Từng con chim bay về tổ, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Gió lạnh thổi qua trong trẻo nhưng lạnh lùng làm lá rụng xào xạc, tiếu tấu tịch mịch.
Tiểu Dong đến bẩm báo, việc Trầm Tố Nhi phân phó đã chuẩn bị thoả đáng.
Mộ Dung Cảnh nhìn Trầm Tố Nhi, khuôn mặt kia lại mang theo vẻ uể oải tuỳ ý, không đoán được đang nghĩ gì.
Trầm Tố Nhi bảo Tiểu Dong lui xuống.
Đôi mắt phượng của nàng khẽ nâng, nhìn ra ngoài cửa.
Lúc nhìn thấy thân ảnh của Trần tổng quản vội vàng chạy tới, khóe miệng xinh xắn rốt cục đã lộ ra một nụ cười, đôi mắt thâm sâu.
Phía sau Trần tổng quản, có một tiểu thái giám bê một khay bạc hình chữ nhật không lớn không nhỏ.
Trên khay bạc có cái gì thì không ai biết, bởi vì bên trên được phủ bởi một tấm lụa đỏ.
Trần tổng quản cung kính tiến vào bẩm báo mọi thứ đã chuẩn bị thoả đáng, tất cả đều là đồ trân quý – nhìn bộ dáng kia, ý tứ kia có vẻ đều là đồ trân quý của hắn, bởi Hoàng Hậu tự mình mở miệng, hắn mới đem đồ quý của mình dâng đến.
Trầm Tố Nhi nghe hắn nói xong, thú vị trong lòng tăng thêm vài phần.
Mộ Dung Cảnh ho nhẹ một tiếng.
Hắn muốn hỏi, mà lúc đối mặt với Trầm Tố Nhi, thì lại không tiện mở miệng.
Đoán không ra trong lòng nàng đang có chủ ý nghịch ngợm gì.
Chẳng cần nghĩ, cũng biết việc này chắc chắn liên quan tới việc bọn họ đánh cược.
Mộ Dung Cảnh ánh mắt nghi hoặc quét về phía Trần tổng quản, nhưng mà, Trần tổng quản lúc này lại đặc biệt thức thời, cư nhiên– không nhìn Mộ Dung Cảnh, cư nhiên coi như không thấy gì, cúi đầu không lên tiếng.
Trầm Tố Nhi tất nhiên sẽ không cho Mộ Dung Cảnh nói chuyện với Trần tổng quản.
“Trần công công, ngươi tự đem mấy thứ này tới tẩm cung của bổn cung đi, không được cho ai mở ra xem, việc này cũng không được nói cho ai biết, hiểu chưa?”
“Tuân theo nương nương phân phó. Lão nô ghi nhớ trong lòng.” Trần tổng quản lui ra ngoài, mang theo tiểu thái giám, đi về phía sau phòng lớn vào tẩm thất của chủ tử.
Mộ Dung Cảnh khó hiểu,”Hoàng Hậu, đang làm cái gì thế?”
“Không nên vội, chốc lát nữa người không phải sẽ biết sao?” Trầm Tố Nhi cười có chút cao thâm khó lường. “Hoàng Thượng mời di giá tới phòng trong nghỉ ngơi.”
“Chuyện gì mà không thể lộ ra được một chút?” Mộ Dung Cảnh cư nhiên lại dùng tới giọng điệu thương lượng.
Bỗng chốc, Trầm Tố Nhi hai mắt mang theo ý cười, vài phần ái muội nhìn Mộ Dung Cảnh, ôn nhu nói: “Chúng ta lên giường tán gẫu tiếp……” chỉ nói có nửa câu, làm người khác mờ mịt.
Mộ Dung Cảnh ngẩn ra.
Kết quả– còn theo nàng tiến vào tẩm thất.
Cung nữ thái giám ở đó không có phận sự, tự nhiên bước ra ngoài tẩm thất.
Ngay cả đình viện cũng không có người, cho dù trong phòng đại náo, cũng chẳng có ai nghe được.
Đột nhiên, Trầm Tố Nhi phát giác phòng ngủ của mình lại lớn như vậy.
Màn trướng lụa mỏng, trong đêm yên tĩnh, chỉ thấy ánh sáng lúc có lúc không, chiếu trên mặt đất làm người nhìn thấy mông lung.
So với lúc bình thường thì có chút khác biệt, trước giường phượng của Hoàng Hậu có mấy bàn dài.
Có một lư hương nhỏ bằng vôi, trong lư hương có 3 nén hương, so với hương ở hiện đại thì dài hơn, còn thô hơn. Có một khay bạc đang phủ lụa đỏ, nhìn qua chiều cao, người khác không thể biết được đó là cái gì, mà, cái này đúng là Trần tổng quản mang đến.
Ở trên bàn trà, còn có một lư hương nhỏ rất tinh xảo, Trầm Tố Nhi trước kia chưa từng nhìn thấy.
Từng đợt khói nhẹ bay tà tà ra khỏi lư hương, ngửi qua lập tức nhận ra là Long Tiên Hương.
Mùi thơm có chút đặc biệt, nhưng đặc biệt ở chỗ nào, Trầm Tố Nhi cũng chẳng nói rõ được, dù sao ngửi qua cũng rất có tinh thần, cũng thấy vui vẻ hơn.
Trầm hương thoang thoảng.
Trầm Tố Nhi vẫn không quên chính sự.
Mộ Dung Cảnh đi vào tẩm thất, nhàn nhã bước một vòng ngắm nghía, rất tuỳ ý cũng rất thú vị.
Tiếp theo có chuyện gì, hắn tạm thời chưa nghĩ ra được.
Nhưng mà, hắn biết sẽ không phải là chuyện tốt.
“Hoàng Thượng, có thể bắt đầu chưa?”
“Bắt đầu?”
“Dạ, là một canh giờ. Nếu bắt đầu, thần thϊếp lập tức đốt một nén hương.” Lúc nói lời này, bàn tay trắng nõn của Trầm Tố Nhi đã định cầm lên một nén hương. Vừa nghe thấy Mộ Dung Cảnh nhẹ ừ một tiếng, đã đáp ứng, lập tức đến cạnh ngọn đèn gần nhất, đem hương đốt.
Lại bước vài bước về bàn dài, đem hương đã đốt cắm vào lư hương.
“Một canh giờ đã bắt đầu. Hoàng Thượng, người lúc này phải nghe lời ta.” Trầm Tố Nhi cười nhẹ, ánh mắt khá là giảo hoạt, ít nhiều có chút chờ mong. Chỉnh người không tốt, mà chỉnh một Hoàng đế, thì lại đặc biệt có ý nghĩa.
Chiêu số có hai chiêu, thứ nhất là có vẻ ôn hoà, nếu thành công, như vậy không cần dùng tới chiêu thứ hai. Chiêu thứ hai là hạ sách, Trầm Tố Nhi thật sự không muốn dùng, ách…… Nếu dùng về sau có thể sẽ có phiền toái, tám chín phần trên mười sẽ lưu lại hoạ về sau.
“Hoàng Hậu, có gì phân phó?” Mộ Dung Cảnh tay áo vung lên, lập tức trong mắt mang theo vài phần thú vị ngồi xuống giường.
Trầm Tố Nhi vừa thấy, rất là vừa lòng, bởi vì nàng chưa mở miệng, hắn đã ngồi xuống giường, rất hợp ý nàng.
