🦄 Edit & Beta: Miahem
Cố Nhạc Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, nở nụ cười xấu xa sau khi ý đồ đã đạt được, trên gương mặt trắng nõn của cô, nơi nào có một giọt nước mắt?
Lần đầu tiên Lục Trạch Vũ dễ dãi với người khác như vậy, điều này đối với anh mà nói đã là nhượng bộ lắm rồi.
Không ngờ lại bị một cô gái nhỏ lừa.
Nhiều năm như vậy đi qua, cô đã thực sự trưởng thành, còn dám trêu đùa anh.
Vốn định giáo huấn Cố Nhạc Nhiên vài câu, nhưng khi nhìn cô đối với chính mình cười tươi như vậy, anh vẫn là không nỡ: "Lần này, chú sẽ nhận."
"Ồ."
Kế tiếp, là một trận im lặng.
Nhắc mới nhớ, bọn họ đã nửa năm không gặp, lần đầu tiên hai người ở riêng cùng nhau như vậy, có chút xấu hổ không biết nói gì.
Cũng may di động Lục Trạch Vũ vang lên, ngay khi vừa kết nối, đã nghe thấy một nhóm ồn ào nói: "Lão đại! Tại sao anh không ở đây khi các cô gái đang nằm..."
Lục Trạch Vũ lạnh lùng cúp điện thoại, vẻ mặt muốn làm sáng tỏ một chút, "Chỉ là nhóm bạn quậy phá thôi."
Cô gật đầu lia lịa, "Thế ạ."
"Không được suy nghĩ bậy bạ."
"Dạ được."
Lục Trạch Vũ bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên phân phó tài xế, "Lái xe đi."
Hóa ra là đưa cô đến một câu lạc bộ tư nhân.
Lên đại học Cố Nhạc Nhiên mới đi KTV, chưa bao giờ hiểu được sự khác nhau giữa câu lạc bộ và KTV, giờ thì cô đã hiểu.
Câu lạc bộ là một KTV với rất nhiều cô gái xinh đẹp vui vẻ đồng hành cùng các bạn.
Ngồi ghế sô pha phong cách châu Âu cổ điển đều là những mỹ nữ chân dài, ăn mặc sεメy, bên cạnh còn có một vài thanh niên mặc vest, thấy Lục Trạch Vũ đi tới tất cả đều đứng dậy chào hỏi. Các cô gái đều thống nhất hướng anh hát một bài chúc mừng sinh nhật.
Chỉ là sau khi hát xong mới phát hiện sắt mặt Lục Trạch Vũ có vẻ không đúng.
Một người tinh mắt phát hiện ra Cố Nhạc Nhiên đang đứng sau lưng Lục Trạch Vũ, nếu so với các cô gái ở đây, cô quả là một vẻ đẹp tuyệt trần.
Lục Trạch Vũ mang theo Cố Nhạc Nhiên ngồi xuống, trong đó một người đầu đinh vội vàng rót rượu bọn họ, ánh mắt tò mò dừng ở trên người cô, "Lão đại, cô ấy là?"
Cố Nhạc Nhiên tự nhiên nói: "Đây là chú của tôi."
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu "Anh ta có cháu gái lớn như vậy từ khi nào vậy?" Bởi vì Lục Trạch Vũ vẫn còn nghiêm mặt, họ đành kìm nén sự tò mò này lại.
Lục Trạch Vũ không uống rượu, chỉ hỏi: "Ai sắp xếp?"
Nhìn vào giọng điệu này, ai dám trả lời, cũng chỉ có một tuyệt sắc mỹ nhân ngồi trong phòng nũng nịu lên tiếng: "Lục tổng, đêm nay, là tôi lên kế hoạch."
Lục Trạch Vũ liếc mắt một cái, nói: "Doãn tổng, ý tưởng tệ hại như vậy lại xuất phát từ cô. Có vẻ như tôi phải về công ty thay đổi bộ phận quan hệ công chúng sang công ty khác."
