Thẩm Băng Nguyệt còn đang suy nghĩ xem Thẩm Lệ có ý gì, thì thấy tiếng của cha nàng ở bên ngoài, sau đó là tiếng gọi của đồng chí Lý Mỹ Chi:
“ Nguyệt nhi, Tiểu Lệ ăn cơm thôi..”
Hai người nhìn nhau cười , sau đó Thẩm Băng Nguyệt kéo tiểu bằng hữu An An đi theo Thẩm Lệ ra khỏi phòng.
Mới ra khỏi phòng ngủ là phòng ngoài , phòng ngoài được phân làm hai gian nho nhỏ trang trí trươc sau như một vô cùng đơn giản, đối diện cửa ra vào là một bức tường , đặt cạnh tường là một cái bàn có ngăn kéo màu đỏ , trên bàn có đặt một cái radio, đây chính là vật quý của niên đại này, bức tường phía trên cái bàn treo một bức ảnh của vĩ nhân
Bên cạnh cứa sổ có đặt một chiếc máy may, bên cạnh tường phòng phía trong đặt một tủ quần áo có gương màu đỏ , Thẩm Băng Nguyệt nhìn thấy giật giật khóe miệng , đây là thích nhiều màu đỏ a.
Một chiếc xe đạp dựa vào cạnh tủ quần áo, nàng đột nhiên nâng tay mình lên , một chiếc đồng hồ hoa mai đây gọi là:”Tam chuyển một vang “( còn gọi là tam đại kiện nhưng để nguyên mình thấy hay hơn) , trong lúc học đại học nàng đã nghe nói qua nhưng cụ thể “ Tam chuyển một vang “ chính là những cái đó đi .
Đi cùng là Thẩm Lệ , nàng nhìn đồ vật trong phòng mắt liền sáng lên , nàng muốn nói nhà chú Hai cũng quá sủng Nguyệt Nhi đi . “Tam chuyển một vang” chính công nhân trong thành phố cũng chưa thể đặt mua đầy đủ, thế nhưng nhà chú Hai lại đi khen ngược mua “ Tam chuyển một vang” nhưng không để cho anh họ , em họ làm sính lễ cưới vợ mà để làm hồi môn cho con gái, người trong thôn không ai nói chú Hai Ngốc mà những nhà có con gái liền đem Nguyệt Nhi hâm mộ không thôi.
Nếu Thẩm Khải Dân mà biết cháu gái hắn mắng hắn ngốc không biết hắn mắng người ta như thế nào đâu, đem con gái gả cho người như đào tim hắn đi , khi đó nha đầu làm hắn đau lòng thiếu chút nữa mà đau tim cuối cùng cũng nghĩ thông xuốt , trước sau đều phải gả, đem của hồi môn chuẩn bị thật tốt cho nữ nhi thể diện trước nhà chồng , tránh người thành phố ánh mắt cao mà khinh thường dân quê.
Không nghĩ tới tên tiểu tử Cố Chí Quốc kia đi trước hắn một bước đem “Tam Chuyển một vang “ chuẩn bị thật tốt , làm hắn nghẹn muốn nội thương đặc biệt là lúc con gái nhà mình nhìn con rể ánh mắt tràn ngập ai mộ, thật muốn đem con rể đuổi khỏi cửa .
Nhưng mà tên tiểu tử kia đối với Nguyệt Nhi thật không thể chê, lặng lẽ muốn đem “ Tam Thử một vang “quý giá chuyển danh nghĩa của hồi môn, đối với người bên ngoài nói là do nhà mẹ đẻ chuẩn bị, hắn lúc đó không đồng ý nhưng tên tiểu tử kia nói nhà hắn còn có hai em trai nếu biết hắn đem sính lễ cưới Nguyệt Nhi là “ Tam chuyển một vang” sẽ làm ba mẹ hắn phiền toái vì tương lai hai em trai cưới vợ theo tiêu chuẩn này thật khó. Đành làm hắn gánh thanh danh thương con gái dù sao nhà hắn sủng con gái mọi người đều biết , cùng lắm thấy nhiều của hồi môn thì nói vài câu chê hắn ngốc.
Tuy rằng có cái gốc này , theo lý nhà bọn họ không cần cấp Nguyệt Nhi đặt mua của hồi môn nhưng lại nghĩ đến con gái gả cho người chính mình là cha ruột như thế nào không ra của hồi môn , hắn không thể ủy khuất con gái mình, vạn nhất tương lai hai vợ chồng cãi nhau, lấy việc Nguyệt Nhi không có của hồi môn ra nói thì con hắn phải chịu thiệt thòi sao, trước mặt Cố Chí Quốc kém hơn một bậc sao, hùm từ phương diện này nhìn ra tên tiểu tử kia không có hảo tâm.
Cho nên hắn mới đặt mua cho Nguyệt Nhi gia cụ giường cưới, tủ quần áo ,việc này hắn làm ngươi trong thôn thấy kinh sợ, cả ngày nói hắn ngốc , không để cho con trai mà lại đưa cho con gái.Bọn họ nào biết Nguyệt Nhi tốt như thế nào , từ nhỏ đã là áo bông tri kỷ so với mấy tên tiểu tử thối chỉ biết làm hắn tức giận tốt hơn bao nhiêu lần.
