Trần Thủ tạ ơn rồi lui ra ngoài.
Khi trong phòng ko còn người, Mộ Dung Cảnh lại thất thần.
Tối hôm qua tức giận, là vì cái gì?
Tại sao khi nghe nói nàng muốn tới đây, tâm lại vui mừng không thôi?
Cái cảm giác hưng phấn này là sao?
Chẳng lẽ muốn gặp nàng?
Nghĩ đến Trầm Tố Nhi muốn tới đây, đứng ngồi ko yên, tấu chương xem thế nào cũng chẳng thấy vào.
Mắt thỉnh thoảng hướng ra phía cửa.
Tâm tình cùng hành động kỳ lạ này, ngay cả bản thân hắn cũng chưa phát hiện có điều ko ổn.
Tới tận tối, Phượng Cung chẳng có một động tĩnh nào, nữ nhân kia ko sai người tới đây mời hắn!
Nằm ở trên long tháp (*giường vua*) nhìn thấy ngoài cửa sổ trời tờ mờ sáng, Mộ Dung Cảnh đột nhiên phát giác ra mình mất ngủ cả đêm.
Vì việc một nữ nhân có thể tới, chờ nàng cư nhiên chờ cả một buổi tối?
Càng nghĩ càng thấy tức giận–
Vấn đề là gió yên sóng lặng, nàng một động tác cũng ko có.
Chẳng lẽ Trần Thủ nói dối? Không có khả năng!
Trần Thủ không giống như đang nói dối.
Khẳng định là do nữ nhân kia, làm việc gì cũng chậm chạp, lại muốn chết chắc, phỏng chừng tối hôm qua cùng đám nô tài chơi đùa tới ko biết trời trăng là gì.
Nhắc đến nô tài, Mộ Dung Cảnh tức giận nghĩ tới tai mắt mình để tại Phương Cung sao giờ vẫn chưa tới báo cáo?
Có phải chán sống hay ko?!
“Người đâu! Toàn Tử đâu rồi?!”
“Dạ! Hoàng Thượng, ngài tỉnh rồi. Nô tài lập tức hầu hạ.” Rất nhanh Trần tổng quản chờ bên ngoài đã xuất hiện, một đám cung nữ thái giám hầu hạ rửa mặt cẩn thận nối đuôi nhau đi vào.
Vẻ mặt còn nơm nớp lo sợ, vừa rồi Hoàng Thượng hét lên một tiếng, đã ít nhiều thể hiện tâm tình hôm nay rất ko tốt.
Hoàng Thượng tâm tình không tốt, chỉ làm sai một chuyện nhỏ cũng dẫn tới tức giận.
Tình trạng như hôm trước rất có thể sẽ tái hiện.
“Tiểu Thất Tử đâu? Hôm nay sao ko thấy hắn?” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hỏi.
Tiểu Thất Tử chính là thái giám thông minh, chính là tai mắt do Mộ Dung Cảnh an bài ở Phượng Cung.
Trần tổng quản lập tức cúi đầu trả lời, cung kính nhắc nhở nói: “Bẩm Hoàng Thượng, tối hôm qua Tiểu Thất Tử có đến.” Mồ hôi, Tiểu Thất Tử ko phải một ngày chỉ tới bẩm báo một lần thôi sao?
Đều đến vào buổi tối mỗi ngày, bây giờ đang là sáng sớm, sao lại đến lúc này?
“Kêu hắn lập tức tới đây gặp trẫm.” Một khắc Mộ Dung Cảnh cũng ko muốn chờ, hắn phải biết được tối qua nữ nhân kia làm những gì.
“Dạ.” Trần tổng quản nhanh chóng lui ra ngoài.
Không lâu sau, Trần tổng quản dẫn theo một thái giám ước chừng mười ba, mười bốn tuổi.
Nơm nớp lo sợ quỳ xuống thỉnh an.
Tiểu thái giám lập tức báo lại mọi việc ở Phượng Cung: Nương nương tất cả mọi việc đều bình thường.
Tất cả bình thường tức là sao? Tất nhiên là ăn cơm, ngủ, ngẩn người rồi!
Mộ Dung Cảnh cơ hồ tức giận tới xanh cả mặt, cái gì mà muốn tới thỉnh cầu trẫm chứ? Nói dối!
Chẳng lẽ chính là lấy cớ để nói chuyện với Trần Thủ, hoặc là muốn ở riêng với hắn? Đáng chết!
“Tiểu Thất Tử, có thật tất cả mọi việc đều bình thường?”
“Dạ, tất cả đều như mọi hôm.”
“Một chút khác thường cũng không có?” Nghi ngờ. Đôi mắt lạnh lùng khẽ nhíu lại, nguy hiểm a nguy hiểm.
“Bẩm Hoàng Thượng, không có.” Tiểu thái giám thay Trầm Tố Nhi đổ mồ hôi lạnh, nhìn vẻ mặt Hoàng Thượng này như thể có chuyện gì đó đã xảy ra. Hoàng Thượng rốt cuộc muốn biết cái gì? Bây giờ đổi thành cả đêm cả sáng đều phải báo cáo sao?
Mộ Dung Cảnh nâng tay lên phất phất, ý bảo Tiểu Thất Tử lui ra.
Như thể được đại xá, Tiểu Thất Tử vội vàng rời đi.
Mộ Dung Cảnh ánh mắt có dụng ý khác nhìn Trần tổng quản.
Trần tổng quản đã đi theo hắn nhiều năm, không cần phân phó cũng hiểu được dụng ý của hắn, vì thế cũng lui ra ngoài, ra ngoài điện cùng Tiểu Thất Tử, giả bộ tuỳ ý hỏi vài câu: “Tiểu Thất Tử, Hoàng Hậu nương nương thực sự ko có làm gì chứ?” Ngữ khí đương nhiên ko giống với Mộ Dung Cảnh từ trên cao nhìn xuống. Lúc này, hắn là cơm áo cha mẹ của Tiểu Thất Tử.
Tiểu Thất Tử ko dám có một chút chậm chạp, xoay người cung kính nói, cung cách nói chuyện cũng ko có một tia bất kính.
“Bẩm tổng quản đại nhân, thực không có. Nếu ngài không tin, có thể hỏi các nô tài khác. Nương nương tối hôm qua hình như hơi mệt mỏi, đi ngủ sớm, vừa rồi lúc nô tài tới đây, nàng vẫn chưa rời giường……” Nói đến đây, Tiểu Thất Tử lại vội vàng. Buổi sáng lặng lẽ tới đây, tất nhiên ko có sự chuẩn bị kĩ, lúc về mọi người hỏi lại ko biết nói đi đâu, nói đi chơi sẽ bị phê bình.
Tiểu Thất Tử rất thích ở Phượng Cung, cũng rất quý Hoàng Hậu bây giờ.
Hắn dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử mười ba, mười bốn tuổi, trong lòng cũng ko muốn đi báo cáo, không muốn phản bội mọi người.
Bất đắc dĩ, hắn ko làm, tất nhiên sẽ có người khác làm.
Thử hỏi một cái nô tài nhỏ bé, phản kháng Hoàng Thượng có đường sống sao?
Hoàng cung cái gì cũng ko thiếu, lại càng không thiếu một nô tài.
Hắn cũng là ko nắm được số mệnh, nếu làm tai mắt ko tốt, Hoàng Thượng không hài lòng, thì sẽ bị điều đi chỗ khác, rời xa Hoàng Hậu, đó là việc hắn lo lắng nhất.
Trần tổng quản tất nhiên hiểu được, nói luôn: “Tiểu tử, nhanh trở về đi, đừng làm cho nương nương nghi ngờ. Làm việc Hoàng Thượng giao cho tốt, làm việc thật cẩn thận, đầu ngươi mới giữ được lâu.”
“Dạ, tổng quản đại nhân giáo huấn rất đúng. Có một chuyện nô tài muốn hỏi, từ sau có phải sáng đêm đều tới bẩm báo?” Sáng sớm chờ mọi người chưa tỉnh phải lặng lẽ đi vậy.
“Không cần, có việc sẽ nói ngươi sau. Đi đi.” Trần tổng quản trong lòng cũng thấy nghi hoặc, Hoàng Thượng từ sáng sớm đã thấy khác thường. Mắt mệt mỏi, hình như cả đêm ko nghỉ ngơi.
Tiểu Thất Tử vội vàng lui ra ngoài.
Trần tổng quản cũng quay lại tẩm thất.
Mộ Dung Cảnh ánh mắt lạnh lùng lập tức quét qua, hỏi: “Thế nào?”
“Bẩm Hoàng Thượng, nghe nói tối hôm qua Hoàng Hậu nương nương đi ngủ sớm, quả thật là không có gì khác thường. Hoàng Thượng có muốn gọi nô tài khác tới hỏi ko?” Trần tổng quản cung cẩn đáp.
