🦄 Edit: Miahem
Vài ngày sau, trong ca trực tối, có một vị khách đến tiệm.
Tóc dài như thác nước, eo thon thả như cành liễu, xinh đẹp đến không gì sánh được, chỉ có thể là Doãn Xán Xán.
Đã 12 giờ rưỡi khuya, xung quanh khách đã về hết, Cố Nhạc Nhiên mới có thể ngồi xuống cùng chị ấy trò chuyện, "Chị muốn uống gì?"
Doãn Xán Xán: "Một tác cà phê miễn phí đi."
"Không có."
"Em không thể suy nghĩ linh hoạt một chút à?"
"À."
Sau đó, Cố Nhạc Nhiên tự xuất tiền túi mua một ly cà phê Lam Sơn bưng lên.
Doãn Xán Xán nhấp một ngụm, giọng nói quyến rũ khiến cả người cô như nhũn ra "Nghe nói Lục tổng bị bệnh. Tôi vừa đi thăm anh ấy. Hiện tại hai người sống chung với nhau à?
Cố Nhạc Nhiên cảm thấy xấu hổ, "Chỉ là ở cùng một chỗ mà thôi."
"Đều ở cùng một chỗ rồi mà em còn nói "chỉ là" sao?" Doãn Xán Xán khinh thường liếc cô một cái, "Mỗi ngày đối mặt với Lục Trạch Vũ? Anh ấy lớn lên quả thật xinh đẹp, dáng người thì không lời gì để nói, hắn mỗi ngày ở trước mặt em đi qua đi lại, em thật sự là không có một chút ý đồ biếи ŧɦái gì sao? Còn có bờ môi gợi cảm kia, em chẳng lẽ không muốn hôn một cái? Em cũng không tưởng tượng cảm giác khi được ôm trong l*иg ngực ấm áp đó là như thế nào hả......"
Thật không chịu nổi, "Chị ơi,xin chị hãy tự trọng."
"Hậu quả của tự trọng chính là độc thân. Đừng nghe cái đồ cổ lỗ sỉ kia nói, Đừng che giấu bản thân mình khi đang ở độ tuổi quyết rũ nhất. Sau trưởng thành, em chính là người lớn, tại sao không thể làm những chuyện mình yêu thích? Chỉ cần em thực hiện các biện pháp bảo vệ an toàn cho chính mình, có quan hệ thân mật cùng những người đàn ông mình thực sự thích, và làm phong phú thêm kinh nghiệm sống của mình, đó có thể không phải là điều xấu."
"......"
Doãn Xán Xán thở dài: "Lục Trạch Vũ giống như một chiếc váy mà em rất thích ở trung tâm thương mại. Nhưng em lại luyến tiếc không mua, khẽ cắn môi rồi từ bỏ. Sau đó vài năm, em có tiền, có thể mua được tất cả những chiếc váy mình thích, nhưng rốt cuộc cũng không phải là cái kia nữa, cả đời này mỗi lần nghĩ lại là một lần hối hận. Chị không muốn em phải hối tiếc."
"Em chưa từng mặc váy."
"...... Em có thể mà."
Nói xong liền rời đi.
Cuối cùng lúc tan làm đã là một giờ sáng, Cố Nhạc Nhiên trở về nhà cũng đã gần hai giờ, khi cánh cửa được mở ra, phòng khách vẫn sáng đèn.
Lục Trạch Vũ đang nằm ở trên sô pha đọc sách.
"Chú còn chưa ngủ?"
Anh lật một trang sách, "Ngủ không được."
Mấy ngày nay anh đều nằm trên sô pha với tư thế này, cô đã sớm tập mãi thành quen.
Nghĩ đến những điều Doãn xán xán ám chỉ, ánh mắt liền không tự chủ được ở trên người anh lâu hơn một chút.
Hai ngày này trời nóng, Lục Trạch Vũ tham lạnh, mặc một chiếc quần đùi dài đến đầu gối, hai bắp chân trần trụi thon dài lộ rõ sự săn chắc của các cơ.
Thực sự là một đôi chân tốt, với cơ bắp khỏe mạnh và làn da săn chắc, sờ lên nhất định rất có cảm giác......
Cố Nhạc Nhiên lấy lại bình tĩnh, xoay người lên lầu, trở về phòng.
Ngày hôm sau cô ngủ một giấc đến trưa.
Đi vào bếp lấy gì đó ăn, đang vụng về gọt kiwi, Lục Trạch Vũ đột nhiên từ sau lưng vòng tay tới, thân hình cao lớn chặt chẽ vây quanh cô, còn phủ lên đôi tay cô, nói: "Trái kiwi phải cắt như vậy mới đẹp."
Khi bạn càng quan tâm cái gì đó, tất cả các giác quan của bạn càng được khuếch đại vô hạn về nó. Môi anh kề sát tai cô, lưng cô tựa vào ngực anh, lần trước anh cởϊ áσ khi say, cơ thể nóng bỏng đó cô đã thấy qua......
Tâm viên ý mã*, thay vì cắt kiwi cô lại cắt trúng tay mình.
(*Tâm viên ý mã 心猿意馬 nghĩa đen là: cái như, cái như chạy là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và trong triết lý của, và chỉ về tâm trí bất định, thường biến của con người, nghĩa là tâm trí ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.)