Nàng chuyển bước tới cạnh bàn trà, rót cho mình một chén trà, chậm rãi ngồi xuống.
Buổi tối uống trà, không dễ ngủ, nàng biết rõ.
Dù sao đêm nay–
Nàng cũng không định ngủ.
“Hoàng Thượng trước tiên cởi giầy đi.”
“Ồ?” Mộ Dung Cảnh nghĩ nghĩ, vẫn làm theo.
“Ngoại bào.” (Áo ngoài)
Mộ Dung Cảnh cũng làm theo.
Thấy hắn làm theo, nàng mắt liếc nhẹ một cái, thanh âm như thanh như ngọc nói tiếp: “Cởi tiếp đi.”
Hắn động tác ngưng lại, cảm thấy có chút kỳ quái.
Nàng định làm gì hắn, không phải là bắt cởi hết quần áo chứ?
Kết quả, Mộ Dung Cảnh toàn thân cởi hết chỉ còn lại áo mỏng quần mỏng.
Lúc này, hắn lại trêu ghẹo hỏi: “Hoàng Hậu, trẫm còn phải cởi nữa không?” Ánh mắt kia cũng nói rõ, nếu cởi tiếp thì chẳng còn gì trên người.
Một trận gió lạnh thổi qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng thổi vào phòng, đem theo chút lạnh ban đêm.
Nhưng mà, đối với Mộ Dung Cảnh luyện võ từ nhỏ mà nói, cũng không tính là làm khó hắn.
Trầm Tố Nhi cười nhẹ như trước, “Hoàng Thượng cởi nhiều nghiện rồi à? Nếu người muốn, thần thϊếp cũng sẽ không để ý.”
“Phần còn lại tự nàng tới cởi thế nào?” Có vẻ càng ngày càng thấy hứng trí.
Vẫn đùa giỡn nữa.
Mỗ nhân cũng là một cao thủ, quăng cho Mộ Dung Cảnh một cái lườm, “Được thôi, cứ để lại để thần thϊếp cởi……”
Mộ Dung Cảnh lửa giận từ đáy lòng đã bị lòng hiếu kỳ đánh cho chìm nghỉm.
Vẻ mặt lạnh như băng đã không còn, chỉ còn lại sự chờ mong.
Rốt cuộc là cái gì?
Nàng định làm cái gì?
Nàng đã hứa, sẽ không tổn thương một sợi tóc của hắn, không tổn thương hắn thì làm sao bất hắn cười?
“Hoàng Thượng có muốn uống một chén trà nóng không? Chỗ này còn có hoa quả cùng điểm tâm.” Chuẩn bị đúng là rất đầy đủ, đại khái là bọn nô tài nghĩ, hai người họ XXOO mệt, sẽ ăn uống một chút, rồi lại làm tiếp chắc? Một đám rõ ngốc!
“Uh! Nàng tự mình đem lại đây, cho trẫm uống, dùng miệng.”
“Phốc!……” ngụm trà Trầm Tố Nhi vừa mới đưa vào miệng lập tức phun sạch ra ngoài.
Hắn vừa rồi nói cái gì??
Mỗ nhân cực kỳ hoài nghi có phải tai dạo này bị hỏng hóc cái gì không??
Trầm Tố Nhi nghi ngờ nhìn về phía Mộ Dung Cảnh, đã thấy hắn lười biếng nằm xuống, bộ dáng hưởng thụ, thiếu đi vài phần uy nghiêm của đế vương, thêm vài phần khí tức lười nhác, cư nhiên lại có chút giống nàng, hình như so với nàng còn nhàn nhã tự tại hơn?
Bà nó chứ, có phải bị lây bệnh của nàng hay không?
Lười cũng có thể lây bệnh sao?
“Hoàng Hậu, cảm thấy trẫm càng ngày càng giống nàng. Ha ha!…… Hoá ra phóng túng, là chuyện thoải mái như vậy.” Mộ Dung Cảnh vùi mình vào chăn đêm của nàng, mềm mại, mùi thơm thoang thoảng, giống như ngửi được hương vị của nàng, hơi thở của nàng, cảm giác rất thoải mái.
Kỳ thật Mộ Dung Cảnh đã nghĩ nhiều, áo ngủ bằng gấm mỗi ngày đều thay, chỗ đó làm sao lại có mùi của nàng?
Nghe thế, lại nhìn tình huống lúc này, Trầm Tố Nhi giật mình, lúc hiểu được, cực kỳ muốn ngất.
Này là chuyện gì? Vừa rồi người kia lạnh lùng toàn thân là lửa cháy rừng rực sao giờ biến đổi nhanh thế?
Một khắc trước không phải vẫn là một núi lửa sắp bùng nổ sao?
Một lát sau sao lại khác biệt thế này, còn cười tủm tỉm tứ chi giang rộng chiếm lấy giường của nàng?!
Bỗng nhiên, nàng nhớ tới Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết hình như cũng thế.
Có phải hai người bọn học là huynh đệ, nên tính cách cũng có chút giống nhau?
Sơ Tuyết là ở trươc mặt người khác thì giả bộ thanh nhã điềm đạm, sau lưng thì thẳng thắn hồn nhiên, lại hoạt bát đáng yêu.
Mà hắn Hoàng đế thì sao? Trước mặt người khác thì lạnh lùng vô tình, băng tuyết vạn năm, sau lưng thì lại giống một đứa nhỏ to xác?
Không đúng! Nhất định là có vấn đề, có phải là đang cố tình làm nàng buông lỏng cảnh giác?
Nhất định thế.
Nàng không được vì hắn như vậy mà buông lỏng cảnh giác.
Mọi chuyện vẫn tiến hành như cũ!
Cha nó chứ, lại nhìn thấy Mộ Dung Cảnh thần sắc dịu đi, một bộ dáng phóng túng, từ đáy lòng nàng dâng lên một cảm giác khó chịu.
Nàng thừa nhận mình biếи ŧɦái, thừa nhận mình chẳng quen nhìn thấy mặt tốt của hắn!
Khó chịu! Đúng là khó chịu!
Vốn định kéo dài thời gian, làm giảm nhuệ khí của hắn, xem ra không cần!
Thời gian cũng không nên lãng phí, lập tức bắt đầu!
Tra tấn chết hắn quên đi! Hừ hừ, cười chết hắn, xem hắn lúc nữa còn nói được gì.
Hỗn đản! Có phải nàng đặt điều kiện vẫn chưa đủ làm hắn khẩn trương? Vẫn cảm thấy thua cũng chẳng sao?
Trầm Tố Nhi trong lòng tức giận, rốt cục cũng hiểu được câu: bì tiếu nhục bất tiếu (ngoài cười nhưng bên trong không cười), cộng thêm cái gọi là tiếu lý tàng đao (miệng nam mô bụng một bồ dao găm)– bởi vì nàng hiện tại đang suy diễn như thế.
Trầm Tố Nhi ngón tay vân vê chén trà nóng, chậm rãi đưa đến mép giường.
Cười nhẹ dịu dàng nói: “Hoàng Thượng, trước tiên uống một chén trà cho nhuận khí. Bằng không lát nữa cười đến miệng khô lưỡi nóng, đừng trách thần thϊếp không nói trước. Ta không thường xuyên hầu hạ người khác……”
Mộ Dung Cảnh nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, không hiểu sao rất muốn cười!
