Tư Mã Lạc chất vấn: “Tố Nhi, biết là ta sao còn không ra?” Nói là chất vấn, nhưng không hề mang theo sự tức giận, chỉ như một câu oán giận của người quen thôi. “Không có không có không có. . . Ở chỗ đó không nghe rõ tình hình bên ngoài. Chỉ là tiếng cuối cùng . . .” Trầm Tố Nhi lúng túng trong lòng! Cảm giác rõ ràng là hắn sai, nhưng nàng vừa nói như thế thì giống như ngược lại kẻ sai là nàng ! Ô ô ~~! ~ Làm sao lại như vậy?
Sơ Tuyết cùng Tố Nhi sở dĩ không bị tìm thấy bởi vì trong mật thất còn có mật thất nữa vốn là hầm chứa rất nhiều rượu ngon. Hầm cực kỳ lớn, đồng thời chứa sáu bảy người cũng không thành vấn đề. Vì rằng trong phòng tối om, nên trong bóng tối đám người Tư Mã Lạc không tìm được cũng không phải không có khả năng. Mặt khác thì hầm đó cũng đích xác bí ẩn, lối vào lại là dưới gầm giường.
“Vậy là tốt rồi.” Tư Mã Lạc thong thả xoay người, lại thấy nàng khẽ dựa vào người Sơ Tuyết thì ánh mắt không khỏi sa sầm “Lại đây.” Hắn bảo với Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi vốn định không nghe lời hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn thì cảm giác trong bụng run rẩy. Nếu như không làm theo ý hắn thì hình như sẽ phát sinh chuyện gì đó không tốt. Lúc đó sợ sẽ lại gây ra việc gì.
Nàng vừa định đi tới chỗ hắn lại thấy tay mình căng ra. Lại nhìn thì ra là Sơ Tuyết cầm. Ánh mắt Sơ Tuyết có lẽ luôn dừng lại trên người Tư Mã Lạc. Từ lúc đi ra đến bây giờ hắn cũng không nói một câu nào.
Trầm Tố Nhi vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Sơ Tuyết, thấp thoáng cho hắn một nụ cười trấn an. Trong lòng mặc dù có hơi khϊếp đảm, nhưng vẫn cứ làm bộ thật sự cứng cỏi đi tới chỗ Tư Mã Lạc.
Vẻ mặt Tư Mã Lạc dịu đị không ít, nhìn chăm chú nữ nhân đứng ở trước mắt mà trong lòng thực sự là cảm xúc gì cũng có. Ánh mắt bất giác ôn hòa hơn rất nhiều. Hắn giơ cánh tay trắng muốt, chậm rãi đưa lên vuốt mái tóc nàng. Bầu không khí hơi quái dị, mới vừa rồi chính bàn tay kia thiếu chút nữa đã gϊếŧ chết Tiêu Linh Lung!
Nữ nhân nào đó vẻ mặt cứng đờ, có hơi hơi sợ, nhưng kết quả chỉ là người ta giúp mình gỡ mạng nhện dính ở bên thái dương. Quẫn! ~~~ Lấy bụng tiểu nhân đi đo lòng quân tử.
“Bẩn như vậy, núp ở chỗ nào ?” Giọng nói thanh nhã vẫn như thưở nào, vẫn dịu dàng.
“Hầm. . . Bên trong có rất nhiều rượu, ngửi mùi cũng không tệ lắm!” Trong bụng bắt đầu yên tâm hơn.
Vừa rồi động tĩnh ở bên ngoài thì dưới hầm nghe được cũng không rõ ràng, chỉ loáng thoáng. Mơ hồ hình như nghe thấy Mộ Dung Cảnh cũng đến, nhưng mà lúc này lại không thấy người, làm cho nàng cũng hơi hoài nghi liệu có phải chính mình nghe lầm hay không. Ầm ĩ một hồi rồi liền không có động tĩnh gì, cũng may Sơ Tuyết thính tai hơn nàng nhiều nên dựa vào hắn miêu tả tình hình bên ngoài thì nàng mới biết được một chút.
Hình như bên ngoài đang nhộn nhạo, có người đang tìm bọn họ, mà kỳ thật có một người gọi Tư Mã gì gì đó. Sau đó, do cửa mật thất bị hỏng nên động tĩnh ở bên ngoài cũng nghe rõ ràng hơn. Cũng mơ hồ có khả năng nghe thấy tiếng đánh nhau. Rõ ràng nhất chính Tiêu Trọng Chi thê lương rống một tiếng, tiếng kêu thảm thiết đến thế giống như đau đớn đến linh hồn, nhập vào cốt tủy. Mặc dù không biết tình hình thì cũng biết bên ngoài khẳng định đã xảy ra thảm án.
Không cần nàng động, Sơ Tuyết đã động! Nhanh chóng mở cửa hầm ra rồi xuất hiện ở cửa! Mà nàng cũng tự nhiên đi theo ra.
Nhưng kết quả là…
Tư Mã Lạc đang diễn trò, ngay cả Sơ Tuyết cũng bị lừa!
Bằng vào một câu vừa rồi đã biết, mục đích của hắn không phải là hỏi người mà là dẫn hai người đang trốn ra. Đích xác, xem xét thời thế thì đánh cuộc rằng hai người bọn họ tự động đi ra so với hỏi được từ trong miệng Tiêu Trọng Chi có vẻ chắc chắn hơn.
Mà Tiêu Trọng Chi thét lên bi thảm rồi nhìn thấy Tư Mã Lạc nửa đường dừng kiếm liền hiểu tất cả, cũng biết chính mình trúng kế. Trong lúc vô tình Tư Mã Lạc thiết lập ván cờ thì cũng hoàn toàn thật không ngờ là Tư Mã Lạc lại hiểu rõ tính cách của Tố Nhi và Sơ Tuyết, hắn lại dùng một chiêu đánh rắn động cỏ này.
