Đêm tối, mây đen bao phủ cả hoàng cung, trong phòng khách của Triều Phượng cung. Mộ Dung Cảnh vẻ mặt u ám khiến cho tất cả cung nữ và thái giám hầu hạ nơm nớp lo sợ, ngoài trời lạnh cóng mà lòng bàn tay vẫn còn toát ra mồ hôi. Nếu không có Tam vương gia tọa trấn ở đây thì phỏng đoán chân bọn họ đều mềm nhũn vì sợ. Suốt một ngày trời, số đại nội thị vệ được phái ra không ngừng gia tăng, nhưng một chút đầu mối cũng không có?
“Ngay cả một dấu vết cỏn con cũng không tìm ra? ! Một đám phế vật!” Mộ Dung Cảnh đánh một chưởng làm cái bàn trà bên cạnh vỡ tan tành!
Sơ Tuyết ngồi ở bên cạnh lại rất thảnh thơi, dùng tốc độ nhanh nhất để nhấc chén trà của mình lên giữ trong lòng bàn tay rồi nói ra một câu hú hồn “Hoàng huynh, đừng hại đệ không được uống trà, một bộ chén trà quý báu nghe nói chỉ còn lại có một cái này.” Cứ như bảo bối vậy.
Sơ Tuyết nhàn nhã thong dong cùng với Mộ Dung Cảnh phẫn nộ đã hình thành sự đối lập rõ ràng. Khiến cho Mộ Dung Cảnh hiện tại đặc biệt muốn cắn người!
“Sơ Tuyết, cả ngày đệ đi theo trẫm để làm chi?”
“Không có việc gì, đệ rất nhàn .”
“Đệ … ” Mộ Dung Cảnh muốn giận mà không tức nổi.
Thật sự, thật sự! Sơ Tuyết cùng ai đó càng ngày càng giống nhau!
“Trời sắp tối rồi.” Mặc dù tức giận là thế nhưng Mộ Dung Cảnh cũng không ngừng kiềm chế lo lắng trong lòng. Nữ nhân chết tiệt, một mình nàng trốn ở chỗ nào? Có thể trốn ở đâu? Liệu có thể gặp nguy hiểm hay không? !
“Trẫm tự mình đi tìm. Sơ Tuyết, trong cung liền giao cho đệ, đừng làm phiền thêm nữa.”
“Đệ cũng muốn.”
“Không được!”
“Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi.”
“Vẫn không được.”
“Nếu như đệ cố ý muốn đi?”
“Cho một lý do”
“Sợ huynh gϊếŧ người lung tung.”
“. . “
“Hoàng huynh một khi tức giận thì sẽ có rất nhiều người gặp tai ương.”
“Trẫm đồng ý với đệ sẽ không gϊếŧ người.”
“Huynh cũng đã đáp ứng hoàng tẩu, nhưng huynh không làm được.” Sơ Tuyết thật sự là không sợ chết , dám ở trước mặt mà chỉ trích khiếm khuyết của Mộ Dung Cảnh.
Nhưng Mộ Dung Cảnh lại cảm thấy tức cười, không nổi giận mà trái lại lộ ra vẻ hơi chột dạ. Trong lúc nóng giận đã quên lời hứa tại Túy Nguyệt lâu. Nếu như nhớ ra thì tất nhiên phải tuân thủ “Chuyện này thì . . . Chỉ là tạm thời quên thôi.”
“Đệ làm sao biết là huynh xuất cung rồi lại có thể nhất thời quên hay không? . . .” Sơ Tuyết lần nữa gây khó dễ, tự nhiên là có nguyên nhân, bình thường hắn sẽ không nói ra lời như thế.
Mộ Dung Cảnh tiến thoái lưỡng nan trong lòng, tức cũng không được mắng cũng không xong. Không còn cách nào, vì vậy đem vấn đề khó khăn của Sơ Tuyết ném cho mẫu hậu “Đệ tìm mẫu hậu đi, bà đáp ứng thì đệ cứ tự nhiên.”
