Tư Mã Lạc chất vấn: “Không dám đánh cuộc?” “Cũng không phải, ta khinh thường đánh cuộc. Bởi vì ngươi nhất định sẽ thua.” Mộ Dung Cảnh lạnh nhạt đáp.
Hắn càng lạnh nhạt thì Tư Mã Lạc càng tức giận. Vừa tức Mộ Dung Cảnh, lại giận cả bản thân hắn nữa.
“Biết ta sẽ thua mà còn không dám đánh cuộc?” Luận điệu gì đây?
“Chuyện trẻ con như vậy nên không có hứng thú.”
“Mộ Dung Cảnh!” Ai đó nghiến răng nghiến lợi.
“? ? ? !” Ai đó trưng ra ánh mắt dò hỏi.
“Trò chơi này ngươi phải tham gia!”
“Ta không có hứng thú mang Tố Nhi ra đánh cuộc, nếu như nàng không thích ngươi, thì rất có thể ngươi sẽ cưỡng ép nàng.” Mộ Dung Cảnh bình thản phát ngôn, giống như tùy ý đưa một ví dụ, nhưng cũng là vấn đề rất đáng lo lắng.
“Ép buộc? Tư Mã Lạc mà cần phải ép buộc nữ nhân thích mình?” Giọng điệu ai đó đầy nguy hiểm.
“Ừ, chó cùng thì nhảy tường.” Ai đó bất chấp nguy hiểm, rất bình tĩnh đối đáp.
“Ngươi coi ta là chó?” Ai đó hùng hổ hăm doạ lại mang theo phẫn nộ.
“Ta chưa hề nói, ngươi thích nghĩ như vậy thì ta cũng không có biện pháp.” Thực là lão luyện thông minh. Giọng điệu này . . . Sặc! Thế quái nào mà lại giống như của nữ nhân đó? Mộ Dung Cảnh lo lắng. Không chỉ có Sơ Tuyết, mà hình như cách nói của mình cũng càng ngày càng giống như của nàng?
“? ? !” Tư Mã Lạc khóe mắt lạnh lùng giật một cái, như thế nào mà đột nhiên có cảm giác hắn ta trở nên khác đi? So với lúc trước thì tính tình có dị biến, nhưng rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào thì lại không thể nói rõ.
Mộ Dung Cảnh từ đầu đến cuối không hề tự xưng “Trẫm” trước mặt Tư Mã Lạc. Nguyên nhân không xưng như vậy thì đương nhiên là hắn có nỗi khổ. Ân ân oán oán của đời trước thì những hậu bối bọn họ không rõ cũng không chắc chắn. Bất đắc dĩ tai họa còn sót lại đến hôm nay thì bọn họ phải gánh chịu rồi.
“Trò chơi này ngươi phải tham gia. Dám không chơi sao” Tư Mã Lạc cắn răng nói, vẻ mặt dưới mặt nạ khẳng định không phải là ôn hòa. Nhưng phút chốc giọng điệu lại biến đổi mà nói rất thong dong: “. . . Ta đi tìm Sơ Tuyết “
“Không được động đến Sơ Tuyết! Bằng không ” Đôi mắt lạnh lẽo, nguy hiểm của Mộ Dung Cảnh nhìn chăm chú Tư Mã Lạc, nhưng những lời tiếp theo lại nuốt trở về khi gặp ánh mắt lạnh lùng của Tư Mã Lạc .
“Bằng không thì thế nào? Gϊếŧ ta? Hừ . . .” Tư Mã Lạc khinh thường hừ lạnh, trông thấy bộ dáng tức giận của Mộ Dung Cảnh thì trong lòng liền thoải mái. Lúc này, hắn lại hừ lạnh một cái mà cười nói châm chọc “Làm sao không lên tiếng?”Rồi hơi vươn người nhìn về phía Mộ Dung Cảnh, nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng đang đau đớn không thôi của hắn ta!
“Ngươi muốn gì?” Giọng điệu Mộ Dung Cảnh nhũn nhặn hẳn.
“Muốn nhìn ngươi đau khổ, ngươi đau khổ thì ta sẽ vui vẻ.” Tư Mã Lạc trong mắt ẩn giấu oán hận, sâu đến mức bất luận kẻ nào cũng không làm sao tưởng tượng nổi. Đó là do vết thương dưới đáy lòng bị dồn nén, hễ gợi lên là đau! Đau đến ngay cả hô hấp đều không nổi!
Mộ Dung Cảnh cố giấu đi sự thất vọng dưới đáy mắt.