Hắn hẳn là đã sớm nhìn ra ngay từ lúc Hoàng thượng rời đi! Là quá sơ suất, hoặc là nói hắn không biết Tư Mã Lạc. Nhưng lại hiểu rõ Mộ Dung Cảnh, một vị đế vương kiêu ngạo như vậy làm sao dễ dàng tha thứ Tư Mã Lạc ở ngay trong địa bàn của mình mà nói gϊếŧ liền gϊếŧ? Hơn nữa có lẽ còn gϊếŧ chính thủ hạ mình là một viên Đại tướng? Tuyệt đối sẽ không làm! Tình huống như thế nếu phát sinh ắt phải khiến hai nước gây chiến.
Lúc đầu hẳn là đã sớm nghĩ ra Tư Mã Lạc chỉ phô trương thanh thế! Hắn sẽ không huyết tẩy phủ tướng quân, sẽ không gϊếŧ mình, cũng sẽ không gϊếŧ Linh Lung. Từ lúc Hoàng thượng rời đi, không! Có khi từ lúc còn sớm hơn thì hắn đã diễn trò, nói như hắn đã nói cũng không phải nói cho mình nghe, mà là nóicho hai người khác ở trong phòng nghe. Hắn rất tin hai người vẫn đang ở trong phòng, rất tin chính mình thấy tất cả, cũng tin tưởng vào mắt của chính mình! Có một loại tự tin làm cho một người không đánh mà thắng! Có một loại tự tin cũng làm cho một người trở nên vô cùng mạnh mẽ, làm cho đối thủ cũng bị thuyết phục theo.
Tiêu Trọng Chi bản chất là một anh hùng trên chiến trường, hào hùng vạn trượng, nghĩa khí đến tận trời cao. Tuy nhiên, giờ khắc này hắn không hận Tư Mã Lạc, cũng không tức giận. Trái ngược, hắn còn sinh ra một loại khâm phục khó có thể nói ra. Thay đổi góc độ mà nói, xem như cảm giác tương đối luyến tiếc.
Từ góc độ cá nhân của hắn muốn so sánh Tư Mã Lạc với Mộ Dung Cảnh thì càng hiểu được điều bí ẩn. Mộ Dung Cảnh mặc dù lạnh lùng, làm việc nghiêm nghị cương quyết nhưng có rất nhiều chuyện thì khinh thường làm, khinh thường nói. Tuy nhiên, Tư Mã Lạc sẵn sàng làm, ví dụ như: làm tiểu nhân, tính tình cợt nhả. Chỉ cần đạt được mục đích là có thể không chừa thủ đoạn nào.
Nói khái quát thì Tư Mã Lạc có thể động chạm tới lòng mình, thích thì có thể cho người ta có cảm giác tôn quý, cũng có thể thấp kém, có thể thanh tao, cũng có thể tục tằn, có thể cuồng vọng ngang ngược, cũng có thể dịu dàng mềm mại. Không có hành vi cố định, tính cách càng khó để nắm bắt. Đối với kẻ địch mà nói thì chính là nhân vật nguy hiểm nhất mà cũng là kẻ địch đáng sợ nhất. Người như vậy hiểu cách nắm giữ đại cục, thích hợp nhất để đùa bỡn với dùng mánh khoé. Nếu biết rõ đây là một loại người không đủ quang minh, thiếu sót chính trực, nhưng lại có một loại tính cách hấp dẫn nói không ra lời thì có một số ít người nào đó từng trải , có kinh nghiệm, có suy nghĩ trưởng thành mới có thể cảm nhận được rõ ràng loại rung động đó.
Ở trong chỗ tối vẫn còn có một người có cùng cảm nhận tương tự như Tiêu Trọng Chi, đúng là Mộ Dung Cảnh đã đi nhưng mà quay lại. Hôm nay coi như là thực sự chứng kiến thức một lần bản lãnh của đệ đệ mình. Hắn buông thả trước mặt mình rốt cuộc là chân thật hay là một nước cờ đã bố trí sẵn trong vô hình? Giả ngây giả dại, kiêu ngạo tùy hứng, trước hết để cho người ta buông lỏng cảnh giác để rồi dễ dàng đạt tới mục đích của mình?
Mục đích hắn lặng lẽ đến Bắc Uyển rốt cuộc là cái gì? Nghi hoặc, nhưng lại không có đáp án.
Mộ Dung Cảnh không muốn hiện thân. Nếu như lúc này hắn đột ngột xuất hiện, rất có thể sẽ khơi mào cơn nóng giận của Tư Mã Lạc. Đến lúc đó tình thế không khống chế được thì cho dù ai bị thương cũng không phải là điều hắn muốn nhìn thấy bởi vì mọi người đều là người quan trọng với hắn.
Mộ Dung Cảnh sáng suốt lựa chọn bỏ đi, cuối cùng nhìn chăm chú bọn họ rồi mới hoàn toàn tàng hình trong bóng đêm.
Lần này thì ngài mới thật sự rời đi.
Thôi, cứ để bọn họ đi.
Còn như nữ nhân kia . . . Sơ Tuyết? A Lạc? Một vị đại ca như hắn cần gì phải tranh giành cùng bọn họ. Một nữ nhân mà thôi, tính toán cái gì? Có tính thì dù sao nàng cũng không thích mình, dù sao nàng cũng luôn thích chọc giận mình, dù sao nàng đã nói không có khả năng sẽ thích mình. Mà hắn cần gì phải cố chấp? Phải suy nghĩ nhiều? ! Xuất cung thì cũng đã xuất cung rồi, cũng tùy nàng đi.
Nghĩ tới đây hắn cảm giác được tâm mình cũng nhói đau . . . Mơ hồ, từng chút lại từng chút một bị vật gì đâm vào. Chỉ là loại đau đớn này sao mà xa lạ thế, là thứ trước nay chưa từng có, là thứ mà lần đầu tiên hắn cảm nhận được.
