Sau khi ánh mắt Vinh Kinh thích ứng với bóng tối, nhìn đồng hồ trên tay, thời gian vô tình đã trôi qua nửa đêm: "Cậu ngủ trước đi."
Cố Hi nghi vậy, vẻ mặt lãnh đạm lên giường, thời khắc duy trì dáng vẻ lạnh lùng của mình, tựa lưng và đầu giường trả lời tin nhắn Mặc Điềm đang căng thẳng hỏi thăm.
Gần thành phố điện ảnh hầu như không có điểm tham quan gì, xa hơn một chút chính là đường cao tốc, mấy năm trước Cố Hi thỉnh thoảng bị người ta chụp lén theo dõi, khiến thần kinh cậu bắt đầu quá nhạy cảm.
Mặc Điềm nhất định phải nghe được giọng nói của Cố Hi mới có thể xác định điện thoại di động không phải bị người ta lấy đi, Cố Hi bất đắc dĩ tùy tiện ghi lại một tin nhắn gửi đi, để tránh Mặc Điềm thật sự ầm ĩ báo cảnh sáng.
Dư quang nhìn thấy Vinh Kinh ở tủ quần áo bên cạnh lục qua lục lai: "Cậu tìm cái gì vậy?"
"Chăn." Dịch vụ khách sạn không đúng chỗ nào, ngay cả chăn dự phòng cũng không có?
"...." Khách sạn nào sẽ chuẩn bị cái này, khóe miệng Cố Hi giật giật.
Cái này có chút xấu hổ, Vinh Kinh vốn định trải chăn ngủ trên đất, kế hoạch thất bại.
Cũng may phòng ngủ ngày coi như lớn, bên cửa sổ còn có bàn ghế dùng để nghỉ ngơi, anh ngồi nép vào chút là tốt rồi, đang muốn đi tới, bất thình lình nghe thấy giọng nói truyền đến: "Giường rất lớn, đủ để hai người ngủ."
"Tôi ngủ cùng không tốt lắm." Cố A quả O, có chút không thích hợp.
"Hờ, tôi tưởng cậu ghét tôi."
Giọng nói dần dần tháp xuống, Cố Hi rũ mắt xuống,, trong bóng tối mông lung, tựa như mang theo một tia thương cảm.
Sau khi diễn xuất kết thúc, Cố Hi cũng không nhìn phản ứng của Vinh Kinh, một mình chui vào chăn, trùm đầu mình lại.
Không một tiếng độung quá mức trí mạng, đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất của trái tim.
"Dĩ nhiên là không, tôi chỉ lo lắng..." Aizzz, nói nhiều thành sai.
Vinh Kinh dứt khoát dùng hành động thực tế chứng minh, cũng bất chấp ý nghĩ AO thụ thụ bất thân, vén chăn bên kia lên giường.
Cố Hi cảm giác một bên giường lún xuống, khóe môi hơi nhếch lên.
Giường rất lớn, cùng một cái chăn bị thân thể hai người kéo ra khoảng trống rất lớn, không khí lạnh chui vào, làmddaij não hơi ấm áp của hai người nguội xuống.
Toàn bộ căn phòng yên tĩnh dường nhưu chỉ có tiếng hít thở của họ.
Cố Hi cố ý nhẹ hơi thở, yên lặng nghe giai điệu bên cạnh.
Trong lòng mặc định mỗi lần khoảng cách hô hấp của Vinh Kinh, phảng phất như vậy chó thể cho mình một chút an ủi những xao động trong lòng.
Cách âm không tốt lắm, có thể nghe đến thanh âm Tạ Lăng đi vệ sinh ban đêm.
Có lẽ vừa rồi thật sự ầm ĩ, lúc này lại đây muốn nhìn tình huống của em trai, ngạc nhiên phát hiện cửa phòng đã khóa trái.
Đề phòng cái gì, tiểu tử thủ này đề phòng cả anh cả mình? Muốn chết à.
Nghe được động tĩnh khóa cửa, thần kinh hai người vốn còn chưa ngủ đều căng thẳng.
Cũng may Tạ Lăng không mở cửa, trực tiếp rời đi.
Vừa mới thả lỏng, hơi thở của đối phương càng thêm rõ ràng, như có như không chui vào từng lỗ chân lông.
Hai người không nhúc nhích, thoạt nhìn đều giống như đang ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, Cố Hi cảm giác hô hấp của Vinh Kinh vững vàng, lặng lẽ kéo chăn ra, dùng lực nhỏ nhất xoay người.
Nhưng không ngờ, Vinh Kinh cũng vừa lúc này muón thay đổi tư thế ngủ, thuận tiện nhìn tình huống của Cố Hi một chút.
Tầm mắt hai người bắt gặp trong bóng tối.
Trong phòng vừa tối vừa yên tĩnh.
Yên tĩnh không tiếng động, ngay cả hô hấp cũng nhẹ hơn.
Rõ ràng cũng không thấy rõ, Cố Hi giống như bị điện giật thu hồi tầm mắt.
