Mắt thấy viên thuốc kia còn chưa mở ra, đã thành đường parabol biến mất khỏi tầm mắt.
Cứ như vậy, không còn.
Tâm trạng của Cố Hi trùng xuống một chút.
Cậu đã chuẩn bị tâm lý nhiều như thế, cố gắng hết sức để làm sao cho kế hoạch được thuận theo tự nhiên, cuối cùng nhận được kết quả này, tức suýt chút nữa biến thành cá nóc.
Lần này Cố Hi không cần phải giả vờ say, cậu cảm thấy não mình có thể đổ đầy mấy bình rượu, liền nhanh chóng ngồi dậy.
Tiếng điện thoại ồn ào lại vang lên, Cố Hi đang lúc nửa tỉnh nửa mê, chậm rãi mở mắt.
Ở chỗ ngồi phía sau xem, nhấc điện thoại, giọng nói mơ hồ: "Alo?"
Sau khi nghe kĩ, có thể cảm nhận được giọng điệu Cố Hi không quen lắm.
Vừa nãy nếu không phải có cuộc điện thoại này, tay cậu sẽ không run, tay không run sẽ không bị Vinh Kinh phát hiện, không bị phát hiện thì không chừng hiện tại...!
Mấy người thật là, gọi không đúng lúc.
Cố Hi dụi đầu vào khung cửa, thấy Vinh Kinh nhìn sang, ra hiệu mình đã tỉnh rượu.
Đột nhiên bị chặn ngang, đáy lòng buồn như pháo hoa, đang nổ lộp bộp.
Không muốn nói chuyện, có chút ghét bỏ.
Giọng lưu vũ oang oang đến mức Vinh Kinh ngồi bên cạnh mà còn nghe được, hắn vội vã hô: "Cuối cùng cũng nghe điện thoại! Nếu không nghe nữa tôi phải báo cảnh sát!"
Vừa mới có diễn viên nào năm trrong 38 tuyến diễn viên, tên gì ấy, nói Vinh Kinh mang theo Cố Hi đang say khướt rời khỏi.
Lúc nãy Cố Hi nói đi phòng vệ sinh, đúng là đến bây giừo vẫn chưa trở lại, tình huống gì đây, đán tiểu tử này còn có thể tốt hơn được không.
Lần này bọn họ không tổ chức tiệc nữa, đầy tiền đảm bảo Cố Hi an toàn là quan trọng nhất.
Chuyện của Cố Hi vẫn còn đang đăng tải trên mạng, nếu có mệnh hệ gì bọn họ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.
Lưu Vũ nhớ lần trước quay Lothal, có diễn viên alpha đã đánh cắp thẻ phòng và xong vào phòng Cố Hi nửa đêm.
May mắn là Cố Hi ngủ cùng trợ lý, hơn nữa luông mang theo bình xịt phun sương phòng sói, đồng thời có ý thức đề phòng.
Nam diễn viên kia cũng không muốn làm gì, nhưng đúng là óc đậu, chỉ muốn lén đến tỏ tình.
Chỉ là cách tỏ tình này thật kỳ lạ.
Nhưng điều này cũng không thể trách Cố Hi, hoa đẹp trời sinh, kẻ trộm hoa mới làm cho người ta ghét.
Theo quan điểm của Lưu Vũ, tỏ tình với Cố Hi là tử lộ, Cố Hi là người của sự nghiệp, còn đám alpha này là người của tình yêu.
Không cùng tần số với nhau, không có tương lai.
"Báo cảnh sát làm cái gì?" Cố Hi cảm thấy khó hiểu.
"Thì không phải cậu bị Vinh Kinh bắt đi à? Chúng tôi lo lắng thôi, nếu cậu không có chuyện gì là tốt rồi!" Lưu Vũ trừng mắt tên 38 tuyến kia, mắt đâu không biết quan sát à, vừa nãy còn nói Cố Hi say rượu bị mang đi, còn nói rất lưu loát, bọn họ sao không thể hiểu lầm được!
"Tôi uống quá nhiều, nên không tháy thoải mái." Cố Hi mở mắt nói bậy, "Vinh Kinh có lòng tốt giúp tôi bắt xa, mấy người làm sao mà bụng dạ xấu xa như vậy!"
Cố Hi gần như bật chế độ bảo vệ ngay lập tức.