Hắn rời đi, cũng bảo Trần Thủ ngừng tìm kiếm.
Kinh thành lại khôi phục sự yên tĩnh, hôm sau có lời đồn đại đã bắt được đạo tặc! Nhưng đây là chuyện của ngày mai, còn giờ thì trở lại tình cảnh trong phủ tướng quân sau khi Mộ Dung Cảnh rời đi.
Bởi vì Trầm Tố Nhi xuất hiện. Chuyện cũng coi như bình ổn, Tư Mã Lạc thả Tiêu Trọng Chi và Tiêu Linh Lung.
Dưới ánh mắt u oán của Trầm Tố Nhi, Tư Mã Lạc cũng sai người đưa tới thuốc chữa ngoại thương tốt nhất giúp Tiêu Trọng Chi trị liệu vết kiếm đâm. Lúc đầu Tiêu Trọng Chi cự tuyệt muốn tự mình làm, nhưng dưới ánh mắt u oán kia của Tư Mã Lạc thì không phải hắn sợ mà là đột nhiên muốn cười. Tiêu Trọng Chi cũng không chấp nhất chuyện bọn họ gây sức ép, bởi vì ánh mắt kia của Tư Mã Lạc không có sát ý, nhưng lại dường như mang theo oán khí của tiểu hài tử, hình như đang nói cứ nhìn ngươi một cái thì lại hại ta! Con người này thật sự là làm cho người ta khó có thể suy nghĩ.
Nhưng vết thương trên người Tiêu Trong là do đâu? Có lẽ còn phải tạ ơn Tư Mã điện hạ ban tặng? May là, Trầm Tố Nhi không biết nguyên nhân hậu quả, cũng không phải biết rõ Tư Mã Lạc hôm nay đã làm chuyện gì và cũng còn không hiểu rõ hắn là ai. Bằng không, nàng ắt phải rùng mình! Đến lúc đó vẫn còn có thể thản nhiên như vậy nói chuyện cùng Tư Mã Lạc hay không thì cũng không thể hiểu hết.
Không thể không nói, Tư Mã Lạc lúc này một mực nắm giữ Trầm Tố Nhi không thả. Sơ Tuyết vẫn không nói một lời, đứng tựa cửa, mặt mày thản nhiên không biết là đang nghĩ đến điều gì. Chỉ thấy hắn nhìn đến xuất thần những bông tuyết lẻ tẻ đang rơi phía chân trời.
Trời ạ, lại sắp có tuyết rơi! Bên ngoài, thật sự rất lạnh.
Trầm Tố Nhi liếc qua Sơ Tuyết, lại nhìn thấy vết thương của Tiêu Trọng Chi đã được xử lý cũng gần xong.
Vừa định đi ra ngoài cửa thì cánh tay nhỏ bé lại bị một bàn tay túm chặt. “Không cho đi!” Tư Mã Lạc nửa như ra lệnh có vẻ kiên định. Chẳng lẽ không chỉ Mộ Dung Cảnh, mà ngay cả Sơ Tuyết cũng coi trọng nàng? Chỉ là hắn rất kỳ quái, mị lực của Tố Nhi lớn như vậy sao? Chỉ là một nữ nhân nho nhỏ rất tầm thường, khôn khéo hiểu chuyện, cũng coi như là xinh đẹp, thuần khiết nhưng không phải nghiêng nước nghiêng thành. Lúc ấy, nếu không phải chính mình bị thương được nàng cứu thì hắn cũng sẽ không buồn để ý đến nàng.
Trầm Tố Nhi cau mày “Ngươi. . . làm sao lại ngang ngược vô lễ như vậy?”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ngươi rất ngang ngược, không nói đạo lý. Buông tay! Ta thích đi đâu thì đi chứ?” Nàng có chút khó chịu! Ai ai, Tư Mã đồng học, có chuyện gì đây?
“Không cho đi chính là không cho đi!” Hắn không thỏa hiệp.
“Ngươi đi tìm chết đi!” Trầm Tố Nhi lại cắn một cái trên cổ tay hắn.
“Trầm Tố Nhi!” Tư Mã Lạc con ngươi dần dần lạnh lùng “Nghe cho rõ, Bổn vương không thích một nữ nhân không nghe lời!”
Trầm Tố Nhi mắt trợn trắng, có thích hay không thì liên quan gì tới ta? Hơn nữa. . . thực sự, người ngươi thích cũng không phải ta!
Hai người tranh chấp khiến cho mọi người còn lại trong phòng chú ý. Sơ Tuyết cả kinh nhanh chóng đi vào, đứng bảo vệ cho Trầm Tố Nhi ở phía sau. Bầu không khí vừa mới hơi hơi hòa hoãn ấm lại chợt giá lạnh! Mọi người như nỏ đã căng dây, hình như sau một khắc sẽ bùng nổ!
Lúc này…
Bóng người phía sau Sơ Tuyết có hơi oan ức giơ cánh tay nhỏ bé lên. Nếu không hòa hoãn được rồi lại phải đấu đá nữa thì đến lúc đó ai cũng không có trái cây mà ăn
“Tiểu Tam, ta, ta ta. . . Ô ô, ta muốn đi nhà xí, hắn không cho ta đi! Ngươi giải thoát cho ta, ta sẽ đi nhanh về nhanh!” Nữ nhân nào đó mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, trông bộ dáng như muốn khóc, rất đáng thương. Cũng không ngoảnh lại nhìn bọn họ cứ thế chạy đi ra ngoài cửa. Mà khi nàng ra tới cửa thì vẫn còn vọng lại âm thanh nho nhỏ hơi oán giận “MMD, chưa từng đυ.ng tới kẻ quá dã man như vậy. Hy vọng ông trời phù hộ để hắn cả đời cũng sẽ không có ba cái vụ khẩn cấp này! Hừ hừ. . .”