“Cho dù đệ làm bất kì điều gì?”
“Không sai! Bất cứ điều gì.”
“Vua không nói chơi?”
“Ừ. . .” Có hơi hối hận. Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Mộ Dung Cảnh nghi hoặc nhìn Sơ Tuyết, thấy khóe môi Hoàng đệ khẽ nhếch lên nụ cười yếu ớt cố làm bộ lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt kia vẫn có những cơn hưng phấn nho nhỏ nên vẫn không tránh được ánh mắt của Mộ Dung Cảnh.
Trong lòng Mộ Dung Cảnh càng ngày càng bất an, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sơ Tuyết cũng đùa với nội tâm của mình? ! Chẳng lẽ đệ đệ cũng học được cách tìm lỗi trong lời nói của mình? Muốn chơi chữ để tìm lỗ hổng? !
Không có thời gian suy nghĩ nhiều ,lòng Mộ Dung Cảnh bị rối loạn bởi những ý nghĩ nên quyết định cứ giải quyết chuyện Trầm Tố Nhi bỏ trốn trước, sau đó sẽ tìm Sơ Tuyết nói chuyện cho ra lẽ. Bất đắc dĩ chỉ hơi chần chừ, tương lai có thể hối cũng không kịp . . .
Kết quả là
Mộ Dung Cảnh vừa xuất cung, ở đằng sau Sơ Tuyết đơn giản thu gom châu báu nữ trang, mang theo Lệnh phù Vương gia đã sớm lấy từ mẫu hậu rồi chạy ra ngoài.
Trong hoàng cung không còn nàng nữa, hắn còn ở lại để làm chi?
Chỉ có điều cho dù xuất cung rồi thì muốn tìm ra Trầm Tố Nhi cũng không dễ dàng gì.
Dù sao hai người không có qua lại mật thiết gì.
Nếu sớm biết nàng muốn chạy trốn thì hắn đã theo nàng cùng nhau trốn cho xong.
Sơ Tuyết khoác áo da cáo đứng ở trước cửa cung.
Nên đi đâu đây? Nếu là nàng hẳn sẽ chọn phương hướng nào đây?
Trên người nàng cũng không mang gì, chỉ mặc quần áo thái giám . . .
Phút chốc, mắt hắn sáng lên nhằm hướng tới đường cái mà đi.
Sơ Tuyết từng bước từng bước đi tới phía trước, hắn tìm một tiệm may gần hoàng cung nhất. Bây giờ còn sớm thì sao cửa tiệm lại đóng như thế này? Hắn nghi hoặc gõ gõ cửa. Nếu như Sơ Tuyết biết trong điếm có ai thì phỏng đoán đánh chết hắn cũng sẽ không gõ cửa, ngược lại sẽ trốn nhanh hơn!
Bởi vì ra mở cửa lại là đại nội thị vệ. . .Như vậy, bên trong không hề nghi ngờ là Mộ Dung Cảnh!
Toát mồ hôi! ! ~ Sơ Tuyết nghĩ, Mộ Dung Cảnh cũng đang nghĩ như mình! Người mới ra khỏi cung tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp đổi bộ quần áo, thay hình đổi dạng một chút. Dù sao mặc trang phục thái giám thì rất huênh hoang.
Mộ Dung Cảnh tự giễu nhếch mép “Huynh đệ chúng ta thật sự là tâm linh tương thông, lại nghĩ cùng một điều.”
Sơ Tuyết trót gặp thì không có cách nào khác đành cười trừ, không nghĩ tới kém may như vậy. Vừa ra khỏi cung thì lại đυ.ng vào nên bất đắc dĩ mở miệng: “Hoàng huynh, đệ đã được mẫu hậu đồng ý, nếu như hoài nghi có thể đi về hỏi lại.”
