người khác lưu ý là hai thiếu niên tuấn tú với quần áo đẹp đẽ quý giá như vậy mà làm sao lại không mang theo một người hầu? Nhất là trong đó có một người son phấn tô hơi dày, chẳng lẽ chính là tiểu quan ra ngoài kiếm ăn? Nghĩ đến đó là tiểu quan khiến cho không ít nam nhân ngồi trên ghế tâm tình ngứa ngáy khó chịu… Nếu như thực sự là vậy, thì hai vị trước mắt đích thật là cực phẩm chốn nhân gian. Ánh mắt một vài kẻ lòng dạ khó lường tự nhiên không ngừng chiếu lên trên người bọn họ.
Hai người căn bản không buồn để ý. Dù sao bọn họ có lưu tâm hay không đều là như nhau, đến một người chết một người, đến một đôi chết một đôi. Người ngầm đi theo không phải ngồi không.
“Tiểu nhị ca, Gia hỏi ngươi một câu. Hôm nay Gia vừa đến Hàm Thành, giờ hỏi qua một chút. Thanh lâu lớn nhất Hàm Thành là nhà nào, nữ nhân xinh đẹp nhất là ai, người lẳиɠ ɭơ nhất lại là vị nào đây?” Nữ nhân nào đó ngồi trong một căn phòng trang nhã liền lặp lại tinh thần AQ để nêu ra vấn đề vừa rồi ở trên đường .
Tiểu nhị khách điếm vừa nghe liền a dua theo mà pha trò “Gia, thanh lâu lớn nhất là Vân Tiên Lâu, nơi đó thật sự là chốn tụ tập mỹ nhân từ các nơi, mọi người đều xinh đẹp như hoa, hăng hái trên giường . . .”
“Tiểu nhị, chẳng lẽ ngươi biết hết các nàng đó sao?” Đột nhiên có một nam nhân thô bỉ chen vào một câu, tiếp theo thì cười vang.
Tiểu nhị khách điếm mặt không đổi sắc, vẫn cười ha hả trêu ghẹo “Ôi, các vị đại gia, nếu như tiểu nhân có loại diễm phúc đó thì cả đời này cũng không có gì oán. Nghe nói, nghe nói….”
Tiếp theo, lại cười nói với Trầm Tố Nhi: “Hai vị thiếu gia, nữ nhân đẹp nhất trong thành phải kể tới con gái của Huyện thái gia, vừa mới mười tám, trổ mã cực đẹp. Đẹp đến không có gì để hình dung nổi.” Vẻ mặt say mê. Nói đến con gái nhỏ của Huyện thái gia thì thật sự không có người nào dám lên tiếng trêu ghẹo.
“Tiểu thiếu gia, nữ nhân lẳиɠ ɭơ nhất trong thành liền ở chỗ này của lão bản nương! Ha ha, có phải ngài mộ danh mà đến hay không? Được xếp hàng để gặp, nghe nói có thể bò lên trên giường nàng hay không thì còn phải xem tâm tình. Hắc hắc.” Kẻ lên tiếng lại là nam nhân vừa rồi, ánh mắt kẻ trộm gian tà vẫn thường xuyên lướt qua trên người Tố Nhi.
Nhìn một lần liền nhận ra là kẻ khốn da^ʍ côn, ánh mắt kia làm sao mà nhìn như thế nào cũng đều khiến cho người khác không thoải mái. Trầm Tố Nhi hỏi hơi khác mọi người nghĩ, nhưng câu hỏi này đã cắt đứt ý nghĩ của không ít người. Đây không hề nghi ngờ là không phải kẻ hầu ở thanh lâu, mà là đại gia lắm tiền. Trông giống như đại gia có tiền mà dám đường đường chính chính không mang theo hộ vệ như vậy thì nếu không phải người có võ nghệ hẳn chính là trẻ trốn nhà. Cho dù như thế nào, hai người vẫn bị kẻ tâm tư bất chính theo dõi…
“Gì đây! Tử Quỷ, lại đang nói bậy gì về lão nương hử?” Đúng lúc này nữ nhân trẻ tuổi tô son điểm phấn từ bên trong đi ra. Nàng đại khái hơn hai mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt nên nhìn thì xác thực có vài phần quyến rũ. Bàn tay xinh xắn hồng hào cầm một cái khăn khẽ phe phẩy, eo thon uốn éo như rắn, mông vểnh đánh sang hai bên. Quả thật là nhìn từ xa thì vô cùng lẳиɠ ɭơ. Nhìn một cái thì hẳn là nữ nhân tám phần cho nam nhân mũ xanh.
“Phượng mỹ nhân, hôm nay ai là người đủ điều kiện để lên đây?” Có một nam nhân trung niên vung tay heo vỗ trộm một cái trên mông nàng.
Lập tức khiến cho nữ nhân nhõng nhẽo xí một tiếng rồi cười mắng: “Xéo! Chiếm tiện nghi của lão nương dù sao cũng không phải là ngươi.”