“Không cần, ăn sáng chuẩn bị vào triều.” Chuyện Trầm Tố Nhi, Mộ Dung Cảnh quyết định tạm thời không nghĩ tới. Để một nữ nhân ảnh hưởng tới tâm tình, đây là lần đầu tiên.
Không hiểu sao, bất giác đưa tay sờ lên môi mình……
Nhớ tới đêm hôm kia, nụ hôn, trong lòng còn có gút mắc.
Muốn tha thứ cho nàng, nhưng lại không sao tha thứ được.
Hình như tất cả đều là mình suy đoán cùng tưởng tượng, nàng vẫn chưa nói cái gì cả, chỉ bởi vì nụ hôn kia? Trong tiềm thức Mộ Dung Cảnh rất muốn thay Trầm Tố Nhi biện hộ, nhưng lại ko có cách nào giải thích được, một nữ nhân kỹ thuật hôn thuần thục, hơn nữa cũng chẳng có một chút trúc trắc nào, nói chưa luyện tập qua có đánh chết cũng ko tin được.
Hơn nữa ngay từ đầu, nàng cũng ko thuộc về hắn……
Nghĩ đến đó, Mộ Dung Cảnh lại cực kỳ buồn bực.
Mộ Dung Cảnh ăn qua loa vài món.
Cảm thấy thật vô vị, ăn hay ko ăn cũng như nhau.
Mặt trời đã chiếu rõ.
Hắn ngồi trên ghết, Trần tổng quản tới bên nhắc nhở đã tới giờ vào triều.
Mộ Dung Cảnh vẻ mặt mệt mỏi, mắt nhấc lên thản nhiên nhìn Trần tổng quản một cái, rồi đứng lên, bước từng bước ra ngoài. Đang đi trên hành lang, vừa mới bước được vài bước, đã có một tiểu thái giám vội vàng chạy lại, nói với Trần tổng quản vài câu, rồi lại lui xuống.
Trần tổng quản khóe mắt mang ý cười, đây quả là một tin tốt trong ngày, đối với người nào cũng tốt.
Vì thế, hắn rất nhanh đã tiến lên vài bước, cúi gập người phía sau Mộ Dung Cảnh nhỏ giọng bẩm báo, “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương sai người tới hỏi, nói là có việc muốn gặp người, hỏi người khi nào thì thuận tiện?”
Mộ Dung Cảnh bước chân ngừng lại, ánh mắt vốn uể oải, lập tức biến mất, thoáng nhìn về phía Trần tổng quản, vội vàng hỏi: “Rốt cục cũng tới?” Phút chốc, cảm thấy hình như có gì ko ổn! Hình như phản ứng của mình vừa rồi ko thích hợp lắm, vội vàng ho nhẹ vài cái che đi xấu hổ. (*lắm chuyện, chờ mãi lại còn giả bộ J) *)
Chắp tay ra sau lưng đứng thẳng, khuôn mặt lập tức khôi phục sự trong trẻo nhưng lạnh lùng, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác, lạnh nhạt phân phó nói: “Uh, biết rồi. Ngươi an bài xuống dưới. Nói trẫm giữa trưa đến Phượng Cung dùng bữa.” Dứt lời, tiếp tục đi về phía trước.
Mộ Dung Cảnh thờ ơ như không, rất bình tĩnh, nhưng Trần tổng quản đã hầu hạ nhiều năm lập tức nhìn ra, tâm tình hắn lúc này tốt lắm. Hơn nữa bước đi cũng thấy thoải mái, đi như gió vậy.
Vừa rồi suy đoán thánh ý, Hoàng Thượng ý muốn thế nào, đại khái cũng nhìn ra được.
Lúc này, Trần tổng quản cảm thấy hậu cung sẽ có sự biến đổi.
Mai kia Hoàng Hậu vốn ko được sủng, có vẻ chẳng bao lâu sẽ đổi đời, thành hậu cung độc sủng.
Dù sao tới giờ mới nhìn thấy, Hoàng Thượng vì một nữ nhân lộ ra vẻ mặt này, kể cả Hoàng Hậu trước được độc sủng, cũng chưa từng xuất hiện.
Nếu có thể hiện qua, có lẽ ngày nay cũng ko thê lương trong lãnh cung.
Trên đại điện uy nghiêm, văn võ bá quan vì vấn đề chi phí tu sửa đê của Hoàng Hà, dưới đại điện tranh luận ko ngớt.
Mộ Dung Cảnh trước sau như một lạnh nhạt lắng nghe–
Nhìn qua có vẻ rất chăm chú nghe, thực ra cũng chẳng có mấy câu lọt tai.
Thỉnh thoảng còn liếc nhìn ra bên ngoài, đại khái đánh giá thời gian.
“Khụ khụ!” Mộ Dung Cảnh ho nhẹ hai tiếng, toàn bộ người dưới triều câm như hến, mọi người đều cúi đầu.
Hắn con ngươi lạnh nhạt, cao thâm khó lường đảo qua mọi người.
Các đại thần cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Sau một lúc lâu, hắn thản nhiên nói: “Nhân dịp mùa đông tu sửa đê điều cho tốt, việc này còn phải tranh luận gì nữa? Nhiều người lắm miệng, việc này trẫm đã quyết định, việc thuỷ lợi, vốn là việc công, những người khác ko được can thiệp, được rồi, việc lớn này, ta giao cho Thượng thư toàn quyền xử lý, cho ngươi thời gian mười ngày đề ra một kế hoạch thật tốt rồi trình lên ta xem, còn dự tính chi phí. Dự tính chi phí a, đặc biệt dự tính cẩn thận, việc lớn càng phải cẩn thận dự tính, đừng để thiếu.”
Mộ Dung Cảnh đương nhiên tự biết, việc tu sửa đê Hoàng Hà vốn là một công việc béo bở, người nào cũng muốn nhúng một chân vào.
Hắn nhiều khi cũng thấy khổ não, tham quan nhiều như thế muốn trị cũng trị mãi ko dứt.
Lúc này đứng trong triều có bao nhiêu thanh quan, trong lòng hắn hiểu rõ.
Có chút khó chịu, nhưng đều giữ lại trong lòng.
Chỉ cần không quá đáng quá, hắn cũng sẽ cố nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua.
Gϊếŧ chết bao nhiêu rồi, phần lớn ở đây là quan trẻ, mới đầu là thanh quan, xong dần dần cũng trở nên bị ô nhiễm.
Nếu chỉ chăm chú vào gϊếŧ chóc, có thể sẽ dẫn tới tạo phản.
Gần một năm nay, phương thức chấp chính của hắn cũng có chút thay đổi, nhưng rất nhỏ nên nhiều người cũng ko phát hiện ra.
Hoàng Hậu bị ám sát, hắn nhất thời mất khống chế, mới phẫn nộ hạ lệnh gϊếŧ người, lại càng che giấu tốt hơn sự thay đổi này.
Đương nhiên, hạ lệnh nhốt vào tử lao, chỉ cần một ngày thánh chỉ chưa thật sự hạ xuống, thì tính mạng đám người đó cũng chưa bị mất.
Công bộ thượng thư đại nhân lĩnh mệnh.
Tiếp theo, Mộ Dung Cảnh lại thương thảo về chuyện Tiếu quý phi, hỏi một chút về tiến triển của hình bộ.
Bởi vì tam tộc này liên quan rất nhiều, ko phải việc một hai ngày có thể thực hiện được, thời hạn trong một tháng phải kết án.
Một câu thương lượng cũng ko có, lập tức bãi triều.
Sau khi bãi triều, Mộ Dung Cảnh về Ngự thư phòng xem tấu chương.
Lại triệu kiến mấy đại thần thương nghị một số chuyện, bọn họ rời đi, cũng nhanh chóng xem xong tấu chương ngày hôm nay.
Xử lý xong toàn bộ chính sự hôm nay, cũng gần đến giữa trưa.
“Người đâu! Tới Phượng Cung.” Mộ Dung Cảnh hô lên. Vẻ mặt hình như một khắc cũng ko muốn trì hoãn.
Trần tổng quản rất nhanh tiến vào, cung kính hàu hạ hắn khởi giá tới Phượng Cung.
Tại Phượng Cung, mọi việc bề bộn kinh khủng.
Đám nô tài như mở cờ trong bụng, mặt mày tươi cười hớn hở, lúc đi ngang qua, lại còn phóng ánh mắt ái muội về phía Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi té xỉu, tình trạng gì thế này?
Hoàng Thượng chỉ đến ăn cơm thôi mà?
Mọi người biểu tình khoa trương như thế là sao?
Như thể nàng đắc sủng, Phượng hoàng bay lên, thành một phượng hoàng sống.