Mộ Dung Cảnh nhướng mày không nói gì. Một lát sau mới hỏi tiếp “Sơ Tuyết thử nhìn qua một cái mấy thứ trên mặt bàn, có phải của đệ không?”
“A? . . . Cái đó thì phải nhìn mới biết được.” Sơ Tuyết cũng không nói nhiều, thản nhiên nhìn một lượt thì thấy trên mặt bàn đang bày một bộ y phục thái giám. Hắn làm như vô ý, kỳ thật thật là cố ý lấy ngón tay nhấc lên để xem. Đồ đạc của bản thân thì đương nhiên là có hơi quen thuộc, đích thật không nghi ngờ là thứ mà hắn đưa cho Tố Nhi “Không dám xác định nữa, quần áo thái giám không khác nhau lắm. Hơn nữa, vật này . . . đệ lại không dùng thường xuyên nên làm thế nào mà nhận ra được có phải thứ của đệ hay không?”
Sơ Tuyết nói dối ! Trước mắt hắn không muốn tìm thấy Trầm Tố Nhi. Nhìn lúc này hoàng huynh đang tức giận, tuấn nhan xanh mét mà lại bảo hắn tìm được người thì thử hỏi tiểu Tố Nhi không bị lột một tầng da sao?
“Sơ Tuyết không nói dối.” Hắn cau mày
“Đệ không có. . .”
Lúc này, một người mặc trang phục bình thường từ bên trong đi ra. Trên người mặc áo bông, đầu đội mũ nỉ, quấn khăn trùm đầu quanh cổ. Lão bản nơm nớp lo sợ quỳ gối trước Mộ Dung Cảnh “Hoàng, Hoàng thượng. Người, người kia đúng là mặc một bộ trang phục như thế này mà rời đi.”
Sơ Tuyết nhìn mà ánh mắt cũng hơi sáng lên. Tiểu Tố Nhi đã cải trang với bộ đồ này, xem ra đυ.ng phải Hoàng huynh cũng không nhất thiết đều là chuyện không may, ít nhất đã biết qua một đầu mối.
Mộ Dung Cảnh thử hỏi: “Sơ Tuyết, đệ thử nói qua . . . Sau một khắc nữa thì nàng sẽ đi đâu?”
Sơ Tuyết nghe vậy cũng không kinh ngạc nên hơi không hề để ý mà đáp lại “Đệ cũng không phải con giun trong bụng Hoàng tẩu, làm sao biết tẩu nghĩ cái gì? Ai, lúc này nếu như biết thì có thể loại trừ nỗi lo, giải quyết khó khăn cho Hoàng huynh rồi.” Đoán thì có thể đoán được tý chút, nhưng cũng không thể nói với hoàng huynh.
Khóe miệng Mộ Dung Cảnh giật giật, lúc này hắn cũng không có tâm tình nói chuyện với Sơ Tuyết “Sơ Tuyết càng ngày càng khôi hài . . .”
“Vâng, có tiến bộ. Đệ sẽ không khiêm nhường.”
“? ? ! . . .” Ngất ! Khóe miệng Mộ Dung Cảnh giật giật.
Cũng thế, có vài tên thị vệ bên cạnh đã không nhịn được! Thiếu chút nữa phì cười nên vội vàng cúi đầu không dám nhìn thẳng Hoàng thượng.
Mộ Dung Cảnh lạnh lùng quét mắt, ai dám lên tiếng?
Lúc này, có mấy tên thị vệ cải trang tiến vào. Sau khi thi lễ với Mộ Dung Cảnh thì cùng nhìn về phía kiểu trang phục nam nhân mà Trầm Tố Nhi mặc lúc rời đi. Một lát sau, tất cả đều nói không có thấy. Tiếp theo, lại có thêm vài tên thị vệ được cử đi tìm kiếm, bọn họ cùng nói không hề thấy.
