Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 47: Mạo hiểm! Thiếu chút nữa bị bắt . . .

Trầm Tố Nhi bình yên đi qua con đường này. Sau khi nói một tiếng cảm tạ với bà bán hàng ăn đi dạo, cho dù trên đầu lạnh giá nhưng trong lòng lại có cơn hưng phấn nho nhỏ liền nhằm hướng bến đò mà đi. Giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua lớp băng làm cho mặt đất thêm ấm áp. Trận tuyết lớn đã sớm ngừng lại, thi thoảng lại có vài bông tuyết nhỏ bay xuống làm tăng thêm vài phần thú vị lúc thời tiết vào đông. Lớp tuyết phủ trên mặt đất không còn dày, đã hơi mỏng đi một lớp bởi bị hòa tan không ít.

Trầm Tố Nhi không biết tất cả điều vừa mới làm, tất cả đã lọt vào trong mắt một nam nhân. Namnhân cho một thỏi bạc rồi hỏi ông chủ quán xem về nội dung bọn họ nói chuyện phiếm, khi đã biết rồi thì dường như hơi hơi nhếch mép.

Trầm Tố Nhi theo lời ông chủ quán cứ một mực mà đi, cũng nhìn thấy một gốc cây đại thụ, cũng thấy được con sông vắt ngang Kinh thành thì quay sang bên trái mà nhìn! Thì ra là một bến thuyền lớn tương đối tấp nập. Có không ít thuyền hàng đỗ từng dãy từng dãy, nhìn cứ như là bến thuyền hiện đại. Đại khái là dưới một cơn mưa tuyết thì người đi đường lui tới rất thưa thớt.

Nàng hơi đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi thở phào một hơi. Không hề nhìn thấy có quan sai, như vậy là không có thị vệ ?

Trên dòng sông thực sự đang có không ít thuyền đỗ. Sông cũng không phải quá rộng nhưng nghe nói nước rất sâu.

Trầm Tố Nhi cũng không còn kịp nghiên cứu nữa mà cứ vội vàng đến bến đò tìm bảng hiệu để lên đúng thuyền. Coi như là nàng gặp may mắn, không bao lâu thì nàng thực sự tìm được một con thuyền, nhìn thì không tính được là lớn, nhưng cũng không nhỏ.

“Anh trai này muốn lên thuyền sao?” Một người nhà đò đen bóng, vóc người không lớn nhưng lại có tiềm chất làm gian thương. Khi nhìn lên thấy có khách đến lập tức tươi cười đón chào.

Trầm Tố Nhi vẫn còn ở trên bờ mà không vội bước xuống dưới thuyền. Nàng gật đầu, cố gắng hạ giọng khiến chính mình còn nghe không quá giống giọng nữ “Vâng, đi Tê Thành. Bao giờ thì thuyền xuất phát?”

“Đại khái sau nửa canh giờ.”

“Bao nhiêu tiền?” Một giờ đó, có hơi lâu, tốt nhất là tìm thuyền xuất phát ngay lập tức.

“Hai lượng.” Mắt liền sáng lấp lánh.

Trầm Tố Nhi nhướng mày “Chiếc thuyền này của ngươi mà cũng muốn hai lượng?” Ánh mắt của nàng quét về phía thân thuyền. Về tổng thể thì coi như nửa mới nửa cũ, cũng không có thấy có vẻ xa hoa gì? Tầm mắt nhìn xa hơn đảo qua những chiếc thuyền còn lại.

Nhà đò nhìn thấy nàng do dự thì trong lòng hơi sốt ruột, thuyền đi Tê Thành không chỉ một chiếc của hắn.

“Ta lại đi tìm nữa xem liệu có thuyền nào xuất phát nhanh hơn không.” Để xem liệu có thuyền nào trong số còn lại xuất phát nhanh hơn hay không.

Trầm Tố Nhi hơi di di chân thì nhà đó liền bắt đầu ồn ào “Đợi đã, anh trai. Xem ra anh là người ở xa rồi, tính cho anh trai giá một lạng ba nhé. Lên đi lên đi. Đừng tìm nữa, thuyền này là nhanh nhất, lại còn khởi hành sớm nhất chứ không phải một lúc lâu sau. Có chiếc còn không đi đó, trời quá lạnh nên có ai định khởi hành đâu.”