Chú thích: Hoàng Hậu vốn là phượng hoàng, nhưng nếu ko được sủng ái, thì cũng chỉ là một phượng hoàng chết.
Nàng cũng chẳng muốn giải thích với một đám ngốc nghếch này, ăn một bữa cơm thì có gì vui sướиɠ chứ.
Lúc này, phiền toái đã tới.
“Chủ tử, người nên đi thay trang phục, mặc một bộ thật là đẹp vào.” Tiểu Xuân Nhi là người đầu tiên phát giác Trầm Tố Nhi quần áo rất đơn giản.
Tiểu Xuân Nhi vừa nói, Tiểu Dong cũng lưu ý tới, vì thế, hai người này lập tức, mỗi người một bên túm lấy Trầm Tố Nhi đưa vào phòng trong, động tác nhanh nhẹn, không nói tới lời thứ hai lập tức trang điểm thay quần áo cho Trầm Tố Nhi.
Tiểu Dong búi tóc, Tiểu Xuân Nhi đi tìm quần áo, hai người vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, còn khẩn trương hơn nàng gấp mấy lần.
Trầm Tố Nhi ko biết nên khóc hay nên cười.
Chẳng có cách nào bắt các nàng dừng lại, đành cười nói: “Vội gì chứ, ta tìm Hoàng Thượng là có việc, không phải làm hắn vui vẻ. Tùy tiện là được rồi, rất phiền toái–” Nàng động cơ tìm hoàng đế ko phải đơn thuần, cũng là vì cái mạng nhỏ của mình mà nghĩ.
Nhưng chỉ được nghĩ trong lòng, không thể tùy tiện nói ra, tạm thời giữ bí mật đi……
“Dừng!” Tiểu Dong ngắt lời Trầm Tố Nhi, biết nàng tiếp theo sẽ nói gì, chắc chắn ko phải cái gì hữu ích.
Không cần nghĩ, cũng đoán được.
Làm một nô tỳ, ai dám tùy tiện ngắt lời chủ nhân? Nàng Tiểu Dong này chính là người đầu tiên a! Đúng là ko sợ chết mà.
Như một lão bà khổ tâm, lại khuyên nhủ, nói: “Tiểu thư, không được nói là phiền toái! Hoàng Thượng khó khăn lắm mới tới một lần, ngươi phải tranh thủ thật tốt chứ. Bây giờ Tiếu quý phi mang trọng tội, đáng nhẽ nàng lúc này, chính là lúc được sủng ái nhất. Mà theo tin đồn, Thục phi cùng Trang phi cũng đang chờ…… Không đúng không đúng, tất cả phi tần trong cung đều ý chí chiến đấu sục sôi, đấu tranh được sủng ái, cố gắng trở thành nữ nhân tiếp theo được Hoàng Thượng sủng ái? Hắc hắc…… Cho nên tiểu thư ngươi cố gắng một chút đi.”
Tiểu Dong nói rất có lý, làm Trầm Tố Nhi bội phục không thôi– đương nhiên nếu không phải là nói cho nàng nghe, mà nói cho các phi tần khác nghe, khẳng định là sẽ được khen ngợi, lại còn được ban thưởng.
Tiểu Xuân Nhi cũng chen vào: “Đúng a, chủ tử, nữ nhân trong cung muốn có địa vị, nhất định phải cố gắng tranh sủng, làm cho Hoàng Thượng để ý mình. Trước kia nô tì hầu hạ Lệ phi cũng biết được, nàng ấy mỗi ngày đều tắm hoa, chăm sóc nhan sắc a, còn ra hoa viên hái hoa bắt bướm mỗi ngày để Hoàng thượng nhìn thấy, tuy nhiên cuối cùng cũng thất bại……”
Chuyện cũ nghĩ lại mà thấy buồn, bất quá điều đó nói lên nữ nhân hậu cung tranh sủng là có trăm phương ngàn kế, cả các chiêu số quái dị cũng có.
Có khi, còn buồn cười tới chảy cả nước mắt.
Tiểu Dong nhìn thấy Trầm Tố Nhi vẫn lừ đừ lù dà lù rù, ý chí chiến đấu dâng lên, cái miệng nhỏ chu lên tức giận!
Vô cùng cấp bách, gấp đến độ tức giận luôn.
“Tranh sủng! Nhất định phải tranh sủng, đây mới là con đường đúng đắn của nữ nhân hậu cung, tiểu thư! Hiểu chưa?” Tức chết mất, đây là nghiên cứu rất lâu của nàng với Tiểu Xuân Nhi đúc kết lại được đó.
Tiểu Xuân Nhi cũng phụ hoạ, nói đế theo nữ nhân hậu cung, nếu ko tranh sủng Hoàng Thượng sẽ ko để ý tới, cơ bản cũng ko có lối thoát, phải một mình cô độc cả đời người, ở trong cung già mà chết.
Làm ko tốt, còn bị nhốt vào lãnh cung, không người thăm hỏi.
Hai người nhìn tình trạng của Trầm Tố Nhi mà âm thầm sốt ruột, nương nương mình sao lại ko có biểu hiện gì? Làm sao để thông suốt cái đầu bí đặc này đây? Nữ nhân cả đời cầu cái gì chứ? Không phải là vinh hoa phú quý cùng một nam nhân có quyền có thế sao?( Chú thích: Đây chỉ là tư tưởng của hai tiểu nha đầu này, chẳng quan hệ gì tới mỗ nữ hết.)
Tiểu Xuân Nhi nói đạo lý Trầm Tố Nhi đương nhiên hiểu, nhưng vừa nghĩ tới việc phải đi lấy lòng Mộ Dung Cảnh nhịn ko được trợn trắng mắt. Lần đầu tiên gặp mặt cũng thấy đáng sợ, hơn nữa, hắn ngay từ đầu đã nói ra lập trường của mình, tính toán về sau phế đi, thì mình còn tranh cái gì nữa?
Nhàm chán chết mất, mình cũng chẳng có hứng thú đi làm mấy chuyện ko đâu.
Hơn nữa, một nam nhân có nhiều nữ nhân như vậy, kể cả hắn làm Hoàng đế cũng chẳng làm nàng thấy hứng thú.
Tốt xấu gì thì nàng cũng là người đến từ Trung Quốc thế kỉ 21 một vợ một chồng, tương lai tuyệt đối hôn nhân chỉ có 2 người.
Sau này cứ thuận theo ý Mộ Dung Cảnh, ở lại trong cung ba năm, sau đó ra cung, hắc hắc, nhàn nhã tự tại sống qua ngày.
Trầm Tố Nhi tưởng tượng tới ngày được ra cung, cũng chưa có kế hoạch sẽ làm cái gì.
Mặc kệ, khẳng định là tốt hơn so với ở trong cung, bên ngoài bầu trời rộng lớn, con người thoải mái, tư tưởng cũng dễ chịu hơn trong cung.
Dễ dàng thấy được, biết càng nhiều, thì càng dễ sống.
Hoặc là nói ko chừng nàng sẽ nghiêm túc làm việc gì đó, dù sao trong người có tiền, cũng không sợ chết đói.
Việc kiếm tiền, nàng cũng ko phải là chưa từng làm, cùng lắm là mở lớp dạy,mở một tửu lâu, trà phường gì đó, sòng bạc kĩ viện thì miễn đi, đông người phức tạp, dễ sinh đại hoạ.
Tiểu Dong nhìn thấy trên gương mặt Trầm Tố Nhi lộ ra vẻ tươi cười nghĩ tới tương lai, hiểu lầm là nàng đang nghĩ tới Hoàng Thượng, rốt cục cũng khia thông được rồi sao? Vì thế kích động cầm đôi tay của Trầm Tố Nhi, run rẩy nói: “Tiểu thư, ô! Người rốt cục cũng quyết định tranh sủng rồi sao?”
“Tranh sủng?! Tranh tranh tranh…… Tranh cái rắm ấy!” Mắt mơ màng trừng lên, người nào đó lại nghĩ lệch chủ đề rồi.
Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi kinh ngạc nhìn Trầm Tố Nhi, đường đường Hoàng Hậu mà miệng lại phun ra cái từ “rắm” đấy, có quá bất nhã ko?!
Vì thế hai người lại tiếp tục sốt ruột, thay nhau nói tiếp, nói cái gì chủ tử, tiểu thư, câu này ngàn vạn lần cũng ko nên nói ra ngoài, ngay cả nghĩ cũng ko được nghĩ, đặc biệt không được nói trước mặt Hoàng Thượng cùng Hoàng Thái Hậu, ko có giáo dục, ko có trinh tiết, cũng mất luôn cả uy nghi, cũng có thể chỉ vì câu nói này mà Hoàng Hậu bị phế luôn.
Hai người như những lão bà khổ tâm nói nhiều tới mức tai Trầm Tố Nhi ong hết cả lên.
