Chương 20: Cái thứ đó nhìn khủng khϊếp quá vậy?
Sang tuần thứ hai thì Nguyệt Thương Hàn đưa Phượng Nghiên về Kim quốc, bởi vì Hương quốc tuyết đã rơi càng lúc càng nhiều, mà Phượng Nghiên mấy hôm trước, chỉ mới đầu đông mà đã cảm lên cảm xuống làm Nguyệt vương gia lo đến mức làm cho triều đình Hương quốc gà bay chó chạy, thế nên, để tránh liên lụy đến bản thân và người khác, bọn họ quyết định trở về.Ta ở trong phòng thở dài một tiếng, phẩy tay nói với Tiểu Đào và Tiểu An :
“ Các ngươi mau lấy thêm lò sưởi đi, vẫn lạnh quá!”
Tiểu Đào vâng lệnh, đang định tiến lên khoác áo cho ta thì Tiểu An lại tiến lên trước , nhẹ nhàng đắp thêm áo cho ta . Tiểu Đào trừng mắt, cuối cùng không chịu được nữa chỉ thẳng mặt Tiểu An :
“ Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Rõ ràng những chuyện này đều là do ta đảm nhiệm hết! Sao ngươi cứ hết lần này đến lần khác xen vào! Rõ ràng.. rõ ràng nhiệm vụ của ngươi chỉ là vấn tóc cho nương nương thôi mà!”
Ta nhăn mày, lại thấy khóe mắt Tiểu An ửng đỏ thì quay sang khẽ quát Tiểu Đào một tiếng :
“ Tiểu Đào Đào, em không nên trách mắng Tiểu An như vậy. Tiểu Đào và Tiểu An đều là cung nữ tùy thân của ta, không phân biệt gì cả. Tiểu Đào, em hầu hạ ta lâu như vậy, cũng nên nhân cơ hội này thoải mái nghỉ ngơi chút”
Tiểu Đào ngắc ngứ không nói gì, Tiểu An đột nhiên lại quỳ sụp xuống, khóc nức nở nói :
“ Là Tiểu An sai , Tiểu An không nên tranh giành việc với Tiểu Đào muội muội, nương nương cứ trách phạt Tiểu An, không liên quan đến Tiểu Đào muội muội”
“ Được rồi, Tiểu An, không liên quan đến em, đứng dậy đi! Tiểu Đào còn nhỏ, nhất thời nông nổi thôi”
Tiểu Đào cắn răng , xoay người chạy đi.
“ Tiểu Đào Đào!”
Thật là, Tiểu Đào dạo gần đây sao thế nhỉ? Từ lúc Tiểu An vào cung thì rất dễ giận dỗi. Tiểu An rất tốt mà?
Ta nghĩ Tiểu Đào tuổi nhỏ, nên giận hờn là chuyện bình thường nên cũng không để ý nhiều, vẫn tiếp tục ủ mình trong chăn. Tiểu An nhìn theo thân ảnh vừa chạy đi, ánh mắt lóe một tia sắc bén, khóe môi cũng theo đó cong lên.
Đến tối thì trời càng lúc càng lạnh, ngay cả lúc nói chuyện mà ta cũng phả ra cả một đống khói trắng, trên người đã mặc hơn bảy lớp y phục dày cộp, còn khoác thêm cả áo choàng rồi mà vẫn chẳng thấy đỡ chút nào, lại nghĩ tới Thế Hiên không biết hắn thế nào liền quay sang hỏi Tiểu An đang chăm chú pha trà bên cạnh :
“ Tiểu An, ngươi đi Đông Cung nghe ngóng một chút, Thái tử thế nào?”
Tiểu An là người thông minh, vừa nghe ta nói xong liền phì cười, rót cho ta một chén trà nóng rồi vui vẻ đáp :
“ Nương nương đừng lo, điện hạ là người có học võ công, nội lực cao thâm vô cùng, tuy chỉ mặc có ba lớp áo, bên ngoài khoác một áo choàng lông thì cũng không thấy lạnh, sắc mặt hồng hào vô cùng”
Ta nhấp nhẹ một ngụm trà, rồi lại nghĩ, mùa đông thì ăn cái gì mới hợp nhỉ? Hay là … Đúng rồi! Chính là mấy thứ đó!