“Sao nào? Tiếp tục chơi chứ?” Tư Mã Lạc cũng không buông tha cho Mộ Dung Cảnh
“Không! Trò chơi trẻ con nực cười đó ta không có hứng thú. Hơn nữa, cũng sẽ không để ngươi động tới Sơ Tuyết “
“Ngươi nghĩ bản thân có thể ngăn cản nổi ta sao?”
“Đừng ép ta động thủ.”
“. . . Muốn gϊếŧ ta?”
“Không có ý nghĩ đó . . .”
“Vậy ngươi sẽ làm như thế nào? ”
Mộ Dung Cảnh im lặng. Sẽ làm như thế nào? Hắn làm sao mà biết đây? Bản năng đã nói như vậy thì cũng chỉ là nói khỏi miệng, hắn cũng không muốn sửa đổi “Đừng động tới Sơ Tuyết , bằng không ngươi nhất định sẽ hối hận.”
“Ngươi càng như vậy thì sẽ chỉ làm ta càng muốn động tới hắn.” Tư Mã Lạc nhếch miệng cười gian tà.
Mộ Dung Cảnh âm thầm kêu khổ, hình như điều không nên nói thì đã nói, ý tứ ban đầu cũng để cho hắn vặn vẹo .
Phút chốc, Tư Mã Lạc cười!
“Ca! Đừng nghĩ khiến ta chuyển sự chú ý, có phải muốn đưa Sơ Tuyết ra làm lá chắn hay không? Đừng có mơ! Vứt bỏ đệ đệ giống như chuyện ca đã làm. Nhắc lại, dù như thế nào thì trên đời này ít nhất có một thứ là của ta. Trái tim Tố Nhi thuộc về ta . . . Ha ha.” Cho dù làm bộ như thế nào thì Tư Mã Lạc cũng biết lòng dạ của Mộ Dung Cảnh, sức nặng của Tố Nhi ở trong lòng hắn xem ra cũng không nhẹ . . . Có gì đó che giấu không nổi.
Mộ Dung Cảnh im lặng không nói. Trông hắn có chút mệt . . .
Lúc này, ngoài cửa có thị vệ trở về, hắn nói không tìm được Tam vương gia, cũng không tìm được tung tích của Hoàng hậu nương nương. Mộ Dung Cảnh yên lặng phẫn nộ thiếu chút nữa lại gây ra điều gì đó! Một đám phế vật!
Tư Mã Lạc nhìn thấy phản ứng của Mộ Dung Cảnh . . .Ánh mắt càng u ám rồi lại chuyển sự chú ý sang hướng khác. Nếu như hắn quan tâm nhất việc hai người ở chung một chỗ. . .?
Đêm khuya, vào lúc gần như mọi người đều ngủ say thì Trầm Tố Nhi cùng với Tiêu Trọng lặng lẽ trở lại phủ tướng quân. Thần không biết quỷ không hay, là nhảy qua tường mà vào đó. Không có bất luận kẻ nào nhìn thấy bao gồm cả nô tỳ, gia đinh, lặng lẽ đi vào phòng mình. Chú ý, đây là phủ tướng quân chứ không phải phủ Tể Tướng. Tiêu Trọng có chiến công hiển hách nên sớm được ban thưởng phủ đệ riêng.
Từ khi Tiêu cha từ quan quy ẩn đã mang theo gia quyến rời khỏi Kinh thành, tránh né vùng đất thị phi. Tiêu Trọng mặc dù nhàn rỗi ở nhà nhưng vẫn có chức vị quan trọng, hiện ở tạm trong phủ tướng quân.
Phòng ngủ Tiêu Trọng thật sự có một gian mật thất. Nhưng nó không phải loại mật thất ngầm trong truyền thuyết như Trầm Tố Nhi tưởng tượng trong đầu. Nó chỉ là một gian phòng không có cửa, vẻn vẹn sửa cửa sổ gian phòng thành cửa ngầm thiết lập tại phòng ngủ mà thôi. Nếu như không cẩn thận xem xét cấu tạo tổng thể của phòng thì rất khó phát giác trong phòng lại có phòng nên cũng coi như là phòng bí mật.
“Vẻ mặt ngươi như đang đoán gì đó?” Tiêu Trọng cười hỏi.
Trầm Tố Nhi liếc mắt nhìn hắn “Ta nghĩ xem ngươi có mê cung ngầm gì không.”
“Ha ha! Thất vọng rồi?”
“Hơi hơi.” Mê cung ngầm trong truyền thuyết đó.