Mặc dù vừa nói vừa làm, nhưng hai người động tác ko hề ngừng lại, thuần thục búi tóc thật đẹp cho Trầm Tố Nhi.
Sau khi thay đồ, hiện ra một mỹ nhân khuynh thành.
Bất quá, hai người lôi kéo Trầm Tố Nhi đứng lên, ở trên người nàng nhìn tới nhìn lui, quay trái quay phải, hình như vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, thiếu cái gì đó? Rốt cuộc là cái gì a?
Trầm Tố Nhi nhìn ánh mắt của hai nàng, lại quẫn, lại có ý muốn trêu đùa, nói: “Các ngươi đang làm gì đấy? Chưa từng thấy khuôn mặt toả sáng của mỹ nhân bao giờ à?”
Khuôn mặt toả sáng?! Nàng cũng dám nói sao?
“Phụt!……” Máu phun ra ba thước!
Hai nàng đồng thời cùng té xỉu, hoá ra vấn đề chính là vẻ mặt của người nào đó, hình dáng chẳng hợp với khuôn mặt gì cả, uể oải không phấn chấn, khó trách cảm thấy như thiếu cái gì.
“Tiểu thư, có thể đứng yên một chút, đứng thẳng đi! Cổ cũng thẳng lên. Tay thả lỏng đúng rồi……” Chính là vấn đề đây a.
Dứt lời, hai người xoay nàng lung tung, còn bảo nàng làm hết động tác này tới động tác khác.
Trầm Tố Nhi ho nhẹ một tiếng, cố gắng đứng thẳng lưng, ra vẻ như một nữ nhân khuê tú.
Diễn trò, giả bộ các loại dáng vẻ, đúng là nàng rất am hiểu — tuy nhiên không phải là bản tính.
Hai người này chỉ bảo nàng? Đúng là múa rìu qua mắt thợ!
Chỉ là bộ dáng khẩn trương của các nàng, lại làm cho người khác đau khổ trong lòng.
“Cái kia…… Hai vị mỹ nữ, các ngươi hôm nay uống lộn thuốc à? Ta bình thường đều là như vậy a……” Ô ô, bình thường không thấy các nàng lắm ý kiến như vậy. Xem xét lại căn nguyên, đúng là hoạ do Hoàng đế gây ra.
“Bình thường không có người ngoài, thì ko sao, nhưng mà hôm nay Hoàng Thượng tới. Nghe rõ chưa? Tiểu thư! Hoàng Thượng tới cùng ngài dùng cơm trưa, sử dụng công phu lấy lòng, làm cho Hoàng Thượng thích, nói không chừng đêm nay…… Hắc hắc.” Hai tròng mắt sắc bén, không cần phải đoán, chính là đang nói tới vấn đề thị tẩm XXOO.
Trầm Tố Nhi không khỏi mặt trắng bệch liếc nàng một cái, làm trò: “Tiểu nha đầu này bao nhiêu tuổi? Làm sao mà cứ nghĩ tới mấy vấn đề đen tối như thế……” Chính xác, các nàng ở hiện đại vẫn được coi là vị thành niên. Tiểu Dong vẻ ngoài cũng chỉ mười bảy, Tiểu Xuân Nhi chắc bằng tuổi với Trầm Tố Nhi, cũng chỉ mười lăm tuổi.
Bất quá, Trầm Tố Nhi nói ra lời này, lại làm Tiểu Dong khinh khỉnh.
Vì thế, vấn đề là–
“Tiểu thư, xin người đừng lên mặt như cụ non thế, nghĩ lại xem người năm nay bao nhiêu xuân xanh?” Tiểu Dong còn học theo người khác nói văn vẻ nho nhã, “Ta so với người còn hơn hai năm tuổi đấy.”
Trầm Tố Nhi quẫn! Trong lòng hét lên: Nha đầu thối, ta so với ngươi còn lớn hơn tới N tuổi ấy.
Nhưng cũng chỉ để trong lòng, nói không nên lời.
Dù sao, tuổi nàng hiện tại đúng là mới chỉ mười lăm.
Trầm Tố Nhi bĩu môi, ngượng ngượng nói: “Ta thân thể mới mười lăm tuổi, nhưng tư duy đã là hai mươi lăm tuổi, cái này gọi là thiếu niên chững chạc…… Không đúng, lão thành…… Cũng không phải. Ôi dào, bỏ qua phương diện từ ngữ đi a, tóm lại ngươi tiểu nha đầu tính toán cái gì? Còn nữa, các ngươi đầu đừng có nghĩ lung tung, cũng đừng ghép cái gì uyên ương, ta– không thích hoàng đế. Cả đời này cũng ko nghĩ muốn chết trong cung. Hừ hừ! Các ngươi phải nhớ kỹ–”
Trầm Tố Nhi đang nói đến lời này đột nhiên ngừng lại, mắt kinh ngạc nhìn ra phía cửa.
Mộ Dung Cảnh khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hiện ra, ánh mắt như thần chết nhìn chằm chằm Trầm Tố Nhi.
Nói đen thì cảm thấy…… đen vô cùng.
Trầm Tố Nhi cảm giác không ổn rồi.
Đừng nói Mộ Dung Cảnh là hoàng đế– chính là nhân vật chính mình vừa nói tới, mặc dù quan hệ của hai người cũng chẳng có gì, ngoài danh nghĩ phu thê cũng chẳng có gì khác?! Mà nàng lại là Hoàng Hậu a! Làm gì có ai nghe thấy người khác nói ko thích mình tâm tình lại thoải mái chứ? Hơn nữa kể cả hai người xa lạ, trong lúc vô ý nghe được đối phương nói– sẽ không thích mình, sẽ cảm thấy thế nào? Nếu đổi lại là nàng khẳng định sẽ cực kỳ ko vui.
Cho dù không nói ra, tâm tình làm sao tốt được a?
“Ách…… Các ngươi hai người ra ngoài trước, bản cung muốn nói chuyện riêng với Hoàng Thượng anh minh thần vũ…… Ách, để gia tăng thêm một chút cảm tình.” Hàm súc ngắn gọn, vuốt mông ngựa, không thể lại làm người tức giận thêm.
Trầm Tố Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương thúc giục, vẫn đang giả bộ tươi cười, nhớ tới không lâu trước nghe nói Hoàng thượng tức giận ko ít người chịu tai ương, lập tức nháy nháy mắt, để cho hai nha đầu đang quỳ trên mặt đất chạy nhanh giữ lấy mạng.
Hai cái nha đầu lo lắng nhìn chủ tử, xong cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.
Lập tức, trong phòng chỉ còn lại Mộ Dung Cảnh sắp nổi phong ba bão táp, cùng Trầm Tố Nhi vẻ mặt quẫn bách.
Trầm Tố Nhi nhìn cửa, thấy hai tiểu nha đầu vừa khuất, con ngươi lay chuyển, lập tức chuyển thành khuôn mặt cười hì hì. Trước kia lúc còn đi làm, nàng trong lòng mặc dù thấy thủ trưởng vừa sợ hãi vừa buồn nôn, nhưng bên ngoài vẫn bảo trì dáng vẻ hoàn mỹ vừa chân thành vừa cười yếu ớt.
“Hoàng Thượng, người đã tới, sao lại ko thấy thái giám hô? Đúng rồi, mấy lời vừa rồi đều là bản cung lừa gạt mấy tiểu hài tử…… Ngài đừng cho là thật nga, cũng đừng để trong lòng. Nghe như thế, nhưng căn bản không phải ta thật tâm nói.”
Trầm Tố Nhi đôi mắt trong suốt thêm vẻ mặt vô tội, cười nhẹ, ra vẻ quyến rũ nói, thanh âm như uỷ khuất tiếp tục nói, “Người cũng biết, si diện ấy mà? Mọi người miệng không nói, nhưng ta cũng biết bọn họ trong lòng suy nghĩ gì, bọn họ là cảm thấy…… Ta đường đường là Hoàng Hậu ở Phượng Cung, mà không được sủng ái, không ai quan tâm cũng ko ai yêu thương…… Ách, rất thương tâm cho ta. Ta thấy vậy, trong lòng cũng thấy không thoải mái, cảm thấy ko đúng lắm, nhất thời xúc động liền nói mấy lời vừa rồi…… Cái kia…… Cái kia……”
Cầu xin tha thứ! Ánh mắt thuần khiết vô tội, đáng thương nhìn Mộ Dung Cảnh, mặc dù dung nhan tuấn tú của hắn vẫn băng lạnh như cũ, nàng cũng không lùi bước, rất chân thành rất chân thành—giả bộ.
