Cha Tôi Là Thanh Tra Megure?

Chương 1: Tôi là Amaya

Mấy năm đã trôi qua, Amaya vẫn không sao quên được ngày mình xuyên đến thế giới này, nói chính xác đây là năm thứ 7 kể từ khi cô biết sự thật mình đã xuyên không và không có cơ hội trở về nữa

Ngày cô rời đi, là một ngày hè nóng nực, nhiệt độ cao đến 40 độ, ngày ấy cô đang trên đường đi học trở về, giữa trưa con đường vắng vẻ nên Amaya chạy xe có chút lơ đễnh, và sau đó cô bị tai nạn giao thông mà qua đời

Tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên giường bệnh, mùi thuốc sát trùng gây mũi cùng với cái đầu lẫn thân thể đau ê ẩm

Đôi bàn tay bé xíu làm Amaya giật mình, hoá ra đây không phải là thân thể của cô, là một đứa bé chừng 10 tuổi, ngoài ra trong đầu không hề có tí ký ức gì cả, gia đình, nhà cửa, bạn bè trường lớp, một tí vẫn không có

Sau đó cô được nhận nuôi bởi một vị thanh tra cảnh sát, vợ chồng ông ấy cưới nhau lâu rồi nhưng vẫn chưa có con, thấy Amaya không có ký ức, lại không có người nhà tới thăm, hai người đã nhận cô về nuôi dưỡng

Nhìn trang vở chi chít chữ viết tiếng Anh, rồi lại nhìn giáo viên nghiêm túc giảng bài trên bảng, cô hơi nhàm chán mà ngáp rõ to

Sau đó thì bị cái nhìn yêu thương của vị giáo viên đáng kính mà ngậm miệng đang mở to lại

Dù kiếp trước cô học không giỏi, nên nhân lúc được làm lại cuộc đời, Amaya đã nỗ lực rất nhiều và công cuộc sách vở này, không rõ cô là thiên tài hay cơ thể này, mà mỗi lần học gì liền nhớ rõ , đã thế mà học một biết mười, dần dà Amaya nhanh chóng năm nào cũng nằm trong top học sinh giỏi toàn trường

Nhàm chán nhìn đồng hồ treo tường trong lớp học, còn tận 15 phút nữa mới đến giờ ra về, cô quả thật muốn gục ngã, trải qua hơn mười mấy năm học tập, đùng một cái lại bắt đầu lại từ đầu, mặc dù cô có thể cố gắng trở lại để học hành nhưng điều đó không chứng minh là cô yêu thích học tập

Ngoài ra, càng lớn cô càng phát hiện ra nhiều điều thú vị, đó chính là nơi cô trọng sinh không phải nơi bình thường, mà là trong bộ truyện tranh trinh thám rất nổi tiếng, thám tử lừng danh Conan

Ban đầu chẳng nhận ra đâu, nhưng quá nhiều tên quen thuộc cứ xuất hiện quẩn quanh cô, như thanh tra Megure, Takagi, Sato, thám tử Mori, Ran và cái người suốt hai năm nay có cứ nhắc đi nhắc lại liên miên sau mỗi vụ án là thám tử trung học, Shinichi

Thề là cô không thể biết được, đơn giản bên ngoài họ không giông như trong nét nét vẽ dưới ngồi bút của tác giả Gosho Aoyama, mà là người thật giá thật tuy cũng có vài điểm tương tự song giống 100% là không thể

ví dụ như cha nuôi Megure của cô đi, trong truyện, ông là người có dáng vẻ nghiêm túc, thân hình có chút nặng nề, bụng to như bà đẻ sắp sinh nhưng với dưới ánh mắt của cô, ông là ngươi tuy ngoài lạnh trong nóng, rất yêu thương gia đình, đôi khi lại khá hài hước, thân hình khỏe mạnh rắn chắc, dù đã tứ tuần nhưng độ nhanh nhện vẫn không thua gì lần đầu cô gặp ông vào 7 năm trước

Ran thì Amaya gặp được khi vào cấp ba trường Teitan, cô nàng tất nhiên không có kiểu đầu nhọn hoắc như thể muốn đâm xuyên người đối diện, thay vào đó là máu tóc dài màu đen nâu óng ả , dáng vẻ diệu dàng thục nữ, từng cái nụ cười hành đồng điều thể hiện khí chất của một cô gái con nhà lành, nhưng bản thân Amaya cũng biết đó là vẻ ngụy trang thôi, bên trong chả khác nào bà la sát

Cả cái tên Shinichi vô cùng tự luyến kiêu ngạo kia nữa, quả là hotboy của trường, dáng vẻ lẫn thân hình không tệ, đậm chất thư sinh nếu không phải thấy tên này có chơi bóng đá chắc chắn cô tin tên này là thụ chắc

và hiện tại, quả thật có duyên, cô được chung lớp với hai nhân vật nam nữ chính trong bộ truyện này, tuy không tiếp xúc nhiều với họ, nhưng mọi ngày được nhìn họ sinh hoạt trong cũng một lớp học cũng không tệ

Cha nuôi hôm nay lại về trễ, vì lo cho mẹ nuôi thức khuya không tốt với thân thể yếu ớt cua người, cô bảo mẹ ngủ còn cô thì ngồi ở phòng khách, vừa làm bài vừa chờ ông

Hoàn thành hết bài tập, đồng hồ điểm đúng 10h30, có lẽ hôm nay vẫn tận nửa khuya ông mới về, cô mở laptop viết tiếp đoạn truyện còn đang giang dở, có cha là cảnh sát làm gì, dĩ nhiên là những vụ án ông phá được làm cảm hứng cho cô đây viết truyện trinh thám cứ hai tuần là có một chương trên trang wed chuyên cho dân viết nghiêp dư, tuy thuộc vào đọ yêu thích của cư dân mạng mà tiền sáng tác sẽ được như thế

công việc này cũng được hai năm rồi, đến nay cô cũng có được hai tác phẩm, một quyển là thanh xuân vườn trường, và quyển hiện tại đang trong quá trình sáng tác

đang viết giữa chừng, chợt nhớ đến khung cảnh chiều hoàng hôn Ran và Shinichi rủ nhau đi chơi công viên khi Ran đạt giải nhất đấu võ, có lẽ, cốt truyện đã bắt đầu rồi, thật mong chờ diễn biến trong tương lai

dù thời điểm cô xuyên đến đấy, bộ truyện vẫn chưa chấm bút kết thúc, có điều kết thúc hay không thì đã sao, đó là diễn biến của nhân vật chính, còn cô đây người qua đường còn chưa tính, nếu nói đến chấm bút kết thúc việc đó chỉ diễn ra là khi cô chết mà thôi, và cô rất tự tin, cứ duy trì cuộc sống như hiện tại, sống đến già dễ dàng như trở bàn tay