Vinh Kinh còn chưa nghĩ kĩ, Cố Hi đã xoay trở lại, phản ứng của cậu vô cùng vi diệu.
Vinh Kinh vốn chỉ xoay người bình thường, mà phản ứng của Cố Hi thực sự có chút, khỏng thể nói được là có biến hóa.
Giống như một sợi dây sền sệt, muốn đứt không ngừng câu một chút.
Vinh Kinh biết mình bị dấu hiệu tạm thời ảnh hưởng, sau lần đánh dấu đầu tiên, anh cũng giống như tất cả alpha đã được đánh dấu, lý trí và du͙© vọиɠ có dấu hiệu tan vỡ, du͙© vọиɠ cho rằng Cố Hi là của anh.
Có đôi khi dựa vào quá gần, nhìn thấy Cố Hi sẽ kích động.
Khi phát hiện người đàn ông khác nhìn Cố Hi, thỉnh thoảng sẽ toát ra du͙© vọиɠ chiếm hữu không đúng lúc.
Những thứ này hiện tại còn mờ nhạt, chỉ là từng chút từng chút thiêu đốt lý trí của anh.
Trong lòng rõ ràng là không nên, sinh lý lại không khống chế được.
Xem lời giải thích trên bách khoa toàn thư, khi số l;ần đánh dấu sâu sắc thêm, cảm giác như vậy sẽ dần dần tăng lên.
Điều đáng mừng duy nhất là, dựa theo nguyên tác miêu tả, chu kỳ phát tình của Cố Hi vô cùng dài, ít nhất là trong nguyên tác chỉ có một lần ở trung tâm thương mại đó.
Sau đó, thời kỳ phát tình của Cố Hi giống như rơi vào giấc ngủ dì, ở mục bình luận nói Cố HI chính là một ngọn núi lửa không hoạt động.
Muốn cậu từ trong ngủ đông thức tỉnh, đầu tiên chình là muốn bên trong cậu bắt đầu thiêu đốt, lóe ra dung nham nóng chảy.
Nhưng nhìn bộ dáng lạnh lùng vạn năm của Cố Hi, trong những tên tra công này chỉ đối với Phương Giác Liên hơi hơi hiền lành, sau dó đều trở mặt thành thù, nghĩ cậu hòa tan là không thực tế.
#Nhưng muốn chơi cảm giác mạnh, nhìn Cố Hi không thể xâm phạm, bộ dang băng tuyết, lạ chỉ có ép ra bộ dáng chịu đựng mới sảng khoái#
Chờ lúc Vinh Kinh tỉnh lại, trước sau như một nhìn về phía trần nhà.
Bên ngoài mặt trời chói chang, ngoài cửa là tiếng gõ cửa của Tạ Lăng.
Mà trên cánh tay, có thứ gì mềm mại trơn nhẵn dán vào, bắp chân cũng bị cái gì đó đè ép.
Suy nghĩ của Vinh Kinh còn chưa trở về, mỗi lần anh tỉnh táo đều có vài phút trống rỗng.
"A, ai vậy?"
Cố Hi cũng bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức, vốn tưởng rằng mình sẽ bởi vì quá mức căng thẳng mà mất ngủ, nhưung không nghĩ tới ngược lại am tâm nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Cậu gian nan mở mắt, liền tjaasy đường nét cơ bắp cánh tay, gân xanh do quanh năm rèn luyện trồi lên, rất hấp dẫn.
Cậu không biết từ khi nào mình đã lăn đến bên kia giường, hai má còn dán lên cơ bắp này.
Cố Hi đột nhiên thanh tỉnh, dời đầu, buông đối phương ra, lại lúng túng dời bắp chân của mình khỏi người Vinh Kinh.
Thấy Vinh Kinh cũng chậm rãi ngồi dậy, Cố Hi xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói:" Sớm..."
Có lỗ không, tôi muốn chui xuống.
Nhưng Vinh Kinh không có phản ứng, tóc tai cũng bởi vì ngủ say mà rối bời.
So với lúc thường, càng có vẻ ngơ ngác.
Cố Hi rất nhanh phát hiện điểm này, ngón tay nhẹ nhàng gảy lên đám tóc dựng ngốc kia.
Anh sẽ còn chưa tỉnh ngủ.
Cố Hi giống như lại có được bí mật nho nhỏ, đem phát hiện mới này cũng cất giữ vào trong hộp báu vật của mình.
Qua vài phát đồng hồ, ánh mắt đờ đẫn của Vinh Kinh mới có thần thái, nhìn về phía khuôn mặt gần trong gang tấc, hít sâu một hơi: "Cố Hi?" Mới tỉnh lại liền bị mỹ nhan bạo kích, có chút chịu không nổi.
Cố Hi biết đây rốt cục cũng tỉnh táo, chỉ chỉ bên ngoài, ra hiệu đã gõ rất lâu.
Vinh Kinh còn có thể cảm giác được xúc cảm ấm áp lưu lại trên cánh tay và đùi, ánh mắt nhìn xa của Cố Hi, vẫn coi như là không biết đi.