Sơ Tuyết hiện tại đã biết rõ, nguyên lai hoàng huynh đã tìm ra trang phục của tiểu Tố Nhi lúc rời đi, lại triệu tập đám thị vệ ban ngày tìm kiếm nàng để xem có người nào nhìn thấy hay không, quả là biện pháp không tệ. Trời nhiều tuyết thì trang phục này rất bình thường, chỉ là đối với những tên thị vệ này có mục đích tìm người thì lại khác. Mặc dù quần áo thì bình thường, nhưng hành vi khả nghi là bọn họ cũng sẽ lưu ý.
Dần dần, Sơ Tuyết trong lúc vô tình đã lui tới cửa. Tất nhiên là có mục đích, để dễ bỏ trốn. . .
“Sơ Tuyết đừng giở trò.”
“Đệ chỉ cảm giác là ở cửa thì không khí trong sạch hơn.” Giọng điệu đều đều lạnh nhạt, thập phần là giọng Trầm Tố Nhi.
Mộ Dung Cảnh vừa nghe mà tức lộn ruột. Bởi vì lại nghĩ tới một nữ nhân chưa kịp giáo huấn!
” Sơ Tuyết!”
“Có đệ, Hoàng huynh đại nhân có gì căn dặn?” Giọng nói lại chuyển sang hèn mọn.
Hoàn toàn là tiêu khiển nhưng có vẻ lại quá mức lạnh nhạt.
Mộ Dung Cảnh giả vờ như không nghe thấy! Có vài thứ mà quá để ý thì ngược lại sẽ làm mình mất tỉnh táo.
Vừa đúng lúc lại có ba đội thị vệ trở về phục mệnh. Bọn họ nhìn trang phục kia, do dự một lát rồi lần lượt cũng nói chưa từng gặp qua.
Chỉ là có hai người do dự . . .Do dự liệu có nên nói hay không nói? Cuối cùng, bọn họ lựa chọn im lặng. Chuyện này rất dễ liên lụy, chỉ bởi vì một suy đoán của bọn họ cũng có thể khiến nhiều người vô tội mất mạng. Tâm tư Hoàng thượng quá khó dò, hành động cũng quá kiên quyết. Hai người lui ra ngoài, Sơ Tuyết cũng muốn cùng đi ra ngoài.
“Sơ Tuyết?” Chất vấn? Cũng là hỏi.
“Hoàng huynh, huynh đã nói tùy đệ, chẳng lẽ đã muốn đổi ý nhanh như vậy?” Sơ Tuyết chỉ bỏ lại hai câu đơn giản này để chặn miệng Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh giơ tay hạ lệnh, hai bóng người ẩn náu ở chỗ tối nhanh chóng biến mất để quay sang bảo vệ Sơ Tuyết. Tận đáy lòng bất đắc dĩ cười khổ, làm sao mà hắn có thể yên lòng đây?
Bên ngoài gió lạnh thổi, phố xa sầm uất, tất cả vẫn như thường. Nhưng ai mà biết được sự đau khổ thực sự của đế vương đây?
Sơ Tuyết bước nhanh hơn để đuổi theo hai tên thị vệ vừa rồi.
“Xin hai vị dừng bước.”
Sơ Tuyết từ từ xuất hiện.
Hai tên thị vệ thấy người ngăn cản mình chính là Tam vương gia thì lập tức quì một gối hành lễ.
“Không cần đa lễ, Bổn vương chỉ là có việc muốn hỏi.” Giọng nói rất bình thản, cũng rất khiêm nhường, không có lấy một xíu nào là chèn ép người. Phong thái này lại thuộc về người có thân phận tôn quý thì quả là khó thấy.
Đồng thời, cử chỉ của Sơ Tuyết cũng làm cho trong lòng hai tên thị vệ sinh ra sự ngưỡng mộ nên cung kính hỏi: “Vâng, Vương gia cứ nói.”