Vậy là né tránh được khu vực sấm chớp rồi!
Mượn nướ© ŧıểυ mà trốn.
Để lại mọi người mặt đầy hắc tuyến. . .
Đặc biệt là Tư Mã Lạc, xấu hổ đến khóe miệng dúm lại. Nha đầu kia rõ ràng đang chỉnh hắn!
Lúc này, trừ Sơ Tuyết khóe miệng để lộ ra nụ cười yếu ớt, những người còn lại đều gắng nín cười đến mức gương mặt đỏ bừng !
Không khí nghiêm trọng! Bởi vì một câu nói của người nào đó trước khi đi!
Vài người đang dở khóc dở cười thì lại có một tên bại não nào đó chạy tới đứng ở ngưỡng cửa nháy mắt hỏi han: “Các vị, nhà xí đi lối nào đó?”
Rốt cục, có người không nhịn được mà cười ra tiếng . Cười dữ dội nhất liền kể đến Tiêu Linh Lung. Thật sự càng ở chung, càng cảm giác được nàng ta rất thú vị.
“Linh Lung, muội dẫn đường cho nương nương đi. Lại sai người thu dọn phòng khách để nương nương nghỉ ngơi đã. Có chuyện gì thì chờ trời đã sáng hãy nói.” Đêm thực sự dài dằng dặc, nhiều chuyện náo loạn như vậy mà vẫn chưa tới hừng đông.
Tiêu Linh Lung lên tiếng, rồi mỉm cười mang theo Trầm Tố Nhi rời đi. Tư Mã Lạc khẽ nhíu mi nhưng không ngăn cản, tâm tư như thế nào thì người khác cùng khó dò nổi. Dù sao Tiêu Trọng Chi nói rất đúng trước hết để cho Trầm Tố Nhi nghỉ ngơi, Sơ Tuyết sẽ không phản đối, Tư Mã Lạc hình như cũng không có lý do phản đối.
Tư Mã Lạc làm sao mà ngủ lại phủ tướng quân được? Đương nhiên là phải rời đi. Chỉ là chưa bước ra khỏi phủ tướng quân thì tại đình viện lại đυ.ng phải Sơ Tuyết đang đứng đó.
Vô vàn bông tuyết đang rơi trên bóng người đứng thẳng càng tô điểm cho mái tóc dài đen nhánh, phảng phất như những tia sáng bạc lóe lên êm dịu.
Tư Mã Lạc cũng dừng lại .
“Ngươi là ai?” Sơ Tuyết lơ đãng hỏi.
“Hừ? Rốt cục cũng mở miệng, ta còn tưởng rằng ngươi bị câm.” Trong lời nói của Tư Mã Lạc hàm chứa sự trêu chọc. Những ân oán này thì làm sao mà Sơ Tuyết biết nổi? Hắn sinh ra ở Bắc Uyển thì làm sao mà biết những chuyện xuất hiện trước đó? Mà chuyện này thì nữ nhân kia và Mộ Dung Cảnh làm sao có thể nhắc tới với hắn được?
Sơ Tuyết chậm rãi xoay người đối diện với Tư Mã Lạc, hai người vẫn duy trì cự ly mười bước. Hắn nhìn vào mắt Tư Mã Lạc rồi lại câu hỏi đó: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Tư Mã Lạc, ngươi chưa nghe nói qua?” Tư Mã Lạc có hơi kỳ quái, đường đường Vương gia có phải được bảo vệ hơi quá đáng không? Mộ Dung Cảnh cư xử kỳ quái, nữ nhân kia cũng kỳ quái.
Sự tình liên quan tới Sơ Tuyết thì Tư Mã Lạc cũng ít nhiều biết được một điểm.
Sơ Tuyết suy nghĩ một lát “Có nghe nói qua, Nam Man Thái Tử. Chỉ là . . . Ngươi cùng hoàng huynh của ta có quan hệ gì?” Việc này thân là Bắc Uyển Vương gia, tự nhiên nghe nói qua. Nhưng hiện tại cái Sơ Tuyết hỏi không phải về một vấn đề nào khác là hắn cùng Hoàng huynh có quan hệ gì?
Đôi mắt Tư Mã Lạc giống như đầm lầy tăm tối nhìn Sơ Tuyết, muốn thông qua con ngươi sâu thẳm của Sơ Tuyết tìm kiếm được đáp án gì đó.
Một lát sau. . . Hắn cười! Giống như đã hiểu chuyện gì.
Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Sơ Tuyết “Tiểu Tam, ngươi thật sự là rất thuần khiết, chẳng lẽ hắn làm như vậy để bảo vệ ngươi.” Nghĩ tới nữ nhân nào đó xưng hô với Sơ Tuyết như vậy nên không tự giác cũng dùng tới .
“Hắn? Hoàng huynh sao?”
“Muốn biết thì về mà hỏi hắn đi, mệt quá. Bổn vương không có tâm tình cùng ngươi nói chuyện cũ.” Tư Mã Lạc uể oải ném lại một câu, dường như khoan thai đi vòng qua người Sơ Tuyết bước về phía trước. Hắn vừa rời đi thì bộ phận thị vệ áo đen ẩn mình tại chỗ tối cũng rút lui theo.
Chuyện cũ? Sơ Tuyết có lẽ vấn vương với một từ này, chẳng lẽ là cố nhân? Không thể hiểu hết, nhưng mà . . . Tìm hoàng huynh để hỏi cũng không nhất thiết có thể biết đáp án. Có điều từ trên người Tư Mã Lạc thì Sơ Tuyết cảm giác được một sự quen thuộc khó hiểu. Rõ ràng là người xa lạ mà ngược lại sinh ra cảm giác quen thuộc.
Đêm, mọi thứ dần dần yên tĩnh trở lại.
