Những năm trong quân ngũ, Nhị Rỗ dựa vào bí thuật tầm long địa nhãn gia truyền đã nhiều lần cứu anh, dần dà Vương Uy cũng học được cách quan sát hình sông thế núi đôi chút. Nhưng Nhị Rỗ ngậm miệng rất chặt, chưa đến lúc cùng đường thì dù có moi móc thế nào gã cũng quyết không hở ra nửa chữ.
Nghe lão Tôn giảng giải, Vương Uy biết tuy lão này rất độc ác giảo hoạt nhưng cũng là một vị cao nhân trong dân gian, những bí thuật dò tìm long mạch mà lão vừa đề cập có nhiều điểm tương tự với những điều ông nội anh và Nhị Rỗ từng nói, hẳn không phải là bịa đặt.
Vương Uy suy nghĩ rồi nói:
- Vậy Bối long âm khư mà bác nói là gì thế?
Lão Tôn ngậm lấy quai xách của cây đèn bão đang treo trên mấu trụ đá vào miệng, chỉ vào bóng tối trước mặt, hừm một tiếng, nói:
- Ở kia…
Vương Uy nhìn theo hướng lão Tôn chỉ, thấy trong bóng tối hình như có hai ngọn đèn. Anh không xác định nổi đó là đèn hay là thứ gì, bởi khoảng cách từ đây tới đó rất xa, ánh sáng kia lại xanh lét như mắt mèo. Trong bóng tối thứ đó tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, lớn hơn ánh lửa ma trơi nhiều, nhưng lại mờ ảo không sao trông rõ được. Vương Uy cố căng mắt ra nhìn nhưng vẫn không xác định nổi hai chấm sáng xanh kia có tồn tại thật hay không.
Thấy Vương Uy nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, lão Tôn lại treo cây đèn lên mấu trụ, nói:
- Đúng là người nhà họ Vương vùng Quan Đông, chẳng uổng công rèn luyện đôi mắt âm dương.
Vương Uy tỏ vẻ bực bội:
- Đôi mắt âm dương là thế nào?
Lão Tôn trợn mắt nhìn Vương Uy hồi lâu, lạ lùng hỏi:
- Anh không biết anh có cặp mắt thiêng có thể nhìn thấu âm dương hay sao?
Vương Uy giật mình kinh hãi, liền chửi:
- Mẹ kiếp lão bớt giả thần giả quỷ với tôi đi, mắt âm dương quái gì, mắt tôi đây cũng chỉ có lòng đen lòng trắng, sao lại gọi là mắt âm dương?
Lão tôn suy nghĩ giây lát, bỗng sực hiểu ra:
- Có lẽ ông nội anh sợ rằng nhà họ Vương gây thù chuốc oán trong giang hồ đã nhiều, ngón Đoạn Môn chỉ hay đôi mắt âm dương đều là tuyệt kỹ của nhà họ Vương, lỡ như con cháu đời sau đi đó đi đây, bị kẻ thù nhận ra sẽ gây nên tai họa.
Vương Uy nói:
- Xin bác nói cho rõ, tôi thừa nhận ngón Đoạn Môn chỉ là đòn gia truyền của nhà mình, nhưng mắt âm dương là thứ gì?
Lão Tôn nói:
- Anh có nhớ hồi nhỏ người lớn trong nhà bảo anh lúc ngủ phải mở một mắt, nhắm một mắt, trên mí con mắt mở phải cài một mẩu xương chứ? Ngày rằm hoặc mùng một hàng tháng phải ở trong phòng tối suốt hai mươi tư giờ mới được ra ngoài, trong thời gian ấy không được ăn uống gì, đúng không nào?
Vương Uy ngạc nhiên, trước năm mười tuổi đúng là anh thường hay bị ông nội phạt. Hồi nhỏ anh rất nghịch ngợm phá phách, để dạy dỗ uốn nắn, ông nội anh đã nghĩ ra đủ mọi thủ đoạn ly kỳ, ví dụ lúc ngủ chỉ cho nhắm một mắt, mắt kia dùng mẩu xương vừa nhỏ vừa lành lạnh chống lên; mỗi tháng có mấy ngày anh bị nhốt trong một ngôi nhà cũ nát, Vương Uy còn nhớ mãi đến nửa đêm mới được ông nội bế ra. Trong gian nhà đó không có người, lại đầy mạng nhện, những con nhện to bằng bàn tay cứ bò đi bò lại, ban ngày trong nhà cũng vẫn tối om om, những ngày nóng nực lại thấy một luồng gió lành lạnh thổi dọc qua sống lưng, anh ở trong đó mấy lần đều nghe có tiếng phụ nữ khóc.
MớiVương Uy sợ phát khóc, nhưng ông nội cứ ẵm anh vào rồi khóa chặt cửa bỏ đi, mặc anh ở đấy. Qua mấy lần anh cũng quen dần, chẳng sợ nữa. Một hôm, vào lúc nửa đêm, anh thấy trong căn nhà đó có một phụ nữ mặc đồ đen đi đi lại lại, thấy anh nhưng lại làm như không trông thấy.
Vương Uy kể lại chuyện này với ông nội, từ bấy về sau ông nội không đưa Vương Uy vào gian nhà kia nữa.
Từ nhỏ tính tình Vương Uy đã rất liều lĩnh, táo bạo, việc gì cũng dám làm, không biết sợ gì cả. Sau này lớn lên anh cũng quên gần hết những chuyện này, giờ đây lão Tôn nhắc đến, đầu anh nóng bừng lên, sực nhớ lại tất cả. Càng nhớ lại những ngày trong gian nhà kia, anh càng thấy lưng đẫm mồ hôi lạnh, cảm thấy nơi đó đúng là một căn nhà ma.