Mẹ ơi! Trầm Tố Nhi vừa nghe là hiểu được mình bị trêu chọc thì trong lòng có khó chịu. Nhưng mà nàng không có thời gian lằng nhằng. Vì vậy vừa định chấp nhận bước lên thuyền thì không ngờ..

“Nghe đây! Mỗi nhà đò nghe đây, vừa rồi có một đạo tặc đột nhập Kinh thành, hiện tại đang truy lùng toàn thành! Mọi người các ngươi phải phối hợp, không có lệnh của nha môn thì không cho thuyền nào xuất phát. Kẻ nào dám cãi thì bắt hết vào nhà lao. Tốt nhất đừng để ông đây phải đi “hầu hạ” các ngươi, nay nói rõ cho các ngươi.” Từ trên bờ có mấy tên sai nha đang không ngừng thét lớn với nhà đò rồi cứ lặp lại những lời này.

“Cuối cùng là tất cả đàn bà đi ra hết! Đến chỗ chúng ta . . .” Trời rét thế này mà vẫn còn làm việc .v..v….

Trầm Tố Nhi trong lòng thầm kêu khổ, cộng thêm sốt ruột nữa! Làm thế nào người khác chạy trốn, nàng cũng chạy trốn, thế mà chạy trốn lại bất lực như vậy?

Xem ra là không có hy vọng đi đường sông nữa rồi!

Hành động của Mộ Dung Cảnh thực sự, TMD, không phải là nhanh bình thường nữa, bây giờ mới là giữa trưa mà thôi.

“Anh trai, sao còn không lên thuyền? Có điều, vừa rồi có nghe thấy sai nha nói không? Nếu thuyền muốn rời bến thì còn phải bị kiểm tra. Có đồ đạc gì quý, anh giấu được thì giấu đi. Đừng để bị kiểm tra.” Nhà đò nhắc nhở, còn trong lời nói có ý tứ gì khác.

Trầm Tố Nhi nhíu mày nhưng không xuống thuyền. Bị kiểm tra ở trên thuyền, không gian thì nhỏ nên vừa nhìn là biết ngay, càng dễ bị người khác phát hiện.

“Xem ra hôm nay là thuyền không đi được rồi, cái gì mà kiểm tra với không kiểm tra.” Lúc này, một ông lão mặt mày bực bội đi ra từ trong khoang thuyền, ánh mắt lấp lánh rất có thần “Tối hôm qua tuyết rơi nên bây giờ đủ điều kiện đỗ lại, cũng không biết buổi tối còn có thể xuất phát được hay không. Nếu có tuyết thì thuyền cũng không thể đi, có lẽ nên nghỉ ngơi vài ngày vậy.”

Ông lão cằn nhằn vài câu mà nhìn lên trên bờ rồi nhìn lại quanh thuyền, sau đó lại tiếp tục lẩm bẩm “Thuyền không đi được thì sống ra sao đây? Lời lãi cũng không đủ cho cả nhà . . .”

Trầm Tố Nhi cũng muốn nói, trốn không thoát nổi thì cuộc sống của nàng cũng không cách nào tốt được! Nếu như bị bắt trở về, nhất định không có kết cục gì tốt đẹp, Mộ Dung Cảnh sẽ dễ dàng bỏ qua cho nàng sao? Khẳng định là không rồi!

Chèo đò vừa nghe chủ thuyền nói như vậy thì cũng không quản Trầm Tố Nhi ở trên bờ hay lên thuyền mà định rút ván thuyền về.

Nàng vô cùng buồn bã nhìn lên trời, chẳng lẽ thực sự cũng không có cách nào khác sao? Trước mắt đành phải đi trở về rồi nghĩ đến đường khác. Còn trong lúc này xem ra chỉ có thể đến cửa thành.

Trong lúc mải suy nghĩ, nàng vô tình nhìn lên đường xuống bến đò mà trong lòng run lên, âm thầm kêu khổ! Trời muốn hại ta sao? Từ phía ngược lại có một quan sai lại thêm hai tên mặc trang phục đại nội thị vệ.