Trong nháy mắt tâm tư của Thẩm Lệ , Thẩm Băng Nguyệt mỗi người đều quay cuồng suy nghĩ.
Thẩm Băng Nguyệt hướng đến tiểu bánh bao đang điên cuồng nhẩy nhẩy trong ngực nàng , . nói thể trọng AN An cũng không nhẹ , một tuổi gần được hai mươi cân , mới bế một lát mà cánh tay đều mỏi.
Vừa đi vừa cúi đầu thơm thơm khuôn mặt nung núng của con gái .
Đây là tứ hợp viện điển hình của phương bắc . Nhà Chính nằm ở giữa , phía đông là nhà bếp liền đó là phòng của anh cả , anh hai và anh ba , ba người chung một phòng đáng tiếc hiện tại không có người ở thường xuyên bỏ trống.Phía tây chính là phòng của nàng.
Phòng ở dùng gạch đá , gạch mộc xây cùng , trên xà nhà dùng cây gỗ lớn để làm . Ở trong phòng trên đầu gỗ xà nhà sẽ thấy viết tên Thẩm Khải Dân , trên nóc nhà phía ngoài dùng vôi và bùn đất đắp thành mái bằng , như vậy đem phòng ở vói chỗ phơi lương thực hợp làm một nhưng hiện tại đều là lao động tập thể , lương thực đều phơi ở sân phơi đại đội , trên nóc nhà chỉ để phơi khoai lang đỏ ăn dần.
Vào Phòng bếp , nàng thấy cha Thẩm đang giúp mẹ Thẩm làm bánh áp chảo, lấy một cục bột dùng sức ấn dẹp vào khuôn một bên vào cạnh nồi sắt đang đun nước , một cái bánh tròn tròn rơi vào trong nồi , đun một chút thấy xém mặt là chín . Trước kia nàng chỉ thấy ngoài quán mỳ, thấy làm bánh nướng áp chảo không nghĩ trong nhà chính mình cũng làm ra được.
Cùng cha mẹ chào hỏi qua, sau đó cùng An An xán đến chỗ cha nàng. Mẹ nàng hướng đến cho nàng một ánh mắt ý bảo cùng Thẩm Lệ nói chuyện , đừng để nàng thấy vắng vẻ
“Tiểu Lệ, hôm nay ăn bánh bột mỳ trắng nhé, tý nữa mở rộng bụng mà ăn , mẹ ngươi tiết kiệm xuốt ngày ăn khoai lang đỏ , không thấy nóng ruột a?Xem này ăn đến nỗi làm mặt nổi mụn rồi.”
Thẩm Lệ cong môi cười , nhẹ giọng nói:” Đã biết Thím , con sẽ không khách khí , để con giúp người.”
Vừa nói vừa vén tay áo đi đến chỗ Lý Mỹ Chi.
Thẩm Băng Nguyệt ôm An An xem cha già làm bánh , thỉnh thoảng cha Thẩm làm áo ộp trêu cháu gái béo tròn cười khanh khách, cười đến hào hứng vung loạn tay chân , nàng thiếu chút bế không nổi cục thịt nhỏ này , không có cách nào khác liền bế bé ra khỏi phòng bếp.
Bất quá nàng không có đi xa, ở cửa phòng bếp nghe mẹ nàng cùng Thẩm Lệ nói chuyện, nghe thấy Thẩm Lệ thống khoái mà đồng ý mẹ nàng mời ăn cơm. Nàng có chút không rõ cho nàng ta quần áo thì sắc mặt nàng ta khó chịu , kêu nàng ta ăn cơm thì lại sảng khoái đồng ý ,lòng tự trọng mà cao thì không nên đáp ứng chứ .
Suy nghĩ cả ©ôи ŧɧịt̠ nàng mới thông xuốt cái mớ bòng bong này , đúng vậy , quần áo mặc trên người nàng ta thì có phải thường xuyên nhắc nhở đây là đồ được cho hay sao ?Nếu là ăn , ăn xong là hết ai biết được đâu thiệt là giả dối , người chị họ hiền lành thân thiết đâu rồi?
“Nguyệt Nhi , ngươi ăn lạnh hay nóng mẹ còn làm cho ngươi nào?”
Hiện tại là đầu mùa hè nhưng giữa trưa thật là nóng , có đồ lạnh đương nhiên không ăn đồ nóng rồi.
“Lạnh, mẹ nhớ cho ta chút ớt cay nhé.”
“Yêu cầu thật nhiều đi , lối đi nhỏ còn đem cái bàn để đó , cô nàng chết bầm kia thật không có mắt đều là do cha ngươi chiều về sau đến chỗ cha của An An ngươi làm sao bây giờ ?Mẹ chồng ngươi còn có thể làm giúp con dâu lười sao?
Thẩm Băng Nguyệt ngửa đầu nhìn trời, bầu trời trong xanh làm sao có tuyết rơi , thật lạnh tâm ta làm gì mà bị mắng vậy , thật oan uổng!