Cậu không muốn có người nói xấu Vinh Kinh, vẫn lòa cái loại đen trắng không phân biệt được, chứng minh Vinh Kinh trong sạch xong vẫn cảm thấy buồn bực.
"Chú cảnh sát cũng rất bận, không phải chuyện lớn gì thì đừng quấy rầy người ta."
Chuyện này có gì mà phải báo cảnh sát, mấy người rảnh rỗi thật.
Hóa ra là Lưu Vũ lo lắng nên mới gọi nhiều đến vậy, tất nhiên phải có người đã nói vào.
Lúc đó chỉ có ba người, còn có thể là ai.
Cố Hi lập tức đoán được, Thích Ánh phải không?
Có phải cậu muốn đến để khắc tôi không?
Đêm nay, sẽ kết mối thù này.
Bên trong xe rất yên tĩnh, những phương tiện xung quanh vội vã chạy qua, giọng nói chuếnh choáng say của Cố Hi vang vọng ở bên tai.
Bên trong xe rất yên tĩnh, kèm theo bốn phía xe cộ bay vυ't qua, Cố Hi say chuếnh choáng thanh âm khàn khàn vang vọng ở bên tai.
Một đêm say, liên kết ba người.
Lúc này khi đi qua cây cầu, những ngôi nhà phía xa đã sáng đen, gió mát ven sông thổi qua mái tóc của Cố Hi.
Áng sáng màu cam của ngọn đèn đường làm tôn lên khuôn mặt như bạch ngọc của cậu, giống như một con mèo đang bị bắt nạt, khóe miệng hạ xuống, miễn cưỡng dựa vào.
Vinh Kinh vốn chỉ nhìn qua, quan sát tình trạng của Cố Hi, nhưung tầm mắt lại dính lấy không rời ra được.
Đừng nhìn, đây là đàn ông mà.
Vinh Kinh tỉnh toáo hơn, lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh nho đưa qua, hai viên kẹo giải rượu năm trong lòng bàn tay.
Cố Hi chỉ uống có mấy ngụm rượu làm sao say được, cậu nhận chai nước, làm bộ hơi lạnh, đầu ngón tay quét vào lòng bàn tay của Vinh Kinh, giống như lông vũ vô tình rơi xuống.
Vinh Kinh nhanh chóng thu tay lại, nhìn khung cảnh bên ngoài.
Cố Hi mở giấy gói kẹo ra, trong cổ họng tràn ngậm vị cam ngọt, đáy mắt oan ức cũng tan trong vị ngọt ngào.
Chỉ có Vinh Kinh, mới có thể khiến cậu vừa chua sót, vừa ngọt ngào như vậy.
Vốn chỉ là du͙© vọиɠ nho nhỏ, trong lúc vô tình đã trở nên ngày càng tham lam.
Lúc xuống xe, cánh tay phải Cố Hi đυ.ng vào cửa xe, cậu nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Vinh Kinh để ý, anh không biết buổi chiều Cố Hi đã đυ.ng phải chỗ nào, và dem toàn bộ tài sản trên người mình cho một bà cô chưa từng quen biết.
Nhưng Vinh Kinh biết Cố Hi là một người vô cùng độc lập, đến mức không muốn phiền bất cứ ai một cách cố chấp.
Đã sắp gần mười một giờ tối, Vinh Kinh thấy cuộc sống về đêm của mình vừa mới bắt đầu.
Còn có một đống tài liệu mà Chu Du mang đến, còn có một lớp học online do Tạ Lăng mời một vị quản lý chuyên nghiệp đến dạy anh, mà phải tận đến nửa đêm mới học xong.
Cố Hi nhìn thấy một đống văn kiện kia, cậu nghĩ, một mình Vinh Kinh sao giải quyết hết được, sao phải lo nhiều việc như vậy.
Vì đáp ứng yêu cầu trong thời kì phát tình của Cố Hi, phòng hai người cạnh nhau, sau khi kết thúc, Vinh Kinh cũng lười chuyển.
Lúc này Chu Du đã ôm máy tính và văn kiện vào phòng làm việc, Vinh Kinh muốn nói nhưng lại thôi.
Cố Hi nhìn sang: "?"
Đôi mắt trong veo như lưu ly, làm Vinh Kinh không thể nói ra được, chẳng lẽ nói có tên khốn nạn cố tình nhét thuốc dẫn tình vào trong túi cậu?