“Làm mê cung ngầm thì phải là một đại công trình, phủ tướng quân còn không có năng lực này. Phòng này cũng chỉ là nơi ta thi thoảng dùng để luyện công.”
Trầm Tố Nhi quét mắt một lượt bên trong phòng, rất đơn sơ. Không kê giường, chỉ có một cái nhuyễn tháp nhỏ dùng để nghỉ ngơi. Nói đến nhuyễn tháp của người cổ đại thì nó cũng chỉ nhỏ hơn cái giường một chút, thích hợp để nằm, tạm thời cũng có thể coi là giường. Ngoại trừ nhuyễn tháp ra thì còn có một cái giá sách nhỏ, trên có mấy cuốn sách và tranh chữ. Còn có một bàn, một ghế tựa, trên bàn đương nhiên bày văn phòng tứ bảo. Mấy thứ đồ này cũng chỉ chiếm một góc nhỏ trong phòng. Nhìn cả phòng cũng không thấy có một khoảng trống lớn nào, trên tường treo mấy thanh trường kiếm. Cho nên quả thực là nơi dùng để luyện công.
“Dù hơi đơn sơ, nhưng cũng không nên chê bai. Tạm thời chấp nhận chút đi.” Nhìn một cái là thấy tủi thân cho nàng, dù sao thân là Hoàng Hậu thì làm sao quen ở nơi như thế này?
“Không có việc gì, nơi này cũng rất ấm áp.” .
“Một lát nữa sẽ chuẩn bị chăn bông cho ngươi.”
“Đa tạ . . .” Khách khí khách khí.
“Nếu như lúc không có người thì ngươi cũng có thể ra bên ngoài ngủ trên giường. . .”
“Thực sự là phòng thông nhau à?” Quẫn rồi. . .
Tiêu Trọng còn chưa dứt lời thì lại nghe nàng đột nhiên thốt ra một câu! Hắn không nhịn được thầm may mắn mình còn chưa uống nước, bằng không sẽ bị sặc chết. Hắn vội vàng làm bộ bình tĩnh dường như không. “Hiểu lầm, ý của ta là… nếu như ngài ngủ không quen thì có thể tạm thời ngủ giường của ta. Ta sẽ làm gác đêm cho ngài, có việc cũng dễ trông nom hơn.”
“A. . .” Nàng thốt một tiếng “A” thật dài, mắt lộ ra một tia ranh mãnh. Không chừng mấy ngày sắp tới có thể rất thú vị đây?
Trầm Tố Nhi cũng không rõ lắm phải ở chỗ này đợi bao lâu để cho gió bão đi qua. Nhưng lúc này nếu như chỉ đợi ở đây cả ngày như một kẻ ăn không ngồi rồi thì nàng buồn bực đến chết. Nói toạc ra thì so với ngồi tù không có gì khác.
Bỗng nhiên, hắn nghiêng tai lắng nghe
Vẻ mặt Tiêu Trọng trong phút chốc trở nên cứng lại, ngón trỏ đặt lên khóe miệng ý bảo Trầm Tố Nhi đừng lên tiếng. Còn hắn nhanh chóng lướt ra bên ngoài, cùng lúc đóng cửa mật thất lại.
Trong lòng không thể không sợ hãi, vừa mới tới đây mà lập tức có người nửa đêm “viếng thăm”? Xem ra sơ suất quá. Có lẽ nơi này cũng không phải chỗ để ở lâu.
Tiêu Trọng lặng yên xuất hiện ở trong phòng ngủ, nhanh chóng cởi khỏi áo khoác ném lên trên bình phong ở một bên. Đồng thời cũng không hề lên giường, mà là ngồi vào trước bàn tùy ý cầm lên một quyển sách. Chỉ sau một khắc, dáng vẻ nhàn nhã đi chơi lại xuất hiện.
Tay cầm quyển sách rồi khêu ngọn đèn loại đọc sách đêm. Điều chỉnh qua hơi thở làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại, giống như bình thường mọi khi.
Một hồi lâu sau.
Bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, mà Tiêu Trọng cũng không khỏi nở một nụ cười lạnh mà nói thẳng: “Bằng hữu bên ngoài sao không vào gặp mặt?”
Lời Tiêu Trọng vừa thốt ra, Trầm Tố Nhi trốn ở trong phòng bí mật nghe thấy mà cực kỳ kinh hãi. Không nghĩ tới đã có người tìm tới nhanh như vậy? Rất thần tốc, mông ngồi còn ngồi chưa ấm chỗ nha! ! ! MMD, tốc độ hành động của Mộ Dung Cảnh nhanh như vậy sao? A a a, không phải là lừa dối đó chứ? Tiêu Trọng và Mộ Dung Cảnh là một giuộc? Trước hết lừa nàng tới nơi này rồi tìm Mộ Dung Cảnh đến đây?