Nhưng mà, có một thứ trong đó lại không phải sở trường của ta, làm sao đây… Thôi kệ! Cứ làm đã tính sau!
Thấy ta định đi ra ngoài thì Tiểu An vội vã ngăn lại, hoảng hốt hỏi :
“ Nương nương định đi đâu? Trời lạnh như vậy , nương nương ra ngoài sẽ bị nhiễm phong hàn đó!”
“ Không sao không sao! Ta đã mặc nhiều y phục lắm rồi, với lại ta muốn đến Ngự Thiện phòng làm mấy món, ngươi cứ ở trong phòng được rồi” Ta cười gượng nói.
“ Sao thế được! Nương nương có thể đi, nhưng nếu không mang theo nô tỳ thì nương nương một bước cũng đừng hòng rời khỏi đây!” Tiểu An chống nạnh, làm một bộ dáng uy hϊếp vô cùng đáng yêu.
Ta che miệng cười, đưa bàn tay sớm đã trắng bệch vì lạnh lên gõ nhẹ lên giữa trán Tiểu An một cái :
“ Tiểu nha đầu, là ta nuông chiều quá nên bây giờ ngay cả ta cũng dám uy hϊếp!”
“ Tiểu An sao dám chứ!” Tiểu An bĩu môi, xoa xoa trán lè lưỡi nhìn ta.
Sau đó chủ tớ hai người một đường thẳng đến Ngự Thiện phòng. Trên đường đi , ta có để ý xung quanh chỗ nào cũng là tuyết bám trên đó, nền đất sớm đã chẳng thấy đâu, chỉ có một lớp tuyết dày đặc bao phủ . Ngoài trời tuyết không ngừng rơi, ta thò tay ra, run run chìa ra. Một bông hoa tuyết nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay, cảm giác lành lạnh thật dễ chịu nha! Đợi khi nào tuyết ngừng rơi, phải rủ mọi người ra nghịch tuyết một trận cho thật đã mới được!
Cung nữ trong Ngự Thiện phòng thấy ta liền đồng loạt quỳ xuống hành lễ, ta phất tay ý bảo họ đứng lên rồi nhanh tay nhanh chân bắt tay vào nấu ăn. Nguyên liệu không thiếu, cái gì cũng đầy đủ , chẳng thiếu thứ gì .
Cung nữ và Tiểu An đứng ở một bên, chăm chú nhìn ta làm, một số bọn họ còn xì xầm to nhỏ, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn ta.
Khoảng ba tiếng sau, ba món đã làm xong!
Ta hí hửng mang thức ăn đến Tử Thần điện. Hi vọng hắn sẽ thích. Thế Hiên đang ở trong phòng nhắm mắt dưỡng thần thì nghe bên ngoài có tiếng nữ nhân lanh lảnh gọi :
“ Hiên Hiên! Ta có thể hay không vào?”
Hắn chống tay ngồi dậy, xoa xoa trán đáp lời. Đang đêm thế này, nàng ta còn đến làm gì vậy? Thế nhưng sao hắn lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm thế nhỉ? Ngự Thiện phòng hôm nay còn chủ động dâng lên món ngon mới để hắn nếm thử sao? Xem ra mặt trời mọc ở đằng Tây rồi.
Ta rón rén đi vào, mỉm cười đặt khay lên bàn :
“ Mau lại đây ăn đi! Đảm bảo ngươi sẽ mê luôn đó!”
Hắn nhíu mày, cũng tiến lại gần. Những món ăn này rất lạ mắt, hương thơm rất được, chỉ có điều…
Thấy hắn nhìn lâu như vậy, ta hắng giọng chỉ vào từng món giới thiệu :
“ E hèm ! Đây là Súp khoai tây, thịt bò ; Cháo hải sản và cuối cùng là Chè Đậu Đỏ kiểu Nhật ! Ngươi nếm thử đi, là ta đích thân làm đó!”
Hắn im lặng một lát, ngón tay thon gọn chỉ vào bát chè, nghi ngờ nói :
“ Cái thứ này,… mùi thơm nhưng sao nhìn … khủng khϊếp quá vậy”
“ Khủng khϊếp gì chứ! Ngươi có ăn không hay để ta trói lại, đích thân đút cho ngươi!?” Ta uy hϊếp nói, tên chết tiệt này, sao thể nói những lời thương tâm vậy chứ!