Thôi thì không nói, không để cho Cố Hi nhìn thế giới này bẩn thỉu thế nào.
Cố Hi: "..." Tôi nghe được đấy.
Tôi biết tôi sai rồi, được chưa?
Mặt đỏ ửng, Cố Hi không biết phải làm sao, đóng cửa lại.
Cố Hi nhanh chân vọt vào phòng tắm, phát hiện trong phòng có rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da giành cho nam, đều là nhãn hàng tương đối tốt, cũng thích hợp với nam diễn viên.
Lúc cậu tới đây vội vàng, thì không thấy mấy thứ này, nhưng bây giờ lại có đầy đủ.
Ánh mắt Cố Hi nhìn sang, khăn mặt, rổ quần áo, chậu rửa mặt...rất đầy đủ.
Cố Hi đến bồn rửa mặt, cầm một bình rửa mặt, đây là nhxan hiệu anh từng livestream để giới thiệu cho mọi người.
Cũng không là phóng đại, chỉ cảm thấy dùng rất tốt nên mới giới thiệu cho fan.
Cố Hi không biết có phải là sự trùng hợp không, Vinh Kinh vẫn cố ý chuẩn bị, nhưng cậu thích vế sau hơn.
Vinh Kinh chính là củ cải trắng chập chờn trong lòng cậu, bộ phận ngon lành nhất giấu dưới bùn đất, bị cậu thăm dò đào bới mới tìm được.
Thay áo T-shirt, Cố Hi nằm bẹp trên giường, chôn mặt vào trong chăn, rõ ràng phải rất buồn ngủ nhưng tinh thần lại cực kì phấn khích.
Ánh mắt xấu hổ qua đi rồi lại rợi vào mơ màng.
Ngày mai sẽ phải tùy tiện chọn một đối tượng xứng đôi, lại không có cơ hội rồi.
Cố Hi cảm thấy thấy sinh lý và tâm lý của mình bị chia đôi.
Lăn lộn trên giường mà không ngủ được.
*
Sau khi vinh kinh cùng người quản lý chuyên nghiệp nói chuyện xong, để Chu Du đem văn kiện đem đến công ty trước, lúc này hẳn là anh trai người máy vẫn còn đang tăng ca.
Mấy công ty khác thì để từ từ cũng được, Vinh Kinh yêu cầu Chu Du tập trung vào việc phát triển fun, việc thu mua thì để ý đến giải trí Thịnh Đằn, anh nhất định phải triệt để dọn dẹp cái công ty đầy tai tiếng này.
Chu Du đã hiểu và nói đến chuyện người nhà họ Kỷ muốn bảo lãnh Tạ Kỷ Thịnh tại ngoại, có cần phài làm chuyện gì không.
Tạ Kỷ Thịnh mang trong mình cả hai dòng máu của Tạ gia và Kỷ gia, nhưng vì Tạ lão gia ghét con gái nhà họ Kỷ đã lừa dối trong hôn nhân.
Mà người nhà họ Kỷ một mực nói rằng chuyện này cả đôi bên cùng có lợi, không thèm để ý đến Kỷ gia, chứ đừng nói là huyết thống của Kỷ gia như Tạ Kỷ Thịnh.
Cho nên từ nhỏ Tạ Kỷ Thịnh gần gũi với Kỷ gia hơn, nhưng cháu trai nhà họ Kỷ quá nhiều, bên trong cũng tranh đoạt quyền lợi rất gay cấn, đám người kia từ nhỏ đã tiêm vào đầu Tạ Kỷ Thực rằng quyền lực mới quan trọng, chỉ cần có quyền thì mới có thể thao túng tất cả mọi người.
Tạ Kỷ Thịnh có thể làm ra được việc hãm hại Tạ Lăng và Tạ Chiêm Hoành, dựa vào cái gì mà phải để Kỷ gia yên bình.
Không, Tạ Kỷ Thịnh đã chọn tất.
Hiện tại Kỷ gia đang giúp hắn, chỉ xem hắn còn tác dụng, mà lại là Tạ nhị thiếu.
Vinh Kinh biết Tạ Kỷ Thịnh sẽ muốn xử lý nhà họ Kỷ, nhưng mà âm mưu chính là của nhà họ Kỷ năm trong tình tiết nguyên tác, trong đầu anh đã bị che bởi một màn sương.