Trầm Tố Nhi nhận ra được cũng không có gì kỳ quái, kiểu kiếm trên người bọn họ lại thêm giày dưới chân cũng không thay đổi. Người bình thường còn có thể không nhận ra nhưng nàng sống tại hoàng cung đã lâu nên cũng quen thuộc ít nhiều.

Nghĩ muốn lùi lại? Những lhông có đường lui! Nơi nàng đứng đúng là bến đò, chỗ sông nước thuận tiện cho thuyền đỗ và đi. Nếu như nhà đò không rút ván cầu thì lúc này rất có thể nàng đã chạy lên thuyền. Nhưng bây giờ đứng nửa vời ở chỗ này thì ít nhiều có hơi khả nghi! Ra vẻ lui lại cũng có thể bị nghi ngờ, không lùi cũng có thể bị nghi ngờ!

Xong đời . . .

Nếu như lúc này cứ che che mặt lại rồi lớn mật đi về phía bọn họ, biết đâu lại có thể thoát được?

Trầm Tố Nhi kiên trì đến cùng, vừa mới đi được mấy bước thì đã sợ phát run, cầu khẩn bọn họ đừng hỏi tới nàng là tốt nhất. Có điều là trời không chiều ý người, ba người kia càng lúc càng gần, đã liếc nhìn tới nàng! Bởi vì ở đây rất ít người, nàng thật sự biết rất rõ ràng! Ngoài ra tại rét quá nên ai không có việc thì xuất hiện ở đây làm gì?

“Này! Tên kia! Lại đây.” Vị quan sai đứng đầu đang thét to kia trông thực ra dáng quan lớn. Nhìn kiểu dáng đó thì tám phần là kẻ không biết tin tức. Nếu như biết được người cần tìm đường đường là Hoàng Hậu thì liệu còn dám kiêu ngạo ồn ào như vậy không? Có khi hù hắn đến chết! Ít nhất không bài tiết ra thì cũng tè dầm.

Trầm Tố Nhi định coi như không nhìn thấy, cũng muốn coi như bọn họ không phải gọi mình, tuy nhiên điều đó là không có khả năng. Nàng tự nhủ phải trấn tĩnh lại, đừng để rơi vào loạn cảnh. Nếu không phải thời khắc cuối cùng thì cũng không được từ bỏ!

Vì vậy, nàng âm thầm hít sâu một hơi, dường như không có việc gì mà mỉm cười đợi ba vị quan gia.

Trầm Tố Nhi cố gắng làm cho tiếng mình khàn đi mà chào hỏi: “Các vị quan gia gọi tiểu nhân sao?”

“Ở đây không có ai, không gọi ngươi thì gọi ai hả?” Người chèo đò thuê ồn ào, càn quấy được ngay.

Trầm Tố Nhi kêu khổ, không trốn thoát sao?

Ba người đã sớm nghi nàng, càng lúc càng gần .

Sai nha quát hỏi: “Đang làm gì? Mau khai báo tên?”

Xót thương trào dâng, vậy là xong đời ! Có người đang khóc thét tận đáy lòng đây.

Sai nha kia thì không có gì, vấn đề là đại nội thị vệ phía sau hắn. Kỳ thật là một tên nhìn cũng có hơi quen mắt. Tám phần là quan nhỏ nào đó ở gần Triêu Phượng cung. Nhưng họ không vạch trần mình trước thì mình cũng không nên báo tên trước được. Vì vậy nàng thấp giọng để lộ vẻ hơi hèn mọn “Tiểu nhân họ Mục, tên là một chữ Khinh. Trong nhà có người bị bệnh, đang sốt ruột chạy trở về.” Tùy tiện tìm một cái cớ lấy lệ nào đó.

“Hừ? ? . . .” Một đôi mắt nhỏ màu xanh của tên sai nha chiếu lên người nàng “Khả nghi! Làm sao lại phải che kín mặt mũi mình đi như vậy?”

Bất luận kẻ nào vừa nghe, phỏng đoán đều sẽ hôn mê, cái gì mà nghi vấn hả? Trời lạnh cóng, tuyết rơi đầy, ai mà không quấn kín cả người? Chỉ có người có đầu óc đơn giản thì sẽ không nói kẻ mặc quần áo nhiều hơn cũng có thể phải nghi ngờ! Bất đắc dĩ ơi là bất đắc dĩ, chính là nàng đυ.ng phải một tên sai nha đầu óc rống tuyếch.

