Mắt Âm Dương I

Chương 3

Nhị Rỗ tấp tểnh chạy tới, đưa tay chào theo quân lệnh, miệng hô:

- Triệu nhị báo cáo đại đội trưởng!

Vương Uy đang buồn bực, thấy Nhị Rỗ đứng không nghiêm, liền đá cho gã một cái, chửi ngay:

- Đồ chó đẻ, bảo đến nhanh lên, chết ở xó nào mà bây giờ mới đến?

Nhị Rỗ phủi dấu chân ở mông, cười hì hì, nói:

- Thưa chỉ huy, em ở kia để quan sát địa hình ạ. Không xác định rõ phương hướng, chúng ta làm sao tìm được đường ra?

Vương Uy biết tổ tiên Nhị Rỗ là thầy phong thủy, nghe nói đời cụ tổ có một cao nhân được mời vào cung xem phong thủy cho vua Càn Long, tổ tiên còn để lại bí thuật xem long mạch địa nhãn. Đáng tiếc, Trung Quốc gặp buổi loạn lạc, trong ngoài đều rối ren, chẳng ai còn để tâm đến những chuyện mắt không trông thấy tay không sờ đến ấy làm gì. Thời nhỏ, Nhị Rỗ rất say mê phong trào học sinh, dù cha gã dốc lòng dạy dỗ, nhưng Nhị Rỗ lại không để tâm học hành, chỉ biết chút ít bên ngoài mà thôi.

Những chuyện ấy đều là Nhị Rỗ kể với Vương Uy khi đã ngà ngà say, còn dặn đi dặn lại đừng nói cho ai hết. Vương Uy cũng nửa tin nửa ngờ, bởi những điều Nhị Rỗ nói, hễ không phải lúc giao chiến căng thẳng thì chẳng có gì đáng tin, mười câu thì có đến chín câu là giả.

Vương Uy chẳng còn lòng dạ nào mà đùa cợt với Nhị Rỗ, bèn hỏi thẳng đã quan sát thấy gì chưa. Nhị Rỗ cau mày suy nghĩ, nói:

- Chỉ huy, tôi thấy chỗ này không được ổn lắm. Ở đây núi liền núi, mây núi dày đặc, dãy núi tuyết Mai Lý chạy về phía Đông, có thế rồng uống nước. Nhưng ngọn núi này bị vây khốn bởi nhiều núi khác, long khí chạy về hướng Đông, biến nó thành nơi bế khí dưỡng thi, là đất chẳng lành.

Nghe Nhị Rỗ nói vậy, Vương Uy cảm thấy ở đây có thể xảy ra chuyện kỳ lạ gì đó, liền hỏi thêm:

- Anh có nhận ra khói đen và ánh lửa chúng ta vừa trông thấy là chuyện gì không?

Nhị Rỗ vê vê chòm râu dê, nghe nói đó là chòm râu tổ tiên gia truyền lại, độ dài của mỗi sợi râu đều có quy tắc riêng, để chòm râu ấy lúc xem phong thủy có thể mở ra thiên nhãn, khó lòng xem trật. Ông tổ của gã hồi xưa được vua Càn Long rất coi trọng, ban thưởng mũ lông công hàng tứ phẩm, gia cảnh tương đối sung túc, trước ngày liên quân tám nước vào Bắc Kinh, gia đình cũng coi như giàu có. Liên quân tám nước vào Bắc Kinh, chúng đốt sạch cướp sạch, kho vàng nhà ông ta bị liên quân cướp, từ đấy họ Triệu sa sút, đến đời gã thì chỉ còn lại chòm râu dê này thôi.

Mỗi lần nhắc lại chuyện xưa Nhị Rỗ đều nước mắt nước mũi ròng ròng, hơn nữa chỉ nhắc lại khi uống rượu, làm cho mọi người không còn lòng dạ nào để uống, một mình gã tha hồ đánh chén cho thật no say. Đó là mẹo vặt của Nhị Rỗ, về sau anh em biết tỏng ngón này, lúc uống rượu không thèm mời gã nữa.

Nhị Rỗ suy nghĩ giây lát rồi nói:

- Cái nơi bế khí dưỡng thi này nói chung người sống không nên đến, nhưng đám khói đen ấy giống như khói người đốt vậy, lạ thật.

Vương Uy ngẫm nghĩ, muốn biết rốt cuộc có chuyện gì, phải xuống tận nơi xem mới được, liền ra lệnh cho tra xét đến cùng. Vương Uy và Nhị Rỗ dẫn đầu, triền núi phía bên này đỡ dốc hơn, như vậy đường xuống dài hơn, cây trên núi chết khô gần hết, đi cũng không đến nỗi vất vả. Đi được một quãng nghe dưới chân núi có tiếng nước chảy ào ào, réo gào đinh tai nhức óc. Vương Uy ngạc nhiên, hỏi:

- Tại sao ở đây lại có thác? Lúc chúng ta đến có thấy sông lớn chảy qua đâu?

Nhị Rỗ nói:

- Có gì lạ đâu, núi tuyết Mai Lý từ đây chảy về phía Tây, hình thế giống như con rồng nước ngóc đầu, mà ngọn núi vô danh này lại chắn ngang đường tiến về phía Đông của mạch núi, nếu không xuyên qua được ngọn núi này thì khí thế hùng vĩ của nó làm sao có thể trải dài ngàn dặm xuyên suốt Đông Tây?

Đại đội cảnh vệ số Hai của Vương Uy xuống đến thung lũng, quả nhiên như lời Nhị Rỗ, một ngọn thác lớn từ trên lưng chừng núi đổ xuống, chảy vào con sông lớn dưới thung lũng xuôi về Đông. Ngọn thác đổ xuống thật mạnh mẽ, cảm giác như cả thung lũng đang rung chuyển, khiến bốn năm chục con người đi trên bờ kinh hãi vô cùng, tai ong ong hết cả. Bỗng Nhị Rỗ kêu lên:

- Chỉ huy nhìn xem, ở kia có khói.