"Chu Du, cậu nghĩ cách để mấy chú bác Kỷ gia tìm hiểu được mấy việc tốt mà Tạ Kỷ Thịnh mới làm gần đây.
Còn có chuyện Tạ Kỷ Thịnh đã thuê được người để tiêu diệt bọn họ.
Tốt nhất làm cho họ biết, Tạ hiêm Hoành là người gián tiếp bị hại đang ở bệnh viện." Vinh Kinh không hy vọng mấy người kia nhìn chằm chằm vào Tạ gia, chẳng bằng tự mình hạ thủ trước.
"Nhưng mấy chuyện này là bịa đăt, nhà họ Kỷ chưa chắc sẽ tin."
"Ai nói là bịa đặt, đừng nghi ngờ, cứ làm đi." Vinh Kinh có thể cảm giác được ý chí thế giới đang ngăn cản cậu nhớ tên người bị hại cụ thể, bởi vì anh đã phá hỏng việc thừa kế của Tạ Kỷ Thịnh, mà Tạ Kỷ Thịnh lại có bàn tay vàng Kỷ gia, thiên đạo sẽ thay đổi phương hướng để hỗ trợ nhà họ Kỷ,
Tạ Kỷ Thịnh có thể trở thành một trong chủ công vì nguồi tài lực từ hai gia đình.
Vinh Kinh chỉ đơn giản không nhớ ra là ai, vậy thì để cho bọn họ xem mình là người bị hại đi.
Người nhà họ Kỷ vốn là những người mù.
Nếu phát hiện ra sự kỳ lạ bên Tạ Chiêm Hoành, sau đó tìm được bằng chứng về việc Tạ Kỷ Thịnh chuẩn bị làm, thì tự nhiên sẽ trở thành bằng chứng không thể chối cãi được.
Lúc này, Vinh Kinh muốn xem nhà họ Kỷ có thật sự muốn giúp Tạ Kỷ Thịnh hay không.
Chu Du: "..." Tiểu thiếu gia, cậu còn rõ hơn ai hết việc, ngồi nhìn hai con hổ đấu nhau, là chuyện không hay mà.
Ai có thể ngờ rằng tiểu thiếu gia của bọn họ nhìn qua không biết kinh doanh gì lại bị anh trai ép lấy tiền để đi đầu tư chứ?
Mấy chuyện đen tối này phải chôn sâu một chút.
Sau khi Chu Du rời đi, Vinh Kinh đến cạnh cửa sổ, nhìn nền trời không khác gì với thế giới của mình, bầu trời xanh đậm đầy sao, không gian yên tĩnh rất thích hợp để suy nghĩ.
Hôm nay suýt chút nữa là đã mất mạng rồi, đối với chuyện không may này chỉ tạm thời đè xuống thôi.
Tất cả đều là bia đỡ đạn bên trong nguyên tác, anh giúp Tạ Lăng thoát khỏi một lần nguy hiểm, tại sao sau đó Tạ Lăng lại không bị nữa?
Anh và Tạ Lăng khác nhau chỗ nào?
Đất diễn của Tạ Lăng không nhiều?
Cũng muốn logout khỏi bia đỡ đạn lắm, diễn nhiều hay ít cũng giống nhau.
Vinh Kinh nhìn về phía gương lớn bên cạnh bàn làm việc, nhìn khuôn mặt xấu hơn mấy chục phần trăm so với ban đầu.
Hay bởi vì không đủ đẹp trai?
Không thể nào là lý do ngu ngốc vậy chứ.
Không đúng, Vinh Kinh nhìn vào gương lần nữa.
Minh không phải mình.
Bởi vì mình là linh hồn của thế giới khác?
Tạ Lăng không chỉ liên quan đến những ngã rẽ của các nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết này, trong nguyên tác thì hắn đã về với đất mẹ rồi.
Sự tồn tại của hắn là hợp lý, mình tồn tại trên thế giới này mới không hợp lý.
Đột nhiên, một tia sét đánh thẳng về phía đỉnh núi, tia chớp chiếu vào khuôn mặt Vinh Kinh.
Thời tiết biến đổi kiểu này dường như báo trước điều gì đó.
Có phải là đoán đúng rồi khôg?
Anh là bug cần phải bị tiêu diệt.
