Chú, Anh Cũng Có Một Chút Đáng Yêu

Chương 27-2

🦄 Edit: Miahem

Nói chung đọc chương này để thấy được sự thâm tình của anh.

7-------------------------------

Có lần anh đi công tác ở Nhật Bản.

Sau khi hoàn thành công việc, khi đang đi dạo trên phố, ngang qua một cửa hàng quần áo nữ tên là "ANGEL", tủ kính trưng bày một chiếc váy liền áo màu trắng rất hợp với cô.

Vì thế anh đã mua nó.

Kết quả, thời điểm nhận quà, cô lại mỉm cười một cách miễn cưỡng.

Sau này hỏi thăm bà nội mới biết, lúc nhỏ vì không có ai chăm sóc, trên đùi có một vết sẹo do bỏng nên rất cự tuyệt việc mặc váy.

Sự thất vọng trước đó biến thành đau lòng trong chốc lát, anh có chút ảo não khi chính mình lại đi mua váy cho cô.

8-------------------------------

Năm cô thi đại học anh có ghé qua một lần, khi anh nhìn cô đi đến từ xa, còn nghĩ đó là một cậu bé. Đầu tóc cắn ngắn ngủn, mặc quần áo màu sắc trung tính, trông như một tiểu soái ca. Anh nhịn không được xoa đầu cô, kết quả cô lập tức đỏ mặt ngại ngùng.

Đến lúc đó anh mới nhận ra sai lầm của mình.

Cô đã không còn là đứa trẻ mà anh nhớ, không phải là người có thể tùy tiện động tay động chân như trước.

Nhưng đáy lòng lại nảy lên cảm giác rung động khó miêu tả.

Có thể là bởi vì lâu rôi không có tiếp xúc với bất kì người phụ nữ nào, vì thế lúc sau trở về, anh đã tìm một người bạn gái.

9-------------------------------

Nghe nói kết quả thi của cô không tồi, liền đưa cô và bà nội đến thành phố lớn chơi vài ngày. Khi đó cô còn chưa điền nguyện vọng thi trường nào, kỳ thật anh cũng có một chút ích kỉ, hy vọng cô có thể ghi danh trường đại học nơi này, đặt cô dưới mí mắt của mình, ít nhất anh có thể dễ dàng chăm sóc cô hơn.

Trùng hợp chính là, cô thật sự thi đậu vào trường đại học trọng điểm số một của thành phố này.

Thời điểm cô đến chơi, anh đã mang bạn gái đến giới thiệu, nhưng cô tựa hồ cực kì không thích điều này.

Thực lòng mà nói, anh cũng không thích bạn gái của mình lắm, hành động hay cử chỉ yêu đương là quá thô tục, sau khi bù đắp một số tiền cho đối phương, bọn họ chia tay trong êm đẹp

10-------------------------------

Sau khi cô ấy vào đại học, anh có đến thăm trường một lần.

Nhìn thấy cô được nam sinh tuấn tú cõng về ký túc xá, trong lòng liền sinh ra cảm giác quái lạ.

Lúc sau lên xe, từ trên người cô ngửi được mùi rượu, anh hỏi: "Buổi tối có uống rượu?"

Cô ấy gật đầu.

Chú ý tới tư thế đi lại khập khiễng của cô, lại hỏi: "Chân bị bong gân?"

Cô lại gật đầu.

Anh hỏi tiếp: "Vừa rồi người đưa cháu về là bạn trai sao?"

May mắn là cô ấy lắc đầu.

Anh không hy vọng cô ấy yêu sớm, vì anh sợ hãi khi nhìn cô ấy bị tổn thương.

Chính là cô không còn giống như lúc còn nhỏ, ngoan ngoãn nghe anh nói, mắt cá chân bị thương nghiêm trọng như vậy cũng không chịu nằm viện, còn nhảy tới nhảy lui bằng một chân để chứng minh rằng cô rất tốt không ảnh hưởng đến việc đi lại.

Anh dưới sự tức giận liền đem cô ném ở bệnh viện.

Nhưng ra đến cửa liền hối hận. Vì vậy đành phái một chiếc taxi đến đón cô, còn cùng hiệu trưởng chào hỏi, để xe có thể đưa cô đến tận dưới lầu.

Anh cơ hồ có thể cảm nhận được nỗi niềm khổ tâm của bậc làm cha mẹ.

11-------------------------------

Anh đưa bà nội đến ở cùng cô để bà thuận tiện chăm sóc cô, dù sao cũng còn trẻ, lưu lại bệnh gì cũng không tốt.

12-------------------------------

Chợt có một ý nghĩ, thời điểm tan tầm về nhà muốn tiện đường ghé đón cô một chút, thì nghe bà nọi nói cô áy đang ở ký túc xá tụ tập với các bạn nên anh liền chạy đến đó.

Kết quả là cô nói dối.

Anh rất sợ cô học hư, nếu con gái bắt đầu học nói dối nghĩa là chẳng có gì tốt đẹp, quả nhiên cô ấy đang làm những điều tồi tệ.

Anh đón cô ở trước cửa khách sạn, đã trễ thế này, dám cùng một nam sinh từ khách sạn đi ra, còn đi chân trần trong một ngày gió lạnh như vậy, bọn họ ở khách sạn làm cái gì, thật không dám tưởng tượng.

Trước sức ép của bà nội và anh, cô ấy đã nói thật, để chứng minh rằng mình đang ăn tiệc thực sự với các bạn cùng lớp, cô đã cởϊ qυầи áo của mình ra, để lộ ba vòng còn tạo dáng mát mẻ nữa

Ngực của cô!

Ôi trời ơi......

Cô thật sự trưởng thành rồi, trở thành một người phụ nữ.

Anh quả thực không thể nhìn thẳng, gương mặt có chút nóng lên, dạy dỗ cô vài câu liền hốt hoảng chạy trốn.

Hy vọng cô không phát hiện ra.

13-------------------------------

Thời điểm cuối năm xã giao tương đối nhiều, có bữa tiệc không đẩy đi được nên dẫn trợ lý đi cùng, không nghĩ tới cuối cùng uống quá nhiều, mọi chuyện sau khi về nhà đều nhớ không rõ lắm.

Anh chỉ có thể mơ hồ nhớ rằng chính mình cởϊ qυầи áo, còn vào toilet đi tiểu, bộ dạng vô cùng chật vật. Vì thế sau khi tỉnh rượu, anh đã gọi cho trợ lý và cảm ơn anh ta đã chiếu cố mình trong lúc say.

Nhưng người trợ lý nói rằng anh ta đã rời đi sau khi đưa anh về nhà.

Còn nói người chăm sóc anh tối qua chính là cô.

Anh lập tức cảm giác tuyệt vọng chỉ muốn ném mặt mũi đến tận Thái Bình Dương.

Cũng may ngày hôm sau thời điểm nhìn thấy cô, ai cũng đều xem như chưa từng phát sinh chuyện gì, vì giảm bớt không khí ngượng ngùng, cô còn kể rất nhiều chuyện thú vị.

Cô ấy, có đôi khi cũng rất hiểu chuyện.