Trầm Tố Nhi hứng thú nhìn, ý cười trong mắt càng không ngừng gia tăng. Trong thời cổ đại, nàng luôn bội phục loại nữ nhân trước mắt. Kinh doanh một khách điếm lớn như vậy thì tự nhiên có vài phần thủ đoạn. Lẳиɠ ɭơ cũng là một loại thủ đoạn. Nếu quả thật là lẳиɠ ɭơ đến tận xương tủy thì đó cũng là một cuộc sống cá nhân nên không phải tội lỗi gì, nàng cũng không khinh thường. . . Có điều, làm cho nàng thổ huyết mà sinh ra không hài lòng là nữ nhân này lại không thèm nhìn đến mình, như thế nào mà chỉ nhìn Sơ Tuyết!
Lão bản nương lẳиɠ ɭơ nháy mắt với tiểu nhị của điếm “Hai vị này để ta tự mình hầu hạ.” Ánh mắt của nàng lại lướt qua trên người của cả hai, ngoài ra còn sáng lên khi ngắm nghía Sơ Tuyết.
“Tiểu công tử, trên đời làm sao lại có người tuấn tú như ngươi vậy?” Gió thơm cuốn tới, một bàn tay ma quỷ mềm mại đã tập kích đến mặt Sơ Tuyết. Sơ Tuyết sững sờ không kịp phản ứng thì nữ nhân nào đó đã phản ứng, một đôi đũa tức thì chặn lại.
“Mỹ nhân, không được động đến hắn!” Ánh mắt không buồn nhếch lên.
Nữ nhân ngẩn ra liền lập tức cười đến rung người mà hỏi: “Tiểu cô nương ghen tị?” Lời này vừa thốt ra, khắp tứ phía đều suỵt suỵt, toàn bộ nhìn lại Trầm Tố Nhi.
“Khó trách khó trách… Khó trách trên đời làm sao lại có thiếu niên xinh đẹp như vậy… ” Thanh âm trêu chọc vang lên, nữ nhân này vừa rồi còn hỏi đường tới thanh lâu nữa chứ
“Thì ra là nữ… ” Có tiếng thất vọng…
“Nữ nhân?” Hưng phấn…
“. . .”
Trầm Tố Nhi cực kỳ quẫn, không nghĩ tới vừa bắt đầu đã để lộ, cải trang kém như vậy sao? Nhưng mà nàng là ai đây? Sẽ quẫn lâu sao? Thanh minh là tự thú.
Đột nhiên, nàng cười một cách hảo sảng, cười đến không biết diễn tả ra sao: “Mỹ nhân, ta ghen tị sao. Người xinh đẹp như ngươi làm sao lại không hầu hạ bản Gia trước? Ngoài ra, bản Gia ghét nhất chuyện ngươi vừa bắt đầu đã nói như vậy?” Dần dần, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn không ngừng sa sầm lại. Thập phần uy nghiêm!
“Gia!” Sơ Tuyết xấu hổ bảo một tiếng “Nàng ta vi phạm lần đầu, coi như cho qua đi.”
“Gia ghét nhất bị người ta nói là nữ nhân… ” Đột nhiên, phượng mục xinh đẹp tối sầm, có đem so sánh với ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Cảnh thì chẳng kém là bao.
Lời này vừa thốt ra thì lại là một trận ồ lên! Thật sự là nam?
Lão bản nương kinh ngạc một hồi lâu, phút chốc lấy lại tinh thần bèn lập tức liên tục cười duyên, “Ôi, thật xin lỗi nữa rồi, thật sự là có mắt như mù. Xin Gia, đại nhân như ngài thì đại lượng đừng so đo với ta. Muốn ăn gì? Cứ tùy tiện… “
Bầu không khí có vẻ căng thẳng, lão bản nương cố gắng lấy lòng cũng không thể làm sắc mặt Trầm Tố Nhi hòa hoãn lại. Thật sự là có mắt không tròng, nói thực lung tung.
Ánh mắt của lão bản nương quét về phía quần áo của Sơ Tuyết, hắn cũng mặc loại quần áo như vậy mà còn phải gọi vị trước mắt trông như nữ nhân này là Gia? Như vậy… người này khẳng định không thể cùng thứ bậc. Nhưng như vậy không phải là dùng quá ít người hầu hay sao.
Nữ nhân mở khách điếm đã lăn lộn nhiều năm như vậy thì hẳn phải là đủ tài vuốt ve vỗ về. “Hôm nay Phượng Trúc chúng ta mời hai người được chứ? Cứ tùy tiện uống.”
“Hừ! Muốn để Gia tan cơn giận cũng không phải là không thể được.” Đôi mắt lãnh đạm của Trầm Tố Nhi quét về phía lão bản nương rồi bỗng nhiên mang theo vài phần cười gằn “Bước lại đây.”
“Gì cơ?”
“Múa một điệu, phải quyến rũ, thú vị.” Trầm Tố Nhi vừa nói ra lời này lập tức gây nên một bầu không khí tràn ngập hứng khởi. Tất cả ủng hộ đều ồ lên, đám đại sắc lang chờ mong hau háu nhìn.