Anh nhìn một chút trên người mình, quần áo vẫn còn, có Cố Hi ngày hôm qua cũng không ngủ, dọa đến bắp cải là không tốt.
Vinh Kinh đi mở cửa, mà Cố Hi lại rất ăn ý trốn ở phía sau cửa.
"Nhìn xem mấy giờ rồi, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi quá tệ, suy nghĩ xem còn gì để nói không!" Tạ Lăng nhìn em trai như vậy liền biết ngủ đến hồ đồ rồi, cũng không phải là lần đầu tiên chờ em trai tỉnh dậy.
Vinh Kinh tỏ vẻ hiểu rõ, sau này nhất định sẽ thay đổi.
Tạ Lăng đang muốn rời đi, lại phát hiện phía sau Vinh Kinh, chiếc giường lớn lộn xộn kia, từ trái sang phải đều nhăn nheo.
Tạ Lang biết tư thế ngủ của Vinh Kinh phi thường tốt, trên cơ bản buổi tối nằm xuống như thế nào, ngày hôm sau tỉnh dậy như thế, không có khả năng ngủ thành bộ dáng long trời lở đất này.
Tạ Lăng lại nghĩ đến ngày hôm qua đóng cửa khác thường, còn có vẻ mặt thất thổ của em trai.
Đăm chiêu nhìn thoáng qua Vinh Kinh, đi toilet.
Vinh Kinh vì yển hộ, đi vào chung, Tạ Lăng cau mày: "Chen cái gì, đợi chút."
"Không, em phải lập tức đi ngay, anh nhường em trước đi." Vinh Kinh chơi xấu mà cười hì hì, dư quang thủy chung chú ý động tĩnh bên ngoài.
Tạ Lăng nhíu chặt mày, vẫn nhận mệnh mà lấy kem đánh răng cho Vinh Kinh, rót nước ấm lên bàn.
Tiểu tử thúi, thật biết sai khiến người.
Mà Cố Hi thì trong nháy mắt Tạ Lăng xoay người, lặng lẽ từ phía sau đi ra, sau đó nhanh chóng chạy tới cửa, đυ.ng phải Chu Du đang tới cửa.
Không nhìn ánh mắt khϊếp sợ của Chu Du, Cố Hi rụt rè gật đầu, lấp tức biến mất tại chỗ.
Chu Du hoàn toàn không nghĩ tới, tiểu thiếu gia bọn họ có thể biến Cố hI thành khách quý, không, không đúng, là có thể bắt được bông tuyết trên núi cao khó đυ.ng tới nhất trong giới giải trí.
Chờ lúc Vinh Kinh bị gọi đi trang điểm, Tạ Lăng lưu lại Chu Du, hỏi: "Hôm qua trong phòng của em trai có ai không?"
Chu Du: "Ngài đã nói, sau này bất cứ chuyện gì, đều phải lấy tiểu thiếu gia làm đầu."
"Tôi là anh nó, tìm hiểu một chút cũng không được sao?"
"Nhưung người trả lương cho tôi là tiểu thiếu gia." Chu Du suy nghĩ một chút, cảm thấy lúc trước Vinh Kinh nói rất có lý.
"..." Quả nhiên là em trai của Chu Hưởng, tính cách này giống nhau như đúc.
"Có phải là Thích Ánh?"
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Du, Tạ Lăng mới nói ra tên này.
Bộ dang phòng thủ nghiêm ngặt của Chu Du, sẽ không phải thật sự là,,,một alpha chứ?
Mang theo ưu sầu, Tạ Lăng đi về phía giường còn chưa kịp sửa sang lại.
Cầm chăn lên, nhẹ nhàng ngửi ngửi, thần sắc ngưng trọng.
Trong đó có thể một bên xác định là mùi trên người em trai, một bên khác...!
Thơm, ngọt.
Vừa ngửi, liền thấy không đúng.
*
Hôm nay là lễ khai máy của Hoàng quyền, hai bàn làm việc đã sớm dựng lên, trên mặt bàn trải khăn đỏ, đặt đầy hoa quả, bánh ngọt, đầu heo các loại biểu thị cho cát tưởng.
Vốn đoàn làm phim cũng bởi vì các loại đề tài thời gian trước rất được chú ý.
Lần này còn có đạo diễn và nam chính của bộ phim này đạt được giải thưởng quốc tế, chỉ riêng truyền thông tới đã nhiều hơn dự tính mấy chục nhà, hiện trường đặc biệt náo nhiệt.
Xung quanh cũng có các fan, bị đường ngăn cách cản ở bên ngoài.
Bởi vì có hạn chế về số lượng người, đến nơi này đều là người hâm mộ may mắn được đoàn làm phim chọn lựa ở Weibo.
Do vấn đề cơ sở, lượng fan Cố Hi là nhiều nhất.
Khi một nhóm diễn viên chính được đạo di đưa ra ngoài, hiện trường phát ra tiếng reo hò long trời lở đất.
Thậm chí còn có thể nghe thấy một fan hâm mộ ở hiện trường hét lớn: "Cố Hi."