Ngược lại một tên vẫn không nói gì lại phun ra một câu như muốn lấy đi mạng nhỏ của nàng: “Cởi khăn trùm đầu ra, cho ta xem mặt ngươi một cái!”

Đúng là khoảnh khắc thổ huyết, ông trời giáng một luồng sét xuống đi. . .

Mồ hôi lạnh tuôn ra, trời lạnh thế này mà vẫn chảy ròng ròng!

Trước mắt thì không chỗ nào có thể trốn! Muốn chạy trốn cũng không thoát được, nhảy sông tự vận? Muốn chết à. Đừng nói trên người mình mặc áo bông, một khi gặp nước sẽ nặng thêm. Kể cả không mặc thì vào thời tiết thế này cứ việc nhảy xuống đi, phỏng đoán không kịp chạy thoát thì cũng đông cứng lại rồi!

Làm sao bây giờ đây? Làm sao bây giờ? !

“Anh chàng này, còn do dự cái gì? Xin mời tháo khăn trùm đầu ra.” Lời này, là của một người thị vệ đứng phía sau sai nha nói, lễ độ hơn rất nhiều. Ánh mắt của hắn tập trung hết trên người Trầm Tố Nhi, nhưng khác với sai nha là lộ vẻ không muốn xem kỹ.

Tình huống như thế, tự nhiên là nàng càng do dự thì bọn họ hội càng cảm giác được có dấu vết khả nghi.

Bởi nàng không nói lời nào nên lập tức hình thành một tình thế bị ba mặt vây quanh. Trầm Tố Nhi bị ba người vây vào giữa, lần này có chắp cánh cũng khó bay!

Hai tên thị vệ này thật sự là cố gắng làm hết phận sự. Mặc dù đối phương chỉ là một nam nhân thì cũng không muốn tha cho một người có điệu bộ khả nghi.

“Không phải do dự mà vì tiểu nhân dung mạo xấu xí, sợ làm kinh động các vị sai nha.” Trầm Tố Nhi chậm rãi giơ tay lên như muốn tháo khăn quàng cổ. Có điều là động tác thật sự quá chậm, trong đầu hoàn toàn xoay quanh phải chạy trốn như thế nào, nhưng căn bản một phần mười cơ hội cũng không còn.

MMD, chắc hoàn toàn xong đời!

“Ngươi tự nhiên đi, sao lại giống như một mụ đàn bà, cởi thì cởi đi, làm sao cứ như giả vờ vậy?” Tên sai nha đầu óc ngu ngốc thật sự là khắc tinh trời sanh của Trầm Tố Nhi! Hắn bước xéo một bước đứng trước mặt nàng, bàn tay xù xì vươn ra nhưng cũng không đánh mà nhanh chóng đưa tới khăn trùm đầu quấn quanh mặt nàng. Mắt thấy khăn trùm đầu sẽ bị tháo ra.

Trong phút chốc, tình thế xảy ra thay đổi!

Vào lúc bất luận kẻ nào đều chưa kịp nhận ra, khi bàn tay xù xì của sai nha đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì bị một cánh tay mạnh mẽ khác chuẩn xác tóm lấy! Không thể động đậy được mà nó cứ ngừng ở giữa không trung.

Vù vù! Vẻn vẹn chỉ còn thiếu một tấc, lại chậm có một chút thì sai nha kia hẳn là đã gỡ được khăn trùm đầu rồi! Sợ thật!

“Ai đó? Ông lớn nhà ngươi… ” Sai nha vừa định chửi ầm lên, nhưng khi nghiêng đầu nhìn thấy người bên cạnh thì sắc mặt bỗng giống như ảo thuật mà thay đổi bất thường. Không đến nửa giây đã biến thành một gương mặt nghênh đón lấy lòng bèn cười nói: “Thì ra là Tiêu đại tướng quân. Cơn gió nào đưa ngài đến đây?”

Lúc này, ở bên cạnh xuất hiện một nam nhân mặt mũi tuấn tú, mày kiếm vểnh lên, mắt sáng đầy oai phong.