“Ôi chao, lão nương không phải thường xuyên phải múa cho các ngươi nhìn sao? Làm gì mà phải sốt ruột như vậy.” Lão bản nương vừa nghe yêu cầu này thì vẻ quyến rũ trong mắt hiện lên, chút phóng túng thoáng cái vụt mất nhưng lại lộ vẻ kiều diễm không gì so sánh được. Ánh mắt câu hồn kia thật sự là không sao tránh nổi, phàm là nam nhân đẹp zai thì đều rơi vào trong đó.
“Gia, nhìn kỹ đi, bây giờ tiện nữ liền múa.” Đôi mắt quyến rũ liếc liếc, nụ cười mỉm câu hồn, cái miệng xinh xắn bắt đầu cất lên điệu hát dân gian, còn vòng eo mảnh mai đã uốn éo ở trước mắt bao người! Thân thể mềm mại kia tựa như thân rắn múa lên thực sự đẹp tuyệt vời. Trọng điểm là phù hợp thành vẻ khêu gợi, chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ xen lẫn rêи ɾỉ như có như không… MMD, quả thật là lẳиɠ ɭơ đến tận xương cốt, một cái vung tay cũng đủ hồn xiêu phách lạc làm người khác cũng muốn tung tăng theo! Kɧıêυ ҡɧí©ɧ cho nhiệt tình của cánh nam nhân trong đại sảnh đường tăng vọt! Hai mắt đăm đăm. Đứng dậy hoan hô, bao lời dâʍ ɭσạи cũng đều phun ra.
Lúc này, đại khái chỉ có một người vẫn bình thường, đó chính là Sơ Tuyết. Từ đầu đến cuối Sơ Tuyết cũng không có liếc mắt nhìn lão bản nương. Loại nữ nhân đó đâu có tư cách lọt vào mắt hắn?
Lão bản nương đáng thương không ngừng liếc mắt đưa tình mà không gửi được cho Sơ Tuyết nên tự nhiên là đẩy mục tiêu sang Trầm Tố Nhi, khiến cho nàng nổi da gà khắp người. Ánh mắt cầu cứu liếc sang Sơ Tuyết thì thấy thần sắc hắn càng ngày càng tệ, cũng càng ngày càng sa sầm!
Điệu múa ướŧ áŧ vẫn còn đang không ngừng, lão bản nương cũng rất cố gắng nhập vại nên nhảy đến đoạn cảm xúc mãnh liệt thì còn cởi cả dây lưng áo ngoài…. làm làn sóng kích động càng trào dâng! Những âm thanh bẩn thỉu cũng tuôn ra.
Có vẻ đã vào nhầm chỗ rồi!
Sơ Tuyết đột ngột đứng lên, túm tay Trầm Tố Nhi, không thèm quay đầu lại mà kéo thẳng ra bên ngoài.
“Tiểu, Tiểu Tam… ” Nhưng rồi thức thời im lặng! Toát mồ hôi! Hình như Sơ Tuyết tức giận?
Ra khỏi cửa tức thì hắn thả tay nàng ra còn bản thân đi thẳng về phía trước.
“Tiểu Tam, làm sao vậy?”
“. . .”
“Tiểu Tam. . .”
“Sau này chúng ta không đến những chỗ đó nữa.”
“? ? !” Nàng kinh ngạc một lát, nhưng lại nghĩ cảnh vừa rồi mà phút chốc không khỏi cười! Thì ra là Sơ Tuyết không quen nhìn! Ngẫm lại, chính mình có vẻ chơi đùa hơi quá trớn, lại thật không nghĩ tới tâm tình của Sơ Tuyết, vì vậy mỉm cười gật đầu “Được, không đi nữa. Nghe lời ngươi.”
Sơ Tuyết nghe xong có chút kinh ngạc, sao hôm nay nàng lại dễ dàng nói chuyện như vậy? Chỉ là trong tâm, không nhịn được trào dâng một chút hưng phấn. Nàng lại nghe hắn? Nàng nói sẽ nghe hắn? Chỉ vài câu như vậy đủ để làm cho tâm hắn mừng rỡ còn hơn bất cứ chuyện gì.
Hai người đi dạo trên đường một hồi… Đi đến đường lớn, có vẻ đã tới một khu phố nhỏ sầm uất. Tiếng tiểu thương la hét mua bán không ngừng vang lên. Trầm Tố Nhi hơi cảm thán, thực sự đã hàng trăm năm qua đi, nhưng phố xá sầm uất vẫn cứ là cái dạng cò kè mặc cả, ồn ào, huyên náo, la hét lại ầm ĩ.
Bỗng nhiên, cách đó không xa có tiếng nam nhân quát mắng, tiếng nữ nhân khóc nức nở cầu xin tha thứ, còn có tiếng trẻ con khóc sướt mướt… Tất cả xen lẫn vào nhau nên đã thu hút được sự chú ý của Trầm Tố Nhi và Sơ Tuyết.