Trầm Tố Nhi được người ta thu xếp ở tạm tại một phòng khách, Sơ Tuyết ở một gian bên cạnh. Giằng co cả một buổi tối, chuyện cũng coi như tạm thời bình ổn. Nếu có chuyện gì đó cực lớn thì chờ trời sáng tỉnh ngủ lại giải quyết.
Trầm Tố Nhi thực sự vô cùng mệt mỏi. Chui vào trong chăn chẳng mấy chốc đã lập tức rơi vào giấc ngủ .
Đến khi nàng vui sướиɠ thoải mái tỉnh lại thì, thật ,thật, thật sự . . . Thực sự dọa nàng là một cú sốc! Nếu như quả tim mà yếu thì nàng hẳn là khẳng định nó sẽ bị rớt xuống!
Ai đời vừa mở mắt ra thì phát giác trên giường mình vẫn còn một người khác cùng nằm mà không kinh hãi?
Tư Mã Lạc? Làm sao mà hắn lại ngủ ở trên giường mình?
Toát mồ hôi, lại còn cùng một chăn, lại túa mồ hôi nữa! Hắn còn ôm nàng nữa! Càng đổ mồ hôi ra! Nàng lại ngủ ở trong lòng hắn! Khó trách sao dễ chịu như vậy, MMD. Lại trợn trừng mắt nhìn, xác định chính mình vẫn còn mặc trang phục, cũng cũng không có bị ai ăn tươi! Nàng không khỏi thở phào một hơi.
“Tỉnh rồi à . . .” Hắn mở miệng thì đôi môi mềm mại gần như dán vào trán nàng. Âm thanh như hòn đá rơi xuống hồ nước làm nổi lên sự rung động nhẹ nhàng, mang theo một sự thu hút dụ dỗ nào đó. Đôi môi dụ dỗ cứ một mực đi xuống mà hôn, từ mắt, mũi, lại trôi đến đôi môi đỏ mọng của nàng thì ngừng lại.
Trầm Tố Nhi cảm giác thấy tim gan của mình có lẽ muốn nhảy dựng lên. Có người nói, nam nhân tỉnh dậy lúc sáng sớm thì có tinh lực tràn trề nhất! Hắn không phải là muốn làm mạnh chứ? Nghĩ cũng chẳng kịp nghĩ nữa chỉ nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn để tránh né. Nhưng mà trốn không thoát, bởi vì bị hắn ôm nên với sức lực nhỏ nhoi kia của nàng chẳng thấm vào đâu, nếu như hắn muốn cưỡng bức thì nàng cũng chỉ có đành chấp nhận!
“Cái …kia. . . Cái …kia. . . Tư Mã tiên sinh, chúng ta hãy nói chuyện trước.” Trò chuyện, trò chuyện mới phá được bầu không khí mập mờ trước mắt .
“Nói chuyện gì?” Tư Mã tiên sinh? Xưng hô kiểu gì vậy? Hắn là tiên sinh dạy học trong học viện sao?
“Ngươi. . . làm sao ngươi đến đây?”
“Ta dùng chân đi tới.” Đương nhiên nghĩ ra được.
“. . .” Khóe miệng Trầm Tố Nhi giật giật, đi tới? Hắn nói thực sự dễ dàng, không phải đi thì chẳng lẽ là bay à?
Nàng nói tiếp: “Ngươi làm thế nào mà có thể ngủ ở trên giường bên cạnh ta? Cứ như vậy mà truyền ra ngoài đối với sự trong sạch của ta làm sao bây giờ?” Giọng điệu kéo dài ra.
“Ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“? ? ? !” Nhung mà ta đâu có muốn ngươi chịu trách nhiệm! Nữ nhân nào đó rất uất ức, nhưng chỉ giấu ở trong lòng mà không dám nói ra.
“Làm chi mà kinh ngạc như vậy? Có phải rất cao hứng không.” Mang theo vẻ cưng chiều, hắn lại nhẹ nhàng bập một cái vào khóe miệng nàng.
Lần này thì nữ nhân nào đó muốn ngất! Cao hứng? Đúng! Cao hứng cái rắm! Cảm giác giống như dê đưa miệng sói. Xuất cung rồi căn bản vẫn không có được tự do! So với tưởng tượng thì tuyệt không giống nhau. Trước mắt xem ra rời bỏ sự kìm kẹp của Mộ Dung Cảnh, nhưng rồi lại trốn không thoát bị Tư Mã Lạc giam cầm. Mưu toan cái gì? Về bản chất không có gì khác nhau cả, không phải chỉ là thay đổi một người đàn ông khác thôi sao!
Chẳng lẽ nữ nhân cổ đại liền không có địa vị như vậy?
Trầm Tố Nhi định nhắm mắt không trả lời, có vẻ hơi hơi mất tinh thần và suy sụp.
Hắn cũng yên lặng trở lại.
Nàng nhấc bỏ cánh tay của hắn đặt ở trên người mình. Lần này hắn cũng không có cố ép nàng.
Nàng nằm ngửa ra, thoát ly sự ấm áp trong lòng hắn, có vẻ rõ ràng hơi lành lạnh, thật là thoải mái! Đầu óc hình như cũng càng tỉnh táo hơn! Lúc này trời đã sáng lên, không biết là canh giờ nào ?
Sau một khắc, đầu óc chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì có một thân thể to lớn lại đột nhiên nửa tỳ trên người nàng. Hắn khẽ nghiêng người làm một nửa sức nặng đặt ở trên người nàng. May là còn có chút nhân tính nên cũng không có đè lên bằng cả trọng lượng. Chỉ đành để mặc…
“Quả nhiên . . . không ngờ là càng thoải mái như vậy .” Nhẹ nhàng thốt ra cứ như là nghiệm chứng được gì đó. Gương mặt hắn áp sát gần nàng, ngửi trên người nàng mùi thơm nhàn nhạt, không phải là mùi hoa mà là hương thơm thuộc về thân thể nàng tỏa ra, ngửi thấy cực kỳ thoải mái. Có điều là dưới đáy mắt lại ẩn náu một chút đau đớn.