Nhưng mà, hắn không ngồi dậy, giễu nói: “Dùng miệng nàng cho trẫm uống.”
“Ngồi dậy!” Trầm Tố Nhi cố ý kéo dài âm cuối, mắt phượng còn liếc qua nén hương đang đốt trên bàn, “Hoàng Thượng, hương vừa mới đốt rồi……” Nhắc nhở, nội trong một canh giờ này, nàng làm chủ! Không phải là hắn làm chủ.
Quả nhiên, Mộ Dung Cảnh đúng là thông minh.
Lập tức ngồi dậy, nhận chén trà trong tay nàng, không chút suy nghĩ uống một hơi cạn sạch.
Lại đem chén không đưa cho Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi tiếp lại, tùy tiện đặt trên bàn trà.
Nàng cười nhẹ: “Hoàng Thượng, chúng ta bắt đầu đi.”
“Quần áo của nàng không cởi, sao bắt đầu được? Muỗn trẫm làm thay? Trẫm không phục vụ nữ nhân đâu.” Mộ Dung Cảnh vô sỉ vô cùng, trong đầu hắn nghĩ gì, đứa ngốc cũng hiểu được.
Hắn rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của nàng.
Trầm Tố Nhi khóe miệng giật giật, bì tiếu nhục bất tiếu (ngoài cười bên trong không cười) đã đạt tới cấp bậc cao nhất.
Không thể tưởng tượng đường đường là Hoàng đế một nước lại miệng lưỡi còn lợi hại như vậy?! Bà nó chứ, có còn thiên lý không đây?
“Hoàng Thượng, không cần phải gấp. Đêm…… Hắc hắc, vẫn còn dài……” Nàng chậm rãi vén lên tấm lụa đỏ.
Đó là đồ Trần tổng quản đem tới, Mộ Dung Cảnh rất tò mò.
Nhìn như vô tình, nhưng ánh mắt vẫn quét qua đấy.
Khi thấy rõ đồ vật để trong khay bạc, khóe miệng giương lên nụ cười nhẹ và không ngừng kéo rộng ra.
Sự thú vị trong mắt cũng dần dần dày thêm, đúng là một nữ nhân đặc biệt! Không ngờ nàng còn có mặt này?
Trên khay bạc, đúng là đồ vật trân quý của Trần tổng quản là một dây thường mềm, một cái roi mềm, một cái lông mềm, ngoài ra có thêm một bình sứ nhỏ và một cái hộp không biết đựng gì.
Trầm Tố Nhi cũng chưa thấy qua.
Nàng vốn là tùy ý hỏi Trần tổng quản đem một ít dây thừng tới thôi, đương nhiên lại làm hắn nghĩ ái muội thế, không ngờ hắn hiểu chuyện như vậy, đủ bộ?! Đem đồ gia bảo của chính mình đem lại đây? Ha ha, không ngờ thái giám cũng không có tịch mịch.
Cầm lấy cái bình nhỏ lên nhìn nhìn, phía trên ghi “Dạ Ngưng Hương”, ngẫm lại trăm phần thì có chín mươi phần đây là mị dược linh tinh gì đó.
Trầm Tố Nhi thấy ánh mắt Mộ Dung Cảnh, biết hắn hiểu sai, nhưng mà, cũng không thèm giải thích.
Dù sao, hắn lúc nữa sẽ biết.
“Hoàng Thượng, người có cùng nữ nhân chơi đùa SM không?” Thử một chút.
(SM: sadomasochism: Chứng ác-thống da^ʍ,thích bị ngược đãi)
“S……M là cái gì?” Nghi hoặc.
“Ồ, chính là cái này…… Chúng ta nói súc tích một chút, đừng nên nói ra mấy từ cực kỳ bất nhã đấy. Ha ha!!……” Trầm Tố Nhi mê người cười nhẹ, ánh nhìn ái muội, lại nhấc ra dây thừng mềm, kéo kéo thử, khá là chắc chắn.
Mộ Dung Cảnh thông minh tuyệt đỉnh, lập tức tức hiểu được.
“Hoàng Hậu muốn chơi? Vậy chơi đi!” Hỏi có dụng ý khác, rất có khí thế quân tử liều mình.
Trầm Tố Nhi nhìn nụ cười nơi khoé miệng hắn, lập tức muốn đập bẹp hắn!
Sao lại cảm thấy chói mắt thế chứ?
Trầm Tố Nhi nói: “Cứ coi như vậy đi, kế tiếp thần thϊếp làm gì, Hoàng Thượng đều không được phản kháng.” Cầm dây thừng, nàng tiến lại Mộ Dung Cảnh, còn bước trên giường.
Giầy cũng không thèm cởi?! Trực tiếp đạp lên giường.
Không nói hai lời, lập tức bắt đầu trói cổ tay phải Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh nghiền ngẫm cười cười, bỗng tới gần tai nàng thổi một ngụm khí nóng, “Hoàng Hậu đừng quá nóng vội…… ít nhất cũng phải cởi giầy ra đã.” Hắn còn cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thở sâu mấy lần.
Trầm Tố Nhi giật nẩy, bên tai dần dần phiếm hồng.
Vốn định đứng lên, không ngờ Mộ Dung Cảnh đúng là một tiểu thụ không chịu nằm yên, cánh tay còn lại lại áp xuống, đem cả người nàng áp vào trong ngực mình, lại chuyển mình, đem nàng nằm dưới thân mình! Cả khuôn mặt vùi trong cổ trắng ngần của nàng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ da thịt non mịn của nàng.
Cảm giác ấm áp truyền đến truyền đến……
Con mẹ nó chứ! Yêu nghiệt, là cẩu chắc? Cư nhiên dám dùng đầu lưỡi liếʍ nàng?
Người nào đó vẫn không dừng lại……
“Hoàng Thượng! Dừng!” Nàng hô to, ra đòn sát thủ, “Người muốn phản bội lời hứa sao?”
Mộ Dung Cảnh tâm có chút không cam lòng không muốn buông Trầm Tố Nhi ra, đáy mắt khá là thất vọng.
Mắt kia còn nhìn chằm chằm cổ của nàng –
Vampire?
Trầm Tố Nhi trong đầu đột nhiên nhớ tới từ này, không khỏi rùng mình, theo phản xạ nhìn chằm chằm răng Mộ Dung Cảnh — có thể răng nanh đột nhiên dài ra không?
Thấy hắn an phận, nàng tranh thủ thời gian lại bò lên.
Tính đi tính lại hắn vẫn là một nam nhân, mẹ kiếp, nhất thời tính sai.
“Nội trong một canh giờ, Hoàng Thượng! Người phải phục tùng theo an bài của ta. Ta bảo người nói chuyện người phải nói chuyện, bảo người ngồi thì liền ngồi, nằm liền nằm. Không được làm mấy chuyện dư thừa nữa. Bây giờ, lăn vào bên trong đi, gần mép giường đi.” Nói xong hết, có mấy lời cũng chỉ thuận miệng nói ra.
“Dạ! Tuân mệnh, Hoàng hậu của trẫm.” Mộ Dung Cảnh kéo dài câu nói.
Hắn cũng xê dịch tới mép giường.