Cố Hi hướng về phía tràn đầy ánh đèn và hình chụp, vẫy tay, làn sóng càng ngày càng nhiệt liện đem sức nóng đến toàn bộ tình cảnh.
Tất cả phóng viên đều đổ sô đi lên, xoay quanh mấy người tiến hình phỏng vấn, đương nhiên hỏi nhiều nhất chính là đạo diễn Lưu Vũ cùng Cố Hi.
Phỏng vấn qua hơn phân nửa, mới có người phát hiện Vinh Kinh đang đứng ở bên cạnh, bọn họ còn nhớ rõ hot search lúc trước, bởi vì tin tức vỏn vẹn bên trong học viện điện ảnh, không khó để nhận ra người mới này có thể đào ra không ít chuyện cũ.
Hiện tại, quan trọng nhất là người mới dính líu đến Cố Hi, người tung tin vẫn là Tuân Gia Thụy bị đoàn làm phim bỏ qua.
Hiện giờ tin tức phân ra hai cực, có người nói Cố Hi đi quy tắc ngầm với người mới, hai người đã sớm quen biết, mới để cho người mới lấy được vai diễm.
Có người nói Cố Hi ghét nhất là quy tắc ngầm này, bởi vì những lời đồn đãi này, khiến Cố Hi cho rằng hình tượng của mình bị tổn hại, bất hòa với người mới.
Có phóng viên tại hiện trường trực tiếp chĩa mũi nhọn vào vụ việc: "Cố Hi, có tin tức nói, bởi vì một số tin đồn sai sự thật, cậu có mâu thuẫn với người mới trong đoàn làm phim, có đúng không?"
Vị nào đó, không chỉ đích danh họ.
Nhưng ở đây không ít người nhìn về phía Vinh Kinh phong thái trác tuyệt, cho dù không nói lời nói cũng cực kỳ bắt mắt.
Fan ở đằng xa cũng trở nên náo nhiệt.
"Woa, chính diện nha!"
"Loại chuyện này không phải đều là lén lút viết lung tung sao, hiện tại trực tiếp đi hỏi nguyên chủ, mạnh mẽ vậy à!"
"Không phải bị công chúng cướp trước à, còn có cơm ăn sao, phóng viên sinh sống cũng không dễ dàng."
"Cố Hi sẽ trả lời như thế nào?"
"Kỳ thật vừa rồi lúc bọn họ vào tham gia, tôi đặc biệt chú ý đến Hi Hi và người mới Vinh Kinh kia, tôi phát hiện bọn họ xem đối phương như không khí.
Thỉnh thoảng ánh mắt đối diện, cũng tỏ vẻ lạnh lùng.
Đặc biệt vừa rồi lúc đứng ở vị trí, đạo diễn hình như để cho Vinh Kinh đứng tới chút, mặt Hi Hi trực tiếp buông xuống.
Tuy rằng không phải rất rõ ràng, nhưung anh ấy có chút bài xúch, một chút mặt mũi cũng không cho."
"Vinh Kinh cũng không đến gần, trái lại đứng xa hơn, người mới này hình như rất có cốt khí."
"Tôi vừa mới phát hiện, đừng nói quy tắc ngầm gì, tồi đều cho rằng muốn đánh nhau.
Người mới kia nhìn thì ôn hòa, nhưng dáng người này, tuyệt đối là alpha không dễ chọc vào."
"Tội lại tin rằng bọn họ thật sự bất hòa."
"Đúng, có thể cảm giác được, chính là loại lạnh lùng như người xa lạ, lại muốn giả vờ hòa bình."
"Cố Hi thật sự vì những lời đồn đãi kia, đối với người người mới chắc là có chút bất mãn.
Xem ra thật sự rất tức giận, bị vu khống như vậy."
"Đổi lại là ai thì không giận, khó khăn lắm mới điễn phim, kết quả lại bị đồn nhưu vậy.
Giống như nỗ lực phía trước đều trôi theo nước.
Mọi người để ý không phải là anh ấy có bao nhiêu thành tích mà là scandal của anh ấy.
Một người qua đường đều cảm thấy Cố Hi bị oan, bị người mới trói buộc thổi phồng."
"Người mới cũng không dễ dàng, cái sự cố diễn xuất kia tôi cũng xem qua, nói một câu công bằng, nếu đạo diễn đã chọn anh ta, nói không chừng thực sự có tiềm lực đó?"
"Có người mới, thủ đoạn sau lưng nhiều, trói buộc thỏi phồng lên còn ít sao?"
"Trong lúc livestream có rất nhiều người, đặc biệt là fan của Tuân Gia Thụy, đều chờ người mới bị đuổi khỏi đoàn phim."
"Dù sao mặc kệ nói thế nào, ngoài diễn phim hai bên đều chán ghét nhau, trong phim nghe nói còn diễn cảnh thân mật.
Náo loạn như thế, làm sao mà quay được."
"Đúng đó, ngẫm lại thấy quá khó khăn."
"Nếu người mới diễn không tốt, có thể đã bị Cố Hi trực tiếp loại đi.
Tính chuyên nghiệp của Cố Hi là không thể nghi ngờ được, có trò hay để xem rồi."