Lập tức Trầm Tố Nhi phủ nhận ý nghĩ này, thật là phương pháp rất ngu ngốc, nếu như Tiêu Trọng cùng Mộ Dung Cảnh là một giuộc thì làm sao lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn hôm nay? Làm sao phải phí nhiều công sức để cứu mình từ trong tay thị vệ như vậy?
Mồ hôi ròng ròng, một câu vừa rồi cực kỳ giống như có người đến gây phiền hà. Nếu là bằng hữu vì sao lại không thông báo mà lặng lẽ ở bên ngoài? Thích khách? !
Trầm Tố Nhi rón rén đi tới trước cửa mật thất, không dám thở mạnh, nhẹ nhàng ghé lổ tai lên trên cửa để nghe động tĩnh bên ngoài. Cửa mật thất cũng không dày, bên ngoài có gió thổi cỏ lay gì đều vọng vào được.
Lúc này, Tiêu Trọng vừa dứt lời thì bên ngoài truyền đến một tiếng cười khẽ, thanh nhã dửng dưng.
Không cần người ở phía ngoài nói chuyện, chỉ một tiếng cười này là khiến tinh thần Trầm Tố Nhi hoàn toàn chấn động
He he he!
“Thính lực Tiêu đại ca không ngờ khiến người khác cảm phục như vậy.” Tiếng nói vọng vào hoàn toàn mang vẻ vô hại.
Nghe thấy tiếng của người mới đến, gương mặt căng thẳng của Tiêu Trọng cũng giãn ra. “Sao đã khuya mà Vương gia lại ghé thăm tệ xá thế này?” Tiêu Trọng khách sáo đứng lên, bình tĩnh ra mở cửa nghênh đón khách quý.
Sơ Tuyết cười mỉm đứng ở trước cửa, giống như một cây tuyết mai trong gió lạnh, thuần khiết lạnh lùng mà lại thanh cao.
Bộ dạng Tiêu Trọng lưng choàng áo khoác, giống như người sắp nghỉ ngơi.
Chỉ là… Liếc mắt đảo qua cũng biết là hắn đang che dấu gì đó, có người nào sắp ngủ mà giày dép vẫn còn nguyên không?
Chỉ trách là Sơ Tuyết tới đột nhiên làm cho ai đó trở tay không kịp, né tránh không được nên vô cùng vội vã.
Sơ Tuyết cũng không nói ra mà chỉ cười nói: “Bổn vương lén lút xuất cung, không nghĩ ra nên đi chỗ nào, cho nên nhớ tới Tiêu đại ca.”
“Vi thần không dám. Tam vương gia ngàn vạn lần đừng dùng giọng này để nói chuyện khiến người khác thấp thỏm bất an. Ở bên ngoài lạnh lẻo, mau vào trong đi.” Tiêu Trọng né người mời Sơ Tuyết vào rất ư cung kính nhưng trong lòng thì âm thầm lo lắng. Vừa rồi Sơ Tuyết nói với giọng rất tôn kính, mà hắn tự nhiên biết rõ một người sẽ không vô cớ tỏ vẻ cung kính đối với người khác. Đặc biệt do một người có địa vị cao hơn so với chính mình thể hiện lại càng quỷ dị, cũng càng khiến người khác mau chóng liên tưởng.
Sơ Tuyết cũng không khách khí đi vào…Dạo qua một vòng, hắn khẽ nhíu mày nhưng cũng không phát hiện có gì khả nghi? Thấy Tiêu Trọng cầm sách trong tay, nhìn rất giống bộ dạng thức khuya đọc sách nên chưa đi ngủ? Vì vậy chậm rãi mở miệng, tùy tiện hỏi thăm: “Tiêu đại ca, sao đêm đã khuya mà vẫn chưa nghỉ ngơi?”
Tiêu Trọng ngẩn ra, Sơ Tuyết dửng dưng ngoài dự liệu của hắn.
Vương gia sống trong thâm cung, một nam nhân tâm cao khí ngạo như vậy mặt ngoài mặc dù khách khí, nhưng nội khó tránh khỏi sẽ hơi xem thường. Khách sáo thì khách sáo, trước hết hắn vẫn phải mời Sơ Tuyết vào. Còn việc gọi hạ nhân tới, muốn dâng trà rót rượu thì bất đắc dĩ đêm hôm khuya khoắt cũng không tiện đánh thức người hầu nên Sơ Tuyết cũng nói không cần làm phiền .