“Hoàng Thượng, ngươi hôm nay thật đẹp trai……” Người nào đó đôi mắt xinh đẹp khẽ rung rung, phát ra thanh âm giống như làm nũng…… Nhớ tới trước kia ở công ty, khi thấy Tiểu Bí suốt ngày trang điểm lộng lẫy thi triển “Mị lực nữ nhân” với anh tổng giám đốc đẹp trai đến ko có thiên lý, luôn thấy nổi da gà toàn thân……
Không thể tưởng tượng được mình cũng có lúc phải dùng tới.
Trầm Tố Nhi trong lòng buồn nôn tới ko từ nào tả được!
Thanh âm cư nhiên õng ẹo nũng nịu như thế này? Giả tạo chết đi được!
Bất quá, hình như quên mất, ở cổ đại ko gọi là “đẹp trai” mà phải nói là anh tuấn!
Thôi kệ, nói sai rồi, cũng không chữa lại nữa.
Nàng trong lòng chẳng có mấy phần nắm chắc Mộ Dung Cảnh sẽ không tức giận, dù sao ấn tượng về người này rất là thô bạo, khó ở chung. Nếu không có phản ứng lúc này, đợi lát nữa, hắn rất có thể sẽ như núi lửa bùng nổ, nếu vậy bị liên luỵ chắc chắn ko chỉ có mình nàng.
Nam nhân mà, cũng coi trọng thể diện, năm ngàn năm trước, hoặc là năm ngàn năm sau, bản tính cũng chẳng thay đổi được.
Vì vậy nàng liền nâng cao thể diện cho hắn.
“Cởi hết quần áo ra!” Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hạ lệnh.
Trầm Tố Nhi phụt máu! Bà nó chứ, ý gì đây? Cởϊ qυầи áo? Giữa ban ngày ban mặt?!
Vừa rồi khó khăn lắm mới thuyết phục mình hy sinh, để lấy lòng hắn một chút, mới nũng nịu được có vài tiếng, kết quả sao lại kinh khủng thế này?
Chỉ đơn giản như vậy mà đã làm hắn bộc lộ “thú” tính sao?
A a a……
Lúc ở hiện đại sao ko có sức hút hồn thế a, mời suốt ngày để cho Tiểu Bí kia bắt nạt, mãi ko ngóc đầu lên được.
Ô ô…… Thật quá bi thương, che mặt.
Có phải trước kia sống quá bảo thủ, không biết biến hoá một chút?
Sớm biết mình có thể biến thành người quyến rũ thế này, thì đã câu dẫn tổng giám đốc để làm tức chết Tiểu Bí rồi.
Mộ Dung Cảnh ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi người Trầm Tố Nhi, khuôn mặt lạnh lùng ko thay đổi mà lại nói ra mấy lời kỳ quái.
Sau một lúc lâu, vẫn chưa thấy Trầm Tố Nhi hoàn hồn–
Hắn đột nhiên trở nên có tính nhẫn nại, lặp lại một câu: “Nữ nhân, cởi hết quần áo, chẳng lẽ muốn trẫm làm hộ sao?” Hoàng Thượng chính là người đã nói là làm, trước mặt người khác, cũng chỉ nói vài câu ko nhiều lời.
Trầm Tố Nhi hoàn hồn!
Thấy Mộ Dung Cảnh trừng mắt nhìn mình, bỗng chốc, nàng xấu hổ muốn che mặt, mắt như như tơ yêu kiều nói: “Hoàng Thượng, sao lại nói thẳng như vậy, người ta rất thẹn thùng nga……” Dứt lời dậm chân một phát lướt qua người Mộ Dung Cảnh chạy ra ngoài.
Mấy động tác này làm rất tự nhiên ăn khớp, như kiểu một cô gái ngây thơ đang làm nũng với tình lang.
Nhưng mà, Mộ Dung Cảnh lại nhìn thấu nàng!
Đấy rõ ràng là mánh khoé chạy trốn của mỗ nữ!
“Nếu dám bước ra ngoài một bước, toàn bộ nô tài ở Phượng Cung đều đem nhốt vào đại lao.” Mộ Dung Cảnh không nhúc nhích, lạnh nhạt nói ra một câu, bất luận cái gì cũng phải giữ chân Trầm Tố Nhi lại!
Trầm Tố Nhi nghĩ đến mình mới “mười lăm” tuổi, một cô gái ngây thơ a! Thẹn thùng cũng ko phải là lạ, vốn định dùng chiêu này để trốn tránh, ko có đoạn dạo đầu lập tức lăn lên giường làm việc chắc?
Đây cũng ko phải là thói quen thưởng thức của nàng, ít nhất cũng phải có cảm xúc mới làm được chứ.
Hơn nữa, xuân tình cũng chưa có (*xuân tình: tình yêu trai gái*), giữa ban ngày ban mặt làm sao mà hứng thú cho được.
Nếu là nửa đêm hắn bò lên giường nàng, ngẫm lại, có khi nàng còn vui vẻ phối hợp ấy chứ……
Lúc này phải làm sao cho tốt đây?
Hắn cư nhiên lôi đám nô tài ra làm lá chắn? Thật bỉ ổi!
Bất quá, Trầm Tố Nhi lại không thể không thừa nhận, Mộ Dung Cảnh chỉ một chiêu cũng trúng luôn tử huyệt của nàng, so với bất cứ câu nào khác đều hữu hiệu hơn.
“Hoàng Thượng, ta không có trốn. Người sao lại nghĩ như vậy chứ?”
Trầm Tố Nhi quay lại nhìn khuôn mặt đồϊ ҍạϊ của Mộ Dung Cảnh, làm sao lại nhìn thấu nàng?
Ko phải chiêu này rất linh nghiệm sao?
Hay là người cổ đại—không ngốc như mấy nam chính trong các tiểu thuyết xuyên qua?
Mồ hôi, đọc nhiều truyện, cứ nghĩ nam nhân cổ đại toàn người ngốc.
Hoá ra chính mình mới là đứa ngốc a.
“Cởi hết quần áo ra.” Mộ Dung Cảnh rất kiên trì, vẫn chỉ nói một câu kia.
“Cởi…… áo bên ngoài? Hay là cởi hết?”
“Cởi hết!”
“???!” Hộc máu, một tia hy vọng trong lòng cũng bị dập tắt.
Vì thế, Trầm Tố Nhi chỉnh đốn lại tâm tư của mình, cũng thu hồi luôn cái vẻ giả bộ, nghiêm nghị nói: “Hoàng Thượng có phải lời hứa đáng giá nghìn vàng? Lời một khi đã nói ra sẽ tuyệt đối ko sửa đổi?”
“Không sai.” Chính là vì nàng, Mộ Dung Cảnh lại một lần nữa ko thể trở lại trạng thái bình thường.
Cảm xúc không thể khống chế, trái tim đập chộn rộn ko tài nào áp chế được……
Nàng vừa rồi đã nói gì?
Nàng nói sẽ không thích hắn! Sẽ không ở lại trong cung!
Như vậy–
Nàng sẽ thích người nào?
Phút chốc, trong đầu hắn hiện lên một thân ảnh thon dài……
Trầm Tố Nhi xoay người thản nhiên nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh, trong mắt vừa có vẻ đáng yêu, lại có vài phần thành thục.
Ý cười trên khuôn mặt cũng được che giấu đi, thanh âm uyển chuyển thản nhiên nói: “Hoàng Thượng còn nhớ rõ những lời đêm hôm đại hộn, trong động phòng đã nói với ta? Hoàng Thượng nói, ba năm sau sẽ phế ta, cũng sẽ cho ta ra khỏi cung, còn nữa– chỉ cần ta ở trong Phượng Cung cam đoan ko tổn thương một chút nào. Chỉ là, Hoàng Thượng người cũng thấy đó, ta hiện tại là ko bị tổn thương chút nào sao?”
Mắt nàng nhìn xuống bả vai bị thương của mình.
Miệng vết thương còn chưa hoàn toàn lành lại, là chứng cớ rất có sức thuyết phục.
Sau đó nàng không cần nhiều lời, Mộ Dung Cảnh lập tức hiểu được ý nàng là đang chỉ trích hắn– hắn đã thất tín.
Trầm Tố Nhi lời nói lạnh nhạt lại rất hợp tình hợp lý, ai biết được tim nàng đang đạp thình thịch chứ? Sợ hãi a!
Từ sau chuyện thích khách, nàng đặc biệt kiêng kị những việc liên quan tới hoàng đế, động một tí là có thể mất mạng ở cái chỗ ko ai thân thích này rồi, từ đáy lòng dâng lên một cỗ sợ hãi, cho dù nàng ko ý thức được sự sợ hãi này, mà có ý thức được cũng không muốn thừa nhận.
Dù sao cùng là từ thế kỷ 21 đến, hiểu được thâm cung hiểm ác, lịch sử cho thấy cho dù là phi tần được sủng ái đi chăng nữa, thì cũng có mấy người được chết già?.
Nếu từ bên ngoài nhìn vào, thì không quá sợ hãi.