Nếu nhìn kĩ, kỳ thật hiện trường còn có một số fan của Vinh Kinh, đúng xa xa, thề phải rời xa đám Fan Hi cả ngày ảo tưởng người khác muốn dán ngược vào fan của bọn họ.
Bọn họk đều là những người gia nhập nhóm từ nhưunxg ngày đầu tiên, bởi vì lúc trước cùng Fan Hi tranh cãi, trái lại đoàn kết, lần này cũng là mọi người quyên góp để đến phim trường.
Bọn họ nghe được fan bên cạnh nói chuyện, các nàng thế lực mỏng, chỉ có thể bất lực ôm nhau sửa ấm, không dám nói cũng không dám hỏi, rất lo lắng nhìn về phía Vinh Kinh ở giữa sân khấu.
Mà lúc này, Cố Hi cầm micro, nhìn thoáng qua phóng viên hỏi vấn đề sắc bén kia.
phóng viên kia tiếp xúc với Cố Hi sóng lớn không sợ, cư nhiên từ đáy lòng bốc lên một tia hàn khí, luôn cảm thấy giống như bị sinh vật thoạt nhìn vô hại nhìn chằm chằm.
Cố Hi nhỡ kĩ logo trên micro phóng viên, là một tòa soạn tạp chí nó đó, có trang giải trí, cũng có thời trang, công ty mới đang mở rộng mạng lưới giao thiệp ở vòng giải trí.
Bắt đầu từ hôm nay, mối giao thiệp của các người có thể sẽ bị ảnh hưởng một chút.
Tôi là người ưu điểm không nhiều, khuyết điểm không ít, đặc biệt là thích thù dai.
Cố Hi vô tội chớp mắt: "Tin đồn sai sự thật có nghĩa là gì? Có đôi khi một ít tin tức, tôi là người biết cuối cùng, mỗi lần đều phải bừng tỉnh đại ngộ một chút."
Mấy diễn viên bên cạnh nghe nói như thế, cũng đồng cảm cười, đây cũng là lời nói thật, bọn họ đều đã gặp qua.
Bầu không khí hiện trường một hồi liền mang theo địch ý căng thẳng đến thoải mái như nói đùa, Cố Hi lại gọi vài vị phóng viên khác để trả lời.
Nhưng vị phóng viên kia vẫn không chịu buông tha, đây chính là một trong những phóng viên ngày hôm qua tại khách sạn muốn theo dõi Cố Hi, cuối cùng bị Thích Ánh làm ầm ĩ đuổi ra khỏi khách sạn.
Hiện tại phỏng vấn còn mang theo lửa giận bị đuổi đi.
"Nhưng hôm nay người mới đứng cách xa như vậy, chụp ảnh rất khó chụp tới, là bởi vị anh không thích sao?"
Cố Hi dường như rất kinh ngạc, sau đó dở khóc dở cười: "Tôi vừa nãy vẫn đi theo đạo diễn, cũng không chú ý tới diễn viên khác."
Người ở đây cũng cảm thấy phóng viên này cố tình gây sự, Cố Hi có cần phải hạ thấp vị trí của mình để đả kích người khác trong chuyện nhỏ này không? Hơn nữa Cố Hi bình thường phi thường thích dẫn dắt hậu bối, phương diện này thanh danh phi thường tốt, không có đạo lý cố ý đi hủy hoại chính mình.
Chờ micro đến lượt Vinh Kinh, người phóng viên kia lại nhác đến câu hỏi sắc bén kia.
Vinh Kinh rất khiêm tốn, giống như không biết đối phương đặt bẫy, nói: "Là người mới rất cảm on đạo diễn cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ cố gắng diễn tốt vai diễn này.
Cũng cảm ơn tiền bối Cố đã dẫn dắt tôi, hi vọng sẽ không để anh ấy thất vọng."
Dứt lời, hai người yên bình nhìn nhàu một cái, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.
Đại khái vì muốn dập tin đồn trước đó, người mới này cố ý khen ngợi Cố Hi.
Mọi người ở đây đều có chút tán thưởng nhìn Vinh Kinh, người mới này cái khác không nói, nhưng hiểu nhân tình thế, điểm này rất đáng khen.
Câu trả lời, muốn cho những người muốn lấy tin độc quyền cảm thấy rất vô vị, như vậy tất cả các câu trả lời có ý gì.
Nhưng bọn họ cũng nhìn ra, vô luận là Cố Hi đã đứng trên đỉnh cao, hay người mới, đều không đem mâu thuẫn bày ra trên mặt.
Đây cũng là ước định mà thành, người mới muốn nổi tiếng, tiền bối không trói buộc, vốn là điểm bạo phát.
Xem ra, phải đợi hậu kỳ, ai có thể ngồi xổm được, mấy phóng viên vẫn không có manh mối.
Sau khi xuống sân khấu, nhà sản xuất nhìn thấy Tạ Lăng đứng cách đó không xa, vẫn lạnh mạnh nhìn trên khán đài.