“Tiếu Tướng quân, chào ngài!” Hai tên đại nội thị vệ cùng nhau ôm quyền, kính trọng lên tiếng chào.

Tiêu Trọng Chi dù rảnh rỗi ở nhà nhưng uy danh trong quân cũng cao, vẫn được mọi người kính trọng và yêu quý.

Hắn ấm áp cười một tiếng rồi buông lỏng sai nha ra, cũng rất tự nhiên kéo Trầm Tố Nhi lại gần mình mà hơi xin lỗi: “Mục Khinh, đại ca đến chậm, thật không thiện chí. Đừng trách đại ca được không.” Cách nói chuyện thân thiện giống như bạn cũ nhiều năm, hơn nữa có hơi ngoài ý muốn lại gọi theo tên mà mới vừa rồi Trầm Tố Nhi đưa bậy ra.

Giảm bớt một chút hoài nghi . . .

Như thế nào lại gặp được.” Trầm Tố Nhi nhìn xuống dưới nói nhỏ.

Cẩn thận không tim gan sắp nhảy ra rồi. Trong nháy mắt vừa rồi, nàng thật sự cảm giác như trứng trong một rổ!

Đột nhiên có một cứu tinh đến thì làm sao mà nàng lại không phối hợp? Mặc dù đây là một tên bại hoại đi nữa thì nàng cũng không còn thời gian suy nghĩ. Vào lúc khẩn cấp thì làm sao lại lo lắng nhiều như vậy? Nói nữa, nghe bọn thị vệ gọi là Tiêu Tướng quân? Rất có thể là anh trai của Tiêu Quý phi . . .

Lúc này, Tiêu Trọng Chi khẽ mỉm cười “Có phải bằng hữu của ta làm phiền cho các ngươi? Nếu thực sự như vậy thì trước hết Tiêu mỗ xin đền bù cho các vị ngay tại chỗ.”

Hai tên thị vệ cau mày chưa nói gì, ngược lại là tên sai nha kia liền cướp lời. Hắn cúi đầu khom lưng cười nói “Không có, không có, không có gì. Không phải là như ngài nghĩ. Chúng ta chỉ là, chỉ là . . . Ha hả, nếu là bạn bè của Tiêu Tướng quân ngài thì hẳn cũng không phải là cường đạo gì. Là chúng ta vô ý, đắc tội, đắc tội ! . . .”

“Thì ra là thế. Đang lúc chấp hành công vụ thì cũng không có gì. Nhưng mà Tiếu mỗ lấy nhân cách đảm bảo bạn hữu của ta đây tuyệt đối không phải là đạo tặc. Ba vị có thể yên tâm.” Tiêu Trọng Chi nói rất công bằng chính trực, cũng không có một chỗ nào làm người khác hoài nghi.

“Đó là đó là. . .” Đứng ra trả lời vẫn là tên sai nha kia.

“Nếu không có việc gì, Tiếu mỗ cáo từ trước. Nếu như ngày nào đó rảnh, xin mời cùng ăn một bữa cơm rồi tâm sự thoải mái.” Bỏ đi giọng hách dịch, lại lễ phép nói một câu rồi Tiêu Trọng Chi liền khoác vai Trầm Tố Nhi dẫn nàng cùng nhau rời đi.

Ba tên sai nha nhìn khá hung dữ, nhưng tức thời cũng không có động tĩnh gì.

Sai nha thì không có gì, một kẻ ngu ngốc. Nhưng còn hai tên thị vệ kia thì sắc mặt cứng lại, nghi hoặc nhìn chăm chú theo bóng lưng Trầm Tố Nhi mà không hề nháy mắt .

Cho đến khi bóng dáng Tiêu Trọng Chi cùng Trầm Tố Nhi biến mất tại chỗ rẽ.

Một người trong đó hỏi: “Ngươi có cảm giác có chỗ không thích hợp không?”

“Tấm lưng kia . . . Quá giống!”

“Đúng! Có cảm giác không đúng! . . .”

“Là nàng!”

“Rất có thể. . .”