Sâu bên trong thung lũng bỗng có ánh lửa, khói đen bốc lên mù mịt. Vì quá xa, không thấy rõ, hình như có nhiều người đang hát ca nhảy múa quanh đống lửa.

Vưong Uy giật thót mình bảo Nhị Rỗ:

- Quái đản thật, mấy trăm dặm quanh đây không có bóng người, bỗng dưng ở đâu ra lắm thế?

Nhị Rỗ cũng ngẩn cả người ra, hơn chục năm nay họ đi Nam về Bắc, tính mạng treo nơi đầu gươm mũi giáo, bất cứ việc kỳ quái gì cũng đã gặp, nhưng cảnh tượng này mới thấy lần đầu, gã ta cũng lấy làm kinh hãi. Bốn năm chục binh sĩ chưa ai thấy cảnh này bao giờ, ai nấy đều xôn xao là gặp phải ma, đúng là chuyện chẳng lành.

Vưong Uy từ ngày vào lính đánh nhau, chưa biết sợ là gì, lúc này thấy binh lính dưới quyền ngần ngại không muốn đi tiếp, anh ta liền lớn tiếng:

- Tiến lên, gặp thứ gì cũng có súng của ông đây rồi!

Nói rồi, Vương Uy xăm xăm đi trước, Nhị Rỗ vội theo sau. Chỉ huy đã tiến, lính tráng đâu dám trái lệnh, tất cả ào ạt tiến lên. Đi được một quãng xa, họ phát hiện trong thung lũng lớn lại có thung lũng nhỏ, một bên vách núi có một hang động lớn bằng chiếc xe quân sự, đến đây thì tầm mắt bị chặn lại, không thể trông thấy ánh lửa ởbên trong, nhưng khói trong hốc kia vẫn bay ra, cay chảy cả nước mắt. Lẫn trong khói có mùi hôi thối. Vương Uy ở trong quân mười mấy năm ngửi thấy mùi này lập tức cau mày, là mùi thi thể cháy khét. Đánh nhau trong mùa nóng bức, lúc thu dọn chiến trường, một số xác chết được kéo đi chôn, những xác không thể chôn đành phải đốt để đề phòng phát sinh dịch bệnh, mùi xác cháy thường rất khó chịu, hễ ngửi thấy thì phải đến mấy ngày sau không nuốt nổi miếng ăn.

Nhị Rỗ hỏi:

- Thưa chỉ huy, có nên đốt lửa báo cho đại đội Ba biết mà vào đây không?

Vương Uy phẩy tay, nói:

- Không cần. Chuyện vặt này mà phải đốt lửa báo tin, bọn họ cười cho. Anh gọi mười người nữa đi theo tôi, những người khác canh giữ cửa hang, nếu có người chạy ra bắt sống được thì bắt sống, nếu không bắt sống được thì phải giữ lấy xác, nghe rõ cả chưa?

Uy tín của Vương Uy trong quân đội không phải ngày một ngày hai mà tạo dựng được, anh vừa ra lệnh, lính tráng liền đồng thanh đáp lại: "Rõ!"

Cả nhóm chui vào thung lũng phía trong, đi chừng mấy trăm mét, không gian mỗi lúc một rộng hơn, thung lũng bên trong có hình bầu dục, trong đó lại có bốn căn nhà gỗ, cửa không khóa, Vương Uy vừa đẩy, cửa liền mở, trên cánh cửa bụi bặm bám thành một lớp dày.

Nhị Rỗ và một người nữa vào nhà xem xét, bên trong có kê một chiếc phản gỗ, trên vách treo đầy cung nỏ, dụng cụ đi săn, áo lông và da thú, nhưng tất cả đầy bụi bặm, chứng tỏ đã lâu rồi không có người đến đây.

Vương Uy cho người kiểm tra cả ba căn nhà gỗ kia, phát hiện đồ dùng sinh hoạt thường ngày trong nhà còn nguyên vẹn, nhưng tất cả đều phủ một lớp bụi dày, giống như căn nhà thứ nhất. Vương Uy nói:

- Nhị Rỗ, vừa rồi chúng ta thấy có người nhảy múa quanh đống lửa, nhưng tại sao ở đây lại có vẻ như rất lâu không có người sống rồi?

Nhị Rỗ gật đầu:

- Đúng là lạ thật, cứ theo bí thuật phong thủy tổ tiên của tôi truyền lại thì đất này là đất dưỡng thi, người sống không thể ở được, nhưng nơi này lại có dấu vết con người sinh sống. Chúng ta đứng ở thác nước nhìn vào trong thung lũng này rõ ràng thấy có rất nhiều người, thế mà vào đây lại phát hiện người sống ở đây đã mất tích từ rất lâu rồi.

Lúc ấy, một người lính đi ra phía sau kiểm tra chạy vào báo cáo ở đấy có một bệ đá rất lớn, hình như ánh lửa phát ra từ đấy.

Vương Uy được tin lập tức dẫn những người khác theo người lính kia vòng ra sau rừng cây, ở đó có một khe núi, phía trên hai vách khe liền nhau, bên dưới chỉ hở ra một khe vừa một người chui lọt. Người lính dẫn đường chui vào trước, Vương Uy và Nhị Rỗ theo sau, khoảng đất trống phía sau khe núi tương đối rộng rãi, dưới đất có một bậc đá độ dốc khá cao, nếu leo lên có thể lên đến lưng chừng núi, trên đó có một bệ đá rất lớn.