“Tiêu đại ca thực sự chịu khó, đêm khuya vẫn còn đọc sách.” Khi Sơ Tuyết nói lời này thì ánh mắt nhìn đến cuốn sách đang mở.
Khách sáo một hồi, Tiêu Trọng với vẻ ngoài bình tĩnh, ung dung trả lời câu hỏi vừa rồi của Sơ Tuyết : “Gần đây ở nhà nhàn rỗi không có việc gì nên ngủ cũng nhiều. Hôm nay tự nhiên ban ngày ngủ nhiều nên buổi tối lại không ngủ được. Không thể làm gì khác hơn là mở sách ra đọc, tiêu khiển một lát. Đâu có gì là chịu khó hay không chịu khó, chỉ là gϊếŧ thời gian thôi.”
Nhưng mà đường đường là Tam vương gia lại đêm khuya tới chơi, chẳng lẽ lại không kỳ quái? Lời này thì Tiêu Trọng không hỏi ra miệng, nhưng không hỏi thì cũng dễ khiến người khác nghi ngờ suy nghĩ lung tung. Thường thì hắn cũng nên hỏi qua, nhưng nếu để lộ gì đó, tựa như có tật giật mình gây hiềm nghi thì cũng không hay. Vì vậy, hắn nghi hoặc khẽ hỏi “Đêm khuya ngài đến . . .”
Giọng điệu nghi hoặc, ánh mắt cũng mang theo vẻ nghi hoặc.
Tiêu Trọng chưa nói xong thì Sơ Tuyết liền nói tiếp theo với nụ cười mỉm: “Mới vừa rồi Bổn vương không phải đã nói sao? Len lén ra khỏi cung, tự nhiên cũng phải len lén trốn ở đây. Đúng rồi, ngươi không thể nói cho hoàng huynh của ta biết đó. Cứ để ta ẩn náu ở đây vài ngày, được chứ?”
Sơ Tuyết đang lấy tiến để lùi…Chỉ cần cứ đi theo Tiêu Trọng thì mặc dù hắn không nói, nhưng Sơ Tuyết cũng có biện pháp tìm được Trầm Tố Nhi. Còn nếu như trực tiếp hỏi Trầm Tố Nhi ở đâu thì khẳng định Tiêu Trọng sẽ không nói ra.
Sơ Tuyết biết Tiêu Trọng căn bản là biết Trầm Tố Nhi ở đâu, bởi vì người ở bến đò rất có khả năng chính là nàng. Chỉ có điều đã bị Tiêu Trọng đánh tráo mà thôi. Cái này gọi là thủ thuật che mắt, thỉnh thoảng hắn cũng dùng. Tiểu Tố nhi có ơn đối với Tiêu gia, khi nàng gặp nạn thì người Tiêu gia hỗ trợ là chuyện có khả năng nhất. Bằng không thì với năng lực của hoàng huynh làm sao mà đến bây giờ cũng không tìm ra được gì?
Khẳng định là có người bao che
Phút chốc, ở một phòng nào đó mơ hồ có một tiếng cười khẽ vang lên.Mắt Sơ Tuyết sáng ngời. Mà đồng thời, Tiêu Trọng trong lòng cả kinh nhưng nhanh chóng lại chuyển thành bất đắc dĩ.
Lúc này, cửa bí mật mở ra…Một cái đầu nho nhỏ thò ra nghịch ngợm trừng mắt nhìn Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết tâm tình vui sướиɠ lập tức nhào tới muốn ôm lấy nàng, nhưng mà hắn lại cố gắng kiềm chế. Có người ngoài ở đây nên không thể quá tùy ý. Chỉ là trong lòng vui sướиɠ không cách nào che giấu được “Tới tìm nàng. Hi hi, chúng ta cùng nhau trốn đi.”
“Được! Vậy ngươi làm người hầu cho ta đi.” Trầm Tố Nhi trong lòng cũng vui vẻ, gặp được Sơ Tuyết là một điều ngoài ý muốn. Vì vậy khi Sơ Tuyết nói ra thì nàng không chút suy nghĩ mà đồng ý. Nếu như người cùng trốn là Sơ Tuyết thì cũng không cần e dè nhiều như với Tiêu Trọng nữa rồi. Cùng lắm thì mắng mỏ một hồi, lại nhốt một lúc, cảnh cáo một phen. Ha ha! ! Mộ Dung Cảnh chung quy cũng không thể tịch biên gia sản diệt tộc gì gì đó rồi? Nếu thế tự bản thân hắn diệt tộc sao? He he he.