Tục ngữ nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Tiến cung chẳng được mấy ngày đã bị đâm, hơn nữa thích khách–
Nghĩ đến thích khách, Trầm Tố Nhi lại đau đầu.
Trong lòng có dự cảm ko tốt lắm……
Mộ Dung Cảnh dưới tay áo, che dấu hai tay đang nắm chặt lại.
Hắn không nói gì để phản bác, chuyện Trầm Tố Nhi nói, không thể bảo hộ hảo nàng, đúng là hắn sơ ý.
Nhưng là, trước mắt hắn không muốn nghe nàng giáo huấn, hắn hôm nay phải chứng thực một vấn đề–
Bằng không, tâm tình của hắn lại càng thêm tồi tệ!
Không thể bình tĩnh lại được.
“Nữ nhân, trẫm thừa nhận việc ngươi nói. Để bồi thường, trẫm đáp ứng cho ngươi một yêu cầu, muốn gì cứ việc nói. Bất quá, đừng có giở trò, trẫm sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi” Mộ Dung Cảnh tất nhiên sẽ ko tuỳ tiện hứa bừa, lúc này đây lại càng ko tuỳ tiện.
Hắn đồng ý hứa hẹn với nàng, nhưng phải ở trong phạm vi hắn cho phép.
“Được thôi, việc này thần thϊếp cũng không trách tội Hoàng Thượng.”
“Cởϊ qυầи áo ra. Một câu thôi, đừng để trâm phải lặp lại, đây là lần cuối cùng, còn chưa động tay, trẫm sẽ tự mình ra tay.” Mộ Dung Cảnh ánh mắt nhìn xuống quần áo nàng.
Như thể nhìn thấu được qua đống quần áo trên người nàng……
“?!!!”Kinh ngạc, kinh ngạc! Không thể tin được.
Trầm Tố Nhi cảm thấy mình kích động sắp chết rồi, sao hắn vẫn còn hăng hái thế chứ?
“Hoàng Thượng……” Phúc chốc, nàng ngậm miệng, bởi vì trong mắt Mộ Dung Cảnh nàng ko thấy có sắc dục.
Không có sắc dục, tất nhiên là sẽ ko muốn XXOO.
Như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Có việc gì mà muốn nàng cởϊ qυầи áo? Mà thoạt nhìn có vẻ có chết hắn cũng bắt nàng làm.
Mồ hôi! Có phải mình hiểu sai cái gì hay ko?
Hoặc là hắn có mục đích khác?
Trầm Tố Nhi vẫn đang bần thần tự hỏi, Mộ Dung Cảnh hình như kiên nhẫn đã tới cực hạn!
Lúc hắn động đậy định tiến tới tự mình động thủ, người nào đó cực kỳ thức thời, hô dừng: “Hoàng Thượng! Ta tự mình động thủ.”
Vì thế, tay nàng run run rẩy rẩy, chậm rãi từ từ bắt đầu tháo dải lụa ngọc quấn bên hông ra……
Nàng một bên cởi, một bên nâng mắt len lén quan sát Mộ Dung Cảnh, thấy khuôn mặt lạnh băng vạn năm ko đổi của hắn, có chút thất vọng, ánh mắt đó có phải ánh mắt một nam nhân muốn XXOO ko? Một chút cũng không giống.
Không phải thế là tốt sao? Nhưng tại sao lại có chút thất vọng a?
Có phải mị lực nữ nhân của mình quá kém?
Tốt xấu gì lúc ở hiện đại khi nàng mặc hở hang một chút thôi, số nam nhân quay lại nhìn cũng phải tới 99%, một người ko quay lại, là bởi vì bị mù thôi. (*tự sướиɠ trình độ cao quá, sợ thật*)
“Hoàng Thượng, có phải người cảm thấy bộ quần áo này quá khó coi? Nếu khó coi, ta sẽ ko mặc nữa.”
Trầm Tố Nhi cười yếu ớt, tùy ý tìm một lý do, thử một chút.
Mộ Dung Cảnh khóe miệng giật giật, lúc này, nàng còn có chủ ý gì nữa?
Bất quá, hắn vẫn trả lời, lại hỏi: “Không phải. Động tác nhanh lên, có phải ko muốn ăn cơm hay ko?”
“Đúng a! Còn chưa ăn cơm, hay là ăn cơm xong hẵng cởi?” Phải lấy cớ a!
Trầm Tố Nhi động tác vừa mới dừng lại, lập tức đυ.ng phải ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Cảnh.
Hắn khoé miệng giương lên, nhưng không có ý cười, còn mang theo cả tà khí, nói: “Quên đi, xem ra trẫm vẫn phải tự tay làm–” Thảm rồi, hắn đã đi nhanh tới trước người nàng, bước hai ba bước đã tới trước mặt luôn.
“Hoàng Thượng, đừng! Ta tự mình……” Trầm Tố Nhi vội hô, bất quá nói thật, giờ khắc này nàng lại ko thấy sợ hãi, nói ra lại còn thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả thú vị! Bất quá lại suy nghĩ lung tung, ô ô!
Nàng muốn khóc, là vì ý nghĩ của mình, rất vô sỉ! Sở thích cũng thật buồn nôn, quả nhiên không phải là một cây cải trắng rồi.
Nhưng mà tình tiết cường bạo Trầm Tố Nhi tưởng tượng lại ko hề xuất hiện.
Mộ Dung Cảnh cởi bỏ quần áo của nàng, kể cả quần áo trắng bên trong, cởi hẳn ra, nhưng vẫn để lại áo yếm che ngực lộ lưng…… Chỉ che được một nửa, bộ ngực sữa mơ hồ có thể thấy được, vẫn chưa tới trình độ quá sắc.
Lộ thế này, ở thế kỷ 21, nữ nhân ở đô thị vẫn mặc đầy.
Mộ Dung Cảnh trước tiên xem xét vai phải của nàng, lúc ko thấy có gì, ánh mắt rất khẩn trương, lại vạch ra nhìn tiếp vai trái của nàng, khi nhìn thấy thủ cung sa của nữ nhân, tâm khẩn trương bắt đầu bình tĩnh lại……
Trầm Tố Nhi nghi hoặc nhìn Mộ Dung Cảnh, thuận theo ánh mắt hắn nhìn xuống vai trái của mình xem? Có một cái dấu màu đỏ sẫm to bằng hạt đậu, nhìn rất rõ ràng. Trước kia nàng cũng không lưu ý đến, vì thế tò mò hỏi: “Đây là cái gì? Ko phải là người muốn ta cởϊ qυầи áo để xem cái này chứ?”
Mộ Dung Cảnh vẻ mặt đình trệ, thử hỏi: “Ngươi không biết nó thể hiện cho cái gì?” Nàng ko biết sao? Nữ tử khi vừa sinh ra, đã điểm lên, nàng lại không biết?
“Thể hiện cho cái gì?”
“Đây là thủ cung sa?” Hắn nhắc nhở, một khắc cũng ko bỏ qua phản ứng của nàng.
“A??!……”
Trầm Tố Nhi mắt sáng ngời, ngạc nhiên hỏi: “Oa! Cái này thực sự là nó a? A a. Người ta còn nói là hoang đường ko tồn tại, hoá ra là có thực sao?” Nghe nói cùng nam nhân XXOO sẽ biến mất, có phải thật hay ko?!
Bất quá, thứ này cũng chẳng có cơ sở khoa học nào, thật giả thế nào nàng cũng hoài nghi, dù sao cũng ko phải trời sinh đã có, cũng khó tin được, cũng chưa từng thấy.
Lúc này nó cư nhiên lại ở trên người mình, vậy phải nghiên cứu thật kỹ mới được.
Nói không chừng lúc nghiên cứu xong, có thể mỗi ngày đều điểm lên, mỗi ngày đều OOXX, mỗi ngày đều là xử nữ.
Mồ hôi! Sao lại tự nhiên có cái ý tưởng này? Hình như tâm tư càng ngày càng ko thuần khiết, càng ngày càng có sở thích buồn nôn rồi……
Sở thích buồn nôn cũng là một loại sở thích! Mỗ nữ biếи ŧɦái đắc ý cười cười.
Bất quá, dần dần nàng cười không nổi nữa!
Mộ Dung Cảnh đột nhiên như vậy, ko phải là đang hoài nghi trinh tiết của nàng chứ?
Việc này đối với nữ nhân cổ đại mà nói, một khi bị nam nhân hoài nghi ko còn trinh tiết, thì thật là tổn thất lớn a.
Đem gϊếŧ một nữ nhân ko còn trinh tiết hình như là việc thiên kinh địa nghĩa (*việc hiển nhiên*), mặc dù ko nghe người khác nói tới, nhưng chắc là nhiều ko kể hết.