Trầm Tố Nhi động tác cũng nhanh hơn, trói lại tay phải hắn, vòng qua mép giường chạm trổ, trói thật chặt. Tiếp theo, nàng xuống giường lần nữa lấy thêm hai sợi dây thừng mềm, lại trói tay còn lại của hắn, nhìn thấy chỗ bị thương, đặc biệt cẩn thận không làm đau hắn, cũng trói chặt lại.
Lúc này, Mộ Dung Cảnh hai tay đều bị trói chặt không động đậy được.
Nếu trói gô hắn lại, thì mới hoàn thành một nửa.
“Hoàng Hậu, lúc chơi cao hứng, ta muốn sờ nàng thì làm sao bây giờ? Hai tay không thể động đậy……” Mộ Dung Cảnh cười đặc biệt không trong sáng, trong mắt cũng chẳng có chút lo lắng nào. Kỳ thật nàng có trói chặt nữa cũng chẳng có tác dụng với hắn, nếu muốn thoát ra, dễ như trở bàn tay, tùy lúc tuỳ chỗ đều có thể.
Cứ tuỳ ý nàng, chính là muốn xem nàng định chơi trò gì.
Trầm Tố Nhi thấy Mộ Dung Cảnh hai tay đã trói chặt, cười với hắn cực kỳ sáng lạn, nhắc nhở nói: “Hoàng Thượng, trước tiên là nói về chuyện này. Trong một canh giờ, người không thể phá dây thừng, cũng không được phá hư giường, chỉ cần phạm phải hai điều này người liền thua.” Cho nên, nếu hắn nhịn không được thoát ra, như vậy là hắn thua, hơn nữa không nghe lời, cũng tính là thua, thật sự là một kế hoạch hoàn mỹ.
Nghĩ đúng là quá chu đáo.
Mộ Dung Cảnh nhíu mày, nàng đúng là tính toán thời điểm, cũng biết cẩn thận như vậy.
Trầm Tố Nhi tái rút thêm ba sợ dây thừng, cũng đem hai chân Mộ Dung Cảnh trói chặt lại.
Lúc này, nàng phát giác tư thế có chút không hợp lý.
Bởi vì hai chân hắn dài ra cả ngoài giường, không có chỗ để cột.
Lại phải dùng thêm mấy sợi nữa.
“Nữ nhân, bộ dạng như vậy làm sao làm trẫm cười được?”
“Không vội, không vội…….” Trầm Tố Nhi rốt cục đem Mộ Dung Cảnh trói thật chắc, tâm cũng thoải mái hơn một chút, làm hắn không thoải mái hoạt động, như vậy nàng cũng tự cho thành công một nửa.
Trước tiên làm hắn mất tự do, không được phản kháng, chính là bước mấu chốt nhất trong những bước mấu chốt!
Trầm Tố Nhi đứng trước mặt Mộ Dung Cảnh, ánh mắt quan tâm hỏi: “Hoàng Thượng lạnh không?” Nhìn quần áo mỏng manh, hình như hơi quá mức, tạm thời không cần cởϊ qυầи áo. Vì thế, nàng tự nhiên lương tâm nổi lên, nhấc quần áo lụa bên cạnh đắp lên người Mộ Dung Cảnh.
“Không lạnh. Hoàng Hậu có phải muốn dùng đôi tay nhỏ bé làm ấm người trẫm?” Vẫn kɧıêυ ҡɧí©ɧ chế giễu.
“……” Trong thời gian ngắn không biết nói gì. Khinh bỉ hắn!– trong nội tâm thôi.
Trầm Tố Nhi khinh bỉ liếc qua Mộ Dung Cảnh, tính cách ác liệt lại xuất hiện, lại đem đống quần áo lụa vứt sang một bên! Cứ để cho lửa trong người hắn lạnh đi thì hơn, lửa quá lớn, hắc hắc, đối với bước đầu tiên của kế hoạch bất lợi. Vì thế, cười khẩy nói: “Hoàng Thượng, mấy lời hạ lưu này, người hình như nói rất quen miệng, nói thật thoải mái, giữ lại đi, ngày mai cùng mấy phi tần khác của người nói.”
“Trẫm chưa hề nói lần nào, chỉ hôm nay mới nói ra mấy lời thật tâm đấy thôi.” Có người rất quang minh lỗi lạc nói xong.
“Hoàng thượng thật đúng là TMD da^ʍ…… đãng!” Khinh bỉ, khinh bỉ tiếp!
“Bản tính con người. Hoàng Hậu lại thanh tú dễ nuốt……” Nói câu này mà mặt không hồng khí không suyễn.
Mộ Dung Cảnh không quan tâm nàng mắng thế nào, đùa với nàng một lần đã thành nghiệm, ở chỗ này chỉ có hắn với nàng, không cần giả bộ cái gì, rất tự nhiên bộc lộ tính nết bị che dấu, lười nhác lại vô sỉ, ánh mắt thú vị nhìn chằm chằm nàng!
Mỗ nữ nghe xong, trong nháy mắt thật muốn ngất luôn ra đất……
Thật lâu sau, nàng trừng mắt nhìn hắn, nửa mắng: “Lúc nữa, người sẽ biết cái gì gọi là thanh tú dễ ăn.”
Đấu khẩu, lại còn không đấu nổi hắn? Cái đạo lý gì thế này.
Trước mặt hắn, sao lại cứ luôn kém mất nửa chữ? Đột nhiên sinh sinh ra một ý niệm tà ác trong đầu, có khi trực tiếp bỏ qua chiêu thứ nhất, dùng luôn chiêu thứ hai cho xong. Để cho hắn nếm thử, chút cái gì kêu là dục cầu bất man (có dục nhưng ko được thoả mãn), thống khổ! Thử xem cái gì gọi là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Đột nhiên, Trầm Tố Nhi tức giận chợt tắt ngúm, mục đích không tnh khiết vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng đặt trên ngực Mộ Dung Cảnh, ôn nhu vuốt ve vài cái.
Làm cả người Mộ Dung Cảnh cứng đờ, nữ nhân xấu xa này lại làm thật?
“Ồ…… Hoàng Hậu, đến đây đi đến đây đi, nhìn thật muốn mất hồn……” Hắn rất hưởng thụ.
Cư nhiên còn gọi lên……
Mà ánh mắt kia, căn bản là đang chờ nàng tiêu khiển!
Trầm Tố Nhi đột nhiên thấy bực, chuyển từ vuốt ve sờ soạng sang véo, tinh tế véo một cái, chỉ nắm một chút thịt thôi…… nhưng mà dồn sức nên chỉ thoáng qua, đã làm Mộ Dung Cảnh đau đến nhếch mồm, rất đau nhưng lại không kêu thành tiếng!
Mà cái tiếng rêи ɾỉ “mất hồn” đã ngừng lại.
“Hoàng Hậu! Nàng đã nói, sẽ không làm tổn thương một sợi tóc của trẫm!” Có người kêu gào rồi! Mà chẳng thấy có chút khí tức nguy hiểm nào.
“Đúng, ta không hề tổn thương tóc ngươi. Con mắt nào của ngươi nhìn thấy, ta đυ.ng đến tóc ngươi?!” Bản tính mỗ nhân che dấu cuối cùng cũng lộ ra, không giả bộ nữa! Mẹ kiếp, hỗn đản! Cư nhiên dám YY nàng.
“Hoàng Hậu dám chơi xấu?!”