“Vương gia nên nghĩ lại.” Tiêu Trọng nhắc nhở. Trong lòng có một chút không thoải mái. Nàng nói muốn tìm một người không người sợ chết cùng trốn, Tam vương gia đích thật là không sợ chết, cũng không có gì để cố kỵ. Hoàng thượng có nói như thế nào thì cũng sẽ không gϊếŧ nổi chính huynh đệ ruột thịt của mình.
Bất đắc dĩ. . . nơi nào đó tận đáy lòng cũng bắt đầu sinh ra du͙© vọиɠ cùng nhau trốn với nàng. Mặc dù không mạnh mẽ nhưng cũng không thể xóa đi. Nhưng mà, có một số việc không bỏ qua được tức là không thể bỏ nổi. Thân là đại thần quan trọng của triều đình, nếu như vô cớ rời kinh thì cũng phải có sự chấp thuận của Hoàng thượng.
Trước mắt nói hắn là an nhàn ở nhà, kỳ thật cũng giống như giam cầm tại kinh. Tự tiện rời kinh, đến lúc đó cũng tránh không khỏi khiến cho sinh ra nghi kỵ. Người bị phạt chịu tội là chuyện nhỏ, nếu như lại dẫn ra án oan thông đồng với địch bán nước gì đó thì một người chết là không đủ, lại một lần nữa liên lụy đến người thân sao? Tiêu gia vừa mới bị làm khổ một lần, không chịu nổi đả kích một lần nữa. Hiện nay Tiêu Trọng thật sự là khắp nơi đều sợ ném chuột vỡ đồ. Một lần xúc động cứu Trầm Tố Nhi đã là rất không lý trí. Cho dù nghĩ như thế nào thì Tiêu Trọng cũng không phải người được chọn tốt nhất để chạy trốn.
Sơ Tuyết nghe thấy Tiêu Trọng nói thì cười nhạt “Tiểu Tố Nhi, nàng làm cách nào trốn được ở đây?”
“Mật thất đó, . . .” Vì vậy, Trầm Tố Nhi cũng không nghi ngờ gì mà đem chuyện đυ.ng tới Tiêu Trọng nói ra. Từ cách nói chuyện cũng có thể nhận ra Trầm Tố Nhi đối với Sơ Tuyết có tín nhiệm trăm phần trăm.
Có người vui mừng lại có người lo lắng.
“Trọng tướng quân . . . Đại ca, không cần lo lắng. Sơ Tuyết là người một nhà, hắn sẽ không bán đứng chúng ta, cũng sẽ không đem chuyện hôm nay nói ra. Có điều là Sơ Tuyết làm thế nào lại tìm tới nơi này?” Vừa mới nghe thấy Sơ Tuyết nói ra lý do trốn khỏi cung không có chỗ đi thì nàng liền không nhịn được mà bật cười.
Có đôi lúc, Sơ Tuyết biểu hiện ra trí tuệ không giống người thường, nhưng có khi lại tinh khiết như tờ giấy.
Sơ Tuyết có hơi lúng túng, nhưng đột nhiên nghĩ ra gì đó nên hắn thản nhiên liếc mắt nhìn Tiêu Trọng, trong lòng thầm hô may mắn. Điều may mắn mà chính mình đêm nay nóng lòng chạy tới đây. “Ừ, Tiêu đại ca an tâm. Sơ Tuyết sẽ không nói ra, mặc dù khó có thể hiểu chánh nhân quân tử như Tiêu đại ca thì sẽ đưa ra quyết định như thế nào. Nhưng có lẽ nên cám ơn ngươi đã chứa chấp Hoàng tẩu của ta tối nay.”
Lời ăn tiếng nói thản nhiên nên hơi khó đoán ra dụng ý, nhưng không thể hoài nghi là trong đó lộ ra chất vấn đối với Tiêu Trọng. Rất hợp tình hợp lý, cũng tiến lui thoả đáng.
Như vậy cũng không thể trách Sơ Tuyết lòng dạ hẹp hòi như bức tường gió thổi không lọt. Thứ hỏi nếu như hôm nay ở chung một chỗ, rốt cuộc nếu có một ngày bị lộ ra ngoài, đến lúc đó mà tra hỏi thì Tố Nhi trăm miệng cũng không thể tự bào chữa, cũng không nói lên được sự trong sạch, khẳng định sẽ bị tổn thương suốt đời.