Phút chốc, nàng phẫn nộ kéo lên quần áo đang xuôi xuống bả vai, chất vấn: “Hoàng Thượng đột nhiên muốn xem thủ cung sa của thần thϊếp là có ý gì?” Bà nó chứ, lúc này nàng còn phải giả bộ tức giận, chơi thử trò tâm lý, bằng không sau này chắc chắn sẽ bị dắt mũi. Tức giận, chắc cũng là phản ứng bình thường……
Nếu đã vô sự, lại đi chất vấn, có thể sinh ra lắm sự tình hay ko?
Nhưng mà Trầm Tố Nhi không biết, đôi mắt rủ xuống, đã tiết lộ suy nghĩ trong lòng nàng.
Dù sao Mộ Dung Cảnh, đã hiểu rất rõ ánh mắt của nàng.
Hắn lạnh nhạt nói: “Không được diễn trò trước mặt trẫm.”
“Diễn trò? Hoàng Thượng cảm thấy thần thϊếp tức giận là đang giả bộ?” Chất vấn, lại chất vấn. Ngữ điệu còn cố ý kéo dài ra, tỏ vẻ ko hài lòng, nhưng mà, càng tỏ vẻ, trong mắt Mộ Dung Cảnh lại càng thấy khả nghi.
“Hoàng Hậu, đừng giả bộ, một chút cũng không giống.” Mộ Dung Cảnh nói sự thật.
Hắn biết lúc nào nàng thực sự tức giận, lúc đó sẽ lạnh nhạt vô cùng, không nói một lời nào, mặc kệ hắn ko quan tâm, như lúc đi Thiên Thọ Cung. Còn lúc này nàng tận lực biểu hiện ra ngoài, ngược lại lại càng khả nghi.
Trầm Tố Nhi chu chu miệng, chẳng còn gì để nói hết.
Càng ngày càng có thấy khủng hoảng–
Như thế nào tài diễn của mình, trước mặt hắn lại ko dùng được?
Không hiểu a, một chút cũng ko hiểu.
Rốt cuộc là sai chỗ nào?
Hơn nữa, nàng cũng quen hắn chưa được bao lâu, thời gian ở chung lại càng ít đến thảm thương.
Như thế nào mà hắn, cứ như là rất hiểu nàng?
Nếu đúng như thế, về sau lại càng khó đối phó.
Phiền toái chết mất……
Mộ Dung Cảnh có vẻ rất tuỳ ý đưa ngón tay lên, vén mấy sợ tóc đang rủ xuống của nàng, động tác thân mật lại rất tự nhiên.
Trầm Tố Nhi cảm thấy là lạ, đặc biệt là ánh mắt hắn hình như ko còn lạnh băng.
Đột nhiên nàng sinh ra một ý nghĩ, không thể trách nàng được, kỳ thật nàng cũng không muốn nghĩ tới, nhưng lại nhịn không được nghĩ tới.
Sự thay đổi của hắn có phải là bởi vì nàng vẫn còn thủ cung sa?
Nếu như ko có?
Nàng tiếp theo có phải sẽ mang trên mình tội danh ko giữ trinh tiết mà định tội chết?
Mồ hôi mồ hôi! Nguy hiểm thật a.
Nam nhân cổ đại hoá ra cũng đòi hỏi nữ nhân giữ gìn trinh tiết.
Có một câu cũng nói như vậy: Nam nhân đi tìm nữ nhân XXOO, là phong lưu; nữ nhân đi tìm nam nhân XXOO, là dâʍ đãиɠ. Phong lưu cùng dâʍ đãиɠ là hai từ, nhìn qua cũng rõ được. Nữ nhân đúng là chẳng có địa vị gì.
Đúng là thói quen người Trung Quốc mấy ngàn năm truyền lại, chỉ cho nam nhân phóng đãng, lại yêu cầu nữ nhân trung trinh như một.
Quan điểm của nàng, đương nhiên là phải hỏi: Dựa vào cái gì?
Nếu là ở thế kỷ 21, nàng sẽ không chút do dự cho Mộ Dung Cảnh một cái tát, vênh mặt lên nói cút đi.
Nhưng mà, nơi này là xã hội phong kiến, là do đế vương thống trị, không phải là quốc gia xã hội chủ nghĩa, là chỗ chính phủ mọi người đều ngang hàng, tuy nhiên tất cả đều ngang hàng cũng rất khó.
Nhưng là, có một chút cũng còn hơn ko có, ít nhất cũng được coi là ngang hàng, đúng là tiến bộ hơn, chung quy là tự do hơn xã hội phong kiến, ít nhất sinh mệnh cũng có thể bảo đảm, sẽ không vì một hai câu bất kính với Hoàng đế mà phải bỏ mạng, cũng sẽ không vì trong lúc vô ý làm một bài thơ mà dẫn tới hoạ diệt môn.
“Ngươi…… Thật sự không có yêu ai, không có cảm mến ai?” ánh mắt Mộ Dung Cảnh phức tạp.
Có bức thiết, có chờ mong, có khát vọng, có…… phần lớn cũng là cảm xúc ko nói rõ được.
Mộ Dung Cảnh nói chuyện, hỏi hay ko hỏi cũng giống nhau, làm cho người khác có cảm giác cao thâm khó lường.
Dò hỏi, Trầm Tố Nhi nói nhiều như vậy hắn ko trả lời, cố tình chọn trúng câu này để hỏi, thật là kỳ quái.
Trầm Tố Nhi vốn là nghĩ như vậy, tâm lại sinh ra cảnh giác.
Vì thế, thử trả lời: “Hoàng Thượng, có a!”
Trầm Tố Nhi chưa nói xong, Mộ Dung Cảnh khuôn mặt sa sầm, tức giận nói: “Là ai?”
Trầm Tố Nhi cả kinh rụt cổ lại, mồ hôi mồ hôi mồ hôi…… Như thế nào mới nói có một câu đã tức giận rồi?
Giẫm phải mìn rồi?!
Thử sai rồi sao?
Hôn mê, tiếp theo phải nói thế nào đây?
Đột nhiên, nàng nhìn không thấu Mộ Dung Cảnh trước mắt……
“Hoàng Thượng, thần thϊếp còn có cha mẹ cùng thân nhân a, bọn họ đương nhiên đều yêu ta……” Bất quá, bình thường đối với tình huống này, nàng vẫn lý trí lôi thân nhân của mình ra.
Bất quá, về sau lại còn nói thêm một câu vuốt mông ngựa, cười nhẹ nói: “Ở trong cung, không phải còn có Hoàng Thượng ngài sao? Tại sao lại ko có ai yêu chứ……”
Dứt lời, miễn cưỡng áp chế lại khinh bỉ chính mình, làm một động tác thẹn thùng lại kiều diễm– cúi đầu, che mặt, cười duyên dáng. Ô ô, thật là con bà nó, danh dự vứt hết xuống cả Thái Bình Dương rồi!
Mộ Dung Cảnh không nói gì.
Mắt dừng ở gương mặt cúi thấp lấy lòng của Trầm Tố Nhi.
Ánh mắt hoàn toàn bất đồng với lúc trước.
Ko lạnh như băng như trước, mà từ từ đánh giá nàng.
Đột nhiên cảm thấy được– nữ nhân trước mắt thật sâu không lường được.
Giống như một hồ nước sâu thăm thẳm ko thấy đáy, rốt cuộc có bao nhiêu sâu, không nhảy xuống tự mình xem xét, mà đứng ở trên nhìn xuống thì thực sự ko thể đoán được.
Một người mạnh mẽ ko chỉ là thể hiện ở bên ngoài, mà tinh thần mạnh mẽ mới là ko gì sánh được.
Một người ko nhìn được sắc mặt, không biết nhẫn nại, ko thay đổi được tư thái, lại có tính khí nhất thời, bất chấp hậu quả, dùng vũ lực đạt được– cho dù là thắng, cho dù là thiên hạ vô địch, cũng ko phải là kẻ mạnh.
Người thật sự mạnh mẽ– chính là nữ nhân trước mắt này!
Chỉ đơn giản vài câu, cư nhiên làm cho tâm tư hắn phẫn nộ đang chuẩn bị bùng nổ dập tắt, nếu không phải hắn biết– nàng sẽ ko nịnh nọt hắn, cũng sẽ không thật tình muốn lấy lòng hắn! Hoặc là nói, nữ nhân này ngay từ đầu, không hề có ý định nịnh nọt cùng lấy lòng hắn.
Thì lúc này, hắn tình nguyện tin tưởng lời nàng vừa nói chính là thật, tình nguyện tin tưởng ánh mắt trong suốt vô tội, sự ngưỡng mộ, của nàng tất cả đều là thật.