“Chơi xấu? Hoàng Thượng đừng oan uổng người ta thế. Ta cam đoan sẽ không thương tổn một sợi tóc của ngươi, một sợi tóc cũng chưa bị thương tổn mà.” Nàng phồng má, không phục nói. Mặc dù trong lòng cũng thoáng khinh bỉ chính mình, nhưng ngoài mặt có chết cũng không lộ ra.
Mộ Dung Cảnh khoé miệng giật giật, muốn cười mà nhịn xuống được. “Được được, Hoàng Hậu nói đúng. Nàng không tổn thương một sợi tóc của trẫm, không trái với ước định.” Thuận theo nàng bỏ qua, bất ngờ hơn, tâm tình của hắn bất tri bất giác lại tốt hơn.
“Biết thế là tốt.” Trầm Tố Nhi vẫn ngồi xổm bên người hắn, ánh mắt nghiêng nghiêng, chuyển động có mục đích trên người hắn.
Sau một lúc lâu, thử hỏi: “Hoàng Thượng, thân thể người mẫn cảm hay không mẫn cảm?”
“Cái gì gọi là mẫn cảm hay không mẫn cảm?” Rất tò mò, không rõ nàng có ý tứ gì.
Trầm Tố Nhi vươn ra một ngón tay nhỏ nhắn, nhẹ chọc chọc ngực hắn. Kiên nhẫn giải thích một chút, “Tức là có người nhẹ nhàng đυ.ng vào, lập tức cảm thấy ngứa, mẫn cảm…… rất muốn cười.” Nàng hỏi có chút sốt ruột, đến giờ nàng mới nhớ, có người trời sinh không có lông buồn. Nếu hắn không có, như vậy buộc phải dùng đến chiêu thứ hai.
Mộ Dung Cảnh vừa nghe, sắc mặt trở nên cổ quái.
Cũng chỉ trong chốc lát, lại khôi phục như bình thường.
Tiếng nói của hắn rõ ràng, hào phóng thừa nhận: “Trẫm– không có.”
Nghe vậy, Trầm Tố Nhi đôi mày thanh tú nhăn lại.
Hoài nghi nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Cảnh.
“Thật không có? Để ta thử xem!” Nói còn chưa hết câu, bàn tay nhỏ bé đã tiến tới phần dưới cánh tay hắn chọc chọc.
Tay còn chưa tới nơi–
Đột nhiên, Mộ Dung Cảnh như phản xạ có điều kiện, rụt lại thân thể.
Nhanh chóng quay sang một bên, ánh mắt của hắn càng ngày càng cổ quái.
Đối với mỗ nữ, quả thực là như phát hiện ra đại lục mới, hoặc là trúng độc đắc!
“Ha ha! Hoàng Thượng cư nhiên cũng nói dối?” Rất thú vị.
Trầm Tố Nhi không kiêng nể gì cười to.
Không hề cố kị cười to, lại đắc ý tìm kiếm.
Nàng biết ngay mà, chiêu này vẫn là hiệu nghiệm nhất.
Vì sợ hắn giãy dụa né ra, cũng vì an toàn, mới nghĩ ra biện pháp trói hắn lại.
May mắn có Sơ Tuyết nhắc nhở! Lúc ấy nàng cười đến chảy cả nước mắt.
Xem ra chiêu thứ nhất có thể giành thắng lợi rồi.
Mộ Dung Cảnh âm thầm kêu khổ, không ngờ nàng trói mình lại, cư nhiên là vì mục đích này.
“Hoàng Thượng, người muốn đầu hàng, hay là liều mình tới chết? Không sao, nén hương kia mới đốt, thời gian vẫn còn dài, có thể chậm rãi sử dụng……” Mỗ nữ cười tà ác, bề ngoài rất có ý đồ, cũng có một chút hứng thú. Lộ ra ánh mắt cổ quái, nhìn chằm chằm chỗ dưới cánh tay Mộ Dung Cảnh.
“Khụ khụ! Hoàng Hậu, vừa rồi trẫm đã nói, không sợ, nàng cũng đừng uổng phí tâm tư–” Bỗng chốc, Mộ Dung Cảnh ngừng nói, khóe miệng giật giật, khóe mắt cũng giật giật, khuôn mặt tuấn mỹ cũng giật giật. Không đúng, là toàn thân co giật– hoặc là nói run rẩy còn chuẩn hơn, biểu tình đúng là rất kỳ quái.
Bởi vì có đôi tay nhỏ bé đã động động ở chỗ nách hắn.
Bởi vì hai tay bị trói, nên hai nách lộ ra.
Mộ Dung Cảnh không cười.
Trầm Tố Nhi lại cười càng lúc càng giảo hoạt, vẻ mặt kia rõ ràng là có phản ứng– có phản ứng a, hắn lại còn cố chịu. Xem hắn có thể chịu được bao lâu. Một lát sau, nàng quá bội phục hắn, nhịn đến mức mặt đỏ bừng, vẫn không hề phát ra tiếng cười.
Nàng có chút tức giận, dừng động tác, trừng mắt nhìn Mộ Dung Cảnh, cắn răng nói: “Hoàng Thượng, người thật gan lỳ. Bội phục!”
Mộ Dung Cảnh âm thầm thở phào một hơi.
Cười ha ha, đáp lại: “Hoàng Hậu, trẫm sớm đã nói nàng sẽ uổng phí tâm tư mà.”
Trầm Tố Nhi giơ lên bàn tay nhỏ bé, rất muốn cho hắn một cái tát, cũng may nhịn được. Thuyết phục chính mình không được đánh, đánh không phải là việc người ôn hoà thiện lương như nàng hay làm, mà là người đanh đá. Hơn nữa, không thể bị xúc động, tên gia hoả trước mắt vẫn là một Hoàng đế.
Mọi thứ không nên làm quá mức, nhất định phải lưu lại ba phần đướng sống.
Trầm Tố Nhi biến đổi thành vẻ mặt thâm sâu khó lường, không nhanh không chậm nói: “Phải không? Nhưng mà đáng tiếc, bổn tiểu thư là loại người một khi đã quyết làm chuyện gì, sẽ không chấp nhận thất bại! Hoàng Thượng, phần hay vẫn còn ở phía sau, để tránh cho bị khổ sở, nên sớm nhận thua đi.”
“Hoàng Hậu! Trẫm sẽ không thua, nàng là người của trẫm, suốt đời vĩnh viễn đều là như thế!” Trong mắt Mộ Dung Cảnh mang theo kiên định. Nói cách khác, hắn dùng sự kiêu ngạo thuyết phục chính mình phải nhẫn nại!
Nhưng mà–
Việc này không giống với những cực hình có thể làm người khác thống khổ, nhưng có thể cắn răng nhịn!
Mà…… việc này giống như tra tấn tinh thần, chỉ có thể thuận theo ý trời.
“Được rồi được rồi, Hoàng Thượng người…… tâm tình có tốt không? Ta kể cho người một chuyện xưa rất buồn cười.” Trầm Tố Nhi đôi mắt giải hoạt chớp chớp, hắn định lực quá mạnh, như vậy trước tiên cứ làm hắn buông lỏng cảnh giác, rồi đánh đòn bất ngờ.
Đạt tới mục đích sự bán công bội (làm ít ăn to).
“Trẫm không nghe!” Nữ nhân giảo hoạt! Gian trá không thể chịu nổi!