Trầm Tố Nhi muốn hắn dừng lại. Nhưng gương mặt lại đυ.ng tới cái gì đó cưng cứng lành lạnh. Hé mắt nhìn một cái, lại là mặt nạ của hắn.
Lòng hiếu kỳ cũng nổi lên “Ngay cả khi ngủ ngươi cũng mang theo mặt nạ? Đeo lâu như vậy . . . có thể làm hỏng da không?”
“Nàng muốn nhìn sao?” Hắn không đáp mà hỏi ngược lại một câu.
Trầm Tố Nhi vốn muốn gật đầu! Nhưng khi ánh mắt chạm vào khóe miệng của hắn đang mỉm cười thì dừng lại ! Đó rõ ràng là nụ cười gian mang theo một loại âm mưu nào đó, hình như nàng mà nhìn lên thì khẳng định cái bẫy đó sẽ rơi xuống!
Mặc dù không biết là bẫy rập gì, nhưng có bẫy rập thì liền không thích.
Vì vậy, nàng vội vàng lắc đầu trốn tránh “Không muốn nhìn.”
“Hả?” Hắn có hơi bị ngoài ý muốn, nên không chịu nổi nghi vấn: “Làm sao mà không muốn?”
“Nhìn thì sẽ có hậu quả gì?”
“Một, trở thành người của ta, hai, chết ở trong tay ta.” Ẩn chứa một loại buồn bã nào đó.
“Không có cửa thứ ba?” Người cổ đại quả là biếи ŧɦái như vậy, mồ hôi tuôn ròng ròng, nhiều quy củ cũ rích như vậy.
“Nàng muốn thứ ba là cái gì?”
“Làm bằng hữu mà! Bạn tốt thì nhìn một cái cũng không kỳ quái.”
“Nàng muốn làm bằng hữu của ta?” Con ngươi đen nhánh có hơi nheo lại.
“Ừ, làm bằng hữu đi.”
“Lặp lại lần nữa.” Sức nặng nằm ở trên người nàng không ngừng tăng thêm!
“Chúng ta làm, làm, làm. . .” Lời của nữ nhân nào đó cũng không nói gì tiếp nữa, nguy hiểm đó nha, nguy hiểm! Ánh mắt kia thật đáng sợ! Giống như sắp ăn sống nuốt tươi nàng! Lúc này, nàng cũng ý thức được dường như toàn thân hắn đã nằm ở trên người mình .
Tư thế này rất, rất làm cho người nghĩ xa hơn! Hắn muốn dùng sức mạnh đây –Quả nhiên, sau một khắc là ngang ngược hôn luôn!
“Đây là nàng tự tìm! Làm bằng hữu cũng có thể, vậy nàng trước hết thử một lần làm nữ nhân của ta. Ngoài ra, nàng rốt cuộc là ai? !” Hắn chất vấn, còn tay lại kéo bên vạt áo của nàng, trong chớp mắt thì trên vai, trước ngực nữ nhân nào đó đã thấy hoàn toàn lành lạnh.
Mà nữ nhân nào đó vẫn còn ngoảnh đi không chịu, trong đầu còn mải nghĩ về câu hỏi vừa rồi của Tư Mã Lạc: nàng rốt cuộc là ai? Toát mồ hôi, nhìn bộ dáng có vẻ hắn đã phát giác ra điều gì đó? Đến lúc nào thì hiểu rõ đây? Hay chỉ hoài nghi ? !
“Cái …kia. . . Cái …kia. . . Ưʍ. . .” Miệng bị bịt kín! Hắn thật sự dùng sức trừng phạt bằng nụ hôn, nhay nhay khẽ cắn, độc ác nhào nặn làn môi đỏ mọng mềm mại đáng thương kia.
“Cho dù nàng là ai. . . Chỉ cần là nàng thì được!” Nụ hôn của hắn rời khỏi đôi môi đỏ mọng kiều diễm rồi một mực đi xuống! Cái cằm xinh xắn, cần cổ non mịn, xương quai xanh hoàn mỹ, một mực không ngừng mà lưu luyến, lưu luyến không muốn rời ra, hết hôn lại mυ'ŧ!
Nụ hôn lại một mực đi xuống rồi dừng lại ở trước ngực nàng . . .
Hình như sợ nàng giãy dụa nên trước đó hắn lấy tay để giữ chặt hai cổ tay ngọc ngà của nàng, một tay khác lại du ngoạn trên người nàng. Lúc đầu thì còn cách lớp trang phục, sau đó lại định chui vào trong trang phục để trực tiếp vuốt ve! Sức lực không nhỏ, xem ra hắn cũng đã tự kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình đến kích động khó nhịn nổi.
“Này! Đừng xằng bậy, mới sáng sớm mà để cho người ta bắt gặp thì không hay.” Nàng giãy dụa! Nhưng hai chân rất vô dụng, lại không thể động đậy. Toàn thân mềm nhũn liền không còn sức?
MMD, chuyện gì xảy ra?
Người nào đó vẫn gây sóng gió trên người nàng . . . Ách, phải nói là đốt lên ngọn lửa phóng túng.
Trầm Tố Nhi trước mắt đâu có tâm tình chơi đùa với hắn, chỉ là phản ứng của thân thể lại có cái gì đó phản hồi về? Lại có phản ứng nữa chứ, MMD, ta có phải quá bỉ ổi hay không? Nam nhân nào cũng đều có thể? !”Này! Nói đi, ngươi định mưu mô gì trên người của ta? Hạ thuốc hay là điểm huyệt ?”