Đây không phải là thần tài vừa mới đầu tư gấp mấy lần cho đoàn làm phim sao, hơn nữa đây còn không phải là thần tài bình thường, người ta đến giới giải trí có tính chất chơi sổ xố, căn bản không coi trọng, nhà sản xuất vội vàng nghênh đón.
"Ngài làm sao tới đây, vừa nãy cần phải để ngài đọc diễn vãn."
"Tới xem một chút."
Tạ Lăng vốn định nói để cho đối phương chiếu cố em trai thật tốt, nhưung nghĩ đến muốn nói như vậy, em trai khẳng định sẽ nháo.
Tạ Lăng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ quỷ đòi nợ này không hài lòng.
Hắn rõ ràng, trong lòng Vinh Kinh có một ngọn lửa, muốn chứng minh chính mình, muốn được người khác tán thành.
Lúc nhà sản xuất tiễn Tạ Lăng lên xe, Tạ Lăng chỉ chỉ một người nào đó cách đó không xa.
"Thay người đó đi." Nếu đã xác định người trong phòng em trai không phải Thích Ánh, vậy thì không cần phải lưu ở đây.
Người sản xuất phim quay đầu lại nhìn, đang nhìn thấy phó đạo diện đang cười với Thích Ánh.
"Được, ngài yên tâm, ngày mai hắn sẽ không xuất hiện trong đoàn phim." Loại này không nhồi nhét, nhưung mà các nhà đầu tư nói cắt người chưa từng thấy.
Mà kim chủ ba ba yêu cầu, nhất định phải làm được.
Lúc Cố Hi ở trên sân khấu trả lời phỏng vấn, cũng cảm giác được phía sau cổ có chút nóng, nhưng nóng qua một thời gian, lại tiêu tán.
Sau khi lễ khai máy kết thúc, chính là cảnh đầu tiên đạo diễn hứa hẹn sẽ có rất nhiều phương tiện truyền thông đến xem.
Hiện tường quy phim phải điều chỉnh, người hâm mộ trước đó lục tục rơi đi, đại bộ phận phóng viên cũng chuẩn bị đem bài phỏng vấn trở về soạn bài viết.
Vốn nên ở lại cho đến ngày mai chính thức khởi quay lai, nhưng bởi vì ảnh hưởng tiêu cực trước đó quá lớn, tạm thời quyết định quay cảnh đầu tiên của Vinh Kinh.
Lưu Vũ cố ý chọn một số phương tiện truyền thông và tương đối trung lập, không cầu xin bọn họ khen ngợi, nhưng ít nhất cầu công lý.
Bộ phim này, chỉ cần kể về Thất hoàng tử Thiệu Hoa từ nhỏ đã chịu hết khuất nhục, âm thầm thề sẽ trở thành người trên muôn người.
Hắn giấu tài, sau khi bị con trai tể phụ của thanh mai trúc mã phản bội, không còn tín nhiệm bất luận kẻ nào nữa.
Cơ duyên xảo hợp gặp được tiểu thái giám Phó Khiên Minh sắp chết, sau khi phát hiện mưu trí vô song, đề bạt hắn thành tâm phúc, hai người một đường yêu nhau gϊếŧ nhau, ở giữa còn xen lẫn các lộ đoạn tranh đấu gay gắt, cho đến cuối cùng Thiệu Hoa thoát ra khỏi vòng vây đăng cơ làm đế.
Cảnh này, là Vinh Kinh đóng vai tiểu thái giám Phó Khiêm Minh vào cung năm thứ sáu, năm đó hắn hầu hạ Tương tần bị phát hiện đọc chết ở trong thiên điện.
Tương tần là tú nữ mới vào cung không bao lâu, bởi vì tiếng hát giống như hoàng anh ra khỏi cốc, hoàng đế phi thường sủng ái.
Nàng bị đầu độc dễ dàng như vậy, còn bị ngụy trang thành treo cổ tự sát, việc này làm cho Hoàng đế vô cùng tức giận.
Mà cơm canh của nàng ăn qua từ thái giám đến tay cung nữ nhất đẳng, tổng cộng có bảy người.
Theo lý thuyết, tội như vậy ai cũng không thoát khỏi bị ban chết.
Nhưng Hoàng thượng vừa nghĩ đến có thể độc chết phi tần như vậy, liền có thể độc chết hắn.
Cho nên tra ra hung thủ phái sau, lại hỏi ra phương pháp đầu độc mới là mấu chốt.
Bảy người này bị triệu tập, cẩn thận hỏi thăm sau đó, tước tiên đánh chết hai người để gϊếŧ gà dọa khỉ.
Những người còn lại cuống quít chỉ ra lẫn nhau, mà Phó Khiên Minh thân phận thấp nhất trở thành mục tiêu của mọi người, trăm miệng khó cãi, hắn rất nhanh sẽ trở thành con gà thứ ba.
Tình cảnh này, bắt đàu từ việc chỉ định và xác nhận, đoàn phim đã đi tới một tòa nhà chạm trổ, phong cảnh xung quanh dễ chịu, cái Koi trong ao tình cờ nổi lên trên mặt đất.