“Ừ, các ngươi có biết hoàng huynh của ta phái ra bao nhiêu người không?” Đột nhiên mở miệng nên Sơ Tuyết khó nói rõ vì cái gì, chỉ có bản thân hắn mới rõ ràng.
“Cái…này. . . Vi chức tuyệt không biết được, bởi vì chúng tại hạ là một nhóm được phái đi sớm nhất nay vẫn còn chưa trở lại trong cung.” Hai tên thị vệ cũng trả lời nghiêm túc.
Sơ Tuyết thản nhiên đánh giá một lần chung quanh rồi tùy ý hỏi “Các ngươi phụ trách phía nào?”
“Xung quanh cửa khẩu bến đò.”
“A, hiện tại lại phải đi đâu nữa sao?”
“Vâng “
“Vậy Bổn vương đang nhàn rỗi vô sự, nên cũng đi theo các ngươi xem thử vậy.”
“Vương gia. . .” Hai người có hơi chút khó xử.
“Như thế nào,không thích?” Đây là vinh hạnh cỡ nào đó.
Hai tên thị vệ cũng không vì được sủng mà mừng, một người trong đó ân cần bảo: “Vương gia, khí trời lạnh lẽo. Ở bến đò gió hơi lớn, trời thì tối đen. Ngài cũng nên sớm đi nghỉ ngơi.”
“Gì!. Bổn vương nhìn có vẻ rất yếu ớt sao?” Sơ Tuyết cười nhạt, khi nói lời này thì đã ung dung đi về phía trước, nhỏ giọng bảo: “Các ngươi cũng đi theo ta.” Theo trực giác, hai người khẳng định biết chuyện gì đó nhưng lại che giấu không nói ra. Lúc trước, Sơ Tuyết đứng ở vị trí cạnh cửa, đúng vị trí nhìn thấy trong ánh mắt hai người có điểm do dự vì không ai dám nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh.
Có điều ở trước mặt Hoàng huynh Sơ Tuyết không thể hỏi.
Bởi vì phía sau hình như vẫn còn mấy người đi theo làm phiền . . . Hoàng huynh hẳn là không yên lòng với mình.
Hai tên thị vệ rất cung kính đi theo phía sau. Trong ánh sáng yếu ớt thì cũng không khó khăn nhìn thấy đường. Lúc này, có thị vệ đưa tới hai cái đèn l*иg bình thường, giao cho hai tên thị vệ phía sau Sơ Tuyết. Lập tức, quãng đường trước mắt sáng lên. Ở giữa đường, Sơ Tuyết vẫn từ tốn đi tới. Hai tên thị vệ cũng không dám nói gì.
Ba người, trong mắt người ở bên ngoài nhìn vào thì một người là chủ nhân, hai người là gia đinh mang kiếm.
Dù sao Mộ Dung Cảnh mượn cớ truy tìm đạo tặc để âm thầm lục soát.
Chỉ là hai tên thị vệ âm thầm vuôt mồ hôi. Trực giác Tam vương gia liệu có nhìn ra được điều gì hay không? Chuyện ở bến đò bị che giấu, bọn họ cũng do dự không thôi. Thấy đó chỉ là một lần hiểu lầm, thuận miệng nói ra liệu có thể mang phiền cho Tiêu Tướng quân hay không?
Hai người len lén liếc nhau, thật rối bời. Cá tính của Tam vương gia khác với cá tính Hoàng thượng, nhưng dù là lệnh của ai đi chăng nữa thì vẫn có thể đoạt lấy tính mạng của người khác.
Lại đi tiếp, bọn họ đi tới một cái chợ. Nơi này hoàn toàn trống trải.
Sơ Tuyết dừng ở giữa chợ. Hắn dừng lại, hai tên thị vệ tự nhiên cũng ngừng bước.
“Đứng ở chỗ này thì những kẻ đi theo mông người khác ở phía sau cũng không nghe được .” Sơ Tuyết gắng nói khẽ.