Lúc này, hắn ngừng động tác, tỳ vào trước ngực nàng mà gian tà hỏi ngược nàng một câu, “Chế trụ huyệt cổ tay . . . ngoan nào.” Muốn cựa à? Muốn giãy dụa? Không có cửa đâu! Vốn lúc đầu chỉ định dọa nàng . . .Có điều là dần dần, thân thể hình như thực sự bị tác động, không tự chủ được. Máu nóng toàn thân hưng phấn khó hiểu mà bốc lên, nhảy nhót giống như đang la lên muốn nàng, muốn nàng, hung hăng muốn nàng!
Sự tự chủ đã bị khảo nghiệm chưa từng có! Thật chết tiệt!
Thật sự rất muốn!
Toàn thân đều có dị động!
Khát vọng tới nguy hiểm! Du͙© vọиɠ cũng tăng lên đến phát đau.
Đột nhiên…
Cốc cốc cốc! Cửa phòng bị người ta gõ!
“Dậy đi! Trầm Tố Nhi, mặt trời đã lên cao !” Ngoài cửa là một giọng nữ. Nghe âm thanh này thì rõ ràng là tiếng nói yểu điệu nhưng lại rất có khí thế, giống như bà quản gia, bác gái! Quẫn rồi, vừa nghe thấy chính là Tiêu quý phi. . . Ách, giọng nói của Tiêu Linh Lung.
Trầm Tố Nhi có được cứu tinh liền vội vàng hô: “Ta . . . Ưm . . .” Môi lại bị nam nhân nhàm chán hôn lên! Lại toát mồ hôi! Phút chốc, trong mắt nàng lộ vẻ kinh ngạc, giọng nói hắn trầm thấp mà không buồn che dấu, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: trẫm thả nàng tự do, cứ bay đi. Nhưng mà, nàng nhất định phải còn sống sót thật tốt. . .
Ngoài cửa…
“Này! Còn chưa dậy à, cơm trưa cũng không ăn sao.” Sau khi trải qua buổi tối hôm qua, cách nói năng giữa hai người thì Tiêu Linh Lung cũng đã coi nàng như tỷ muội. Những quy củ đó cũng sớm ném cho chó ăn nên cách nói chuyện cũng không còn khách sáo. “Ngươi có phải là không thoải mái à, ta muốn đẩy cửa!”
Tiêu Linh Lung khẽ cau mày, âm thanh vừa rồi nghe có vẻ không đúng! Tay ngọc đẩy đẩy cửa nhưng lại bị khóa trái từ bên trong. Thật sự là phải gắng gượng đẩy một phen mới có thể đi vào.
“Này! . . . Không thoải mái chỗ nào à?” Đợi một lát, cũng không để ý nhiều như vậy nữa, âm thầm vận nội công, vươn tay đẩy, cửa kẹt một tiếng bị nàng đẩy mạnh bật ra. Vội vã tiến vào, khi bước đến trước giường thì thấy có một nữ nhân đang rúc trong chăn. Cái chăn che hơn phân nửa gương mặt chỉ để lộ ra đôi mắt di chuyển nhanh như chớp, gương mặt có hơi ửng đỏ, trong veo như nước, chợt lóe sáng đặc biệt xinh đẹp.
Chỉ đáng tiếc là Tiêu Linh Lung không có tâm tình thưởng thức. Trong mắt Tố Nhi không có gì thống khổ, cũng không có gì không đúng. Trong phòng chỉ có một người? Chẳng lẽ vừa rồi thì trực giác đã sai?
“Vừa rồi ta gọi ngươi làm sao lại không ra? Ta còn tưởng rằng ngươi ngã bệnh rồi.” Tiêu Linh Lung cảnh giác xem kỹ khắp phòng một lượt, tuyệt không có gì kỳ quái, chỉ là cửa sổ làm sao lại mở? Khiến cho cái se lạnh len lỏi vào trong phòng, còn bên ngoài là những bông tuyết mịn đang bay. Vì vậy, nàng bước tới rồi đóng cửa sổ lại.
“Mau đứng lên đi, nếu như thật sự mệt thì ăn trước vài thứ rồi hãy ngủ tiếp.” Sự ân cần hiện rõ trong lời nói.
Trầm Tố Nhi không có lý do gì cự tuyệt sự quan tâm của người khác. Lập tức đứng lên. Lúc này, đám nô tỳ cũng chuẩn bị xong đồ rửa mặt. Phục vụ rất chu đáo.
Trầm Tố Nhi nghi hoặc, có phải quá quang minh chính đại rồi hay không?
“Cái kia… Tiêu…”
“Gọi Linh Lung đi, ta cũng gọi ngươi là Tố Nhi.”
“Được, Linh Lung, ta ở đây mà các ngươi không sợ sao?” Ý tứ của nàng rất rõ ràng, các ngươi không sợ người của Hoàng thượng tìm tới cửa sao?
“Hoàng thượng đã rút lui hết người. Kinh thành khôi phục sự yên tĩnh. Nghe ca ca của ta nói, Hoàng thượng sẽ không có phái người tìm ngươi nữa, coi như là cam chịu để ngươi xuất cung.”
Hắn mà cũng hiểu được điều đó thì vô cùng kỳ quái, Mộ Dung Cảnh đang suy nghĩ gì đây? Trầm Tố Nhi mờ mịt chớp mắt, không thể nói rõ tâm tình lúc này.
“Đúng rồi, Sơ Tuyết đã hồi cung .”
“Sao? Trở về mà sao lai không báo cho ta một tiếng!” Trầm Tố Nhi kinh ngạc nhảy dựng lên, kêu to. Sơ Tuyết đã trở về? Vậy, vậy, vậy… sau này còn có thể gặp lại sao?