Xung quanh mấy máy quay đã chuẩn bị vào vị trí, đường ray quay phim cũng đã trải xong, các diễn viên khác ai vào chỗ nấy.
Vinh Kinh nhìn về phía vị trí của ba máy quay tại hiện trường, nghĩ đến dáng vẻ tiêu sái, bàn tay giấu trong trang phục không tự chủ được khẽ run rẩy.
Mấy ngày huấn luyện dày đặc, đã có thể khiến anh đối mặt với ống kính không run rẩy, nhưng muốn hoàn toàn thu phóng tự nhiên, cần thời gian.
Vinh Kinh hơi nhắm mắt lại, nắm chặt lòng bàn tay có chút ẩm ướt, không nhìn một đám truyền thông và công chúng đang chờ xem kịch.
Anh nghe phó đạo diễn bên cạnh nói: "Chuẩn bị xong rồi đi qua, đang chờ cậu đấy."
Vinh Kinh cố gắng thả lỏng, chậm rãi đi tới.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Cố Hi vang lên: "Có mấy lời, vẫn nên nói trước.
Một bộ phim là tâm huyết chung của tất cả mọi người, nhân vật của cậu cực kỳ quan trọng.
Nếu diễn không tốt, bất kể là tổ đạo diễn, hay là diễn viên chúng tôi, đều không thể lưu lại cậu."
Bên cạnh phó đạo diễn, còn có hai người mới chuẩn bị thay thế Vinh Kinh.
Nghe vậy, kích động nhìn về phía Cố Hi, Cố Hi vẫn trước sau như một xa cách, cùng việc không liên quan tới mình.
Công chúng bên cạnh một bên kích động, đúng là có điều mới a!
Vừa nãy quả nhiên là ngoài mặt hòa bình, trọng điểm đều ở đây!
Mọi nguoiwf đều bị một câu nói của Cố Hi khởi dậy hưng phấn.
Đạo diễn Lưu Vũ kinh ngạc nhất, hắn là người duy nhất biết sự thật.
Nhưng hiện tại như vậy, hai người này sẽ không thật sự trở mặt thành thù chứ.
Vinh Kinh nhìn về phía Cố Hi, hai người không nói lời nào, cũng có thẻ cảm nhận được lời đối phương không nói ra, anh trừ tỏng đôi mắt kia nghe ra giọng nói:
Nhìn tôi, đừng quan tâm bất cứ ai, cậu chỉ cần tập trung vào tôi là được.
Vinh Kinh giống nưhu là người mới bị sỉ nhục, ẩn nhẫn lửa giận nhìn chằm chằm Cố Hi.
Trong tầm mắt giương cung bạt kiếm này, không ai chú ý tới tay Vinh Kinh dần dần ngừng run rẩy.
Thư ký trường quay đánh bảng sau, đạo diễn hô: "Action!"
Bên cạnh có hai thi thể vừa mới bị đánh chết, một lão thái giám vẻ mặt đầy thịt dữ tợn nhìn chằm chằm bốn người đang run lẩy bẩy.
Thanh âm sắc bén vang vọng ở giữa sân: "Hai người này không muốn nói, miệng rất cứng, không biết miệng cách ngươi có phải đều cứng như vậy?"
Vừa dứt lời, ba người còn lại đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau, chỉ có tiểu thám giám bến cạnh giống như người câm mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Trên người hắn không có nửa phần khí tức alpha, ngược lại giống như là bị đi anh khí, có chút âm nhu của thiếu niên, rõ ràng ngay từ đầu trang điểm cũng khí thế mười phần như trước, giờ khắc này biểu tình biến hóa vi diệu, cả người giống như không còn ý vị nam tính.
Người chung quanh không khỏi bị khí chất đột biến của người này hấp dẫn, một khi nhập vai, khí thế cả người Vinh Kinh trong nháy mắt thay đổi.
Anh vẫn không có lời thoại, chỉ là ánh mắt hoảng loạn, muốn nói nhưng bởi vì nói quá vụng về, mấy lần muốn há miệng đều bị lo lắng cắt đứt, mồ hôi trên trán rơi xuống.
Bởi vì hoang mang mà hai má đỏ ửng không bình thường,, liền đem tính cách của tiểu thái giám này hoàn chỉnh miêu tả ra.
Khi tất cả mọi người chỉ ra hắn, Phó Khiên Minh gấp đến độ nước mắt đảo quanh hốc mắt, quỳ gối bò về phía lão thái giám kia, lắp bắp nói:" Không, không, không phải ta, ta, không có..."
Lão thái giám khinh miệt nhìn hắn một cái, ra hiệu kéo hắn lên băng ghế.
Bốp bốp bốp.
Tiếng tre nặng nề vỗ tới thịt đánh.
Đều biết không phải thật đánh, nhưng người nhìn nằm trên băng ghế đều nhịn không được vì hắn mà nhéo mồ hôi, Phó Khiên Minh hai tay nắm tay, huyệt thái dương gân xanh bạo ra, trong miệng hàm hồ hô " Tha mạng ".