Mỗ nhân vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn tới gần Mộ Dung Cảnh, kinh ngạc nói: “Sao lại không nghe? Chuyện cười có ai lại không thích nghe?” Không nghe chuyện cười, hắc hắc, không kể cũng được, cùng hắn tán gẫu nói chuyện phiếm, làm hắn lơi lỏng cảnh giác gấp N lần, tiếp tục nói đi nói đi.
Hắn tức giận không thèm nhìn nàng, “Trẫm không thích nghe.”
“Vì sao?”
“Không nghe chính là không nghe, nữ nhân hỏi nhiều như vậy để làm cái gì?” Mộ Dung Cảnh sắc mặt không tốt nhìn nàng. Muốn tác động đến định lực của ta? Miễn đi! Không thèm chấp nàng. Nói chuyện, nói chuyện thì nói chuyện, kéo dài thời gian.
Hắn nhìn mấy ném hương trên bàn dài, cầu nguyện mau đốt hết đi, sao mà đốt chậm thế không biết?
Nén hương thứ nhất không phải chỉ còn lại một phần ba sao?
Bây giờ toàn bộ tâm tình muốn đùa giỡn lúc nãy hoàn toàn biến mất, tính sai tính sai.
Bỗng chốc, ánh mắt hắn dừng ở làn sương mờ ảo lượn lờ từ lư hương Long Tiên Hương bốc ra……
Trầm Tố Nhi không để, tự mình cười ha ha, ý hữu sở chỉ (có ý sâu xa) nói: “Không hỏi thì không hỏi, ta lập tức không hỏi nữa. Đúng rồi, Hoàng Thượng…… Bàn chân của người thật trắng nha.” Nàng tán thưởng, ánh mắt cũng như vậy, nhìn chằm chằm đôi chân trần trắng nõn của Mộ Dung Cảnh, mục đích cũng không thuần khiết.
Mộ Dung Cảnh nhìn xuống, trong lòng âm thầm kêu khổ.
“Hoàng Hậu không cần khen ngợi, đêm nay, chỉ cần nàng thích đừng nói là bàn chân, cả người trẫm của là của nàng……”
Trầm Tố Nhi mím đôi môi nhỏ nhắn, thoáng nhìn qua người hắn, không nhanh không chậm nói: “Được, chúc mừng Hoàng Thượng còn tiềm năng này. Giả bộ dáng tiểu thụ thật con mẹ nó tao…… nhã…… chết…… đi được! Nhưng mà bổn tiểu thư đối với hàng hoá cũng có yêu cầu, hàng đã xài rồi miễn dùng lại, qua tay ba người còn tạm chấp nhận được, chứ qua tay N người thì không có hứng thú. Ha ha, Hoàng Thượng có tiêu chuẩn như vậy, khẳng định chắc chắn là N người.”
“N là có ý gì?” Sao thỉnh thoảng nàng nói ra những lời, hắn chưa từng nghe qua?
“Rất nhiều.” Thỉnh thoảng cũng phải giải thích một chút.
Mộ Dung Cảnh nhíu mày, chất vấn: “Nàng ghét bỏ trẫm?”
“Hừ hừ, không thảo luận chuyện này nữa……” Trầm Tố Nhi nói qua loa cho xong, mắt nhìn về chỗ đống đồ trên khay bạc, phút chốc cười đến sáng lạn, “Hoàng Thượng, ta vẫn nhớ rõ trên khay bạc còn có một cái lông vũ mềm mại. Rất xinh đẹp. Ha ha.”
Vừa dứt lời người đã xuống giường đi lấy.
Rất nhanh lông vũ đã phe phẩy trước mặt Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh cắn răng.
Hắn đã hiểu, toàn bộ hiểu.
Quả nhiên–
Nàng cầm lông vũ nhẹ nhàng phất phở dưới gan bàn chân hắn.
Một cảm giác bủn rủn tay chân xuất hiện, Mộ Dung Cảnh mẫn cảm, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất tự nhiên cong đầu gối lên– tránh đi! Đem gan bàn chân dán xuống giường, còn ma xát vài lần cho mất đi cảm giác ngứa ngáy.
“Ha ha…… Hoàng Thượng, tư vị này thấy sao?” Nụ cười đắc ý kia, càng ngày càng vô sỉ.
Trầm Tố Nhi sớm nghĩ đến hắn sẽ khom gối.
Khom đi khom đi, trốn đi trốn đi, hắc hắc, xem ngươi chịu đựng được bao lâu.
Một canh giờ này nàng làm chủ, cãi lời chính là thua!
Trầm Tố Nhi trong lòng còn ước gì Mộ Dung Cảnh không nghe theo..
Mồm mép, đùa chết hắn luôn, chỉ không nghĩ tên gia hoả lạnh lùng này, múa mép khua môi cũng lợi hại như vậy– quả nhiên Hoàng đế tiềm năng gì cũng có, chiêu số gì cũng có, đúng là được mở mắt.
“Hoàng Thượng, thỉnh ngài duỗi thẳng chân.” Trầm Tố Nhi tiếng nói ôn nhu vô cùng, như gió xuân thổi qua, vạn phần ấm áp. Tận lực nói, trong lòng thì vui sướиɠ, bay lên chín tầng mây rồi.
Mộ Dung Cảnh mím môi, nhìn chằm chằm Trầm Tố Nhi như muốn cắn người!
Lúc này hắn tức, giận, bất mãn, khác so với lúc trước.
Không hung hăng càn quấy, bá đạo, lãnh băng vô tình, lại càng không có khí tức nguy hiểm.
Cứ như một người bình thường quen biết, và một loại cảm xúc rất bình thường.
Đương nhiên, càng bình thường Trầm Tố Nhi càng không để ý.
Chỉ cần cảm giác không thấy nguy hiểm, lá gan của nàng bất tri bất giác cũng to hẳn lên.
“Đếm đến ba, Hoàng Thượng không làm theo, lập tức coi như đã nhận thua! Một, hai,……” Trầm Tố Nhi dùng tốc độ nhanh nhất của mình đếm “một hai ba”! Tất nhiên vẫn không nhanh hơn tốc độ Mộ Dung Cảnh duỗi chân!
Không hiểu sao—thấy nàng cười!
Mỗ Hoàng đế bộ dáng thực sự muốn làm.
Vừa buồn cười, vừa tức giận.
Trầm Tố Nhi dùng một bàn tay giữ chặt bàn chân Mộ Dung Cảnh.
Cầm lông vũ trên tay còn lại bắt đầu “hành hình”.
Vừa mới bắt đầu, Mộ Dung Cảnh có thể nhẫn nhịn, dần dần đích, biên độ dao động thân thể càng lúc càng lớn.
Vặn vẹo muốn giãy dụa, rồi lại nhẫn nhịn xuống.
Trầm Tố Nhi mắt tràn đầy xấu xa, tiếp tục nhẹ nhàng phe phẩy.
“Ha ha!…… Đừng làm nữa…… Ha ha!” Mộ Dung Cảnh rốt cục bật cười.
Trầm Tố Nhi đôi mắt sáng ngời, vội vàng hỏi: “Hoàng Thượng, cái này có được tính là thoải mái cười to không?” Nói tính đi, tính đi thì ngươi đỡ phải chịu tội nữa.
“Không tính! Ha ha!…… Ha ha……” Hắn không thừa nhận.
Nàng đành phải tiếp tục phe phẩy, cảm giác ngứa ngứa khó chịu kia, đúng là không thể chịu nổi.
“Hoàng Thượng, lúc này có tính không?”