Những hậu quả này, đường đường là Tiêu đại tướng quân làm sao mà lại không nghĩ tới? Biết rõ hậu quả sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc mà lại còn làm như vậy thì Sơ Tuyết chất vấn cũng là chuyện đương nhiên.
Vâng . . .” Tiêu Trọng im lặng không nói, từ khóe miệng cho đến đôi đôi mắt đen thẫm mơ hồ mang theo nụ cười yếu ớt. Đối đầu với Sơ Tuyết và Trầm Tố Nhi bình thản vô bờ, rất khó nhìn thấy được có rắp tâm và ác ý gì.
Trầm Tố Nhi là người như thế nào, làm sao mà không nghe ra trong lời Sơ Tuyết có giấu đạo lý huyền diệu? Mặc dù không hoàn toàn biết nhưng nàng cũng biết Sơ Tuyết có dè chừng đối với Tiêu Trọng.
“Tiêu đại ca, ta đã có thể tới nơi này thì tin tưởng với năng lực của Hoàng huynh, không bao lâu cũng sẽ tìm tới nơi này. Cần có chuẩn bị tâm lý đừng để bỏ sót điều gì. Còn chuyện tối nay thì ta cũng không biết gì.” Sơ Tuyết thong thả nói ra một chuyện thực, vì vậy cũng không chờ Tiêu Trọng nói thêm gì cứ thế cầm tay Trầm Tố Nhi đang sững sờ mà nói hòa nhã: “Chúng ta đi thôi, chỗ này không thể ở lại lâu.”
Tiêu Trọng nhìn Sơ Tuyết mà không nói được lời nào.
Kết quả là chả mấy chốc Trầm Tố Nhi vẫn còn mơ mơ hồ hồ để cho Sơ Tuyết nắm tay. Cảm giác tiếp xúc lạnh lẽo khiến nàng cảm thấy có loại cảm giác là lạ tràn ra từ dưới đáy lòng. Nếu như Sơ Tuyết hoài nghi Tiêu Trọng rắp tâm bất lương, thì lúc này hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng được coi là gì? Nếu nói ra thì so với Tiêu Trọng có gì khác nhau đây?
Kỳ quái. . .
Sơ Tuyết cầm tay Trầm Tố Nhi vừa mới bước đến trước cửa, hơi giơ bàn tay trắng nõn đang muốn mở cửa ra thì chợt dừng lại giữa không trung.
Đột nhiên có biến cố…
Đôi mắt xinh đẹp sầm xuống, hắn nhanh chóng ôm lưng Trầm Tố Nhi lưng chợt lóe quay lại bên trong phòng. Trốn vào bên trong cửa để tránh né tầm nhìn.
Tiêu Trọng nhướng mày, thầm cảm thấy không ổn, hình như Sơ Tuyết phát giác điều gì? Hắn cũng nhanh chóng nâng cao cảnh giác, không hề di động, cũng không thể sốt ruột đề phòng người cử động rồi quýnh lên, lập tức sẽ khiến người bên ngoài hoài nghi. Hắn lặng lẽ hạ giọng hỏi: “Vương gia, làm sao vậy?”
Lúc này, ba người đứng ở cùng một trận tuyến.
Sơ Tuyết nhíu mày khẽ nói: “Bên ngoài có người. Ngươi giám thị ở đây, lúc ta đi vào rõ ràng không có ai.” Bởi vì hắn sợ người theo dõi nên đã xem xét bốn phía gian phòng, lại còn nhìn suốt mấy con đường. Giờ số người tới đây đang ẩn náu ở chỗ tối có vẻ không chỉ là một hai người. Rốt cuộc là ai? Đại nội thị vệ? Lập tức phát giác hành tung của hắn như vậy sao?
Tiêu Trọng khoác áo bào giả vờ thu xếp trên bàn, động tác rất dứt khoát không nhanh không chậm. Tinh thần hai người căng thẳng cũng lây sang cho Trầm Tố Nhi. Cả người hồi hộp nên đầu óc cũng tỉnh táo lại, tức là nói nữ nhân thông minh nào đó cũng hồi phục lại, cảnh giác liếc mắt khắp phòng ngủ. Ánh mắt hơi thôi thúc buồn rầu nhìn ở cây đèn trên bàn, lại chuyển qua nhìn bức tường cũ. Căn phòng cổ đại giống như làm bằng gỗ, trên song cửa sổ dùng vải che kín.