Hơn nữa chỉ tiêu diệt mình anh, nội dung câu chuyện mới có thể trở lại bình thường.
Anh đã thay đổi quá nhiều cốt truyện trước sau khi xuyên sách.
Đem vận mệnh gặp gỡ giữa Cố Hi và Ngô Phất Dục kéo ra xa, lại đánh tan mộng hồ điệp của Tạ Kỷ Thịnh, người cần chết cũng chưa chết...Từng việc từng việc một, nếu như thế giới này có ý chí, tất nhiên phải diệt trừ anh đầu tiên.
Chỉ cần anh chưa chết, những người khác tạm thời an toàn.
Vì vậy, việc anh phải làm là phải sống sót vào những thời khác sinh tử.
Một đạo sấm sét xuyên qua bầu trời.
Như muốn bổ vạn vật ra, âm thanh muốn xé rách màng nhĩ.
Giống như đang mắng tên nhân loại nhỏ bé này không biết trời cao đất rộng.
Vinh Kinh hừ lạnh một tiếng.
Muốn anh chết? Không dễ vậy đâu.
Vinh Kinh lo tiếng sấm này sẽ đánh thức Cố Hi, qua phòng bên cạnh gõ cửa một tiếng.
Bên trong truyền đến âm thanh nhỏ của Cố Hi: "Chưa ngủ."
Ánh sáng trên màn hình điện thoại chiếu vào mặt cậu, dừng lại ở trang web của Muli, chiếc vòng cổ kia đã được đặt hàng thành công.
Nghe đến giọng nói của Vinh Kinh, Cố Hi lập tức tắt màn hình điện thoại.
Vinh Kinh cầm hòm thuốc, mới vào phòng của Cố Hi.
Bên trong tối om, chỉ có nhưungx tia sấm chớp bên cửa sổ thỉnh thoảng chiếu sáng căn phòng.
Cố Hi trong chắn, mở mắt nhìn anh.
Xem ra Cố Hi rất tỉnh táo, Vinh Kinh mở đèn ngủ đầu giường, ánh sáng ấm áp chiếu vào hai người: "Đã một giờ rồi, sao còn chưa ngủ."
"Bị sấm sét đánh thức." Kỳ thực vẫn chưa ngủ được, nhắm mắt lại sẽ nhớ đến cảnh tượng chiều qua.
Không vui, muốn làm loạn.
Cố Hi thật sự đã bị mất ngủ nghiêm trọng, Vinh Kinh không vạch trần, nói: "Giơ tay phải ra."
Cố Hi: "!"
Tay cậu trong chăn hơi co lại.
Vinh Kinh không nói, hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Cố Hi bị ánh mắt bình thản kia của Vinh Kinh nhìn chăm chú, có chút kích động, tim đập thình thịch.
Cố Hi chu mỏ một cái, vẫn từ từ đưa tay ra.
Cố Hi: "Cậu làm sao phát hiện được?"
"Tôi biết cậu xem như không có chuyện này phải không?" Vinh Kinh nhìn thấy vết bầm xanh tím trên đó, có lẽ da của Cố Hi quá trắng, đặc biệt thấy rõ, "Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này?"
"Tôi không cẩn thận va vào."
"Nói dối." Khi cả hai người ngày càng thân thiết, Vinh Kinh nói chuyện cũng không còn khách khí nữa.
Cố Hi liếc anh, nói gì vậy, lẽ nào cậu cũng nói thật với tôi à?
Vinh Kinh cũng là một tya lão luyện trong việc xử lý vết thương cho cậu, thấy không rách da, liền bôi thuốc mỡ cho cậu rồi từ từ xoa xoa lên vết bầm: "Nhịn chút nhé."
Cố Hi hơi đau một chút, nhưng có thể chịu dược.
Cậu trái lại còn quan tâm đến chỗ mình bị thương và nhiệt độ của người kia.
Hòa lẫn với thuốc mỡ dính, từng từng vòng mà tiến vào trong tim cậu.
Bầu không khí ấm áp một chút.
Vinh Kinh rũ mắt xuống, không nhìn Cố Hi: "Đừng luôn tự mình chịu, nấu đau thì phải nói, cậu có thể dựa vào người khác mà."
Không khác lời của Quản Hồng Dật đã từng nói với Cố Hi.
Nhưng cậu không bao giờ xem nó là chuyện to tát, bởi vì cậu biết số phận của mình bị nguyền rủa, và cậu cũng không muốn làm liên lụy đến người khác.