Lão Tôn đằng hắng mấy tiếng, rồi nói:
- Tôi đây lăn lộn trong giang hồ đã mấy chục năm, com mắt nhìn người cũng không tệ, bằng không hôm đó xả một loạt súng quét sạch là xong, cần gì hao tâm tổn trí mời cho được mấy vị vào đội thám hiểm?
Vương Uy hết hồn hỏi:
- Bác đã nhận ra đôi mắt âm dương của tôi từ lâu rồi à?
Lão Tôn cười:
- Tôi thấy chiêu Đoạn Môn chỉ của nhà họ Vương Quan Đông, lại nhìn ánh mắt anh nửa sáng nửa mờ, trông xa tưởng là mờ đυ.c nhưng nhìn kỹ lại như dòng suối trong veo, chẳng phải mắt âm dương trong truyền thuyết thì là gì?
Vương Uy sờ lên mắt mình, dường như cặp mắt anh không khác gì mắt người bình thường cả, lẽ nào nó thật sự có thể nhìn thấu âm dương, thấy được những gì người khác không thể thấy như lão Tôn nói sao?
Lão Tôn nói:
- Trong thiên hạ có nhiều cổ thuật, nhưng chỉ có đôi mắt âm dương này là ly kỳ cổ quái nhất. Mẩu xương hồi xưa để anh luyện một mắt nhắm một mắt mở lúc ngủ được mài từ xương ngón chân con tê tê nghìn tuổi đấy. Con tê tê quanh năm khoét núi, ngón chân ám địa khí nghìn năm, có thể làm cho đυ.c biến thành trong, xuyên thấu âm dương. Tôi đây cũng chỉ nghe sư phụ nói mới hiểu được đôi chút về những cổ thuật truyền kỳ đó thôi.
Vương Uy nói:
- Hai con mắt thấp thoáng ẩn hiện trong bóng tối kia, mọi người đều trông thấy cả chứ?
Lão Tôn lắc đầu:
- Tôi chỉ có thể căn cứ vào bí thuật tầm long để phán đoán vị trí của Bối long âm khư thôi, chứ không nhìn xuyên thấu âm dương được.
Thấy những người khác trong đội thám hiểm đã vượt mình khá xa, họ hướng về phía Bối long âm khư trong bóng tối nhưng dường như chẳng hề phát hiện thấy gì khác lạ, Vương Uy không khỏi giật thót trước khả năng kỳ lạ của mình. Lão Tôn nói:
- Bây giờ chỉ mình anh có thể thấy Bối long âm khư thôi, còn chúng tôi đều mù cả, phải đi theo anh, chúng tôi mới ra khỏi tuyệt địa này được.
Vương Uy nhìn lão Tôn, thấy lão già này có vẻ rất nghiêm túc, các thớ thịt trên khuôn mặt đều căng ra tưởng như có thể đứt tung bất cứ lúc nào, lòng chợt dấy lên một cảm giác khó tả.
Hai người ngậm lấy quai xách của cây đèn bão, thoăn thoắt leo lên trụ đá, dần bắt kịp những người trong đội thám hiểm. Phía trước có mấy người leo tương đối nhanh, cách họ một khoảng khá xa, chỉ trông thấy mấy ánh đèn vàng vọt lay lắt trong bóng tối.
Vương Uy vẫn nhìn chằm chằm vào hai con mắt xanh lét kia, anh leo lên leo xuống, bất kể leo thế nào cũng không sao phân biệt nổi đôi mắt kia là thật hay là giả, có lẽ kỳ thực nó chỉ là ảo giác.
Những trụ đá này to không bút nào tả xiết, Vương Uy leo trên đó giống như leo trên tường, một bức tường mà anh không biết dài bao nhiêu. Anh leo hồi lâu, chỉ trông thấy những ánh đèn leo lét, không thấy lão tôn và Dương Hoài Ngọc đâu cả, mọi người đều chìm vào bóng tối, mà đôi mắt vĩnh viễn không phân biệt nổi là thật hay ảo kia vẫn náu mình trong bóng tối nơi xa.
Tại lối vào lòng máng, các trụ đá chỉ cách nhau chừng vài ba tấc, nhưng trụ đá càng lớn, khoảng cách này càng rộng ra, rộng đến nỗi khiến người ta kinh ngạc. Trước khi leo lên, mọi người trong đội thám hiểm không đoán được điều này, bây giờ muốn tập trung lại thì đã muộn.
Trong bóng tối dày đặc, người nọ với người kia, người đi trước và đi sau đều cách xa nhau, trụ đá không biết còn dài đến đâu, mà sức người thì có hạn, một khi đuối sức rơi xuống chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.
Vương Uy liên tiếp nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, mấy ngọn đèn phía trước anh đều đã tắt ngấm, phía sau còn mấy ánh đèn leo lét đang chậm chạp di chuyển. Vương Uy cảm thấy phía trước rất có thể là đường cùng, đỉnh núi tuyết và hang sâu cách nhau đâu phải chỉ mấy nghìn mét, nếu như trụ đá xuyên suốt ngọn núi thì gốc của trụ đá sẽ nằm trên đỉnh núi tuyết, vậy chẳng nhẽ họ phải leo từ nơi sâu mấy nghìn mét trong lòng đất lên đến tận đỉnh tuyết cao mấy nghìn mét ư?