Ý tứ là muốn nói…
“Làm sao bây giờ? Trong phòng trước mắt có bao nhiêu người thì đã để người ở phía ngoài phát hiện rồi. Ba người chúng ta cũng không ai có thể cử động.” Bởi vì ánh nến đáng ghét rất có thể đã in bóng dáng của ba người ra bên ngoài. Xuyên qua tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng thì không nhìn rõ được người, nhưng lại có thể thấy rõ bóng dáng.
Ô ô. . .Cử động lại càng khả nghi! Lời Trầm Tố Nhi nhắc nhở khiến cho sắc mặt Tiêu Trọng cùng Sơ Tuyết đều cùng thay đổi.
Xác thực, xác thực đang nổi lên cảm giác muốn trốn cũng trốn không thoát. Trốn không thoát sao?
Bên ngoài cho dù là ai thì cũng sẽ không phải là người đứng về phía bọn họ. Lén lút vụиɠ ŧяộʍ, ở trong bóng tối giám thị mà còn là người tốt sao?
Thế gian này cũng có một số việc mà ngay những người có thực lực dũng mãnh cũng không thể dám chắc.
Ba người, ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi. . .
Chết chắc rồi. . .Chẳng lẽ cứ chờ chết như vậy?
********************************************
Ngoài cửa
Mộ Dung Cảnh đứng yên, nhìn bóng người phản chiếu trong phòng hiện ra. Có một bóng dáng nhỏ xinh cùng một bóng khác đứng chồng chéo một chỗ làm mày kiếm của hắn nhăn tít, vẻ mặt cũng u ám thêm mấy phần.
“Ngoài ý muốn . . . Lại là ba người.” Giọng nói lén lút mang theo một vẻ gian tà mà xuôi tai! Lại cũng như như yêu nghiệt không mang theo một chút tình cảm. Người nói lời này lại là Tư Mã Lạc, ở dưới đáy mắt như hồ sâu long lanh cũng hiện lên một chút phẫn nộ, hắn cũng theo dõi hai bóng người đang thân thiết nép sát vào nhau! Chỉ là so sánh với Mộ Dung Cảnh thì hắn che giấu càng kỹ hơn, tốt!
“Dẫn ta tới nơi này chỉ để rình coi?” Mộ Dung Cảnh không muốn suy đoán nữa, hơi sơ ý cũng có thể trúng kế của Tư Mã Lạc.
Tư Mã Lạc cười nhạo, hỏi ngược lại: “Còn không nhìn ra sao? Không cần làm bộ nữa, hiện tại cứ mang ngươi đi gặp Tố Nhi. . . Hỏi thẳng nàng ta xem trong lòng nàng thích ai.” Còn như miệng nói một đằng, bụng dạ nghĩ một nẻo thì lại là một việc khác.
“Ngươi nói là trong phòng có một người là Tố Nhi?” Ai đó cố gắng nghi vấn.
“Ừ. . . trong lòng ngươi không phải rất rõ ràng sao?” Tư Mã Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng “Có một người là Tố nhi, một người là Tiêu Trọng, còn một người khác nữa? Thử đoán xem là ai? Nếu như ba huynh đệ chúng ta . . . Không! Ba người đều cùng thích một nữ nhân thì sẽ thế nào đây?” Đúng là tình huống vô tiền khoáng hậu!
Trước mắt mà nói, ba người trong phòng có lắp cánh vào cũng khó trốn.
Tư Mã Lạc phải làm như vậy cũng không rõ là vì cái gì. Suy nghĩ con người có lúc cũng phức tạp như vậy. Biết rõ không thể cố tình làm, biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa mà vẫn không tiếc công sức lao vào. Mà hắn cũng biết rõ nếu làm như vậy thì cũng gây ra đau đớn cho chính mình . . .
Cửa phòng ngủ không khóa, vẻn vẹn chỉ là khép lại nên vẫn lộ ra một khe. Tình hình bên trong, không nằm ngoài bóng dáng của ba người.
Một lát sau, trong ba người, bóng dáng hai người xiết chặt dựa sát vào nhau vẫn không nhúc nhích. Chỉ có một người di động, thân hình cao lớn nên không cần hỏi chính là Tiêu Trọng
Tình thế căng thẳng khác thường, cho dù là bên ngoài phòng hay ở bên trong đều hết sức căng thẳng!
Rõ ràng chỉ cách một bức tường, nhưng lại giống như một lớp sa mỏng, nhưng nếu phá đi quang cảnh ấy thì “vật đó người đâu”.