Lúc này, hắn từ đáy lòng đã cực kỳ rõ ràng—là giả, nàng hiểu được người khôn phải giữ mình, hiểu được diễn trò là thế nào, hiểu được cách tận dụng lợi thế trời sinh là nữ nhân của mình để làm lá chắn vô hình, lúc phát sinh sự tình bất lợi, chính là biện pháp đơn giản nhất hữu hiệu nhất để đối phó……
Sau một lúc lâu, Mộ Dung Cảnh đưa tay, nắm lấy cằm Trầm Tố Nhi, mắt dừng trên khuôn mặt nàng ko hề rời đi.
Không phải kinh diễm, cũng không phải thương tiếc, lại càng không phải là sủng ái.
Mà là một loại cảm xúc phức tạp hơn, mà Trầm Tố Nhi cũng nhất thời nhìn ko ra.
Thật lâu sau, hắn buông ra nàng, thản nhiên nói: “Nữ nhân, trẫm rốt cục hiểu được một việc. Một việc lúc ngươi chưa tiến cung, một việc ta hoài nghi.”
Đó là bí mật hắn giấu ở đáy lòng, đến nay thiên hạ cũng chưa có người thứ ba biết bí mật này.
Hủy ước, cũng không phải là không thể.
Vì nàng, thất tín một lần thì có làm sao?!
Thôi, hắn đưa tay ra ôm nàng vào l*иg ngực rắn chắc của mình.
Hai tay bá đạo lại ko làm người khác cảm thấy thô bạo ôm lấy thân thể nho nhỏ của nàng, cho dù khoảng cách gần như vậy, hắn cũng vẫn cảm giác được nàng ko thuộc về hắn, hoặc là nói nàng không thuộc về bất cứ ai.
Ở đôi mắt luôn nhìn vào hư vô kia hắn ko nhìn ra được tình cảm gì, lại càng không giống như một nữ nhân đang chờ tình nhân trở về, hay là……
“Tố Nhi, Ti Mã Lạc ngươi có biết ko?”
“Không biết. Hắn là ai vậy a?” Trầm Tố Nhi thấy rất kỳ quái, tên này…… Hắn có phải đang dò hỏi nàng ko?
Chẳng lẽ nàng biết người này sao?
Kỳ quái, thật là kỳ quái, Ti Mã Lạc là ai?
Mặc kệ là ai, có thể từ miệng Hoàng đế Bắc Uyển Quốc thốt ra thì chắc ko phải là nam nhân bình thường rồi.
Mộ Dung Cảnh cúi đầu nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên vẻ ngạc nhiên, không hiểu sao đáy lòng lại có một chút hối hận.
Không nên nói ra cái tên này, đáng chết!
Nhưng là, trong lòng hắn vẫn luôn để ý.
Ví như: Nàng hôn thuần thục như vậy? Thì nam nhân luyện tập cho nàng là ai?
Mộ Dung Cảnh làm sao mà ko để ý được, thực sự ko thể bỏ đi ý nghĩ nàng từng có nam nhân khác.
Ý nghĩ này, làm hắn cực kỳ buồn bực, cũng chính vì buồn bực như vậy nên mới tự mình tra xét.
Khi một khắc nhìn thấy thủ cung sa của nàng, hòn đá đặt nặng dưới đáy lòng cũng được nhấc ra.
Đầu ngón tay của hắn lướt qua đôi môi cánh hoa của nàng, có chút đăm chiêu nói ra suy nghĩ trong lòng, “Ngươi hình như hôn rất thành thục……” Không có trách cứ, cũng không có ý trừng phạt.
Trầm Tố Nhi tim đập mạnh lên, không phải là rung động, mà là căng thẳng.
Bà nó chứ, sơ suất quá! Có phải hậu quả của một lần chủ động ko?
Ô ô! Quên mất, nữ nhân cổ đại là phải rụt rè.
– nữ nhân ko rụt rè chính là da^ʍ phụ.
Đột nhiên, Trầm Tố Nhi mắt loé sáng, đầu hoạt động nghĩ ra đối sách.
Vì thế, nàng cười nhẹ nhàng mê ly lại thêm chút ngượng ngùng ngây thơ, tay vân vê, muốn nói gì đó lại thôi, tiếng giải thích nhỏ như muỗi kêu: “Hoàng Thượng, việc này hẳn là nên hỏi các ma ma……”
Trước khi tiến cung, Trầm Tố Nhi không quên Thành chủ phu nhân đã kêu các ma ma tới dạy cho nàng chuyện nam nữ động phòng, các loại động tác cùng các dạng tư thế, còn có mấy sách xuân cung đồ, trong đó giảng giải còn ghi lại rất chi tiết, N cách để lấy lòng Hoàng Thượng trên giường.
Hắc hắc, lúc ấy nàng thấy rất thú vị, cực kỳ có hứng thú.
Đây là tự nhiên thôi, hoàng cung tranh sủng, công phu trên giường là quan trọng, cũng là biện pháp từ cổ tới nay để nhanh chóng nắm bắt trái tim Hoàng đế, cầm kì thi hoạ chính là điều kiện tiếp theo.
Mộ Dung Cảnh ngẩn ra, ma ma? Nàng là từ đó được giáo huấn?
Đột nhiên, hắn hiểu ra.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng vô tình lại lộ ra một tia xấu hổ, đúng là có chuyện này.
Hắn nhất thời quên mất, lại còn hoài nghi nàng tức giận tới ko kiềm chế nổi.
“Đúng rồi, Hoàng Thượng, Ti Mã Lạc là ai a?” Trầm Tố Nhi rất tò mò, không mười phần thì cũng là ba phần có quen biết.
Chỉ ba phần cũng làm nàng muốn hỏi, đừng đến lúc đó gặp mặt, lại ko nhận ra là ai.
Nghe ngữ điệu của hắn, nàng có phải là có quen biết người tên Ti Mã Lạc hay ko?
Xem ra phải tìm thời cơ dò hỏi Tiểu Dong.
Mộ Dung Cảnh khóe miệng giật giật, ho nhẹ hai lần, trốn tránh vấn đề này.
Trần tổng quản xuất hiện thật đúng lúc, nắm bắt thời gian quá hoàn hảo, nhắc nhở đồ ăn đã chuẩn bị xong.
Trầm Tố Nhi sắc mặt có chút cổ quái, hoài nghi hai lần khụ khụ kia có phải là ám hiệu riêng hay ko.
Uh, vốn là đối với người tên Ti Mã Lạc kia chỉ có ba phần tò mò, giờ lập tức lên tới tám phần.
Bất quá, tò mò vẫn chỉ là tò mò, cũng biết ko nên trực tiếp hỏi lại Mộ Dung Cảnh, bằng không rất khó biết được rõ ràng.
Mộ Dung Cảnh nắm đôi tay nhỏ bé của Trầm Tố Nhi bước ra ngoài.
Nàng cảm thấy là lạ, lúc nào cảm tình của hắn với nàng tiến triển nhanh như vậy?
(*nhìn thấy cả thân thể rồi mà còn ko nhanh =)) *)
Tay trong tay ra ngoài ăn cơm?
Cảm giác rất là hài hoà…… Hắc hắc, cũng hay!
Nàng cũng sẽ không ngốc tới mức, giật tay ra làm hắn mất hứng. Lúc này không khí thoải mái, ngược lại lại có lợi cho chuyện nàng muốn nói.
Tự cảm giác được chuyện nàng cầu xin tám phần hắn sẽ đáp ứng.
Không ngờ, Trầm Tố Nhi còn chưa mở miệng, Mộ Dung Cảnh đã hỏi: “Ngươi ko phải muốn tới đại lao gặp Tiếu quý phi sao?”
“???!”Trầm Tố Nhi hiển nhiên biết hắn ko có khả năng tiên tri.
Xem ra Trần Thủ không đáng tin cho lắm a, việc này nàng mới chỉ nói cho hắn biết.
Quả nhiên, chuyện gì cũng ko qua mắt được Hoàng đế.
Về sau càng phải cẩn thận.
Nàng gật đầu, “Dạ. Có được đi ko?”
“Trước tiên nói trẫm biết lý do?”
“……”
“Nói thì phải nói thật, không được tùy tiện diễn trò.” Mộ Dung Cảnh cảm thấy nàng ko phải là vô cớ muốn đi.
Mơ hồ cũng nhận ra trong đó chắc chắn có lý do.
Trầm Tố Nhi nghĩ nghĩ, cảm thấy mọi việc vẫn là mình tự suy đoán, vốn định đi để chứng thực lại, “Hoàng Thượng, ta trước tiên đi gặp Tiếu quý phi, lúc trở về sẽ nói với người, có được không?”
Mộ Dung Cảnh trầm tư một lúc, cũng đáp ứng, hỏi: “Có cần trẫm cùng đi với ngươi ko?”
“Không, không cần!” Trong một khắc, Trầm Tố Nhi kinh ngạc.
Sao đột nhiên lại quan tâm như vậy?