Chỗ này trống trải, liếc mắt nhìn lại vắng vẻ, ám vệ núp trong bóng tối chỉ có thể giấu mình ở những chỗ người khác không nhìn thấy nên sẽ không đến gần được. Chỉ cần nói chuyện không lớn là bọn họ không có cách nào nghe được.
“Vương gia. . .”
“Cứ tự nhiên một chút, đừng có loạn.” Sơ Tuyết nhắc nhở “Nếu như các ngươi có gì khó nói thì Bổn vương sẽ giữ bí mật cho các ngươi.”
“Tạ vương gia.”
“Nói đi, không phải các ngươi đã gặp Hoàng Hậu?”
“Không có. . .”
***************************
Nghe hai người nói xong, nụ cười mỉm của Sơ Tuyết vẫn không biến mất “Đích xác, chuyện này không thể nói ra. Tiêu Tướng quân vừa mới thoát khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, một câu nói của bọn ngươi rất có thể lại sẽ khiến Tiêu Tướng Quân gặp nạn. Hơn nữa, vẻn vẹn là một việc hiểu lầm? Hoàng huynh ta đang nổi nóng nên không nhất định sẽ nhìn lỹ xem có cái gì hiểu lầm hay không lầm.”
“Tạ vương gia thông cảm.” Cảm kích không thôi, Vương gia thực quan tâm người khác.
“Còn hiện tại thì làm sao bây giờ? Hoàng huynh vẫn âm thầm phái người đi theo, Bổn vương mà rời đi là bọn họ khẳng định sẽ hỏi các ngươi nói gì cùng ta. Để cắt đứt hiềm nghi . . . Các ngươi còn phải giúp Bổn vương làm một chuyện.” Sơ Tuyết cười mỉm vô hình chung tuyên bố quyền chủ đạo đang ở trong tay mình. Hơn nữa, hình như khoảng cách với tiểu Tố Nhi càng ngày càng thu hẹp.
Ba người lại tiếp tục đi về phía trước. Không nhanh cũng không chậm. Lúc này, bọn họ rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Sơ Tuyết thản nhiên nói: “Ta cũng không theo các ngươi đi đến bến đò, vậy đến đầu ngõ thì tách ra đi.”
“Vâng, Vương gia phải cẩn thận.”
“Biết rồi.”
Cách nói chuyện rất bình thường khác hẳn lúc trên bãi đất trống ở chợ. Trong ngõ hẻm yên tĩnh nên đặc biệt nghe rõ, có hồi âm là có thể thật sự truyền đi xa.
Do đi nhanh đến đầu ngõ thì đột nhiên một trận gió lạnh thổi tới, hai cái đèn l*иg lập tức tắt ngóm.
Trong nháy mắt, ngõ hẻm tối om, ngay cả ánh trăng cũng không có nên hoàn toàn đen tối mịt mù.
Sau một lúc lâu, ánh sáng lại bùng lên rồi châm vào đèn. Ba người vẫn đi về phía trước, một trước hai sau. Đến đầu ngõ thì một mình Sơ Tuyết rẽ sang phía trái đi tiếp.
Hai tên thị vệ vội vã hướng về bên phải, vừa vặn là lối đi tới bến đò, như là vội vả trở lại chỗ làm của mình. Đích xác, trì hoãn một ít thời gian rất có thể sẽ bỏ qua kẻ khả nghi.
Sơ Tuyết vẫn đi không nhanh, có vẻ do ban đêm nên bước chậm. Qua một hồi, ở trên đường cũng đã không còn người đi đường, Sơ Tuyết cũng không có vẻ đang tìm nơi ngủ trọ. Chỉ là bước đi dần dần nhanh hơn, không hề có vẻ nhàn nhã đi chơi như lúc đầu.