About these ads Share this:TwitterFacebook
Like this: Related
Hoàng thượng phát điên Chương 45
In "Hoàng thượng phát điên: lấy hoàng hậu ko tranh sủng"
Hoàng Thượng phát điên Chương 103
In "Hoàng thượng phát điên: lấy hoàng hậu ko tranh sủng"
Hoàng thượng phát điên Chương 50
In "Hoàng thượng phát điên: lấy hoàng hậu ko tranh sủng"
Previous Thông báo Next Thông báo : Tạm ngừng edit truyện (Truyện do Thủy Miên edit )
25 phản hồi (+add yours?) Thụy Chi
Tháng 5 06, 2012 @ 16:26:19
hà hà tem a~~~
Trả lời
Phong Linh
Tháng 5 06, 2012 @ 16:59:00
xong chap này có cảm giác j ko An muội? hehe
Trả lời
me0chibi
Tháng 5 06, 2012 @ 18:49:14
Nản! Quá nản! MMD, ghét nhất cái con nhân vật nữ chính, đọc đến đoạn nào có mặt nó là muốn tát cho vài cái… (chẳng được cái tích sự gì cả, mấy cái kiến thức của nó thì ai ở hiện đại chẳng có, mỗi cái người ta không được xuyên như nó thôi). Muội rất muốn cho drop bộ này, mấy editor làm cùng muội còn ủng hộ muội drop mới sợ chứ…
Trả lời
me0chibi
Tháng 5 06, 2012 @ 21:29:22
NND, tầm gần 200 chương, mà mỗi chương dài thôi rồi. Càng đọc càng tức, muội không ghét bộ truyện vì có nhân vật còn tạm được, chỉ ghét mỗi con nữ 9 thôi, đề nghị mọi người đọc bộ “Gian phi”, kết luôn nữ 9.
Phong Linh
Tháng 5 06, 2012 @ 22:28:56
Ghét chi nữ chính, ghét bà tác giả ấy.
me0chibi
Tháng 5 09, 2012 @ 17:38:39
3/4? Đi chưa hết được đoạn đường, Hoàng thượng chưa điên, toàn bộ ekip thực hiện đã điên mất rồi
Trả lời
hatranww
Tháng 5 10, 2012 @ 12:35:43
a muội biết tỷ vất vả mà =.=’ ngộ độc nữ 9 đúng là nghiêm trọng thật T^T cơ mà cố lên tỷ a~~~~ muội thích Cảnh ca =.=’ To be a good cheer !!! Fighting! Keep going on! >”
vipllsonyuhshidae
Tháng 5 09, 2012 @ 17:51:06
oh, hi` hi`, thank’s tỉ nhìu ^^
aki12
Tháng 5 19, 2012 @ 09:57:42
thiếu đoạn cuối rồi
Tiếu lả lướt nhẹ nhàng nhíu lại mi, vừa rồi thanh âm nghe đứng lên không đúng kính!
Ngọc chưởng đẩy đẩy cửa, cũng từ bên trong phản khóa.
Thật sự là ngạnh đẩy ra mới có thể đi vào.
” Uy!…… Có phải hay không không thoải mái?” Đẳng một chút, cố không thượng nhiều như vậy, ám vận công lực, thân chưởng đẩy, môn phanh đích một chút làm cho nàng cấp mạnh mẽ đẩy ra. Vội vàng bước đi vào, mại đến giường tiền, chỉ thấy được–
Có một cái lại nữ nhân chính oa ở bị tử lí, ngăn trở hơn phân nửa đích hai má, lộ ra hai con mắt to ở cốt lục lục đích chuyển, hai má có chút ửng đỏ, như nước trong veo đích, chợt lóe chợt lóe đặc biệt xinh đẹp.
Chính là đáng tiếc, tiếu lả lướt không tâm tình hân thưởng.
Nàng trong mắt không có cái gì thống khổ, cũng không có cái gì không đúng kính đích.
Trong phòng chỉ có một người? Chẳng lẽ vừa rồi đích trực giác sai lầm?
” Vừa rồi ta hảm ngươi, như thế nào không ra tiếng a? Ta còn tưởng rằng ngươi sinh bệnh đâu.” Tiếu lả lướt cảnh giác đích thẩm thị một chút phòng ở, cũng không có cái gì kỳ quái, chính là cửa sổ như thế nào khai? Lộ ra nhè nhẹ hàn ý tiến vào, bên ngoài chính bay tế tuyết.
Vì thế, nàng mại quá khứ, đem cửa sổ quan lên.
” Mau đứng lên đi, nếu thật sự mệt ăn trước đồ vật này nọ tái ngủ đi.” Quan thiết ở trong lời nói thấu đi ra.
Trầm tố nhân không có lý do gì cự tuyệt người khác đích quan tâm.
Rất nhanh đi lên.
Lúc này, nô tì nhóm cũng chuẩn bị rửa mặt đích đồ vật này nọ.
Phục vụ thực chu đáo.
Trầm tố nhân nghi hoặc, có phải hay không có điểm rất quang minh chính đại?
” Cái kia…… Tiếu……”
” Bảo ta lả lướt. Ta đều hảm ngươi tố nhân.”
” Hảo, lả lướt a, ta ở trong này…… Các ngươi không sợ sao không?” Của nàng ý tứ thực rõ ràng, các ngươi không sợ Hoàng Thượng đích nhân tìm tới môn sao không?
” Hoàng Thượng đã muốn triệt điệu nhân. Kinh thành khôi phục bình tĩnh. Nghe ta ca ca nói, Hoàng Thượng nếu không có tái phái người tìm ngài, coi như là cam chịu ngươi ra cung.” Nàng cũng thấy đắc man kỳ quái đích, mộ dung cảnh suy nghĩ cái gì?
Trầm tố nhân mê mang đích trát nhãn, nói không đi lên lúc này đích tâm tình.
” Đúng rồi, sơ tuyết hồi cung.”
” A? Trở về như thế nào không cùng ta đánh một tiếng tiếp đón!” Trầm tố nhân kinh ngạc đích bính lên, kêu sợ hãi, sơ tuyết trở về? Kia, kia, kia…… Về sau còn có thể tái kiến sao không?