Doãn tổng vẫn tười cười, vén váy dài đi vài bước, ngồi xuống bên cạnh Cố Nhạc Nhiên, "Em gái, em phải giúp bọn chị nói chuyện với chú của em, nhìn chú ấy đi, anh ta đã ngoài 30 tuổi rồi còn chịu đứng đắn tìm bạn gái, chúng ta còn không phải sốt ruột sao, sợ Lục tổng nhịn lâu quá sẽ xảy ra chuyện gì mất......"
"Doãn Xán Xán!" Lục Trạch Vũ quát lớn bảo cô ta dừng lại.
Doãn Xán Xán không cam lòng dán vành tai Cố Nhạc Nhiên, nói nhỏ: "Đều do hắn đem em che giấu quá kĩ, hại bọn chị lo lắng một phen."
Cố Nhạc Nhiên nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng quyến rũ của chị gái xinh đẹp, gần như bị uốn "cong" theo.
Sau một giờ, cô "thẳng" trở lại.
Sau khi uống vài chén rượu mạnh, Doãn Xán Xán lộ rõ bản tính lúc này đang cầm micro, khua chân múa tay hát "Bảo bối đáng yêu, em cười ngọt ngào giống hoa nhài cắm bãi phân bò..."
Lại nhìn Lục Trạch Vũ, vừa rồi còn là bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh, sau mấy lần đẩy cốc rược đi, anh đã cởi bỏ áo vest, cà vạt kéo ra lệch sang một bên, đang ngồi trò chuyện tán gẫu cùng một vài người bạn. Đó là một bọ dạng tự nhiên, phóng túng và có chút lười biếng mà trước giờ anh chưa bao giờ để cô thấy.
Doãn Xán Xán cũng hát đến mệt, ôm chai rượu đi đến ngồi giữa đám đàn ông bên kia, không ngờ những người đàn ông đó lại tỏ vẻ kinh thường và đá cô đến bên cạnh Cố Nhạc Nhiên
Cô ngước mắt lên, nhìn Cố Nhạc Nhiên và hét lên: "Mấy người đừng nói chuyện phiếm như một cô nương được không? Cùng nhau chơi đi chứ!"
Lục Trạch Vũ đứng dậy khỏi đám đàn ông, còn lại vài người nhìn về phía Doãn Xán Xán, "Chơi trò gì?"
Doãn Xán Xán suy nghĩ một chút "Thật hay thách."
Lục Trạch Vũ nhíu mày: "Là cái gì."
Doãn Xán Xán thật không biết lựa lời mà nói, "Lão đại đúng là một ông già." Sau đó nói đơn giản một chút quy tắc trò chơi, chai rược xoay một vòng dừng ở chỗ của ai, người đó phải chọn nói thật hay là thử thách.
Bắt đầu lượt xoay đầu tiên, chai rượu cư nhiên dừng lại hướng về chỗ Lục Trạch Vũ, mọi người đều hào hức, có người đề nghị hỏi lần đầu tiên là khi nào, Doãn Xán Xán liền mắng đối phương ngu ngốc, hẳn là nên hỏi nụ hôn đầu còn không mới đúng, sắc mặt Lục Trạch Vũ tái đi, xốc cái bàn nói không chơi, lúc này mọi người đều nghiêm túc dựa vào quy tắc trò chơi mà hỏi, "Điều đáng xấu hổ nhất đã từng xảy ra là gì?"
Lục Trạch Vũ trầm tư một lát, ánh mắt như có như không đảo qua Cố Nhạc Nhiên một lượt nói: "Tôi lựa chọn thử thách."
Doãn Xán Xán hai mắt sáng lên: "Chết tiệt! Tôi rất muốn biết lần mất mặt nhất của Lục tổng là gì!"
Lục Trạch Vũ: "Im đi!"
Vì trả đũa thái độ không tốt của anh đối với người chủ trì, Doãn Xán Xán quyết định là đem chai rượu hôn một cách trìu mến.