Mồ hôi từ lông mi rơi xuống đất, một giọt, hai giọt.
Chỉ có một câu thoại, nhưng toàn bộ ngôn ngữ cơ thể biểu hiện vô cùng căng thẳng, làm cho người ta lập tức nhập vai.
Đánh xong, hôm nay thẩm vấn tạm thời chấm dứt, mấy cung nữ thái giám còn sống sót, Phó Khiên Minh đang thoi thóp bị mang về địa lao phủ Tông Nhân trông giữ.
Một vài thái giám bên cạnh nhỏ giọng nói: "Những người khác khó nói, nhưng người này trên ghế, nhìn thực sự không giống."
Lão thía gian làm sao nhìn không ra, thật hiểu chút, tiểu thái giám kia sớm giống như hạt đậu mà bị đảo qua đảo lại, vì đề thoát hiềm nghi sẽ liều mạng.
Lão thái giám cười lạnh một tiếng: "Trong hoàng cung, không có người oan uổng, có hiểu không?"
Mấy người bên cạnh ngượng ngùng.
Cũng không biết qua bao lâu, đợi một đám công chúng đi ra ngoài cửa, mới nhịn không được đem tâm tình buông xuống.
Cảnh tượng vừa rồi có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, còn chưa hoàn hồn được, toàn bộ hình ảnh, cư nhiên không có một diễn viên rơi nhịp, cốt truyện cũ cũng diễn vô cùng đúng chỗ.
Đặc biệt là nam diễn viên mới Vinh Kinh, không chỉ không diễn không sai sót, hoàn toàn khiến người ta càng ngày càng mong chờ diễn xuất của anh.
Người này một khi ở đây, liền làm cho người ta không dời được tầm mắt, cùng thiếu niên bị sự cố biểu diễn trước kia, quả thực như hai người khác nhau!
Sự tương phản này, ai có thể không kinh ngạc!
Tin rằng sau khi phát sóng, kinh diễm không chỉ là bọn họ.
Bộ phim này, bất kể là trang phục tỉ mỉ, hay là hay là diễn xuất của các diễn viên vừa rồi, đều có chỗ đáng chờ mong.
Hơn nữa nội dung phim dựa theo nguyên tác của tiểu thuyết, bản thân nhiệt độ cũng không thấp, bọn họ đều nhịn không được chờ mong.
Chỉ là trở về phải làm sao để viết bài, mới có thể làm thỏa mãn khẩu vị của khán giả, còn cần phải cân nhắc.
Những người khác lúc thử vai, cũng chưa từng thấy Vinh Kinh diễn qua, lúc trước nghe lời đồn đãi một số chuyện, còn tưởng rằng Vinh Kinh dựa vào hậu phương vững chắc cũng nhan sắc lấy được vai diễn.
Hiện tại vừa nhìn người thật biểu diễn, thật sự làm cho bọn họ kinh ngạc.
Vinh Kinh nhìn về phía Lưu Vũ, Lưu Vũ so với những người khác còn lo lắng hơn nhiều, hắn biết rõ bệnh của Vinh Kinh nghiêm trọng đến mức nào, muốn làm hỏng cảnh đầu tiên thật không biết giải thích như thế nào.
Cũng may Vinh Kinh giao một phần đáp án thỏa đáng.
Ngay cả phó đạo diễn bên cạnh vẫn luôn không hài lòng với Vinh Kinh, cũng khó có được lộ ra một nụ cười.
Vinh Kinh biết đến vừa rồi có thể nhanh chóng loại bỏ ảnh hưởng như vậy, không thể không nhờ tới Cố Hi.
Nhìn về phía Cố Hi, lại phát hiện nơi đó không có người.
Chỉ nhìn thấy bóng lưng Cố Hi vội vàng rời đi, anh vừa mới trở lại vị trí, Chu Du liền đưa điện thoại cho anh, trong wechat hai có hai chữ Cố Hi vừa mới gửi tới: Mau tới.
Sau đó là một tin nhắn định vị.
Vinh Kinh vừa đến gần nhà vệ sinh, liền thấy mấy người không tính là xa lạ từ xa đi tới.
Chính là phóng viên vừa phỏng vẫn, vì không để bọn họ nhìn thấy, Vinh Kinh nhanh chóng xông vào Men O, trong gian phòng đặc biệt của thời kì phát tình này, thấy Cố Hi toàn thân nóng lên, thân thể Cố Hi trắng bệch lộ ra phấn, trong tay cầm một lọ thuốc ức chế.
Pheromone trên người Cố Hi gần như sắp xông ra bên ngoài, không khí xung quanh nhuộm đẫm mùi.
Nhận thấy Vinh Kinh đã tới, lập tức nhào tới, trọng lượng của hai người đè về phía cánh cửa, Cố Hi một tay khóa cửa.
"Nhanh, lại tới nữa rồi..."
Ý loạn tình mê dựa vào bả vai Vinh Kinh, nhẫn nại nói.
Đúng lúc này, hai phóng viên vừa cười nói, vừa đi vào Men O.
Chỉ cách bọn họ vài bước chân..