- Hình như anh ta nói bằng thứ tiếng gì đó lạ lắm?
Lão Tôn lắc đầu:
- Không thể thế được, thằng này lớn lên từ một làng chài trên hải đảo hẻo lánh, mười sáu tuổi đã theo lão đi đánh hàng, bụng dạ nó thế nào lão đây rõ như lòng bàn tay. Nó nói những gì, lẽ nào lão đây không hiểu?
Nói đến đó, vẻ mặt lão Tôn chợt nghiêm trọng hẳn lên. Người này cũng giống như hai cái xác kia, hai người kia chết vì sợ hãi còn anh ta chẳng những phát điên mà còn kinh hoàng tới nỗi nói ra một thứ tiếng khác.
Hơn hai chục con người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều lạnh toát sống lưng, bảo không sợ thì là nói láo. Một người đang khỏe mạnh phây phây bỗng sợ đến nỗi tuôn ra một thứ tiếng không ai hiểu được, còn chưa đủ khiến người ta phát khϊếp sao?
Đêm tối mênh mông, chỉ thấy núi non trập trùng, cùng những hình ảnh lờ mờ trên đồng tuyết, gió tuyết luồn qua thung lũng, rít lên những tiếng ù ù vang vọng.
Nỗi sợ xua tan cơn buồn ngủ của mọi người, rút tẩu ra hút, cau mày nghĩ ngợi. Cả đời lão đi khắp Nam Bắc Đông Tây, gặp không ít chuyện lạ lùng, nhưng chưa thấy chuyện quái gở thế này bao giờ. Lão phát cáu, thầm nghĩ, lão đây năm xưa còn dám tấn công cả tàu quân sự của Tây, trong mắt nào có chữ “sợ”. Nghĩ vậy, lão phà khói thuốc, khoát tay với những người trong đội thám hiểm, bọn họ hiểu ý, đồng loạt rút súng ra, lên đạn lách cách, bất kể thứ ẩn nấp trong bóng đêm tà dị đến đâu chăng nữa, lão Tôn không tin nó có thể địch lại hỏa lực mạnh nhường này của đội thám hiểm.
Mọi người vây quanh kẻ điên nghi hoặc quan sát, thấy miệng anh ta mấp máy liên hồi, những âm thanh quái dị thốt ra mỗi lúc một to. Anh ta bò dậy, nửa người cứng đờ, xiêu xiêu vẹo vẹo lết khỏi đám người, lê về phía bóng tối.
Tất cả cùng trố mắt nhìn người kia tay chân cứng ngắc, đầu ngoẹo về một bên, lê bước tiến vào màn đêm mịt mù gió tuyết rồi dần khuất bóng giữa thăm thẳm núi non. Mọi người cứ ngớ ra nhìn theo bóng anh ta. Người này không có gì đặc biệt, nhìn giống hệt hai mươi mấy đội viên áo đen khác của đội thám hiểm, chẳng ai cảm thấy anh ta có gì khác, càng không ai chú ý tới anh ta.
Nhìn theo bóng người kia mỗi lúc một xa, lòng Vương Uy hết sức bất an, cảm thấy tư thế của anh ta vô cùng kỳ lạ, có gì đó rất không bình thường, nhưng không bình thường thế nào thì không sao diễn tả được.
Ngoẹo sợ đến lẩy bẩy tay chân, cứ nắm chặt tay Ngọng không chịu buông. Đột nhiên Vương Uy sực nhớ ra, phải rồi, người kia toàn thân cứng đờ, trông cứ như xác chết biết đi, hắn không phải là người sống.
Vương Uy đưa mắt nhìn lão Tôn, lão nheo nheo mắt, suy tư hồi lâu mới nói:
- Đúng vậy, dáng vẻ nó rất giống vị quốc vương tôi thấy năm xưa trên bức bích họa trong địa lao phủ bối lặc, e rằng chúng ta gặp phải xác sống của vương triều Lạp Cách Nhật rồi.
Chương 5: Xác sống
Nghe nói đến "xác sống", Vương Uy hết sức ngạc nhiên, xác chết tức là người đã chết, sao lại có xác sống được?Lão Tôn bèn giải thích, để tìm kiếm vương triều Lạp Cách Nhật, lão đã mấy lần cùng Thomas đến đất Tạng. Ở Xương Đô lão nghe được rất nhiều truyền thuyết thần bí, dân Tạng tại đó cũng không biết gì về vương triều Lạp Cách Nhật, nhưng theo tư liệu Thomas nắm được, những truyền thuyết ấy đều có mối liên hệ với vương triều Lạp Cách Nhật.
Trong đó có một khái niệm khá, là ''xác sống". Theo một truyền thuyết lưu truyền rộng rãi trong cộng đồng người Tạng ở Xương Đô thì một số thi thể do nguyên nhân nào đó mà không được thiên táng đúng thời hạn, vì đã trúng phải lời nguyền, linh hồn không thể hoàn toàn rời khỏi thể xác, mà xác chết còn bị linh hồn ác tà nhập vào, dẫn đến trạng thái xác sống, những xác chết như vậy có thể đi lại, nói năng như người sống.
Năm xưa lão Tôn cùng Thomas âm thầm dò hỏi những người dân Tạng, nghe được nhiều chuyện kỳ quái, nhất nhất đều được Thomas phân loại, ghi chép lại thật cẩn thận. Lão Tôn xuất thân là kẻ giang hồ, từng nghe qua không ít chuyện lạ, lúc ấy cũng không chú ý lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại, thấy tình hình hiện tại giống hệt như những gì mà người dân tộc Tạng đã kể, lòng cũng hiểu ra đôi phần.