Cố Hi giống như không hiểu, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Người khác là cậu à?"
Vinh Kinh cũng nói gì để đảm bảo, chỉ ừ một tiếng.
Cố Hi chăm chú nhìn vào người đàn ông nhẹ nhàng dưới ánh đèn.
Khoảnh khắc này quá bình thường.
Thâhm chí không khí căng thẳng trong xe vừa rồi cũng không đánh động đến anh.
Cảm giác như đang dược ngâm trong trà chanh buổi chiều, chua chua, vô số bọt nhỏ nổi lên.
Vốn là nghĩ chiếc bánh nướng mặn không nhân đã đủ ngọt.
Mà mỗi lần nó làm mới nhận thức của cậu, nó còn trở nên ngọt ngào hơn.
Ngọt đến mức cậu không cách nào buông tay.
Vinh Kinh có kỹ thuật xoa bóp đặc biệt, ở đời trước trong những lần huấn luyện anh đã biết làm thế nào để loại bỏ tụ máu.
Làn da anh xoa bóp vẫn còn nóng.
Vinh Kinh đóng hộp thuốc lại, để Cố Hi để tay bên ngoài trước, chờ khi thuốc mỡ khô lại rồi để lại vào trong chăn.
Tắt đèn giường, cầm hộp thuốc và rời đi.
"Vinh Kinh."
Vinh Kinh quay đầu lại.
Cố Hi: Có thể đừng tốt với tôi như vậy không? Tôi không nhịn được.
Mãi không thấy Cố Hi nói chuyện, Vinh Kinh: "Sao vậy?"
Cố Hi: "...!Ngủ ngon."
Không bánh nướng mặn không nhân đưa tới cửa này, cậu cắn một miếng rồi thề đây là lần cuối cùng.
"Được, ngày mai gặp."
Khi Vinh Kinh vừa nghĩ đến còn một đống văn kiện phải xử lý, liền đặc biệt bội phục Tạ Lăng, đúng là phải dạng ba đầu sáu tay mới có thể phụ tránh một công ty lớn như vậy.
Còn mình ngay cả một công ty nhỏ vậy mà làm không được, mệt đến sứt đầu mẻ trán.
Trước đó còn một, hai, ba..công ty cần phải tổ chức lại, thu mua, sáp nhập và các công việc liên quan, hay nhờ anh cả mời một vị quản lý đến hỗ trợ nhỉ?
Hơn nữa còn muốn dành thời gian xem kịch bản, diễn xuất mới là cuộc sống, không thể mất mạng một cách vô ích được.
Một ngày có thể thành 48 giờ không?
Cuộc sống khó khăn quá.
Căn phòng lại tối sầm, Cố Hi cảm thấy mình lại bị bao trùm trong bóng tối, vì vậy cậu ngồi dậy mở đèn.
Nếu không ngủ được thì làm chút chuyện đi.
Cố Hi cũng nhìn thấy weibo của # hoàng quyền fanpage#, hot search nhìn là biết vừa mới mua được, đường nhiên một phần trong đó là sự thật.
Tên của nó hiện tại chưa được tiết lộ, chỉ có các bài tranh luận và bác bỏ hiện ra.
Cái người mới này rất dễ bị đoàn phim loại ra, cho dù không bị loại bỏ thì tương lai có thể nhận được phim truyền hình hay không.
Hơn nữa ra mắt lại không có người biết đến, lực sát thương quá lớn.
Hơn nữa, Vinh Kinh còn có lịch sử đen tối.
Không cách nào tẩy rửa được lịch sử này, người biết đến cũng nhiều, video năm đó vẫn còn, khởi đầu bất lợi.
Cố Hi gọi điện thoại cho thủy quân mà mình đã tìm trước đó, yêu cầu bọn họ chú ý động thái ở phương diện này, nếu có bình luận tảy chay thì họ sẽ đăng một số bình luận trung lập để ngăn chặn.
Khen mà lộ liễu quá thì phản tác dụng.
Là idol lâu năm, Cố Hi biết rằng mình không thể nào được đánh giá tốt hoàn toàn, Vinh Kinh còn chưa có tác phẩm và danh tiếng, nhưng đánh giá thích đang có thiể kéo thiện cảm của một số người.