Sau một khắc, hai tên thị vệ đã bất chấp thế nào cứ lập tức chạy đi truy theo người, bỏ lại tên sai nha không hiểu chuyện gì. Hắn đương nhiên không hiểu được, nếu như hai tên thị vệ lại để cho Hoàng Hậu thoát được ngay trước mắt mình, đợi khi điều tra ra thì tội hẳn không nhẹ đâu! Hơn nữa, một ngày tìm không được Hoàng Hậu thì một ngày bọn họ cũng đừng nghĩ tới được bình an.

Nhanh chóng chạy vội tới chỗ rẽ mà nhìn theo!

Bóng dáng của Tiêu Trọng Chi và Trầm Tố Nhi vẫn còn đó.

Dọc theo đường, hai người đang chậm rãi đi, mà cũng không đi nhanh.

Hai tên thị vệ đồng thời thở phào một hơi, ở ngay trước mắt mình thì cũng không sợ Hoàng Hậu chạy mất! Tiêu Tướng quân có danh vọng nên tự nhiên cũng không dám công nhiên bao che.

Không mất bao lâu, bọn họ lại ngăn cản hai người Tiêu Trọng Chi lần nữa.

“Tiêu Tướng quân, thực không dám giấu diếm, chúng ta đang tìm một người rất quan trọng. Tuyệt không thể có một chút sai lầm, cũng không thể buông tha bất cứ một người khả nghi nào, càng không thể vì tình riêng mà sơ sót. Liệu có thể xin vị bằng hữu kia của ngài bỏ khăn trùm đầu ra không?” Hai người xin ý kiến rất thành khẩn, không hề bắt buộc, nhưng cũng không định lui bước.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Trọng Chi hiện lên một vẻ kinh ngạc. Gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ chần chờ, quay sang người bên cạnh xin thỉnh thị: “Mục Khinh, ý kiến đệ như thế nào?”

Một hồi lâu.

“Ai. . .” Đổi lấy một tiếng than nhẹ. Trốn không thoát sao?

Dưới vài cặp mắt chăm chú. Khăn trùm đầu cởi ra, hai tên thị vệ ngây ngẩn cả người! Không phải? ! Vẻn vẹn chỉ là một thiếu niên coi như dung mạo thanh tú ? Thực sự chỉ là một nam nhân? !

“Thật xin lỗi, đã đắc tội!” Hai tên thị vệ ôm quyền nói xin lỗi.

Tiêu Trọng Chi nhìn hai người rời đi, thiếu niên bên người cười híp mắt tán thưởng: “Thiếu gia, ngài thật sự là dự đoán như thần a.”

“Ha ha! . . .” Chỉ thấy Tiêu Trọng Chi cười khẽ một tiếng “Ngươi đi về trước đi, cẩn thận đừng cho người khác nhìn thấy. Còn như bộ quần áo này thì thưởng cho ngươi. Nhưng mà chuyện ngày hôm nay không được nói cho bất luận kẻ nào, một chữ cũng không thể hé lộ.”

“Vâng” Tên đày tớ mặc quần áo của Trầm Tố Nhi vui mừng trả lời, rồi rời đi.

Tiêu Trọng Chi lặng lẽ đang vào một cửa hiệu bên cạnh.

Bên trong, Trầm Tố Nhi đang được hầu hạ uống trà!

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đang đỏ ửng, đôi tay nhỏ ôm lấy chén trà cho ấm. Cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn thổi phù phù, bộ dáng khỏi phải nói, thật quá dễ thương.

“Thiếu gia.” Người hầu đứng ở một bên cung kính cúi chào.

Xem ra cửa hàng này cũng là sản nghiệp của Tiếu gia.

Tiêu Trọng Chi ngồi xuống, một người tỳ nữ lập tức bưng lên một chén trà nóng. Hắn nhẹ nhàng nâng lên, hớp một ngụm, ánh mắt thì lặng lẽ đánh giá Trầm Tố Nhi . Nói cho cùng, hắn cũng chỉ từng nhìn thấy nàng một lần tại Nghị Sự điện. Tuy nhiên gương mặt này đã làm hắn có ấn tượng khá sâu , giống như một dấu vết khắc ở trong đầu. Lại nói sau khi trở về nhà, muội muội hắn nói qua một lần thì sự tò mò trong lòng đối với nàng càng tăng thêm vài phần.