Hơn nữa, điều khiến lão Tôn kinh hãi hơn là, dáng đi của tay đội viên đội thám hiểm kia rất giống quốc vương Lạp Cách Nhật trong bức bích họa, lẽ nào ông ta cũng là một cái xác sống?
Nghe lão Tôn nói xong, Vương Uy cũng đã hiểu được đại khái, chỉ là không biết điều gì khiến một người đang sống sờ sờ bỗng biến thành một cái xác sống, thật là khó hiểu. Biết được ngọn nguồn câu chuyện, Vương Uy cũng bớt sợ hơn. Bị sự hiếu kỳ thôi thúc, anh liền đánh tiếng với lão Tôn và Vương Hoài Ngọc, xách đèn bão, đeo tiểu liên, cùng lần theo hướng cái xác sống kia vừa biến mất.
Vương Uy đuổi theo xác sống còn bởi một lý do khác, anh biết Nhị Rỗ vẫn đi theo bọn họ mà chẳng chịu ra mặt, rất có khả năng là vì lão Tôn. Nhị Rỗ ẩn nấp trong bóng tối có thể đã trông thấy quá trình biến đổi của xác chết, theo tính cách của Nhị Rỗ, hẳn gã sẽ mò đến tận nơi để quan sát.
Nếu kẻ bám theo đội thám hiểm là Nhị Rỗ, có được trợ thủ như gã thì việc truy tìm vương cung Lạp Cách Nhật rất có khả năng sẽ thành, nhân đấy anh cũng có thể hỏi Nhị Rỗ xem ở trong hang đá kia đã xảy ra chuyện gì.
Ra khỏi hõm núi, tuyết trên đỉnh núi bay mù mịt, gió thổi khiến Vương Uy xiêu cả người đi. Gió tuyết mịt mù che lấp hết dấu vết xác sống để lại trên mặt đất. Vương Uy chạy lêи đỉиɦ núi, thấy xa xa hình như có thứ gì đó đang chuyển động, nhưng không trông rõ là người hay là thứ gì khác.
Đối với Vương Uy, địch trong tối ta ngoài sáng là trường hợp vô cùng bất lợi. Trong hoàn cảnh bình thường, đèn bão cũng chỉ chiếu sáng được trong phạm vi hơn ba chục mét, huống hồ gió tuyết điên cuồng khiến tất cả đều trở nên mờ mịt, khó mà trông rõ được thứ gì đó ở phía trước.
Vương Uy chỉ biết thứ đó đang chuyển động, hình như đang tiến về phía trước, nhưng anh cũng không dám khẳng định, chỉ có thể bám theo sau, chằm chằm nhìn nó không rời mắt.
Tuyết trên người anh đã đóng thành băng, mỗi bước như phải vác theo cả một tảng băng vậy, lại thêm gió tuyết quăng quật khiến anh đi rất khó khăn. Vương Uy bám đuôi thứ đó băng qua một ngọn núi, dần dần thứ đó đi chậm lại, anh mới có thể thấy rõ hơn một chút. Thứ đó hình dáng rất to, trông không giống người, toàn thân phủ đầy tuyết, gần như hòa thành một với đống tuyết xung quanh. Nếu không phải Vương Uy chăm chú dán mắt vào nó, cũng khó mà phát hiện được nó đang chuyển động.
Vương Uy giơ đèn lên soi, thấy thứ đó cứ cắm cúi đi về phía trước, chẳng hề ngoảnh lại, không rõ nó có để ý phía sau có người hay không. Sau khi băng qua đỉnh tuyết, thứ đó cứ thế đi thẳng xuống núi, chẳng biết đi mất bao lâu, Vương Uy đã lạnh đến nỗi toàn thân cứng lại, hít thở khó khăn. Anh theo chân thứ đó vào một hẻm núi lớn, may sao trong hẻm núi gió tuyết cũng dịu đi nhiều.
Gió tuyết dịu đi khiến Vương Uy không dám đến gần thứ đó, đành phải tắt đèn bão, chờ tiếng chân thứ đó lặng hẳn mới âm thầm bám theo. Trong thung lũng lớn, gió tuyết ngớt dần, không còn tấm bình phong tuyết che chắn như trên đỉnh núi, đến quá gần rất dễ bị phát hiện, bù lại nhờ gió lặng tuyết ngớt nên dấu chân thứ đó in trên tuyết vẫn còn rõ rành rành, rất dễ bám theo.
Vương Uy nấp một lúc sau tảng đá to ở ngay cửa thung lũng, nhẩm tính thấy thứ đó đi khỏi chưa lâu, bèn xách đèn bão lần theo. Quả nhiên, anh trông thấy một hàng dấu chân kéo dài trên tuyết, tiến thẳng về phía bóng đêm mù mịt. Nhưng kỳ lạ nhất là, dấu chân trên tuyết không phải hai chân, cũng không phải bốn chân, mà là ba chân. Dấu chân rất to, gấp đôi chân người thường, ngón chân xòe ra thành hình hoa mai, các dấu chân sâu đều như nhau, có thể khẳng định quái vật kia đi bằng ba chân.
Vương Uy vắt óc nghĩ ngợi hồi lâu, chẳng nhớ ra loài thú rừng nào có ba chân cả, chuyện này thật là quái lạ, vượt xa trí tưởng tượng của anh. Từ Bàn Cổ khai thiên lập địa đến nay, Nữ Oa tạo ra giống người, ông trời sinh ra vạn vật, mọi thứ đều thuận theo lẽ trời, vạn sự vạn vật không có lý thì không tồn tại, như vậy sinh vật ba chân này đã đi ngược lại đạo lý của thiên địa tạo hóa. Hai chân dễ đứng thẳng, bốn chân dễ chạy nhảy, nhưng con thú hoang này chỉ có ba chân, không đứng thắng được, cũng chẳng chạy nhảy được, sao nó lại tồn tại nhỉ?