Lục Trạch Vũ liền trở mặt: "Gỉai tán, về nhà đi."
Mọi người đều tỏ thái độ khinh thường anh.
Lục Trạch Vũ đã lỡ phóng lao đành phải theo lao, miễn cưỡng cầm chai rượu lên hôn lên rồi liền ném sang một bên.
Doãn Xán Xán dường như đã phát hiện ra điều gì đó thú vị, "Lục tổng, anh thậm chí còn không biết hôn lưỡi sao?"
Lục Trạch Vũ kiềm nén xúc động muốn bóp chết cô: "Không chơi, dẹp đi."
Mọi người càng hăng hái: "Chơi! Làm sao vui vẻ như vậy lại không chơi!"
Ở vòng thứ tư, chai rượu xoay đến cuối cùng dừng lại chỉ vào Cố Nhạc Nhiên, mọi người đều xa lạ với cô và không ai chú ý, cuối cùng vẫn là Doãn Xán Xán lên tiếng: "Hãy nói tên người khác phái mà em yêu thích nhất. "
Nghe thấy cái vấn đề này, Cố Nhạc Nhiên rõ ràng là sửng sốt một chút.
Doãn Xán Xán mỉm cười: "Khó như vậy sao? Chỉ là một cái tên mà thôi."
Cô là ai chứ, đi khắp nơi chơi qua không biết bao nhiêu là tiểu thịt tươi rồi, Cố Nhạc Nhiên cùng Lục Trạch Vũ vừa vào cửa chưa đầy vài phút, cô liền nhìn ra manh mối.
Cố Nhạc Nhiên rất muốn tùy tiện nói ra một cái tên cho qua loa lấy lệ, dù sao nơi này trừ Lục Trạch Vũ ra chẳng ai quen biết nàng, nếu không nói tên Kiều Mộc hoặc Vu Bác cũng được, nhưng miệng tựa như không chịu khống chế của cô, khiến cô không thể nào mở miệng được.
"Có phải là cậu nhóc lần trước đưa cháu về kí túc xá không?" Lục Trạch Vũ suy đoán.
Cô không hề nghĩ ngợi liền đáp, "Không phải."
Doãn Xán Xán còn châm ngòi thổi gió*, "Tiểu Cố à tiểu Cố, em rõ ràng là đã có người trong lòng, tại sao không chịu thừa nhận?"
(* có thể hiểu tương tự câu "châm dầu vô lửa")
Cố Nhạc Nhiên mím môi, "Nếu không thể trả lời thật, em chọn thử thách vậy."
Tam Nhi bỗng trở nên sung sức, ngồi xuống bên cạnh Cố Nhạc Nhiên, cười toe toét nói: "Hôn người khác giới gần mình nhất đi. Anh trai không đòi hỏi quá nhiều,chỉ cần hôn má là được."
"Cậu có mặt mũi không vậy?" "Tuổi của cậu đủ làm ba con bé luôn đấy!" Có người chơi lên tiếng.
Lục Trạch Vũ vẻ mặt hờ hững, lấy bao thuốc lá, rút ra một điều ngậm hờ trong miệng, lấy bật lửa chuẩn bị châm, phảng phất đứng ngoài cuộc chơi này.
Thế nhưng, trên má đột nhiên truyền đến một xúc cảm ấm áp.
Anh xoay đầu lại, chính là mặt Cố Nhạc Nhiên đang gần trong gang tấc.
Xung quanh im lặng đến lạ lùng.
Tam Nhi than thở: "Không tính nha không tính! Lão đại, anh làm sao lại ngồi gần em ấy như vậy? Tiểu Cố, em cũng quá vô lại! Hôn chú mình! Em đang ăn gian đó!"
Điếu thuốc trong miệng Lục Trạch Vũ đột nhiên "xoạch" một tiếng, rơi xuống đất.
P/s: ái chà cuối cùng cũng có một chút ái muội giữa hai nhân vật chính ùi.