“Ha ha! Không…… Haaa! Không tính……” Cười không ngừng, nhưng lại không thừa nhận. Một hồi nhẫn nhịn, nhưng vài giây sau lại phun ra tiếng cười. Đáng chết! Hiện tại hắn mới biết, hoá ra còn loại trừng phạt đáng sợ thế này.
Quả thực so với chịu hình còn đỡ hơn.
Mộ Dung Cảnh cười đến mức thiếu chút nữa là chảy nước mắt, mà nàng động tác cũng không thèm dừng lại!
Cứ tới thời điểm hắn cười to ác liệt đều hỏi một câu: Có tính thoải mái cười to không?
Đánh cược trong lòng, Mộ Dung Cảnh vẫn không hề mở miệng.
Lúc này, hắn lại thấy may mắn nàng đã trói tay chân hắn, bằng không nhất định đã chạy trối chết!
Trốn tức là thua……
Dù sao, hắn cuối cùng vẫn lấy chân đè lại bàn tay nhỏ đang giữ chân hắn của Trầm Tố Nhi, còn thiếu chút nữa là đá phải nàng!
Cũng may nàng né rất nhanh.
Nàng hưng phấn hỏi: “Hoàng Thượng, cái này có tính là phản kháng hay không?”
Mỗ nữ tâm tình vừa rồi bị đả kích nhẹ, lập tức lại khôi phục lại, tâm hồn lại bay bổng!
Phe phẩy lâu như vậy, hắn vẫn không thèm mở miệng, còn tưởng rằng sẽ thất bại, đang nghĩ xem có nên dùng chiêu thứ hai không.
Nếu hắn đã phản kháng, Oh yeah! Tự động nhận thua!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của mỗ nữ hưng phấn, hai mắt loé sáng, vẫn còn lơ lửng trong trạng thái chiến thắng.
Nhưng mà, lúc người nào đó đang hưng phấn, lại có một chuyện ngoài ý muốn, chỉ một khắc sau, sự cao hứng của mỗ nhân hoàn toàn bị diệt chết!
Lúc này–
Mộ Dung Cảnh thở dốc nói: “Không tính! Hương đã tắt, trẫm tất nhiên tuỳ ý hoạt động.” Đôi mắt mang theo ý cười nhìn về phía bàn dài.
Trầm Tố Nhi rất nhanh quay đầu–
Phốc, muốn té xỉu…… Đúng lúc đốt hết!
Sao lại như vậy?
Ông trời, sao lại không giúp ta một tay?
Ô ô…… Chẳng có cách nào, đành quên đi vậy.
Nàng không cam tâm bỏ đi, lại đem một nén hương khác đốt lên, cắm thật mạnh vào lư hương.
Lúc này, Mộ Dung Cảnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng nhân cơ hội tạm nghỉ. Việc này tuyệt đối không thể có lần thứ hai!
Nếu trong lòng tư tôn thiếu một chút, kiêu ngạo thiếu một chút, thì hắn…… sớm đã cúi đầu nhận thua rồi.
Trầm Tố Nhi một lần nữa nhìn Mộ Dung Cảnh.
Nghi hoặc a, lại có chút khen ngợi.
“Hoàng Thượng, người tại sao lại không thấy cáu? Chắc hẳn phải có chút– ai!” Thở dài lắc đầu.
Trong lòng kỳ thật còn có một chút mong đợi, hắn bày ra cái gì mà tôn nghiêm Hoàng đế, nói không cùng nàng nháo nữa. Như vậy, nàng là có thể quang minh chính đại nói hắn trái với quy định, phải tuân thủ lời hứa, kế tiếp cũng không làm phiền toái nàng.
Nói đến đây, cũng vì nguyên nhân này, Trầm Tố Nhi từ đáy lòng bội phục Mộ Dung Cảnh, so sánh với ấn tượng bất lương ban đầu, thay đổi không ít. Hiện tại mà nói, thân là một Hoàng đế lại bỏ xuống tôn nghiêm, nhẫn nhịn một nữ nhân nháo loạn trên người mình, muốn làm gì thì làm, đúng là không dễ. Nói thì đơn giản, kỳ thật làm được mới là khó.
Ngay từ đầu cũng không nhận ra.
Ai! Không ngờ hắn còn độ lượng như vậy.
Mẹ kiếp, theo góc độ khác lại nghĩ, càng không dễ đối phó!
Lúc này, Trầm Tố Nhi cũng nghĩ đến chuyện chính.
“Trẫm làm theo lời Hoàng Hậu nói, nàng hẳn là rất cao hứng không phải sao?” Hắn nhíu mày, còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Trầm Tố Nhi tức giận đúng là hết cách, hắn có phải quá tự tin hay không? Dù sao nghĩ lại, vừa rồi “thực lực” của người ta xem như đã được chứng kiến.
Vì thế, mỗ nữ thanh thanh giọng, nghiêm nghị nói: “Hoàng Thượng, nghe đây. Không được nhúc nhích hai chân, ngoan ngoãn giữ nguyên tư thế này. Động đậy, thì phải nhận thua.”
“Này! Nàng nói câu nào cũng liên quan tới thua thế?” Mộ Dung Cảnh sắp chống đỡ không được rồi, “Chẳng lẽ không biết là quá mức sao? Sao nàng không trực tiếp nói luôn là trẫm không được nói, không được nháy mắt, một khi làm trái lập tức thua……”
Hắn càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì nhìn thấy mỗ nhân nghe xong ánh mắt toả sáng–
“Oa oa oa…… Hoá ra còn có thể như vậy a?! Được được được, đa tạ nhắc nhở. Hoàng Thượng bắt đầu từ giờ không được nháy mắt, không được nói–” Càng nói càng hưng phấn, trong mắt nhìn thấy vạn phần là đùa giỡn.
Hoàng đế quẫn, nhưng không phải người thường có thể nhìn thấy được.
Mộ Dung Cảnh không đợi nàng nói xong, lập tức nhanh hô nàng dừng: “Chậm đã. Yêu cầu hơi quá đáng, người làm sao không chớp mắt được……”
Tất nhiên là biết, nhắm mắt lại là được, nhưng mà không nhìn lại càng thấy khó chịu, không thể đoán được bước tiếp theo nàng sẽ làm gì.
Nhẫn nhịn một canh giờ, hắn cũng không chắc chắn mười phần là mình làm được.
Lại không được nói chuyện, quả thực là tra tấn, nhìn bộ dạng đáng yêu thú vị của nàng, sẽ nhịn không được muốn nói một câu. Trong lòng thật hận……
Trầm Tố Nhi cũng không biết tâm tư Mộ Dung Cảnh thế nào, nghĩ cái gì.
Nàng cười hắc hắc, nói: “Hoàng Thượng, đã sớm nói, nội trong một canh giờ, tất cả mọi việc người đều theo an bài của ta. Không nghe tức là nhận thua, bất kể ta nói yêu cầu gì? Lại không làm tổn thương một sợi tóc của người!” Cắn răng phun ra bốn chữ “một sợi tóc”, đặc biệt nhấn mạnh.
“Sơ ý, chúng ta đã cược—nàng làm trẫm vui vẻ cười to, trẫm không cười, nàng tất nhiên không thể thắng.”
“Người không làm theo, cũng là tự động nhận thua! Hoàng Thượng, hắc hắc. Tình huống hình như càng ngày càng có lợi cho ta nha……” Mỗ nữ bên trong đắc ý cười gian.