Ám vệ theo sát phía sau, đi vòng vo một con phố rồi lại một con phố. Dần dần, ám vệ cũng thật sự nghi hoặc, Tam vương gia thật là kỳ quái! Trời lạnh vô cùng, làm sao cũng không nghỉ ngơi vậy? Tuy nói có áo da cáo khoác để chống lạnh, nhưng dù sao cũng không được ấm áp như trong phòng?
Lúc này, mấy vị quan sai đi ngang qua thấy hành vi Sơ Tuyết như vậy thì tất nhiên nghi ngờ.
“Ai đó?” Vài người có mắt như mù, thấy Sơ Tuyết đi một mình ban đêm thì tất nhiên đưa ra nghi vấn. Cứ tra xét nghiêm túc đi, đương nhiên nếu nhìn thấy kẻ khả nghi sẽ tra tiếp.
Ám vệ cách đó không xa chỉ thấy Sơ Tuyết lấy từ bên hông ra một cái lệnh bài đưa cho quan sai nhìn. Quan sai trở nên khách sao, cũng chỉ là khách sáo mà thôi. Mà hai tên thị vệ đi cùng với quan sai thì cũng không có phản ứng gì.
Sơ Tuyết tiếp tục đi về phía trước, ám vệ dần dần cảm giác có chỗ nào đó không đúng! Về đạo lý mà nói, bọn họ hẳn là đã gặp Tam vương gia, một người thị vệ trong cung dám nói không nhận ra Tam vương gia? Đó là muốn chết!
Bỗng nhiên, thầm kêu một tiếng “không hay rồi”!
Trong đêm tối có hai bóng hình chợt lóe, đồng thời đuổi theo Sơ Tuyết. Cả gan hiện thân rồi ngăn cản đường đi của Sơ Tuyết. Đến khi hai tên ám vệ với sự nghi hoặc trong lòng nhìn rõ dung mạo chủ nhân thì cả đôi đều quá sợ hãi . . . Người đã đánh tráo từ lúc nào? ! Phút chốc nghĩ đến nháy mắt trong ngõ hẻm, vẻn vẹn thời gian ngắn ngủi như vậy? Dùng áo khoác để tráo người ? ? ?
Gió lạnh vẫn thế, thổi vù vù trong đêm.
Sau nửa khắc, tại một biệt viện đèn đuốc sáng ngời bên ngoài cung. Trước mặt Mộ Dung Cảnh có hai ám vệ áo đen cùng một người thị vệ, vẻ mặt lạnh lẽo kia không thể dùng lời để tả.
Người được phái ra lại dễ dàng bị Sơ Tuyết bỏ rơi như vậy? Hắn hẳn là bội phục mưu trí của Sơ Tuyết, cần phải quở trách mình bồi dưỡng ra đám bảo vệ vô dụng?
Thôi thôi. . .
Sơ Tuyết cố ý muốn một mình rời đi thì làm sao khổ công lo lắng chứ? Thử tin tưởng hắn một lần đi.
Ba người có vẻ cố gắng trấn tĩnh, nhưng trong lòng thì hoàn toàn khóc thét. Lúc này, không ai cứu bọn họ. Nhưng. . . Nhưng. . .Phá lệ, Hoàng thượng lại không hề trách phạt? ? ! Cũng không hỏi tới? Bước ra khỏi phòng mà ba người vẫn giống như đang nằm mơ, không thể tin được cổ của mình vẫn còn mọc ở trên đầu?
Mộ Dung Cảnh khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên ngồi yên. Một tay để trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ gõ giống như đang tập trung suy nghĩ mà lại không giống “Ngươi còn muốn ở trên nóc nhà đợi bao lâu? Sao không đi vào gặp mặt?”
Sau một khắc, gió thổi qua, một bóng dáng màu xanh chợt lọt vào.
Khi gió ngừng thì Tư Mã Lạc đã đứng ở bên trong phòng. Thần thái thong dong, khóe miệng dưới mặt nạ vẫn còn phác họa nụ cười yếu ớt, kỳ lạ.