Mộ Dung Cảnh nghẹn lời.
Không sai, đây cũng là một hứa hẹn khác, hắn bất tri bất giác thêm vào.
Vốn thắng thua lần cược này, cơ bản là nằm trong lòng bàn tay hắn, bất đắc dĩ để nàng cơ trí giảo hoạt làm khó phân biệt nổi.
Có chút hối hận lúc ấy nhất thời xúc động, cho nàng một hứa hẹn.
Mà lời hứa quan trọng như vậy, cũng không ngờ nàng không biết quý trọng, lại đem ra làm cái yêu cầu ngây thơ này.
“Hoàng Thượng nghe cho kỹ, tiếp theo, người không được nói chuyện, cũng không được nháy mắt, chân cũng không được động. Còn chuyện…… thoải mái cười to thì được cho phép. Hoàng Thượng nếu nhịn không được thì cứ cười đi.” Nàng còn bày ra giọng điệu bố thí.
Lông vũ phất phơ động đậy, hữu ý vô tình di động trên gan bàn chân hắn.
Làm Mộ Dung Cảnh dở khóc dở cười.
Nữ nhân đáng giận! Không nói thì không nói, không chớp mắt– hắn nhắm mắt lại là được.
Nhưng mà, nữ nhân này hình như đã xem thường định lực của hắn rồi.
Đã như vậy, bỏ luôn tâm tình trêu đùa với nàng.
Nằm điều tức tĩnh tâm (giống ngồi thiền), cũng làm luôn đi?
Dù sao đối với người luyện võ mà nói, đây chỉ là một chuyện rất bình thường.
Bình thường mệt, hắn cũng làm thế, có khi còn tiến vào trạng thái vong ngã.(quên hết tất cả xung quanh)
Chỉ cần tiến vào trạng thái vong ngã, bất kể nàng làm gì, hắn đều có thể xem nhẹ.
Càng đừng nói đến, chút ngứa ngứa nho nhỏ kia.
Dần dần.
Trầm Tố Nhi cảm thấy không đúng.
Mộ Dung Cảnh thần sắc thay đổi.
Nhắm mắt lại lập tức biến đổi?
OMG, đừng có nói là hắn đang ngủ!
Bởi vì nàng cù gan ban chân hắn một lúc lâu, mà chẳng thấy có động tĩnh gì?
Hắn không có phản ứng?!
Tuấn dung bình tĩnh, giống như một người đang ngủ say.
Sao lại thế này?
“Hoàng Thượng?” Trầm Tố Nhi thử hỏi một câu. Không phản ứng?
Gọi tới hai, ba lần, nàng tới gần Mộ Dung Cảnh, bàn tay quơ quơ trước mắt hắn.
Nằm yên không nhúc nhích? Chết à? Không giống.
Ngực vẫn phập phồng, đồ ngốc cũng nhìn ra được.
“Hoàng Thượng! Nói chuyện, không trả lời tính là người thua!” Trầm Tố Nhi tung đòn sát thủ, bất đắc dĩ Mộ Dung Cảnh vẫn nằm yên không nhúc nhích. Nàng lay lay Mộ Dung Cảnh, “Tỉnh tỉnh! Này! Tỉnh tỉnh?……”
Không có phản ứng.
Cẩn thận xem xét lại, lập tức rõ ràng.
Hắn hô hấp đều đều, sắc mặt bình thản, không phải đang ngủ thì là cái gì?(PS: Mỗ nữ dù sao là vẫn là người hiện đại, không nghĩ ra cái gì gọi là điều tức, cũng không phải chuyện lạ, bỏ qua cho nàng tạm thời hơi ngốc.)
Trầm Tố Nhi cảm thấy nhất định phải làm hắn tỉnh, đáy lòng thấy kỳ quái, trong tình trạng này mà còn có thể ngủ sao?
Một lát sau, phí không ít nước miếng, cũng không đánh thức được Mộ Dung Cảnh.
Lại qua một trận, nàng ghé vào lỗ tai hắn hô to, đẩy hắn, mài hắn, kéo hắn, vỗ nhẹ vào mặt hắn, vẫn là vô ích.
Đương nhiên, Trầm Tố Nhi không đá hắn, đánh hắn!
Dù sao danh hiệu Hoàng đế vẫn làm người khác kiêng kị.
“Sao lại thế này? Hôn mê cũng không có khả năng, ta có ngược đãi hắn đâu. Còn việc này…… Đi tìm người khác hỏi? Tìm ai? Trần Thủ?! Hắc hắc……” Dù sao cũng chỉ nghĩ, Trầm Tố Nhi vẫn không hành động. Bởi vì chuyện mất mặt thế này, chỉ hai người biết, không được có người thứ ba biết. Nếu Trần Thủ tiến vào, nhìn thấy cảnh này, về sau Mộ Dung Cảnh biết– không phải hắn không muốn sống nữa chứ, có khi Trần Thủ không sống nổi, diệt khẩu cũng không chừng.
Đến lúc đó, nàng cũng không sống nổi!
Vừa rồi hương đã hết một nén!
Thời gian đã qua một phần ba.
Cố gắng lần nữa, vẫn không có kết quả.
Người không tỉnh thì vẫn không tỉnh.
Nhưng nhìn kĩ thì không giống như xảy ra chuyện.
Trầm Tố Nhi đi lại trong phòng, nhìn thấy chén trà trên mặt bàn.
Nén hương mới đổi, đã đốt đến một nửa.
Trà đã nguội, mà uống vào trong bụng lại thanh tỉnh không ít..
Mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh nằm trên giường.
Ngủ thật ngon a?!
“Sao lại thế này? Có phải……” Một phương thức trốn tránh của hắn?!
Bỗng chốc, Trầm Tố Nhi bừng tỉnh!
Buồn khổ vỗ trán.
Hắn nhập định?! (ngồi thiền)
Mấy lão hoà thượng cổ đại không phải toàn dùng chiêu này để kháng cự lại sự quyến rũ của mỹ nhân sao?
Có phải như thế hay không?
Trầm Tố Nhi lập tức vung váy, nhảy lên giường, cẩn thận xem xét Mộ Dung Cảnh lần nữa!
Hình như rất giống a.
Rõ rồi, cái này rất đơn giản.
Vì thế, ánh mắt tà ác nhìn tới bình trà lạnh ngắt trên bàn.
Kế tiếp, không cần đoán nữa–
Một ly trà nguội tạt lên khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Cảnh!
“Hoàng Thượng, tỉnh lại! Dám ngủ a, nếu còn không tỉnh thì tính là người thua.” Trầm Tố Nhi rống lên.
Cũng sắp hết hai nén hương.
Nếu còn kéo dài, đối với mình rất bất lợi.
Cho dù muốn dùng chiêu thứ hai, thì cũng cần một ít thời gian a.
Mà điều làm Trầm Tố Nhi thấy chán nản, là Mộ Dung Cảnh vẫn là tiếp tục ngủ không nhúc nhích?
Có lầm hay không a?
“Nếu tinh thần đã tiến vào trạng thái vong ngã, cũng phải dưới tình huống bên ngoài khhông tác động vào a……” Có người la hét như thế, phải tỉnh lại mới đúng! Nàng không tin, sao vẫn không tỉnh lại thế kia?
Đột nhiên–