Vinh Kinh là do cậu chọn, cậu xác định cảm thấy Vinh Kinh diễn sẽ mang cho cậu rất nhiều thứ kinh ngạc
Lúc Vinh Kinh đang diễn, có một sự khống chế để kiểm soát tình hình, điều này làm cho Cố Hi nhìn thấy tiềm lực của anh.
Đây cũng là lý do mà Vinh Kinh không bao giờ hỏi tại sao đoàn phim chọn anh, anh tin tưởng tính chuyên nghiệp của Cố Hi, sẽ không lấy sự nghiệp ra đùa giỡn.
Cố Hi tạo hơn mười nhóm hỗ trợ, mấy bài đăng trên tieba và một số diễn đàn tuyên truyền vẫn có hiệu quả chút.
Cố Hi đã cẩn thận sàng lọc một chút, những người hâm mộ này ít nhất phải biết đến thông tin cơ bản của Vinh Kinh.
Trong số những nugowif nàyt, trừ những thành phần chỉ muốn tham gia trò vui thì đa số tham gia vì nhan sắc của Vinh Kinh.
Trong đó không ít người là người hâm mộ theo dõi Weibo của Vinh Kinh.
Sau khi được duyệt, họ còn rất hào hứng.
Vinh Kinh vốn không hề hoạt đồng, bọn họ tưởng Vinh Kinh muốn ở ẩn, không nghĩ tới một ngày bỗng nhiên lại xuất hiện một căn cứ, quả thực là niềm vui bất ngờ.
"Uầy, con trai cuối cùng cũng có nhà để về."
"Không ngờ rằng mình còn có thể đợi được nhóm hỗ trợ [phật quang phổ chiếu,jpg]"
"Tôi vẫn luôn theo dõi đến bức anh của Vinh Kinh, nhưng mấy năm quá quá ít, ở trường cậu ta siêu cấp đẹp trai, vừa ngọt vừa mặn, loại hình này ở giới giải trí thật quá ít!"
"Cảm ơn người đã mở cái nhóm này"
"Tôi thậm chí chờ đợi một nhóm hỗ trợ cho Vinh Kinh, vượt qua cấp bốn vất là giấc mơ thôi sao?"
"Cảm ơn mọi người, hi vọng tiếp tục ủng hộ Vinh Kinh nha!"
Vạn lý tường thành không phải được xây dựng trong một ngày, Cố Hi cảm thấy mình phải từ từ xây dựng nền móng vững chắc cho Vinh Kinh.
Cố Hi biết mình không phải dân chuyện nghiệp, cậu cũng không có thời gian quản lý, cậu dự định chờ fan của Vinh Kinh càng ngày càng đông, tìm tới người đáng tin giao lại, sau đó có thể thành công rút lui.
Không có nhiều việc cậu có thể làm cho Vinh Kinh, chỉ có thể làm chút chuyện.
Cố Hi nghĩ đến lịch sử đen tối của Vinh Kinh nếu xóa không xong thì không được.
Trong buổi thử vai trước đó, cậu phát hiện Vinh Kinh không phải sợ ống kính mà là sợ bị người trong ông kính theo dõi.
Nếu như muốt khắc phục, thì phải rèn luyện nhiều lần, nếu không sẽ bị nhiều người dòm ngó.
Tình trạng của Vinh Kinh đa phần là do tâm lý, hơn nữa bản thân Vinh Kinh cũng muốn thay đổi, chỉ là cần phải có thời gian rèn luyện.
Cố Hi gọi vào số điện thoại của một người đàn em quen biết, đối phương phát hiện là Cố Hi thì nhanh chóng bắt máy.
"Hi, lâu lắm không gặp...Tôi rất khỏe, đừng lo.
Gần đây, không bận lắm..
Có thể nhờ cậu giúp tôi một chuyện không..."
Kết thúc cuộc gọi này, tiếp tục gọi tiếp cuộc tiếp, đồng thời xác định thời gian và lịch trình của họ.
Hy vọng những người này, có thể giúp được.
Cố Hi nói chuyện điện thoại xong, liền lấy kịch bản từ trong cặp ra, bắt đầu dùng bút màu phác thảo tranh và viết những điểm quan trọng.
Cậu sẽ bay đến tham gia liên hoan phim Vinichs, phải rời khỏi đây mấy ngày, không cách nào gặp được Vinh Kinh.
Kịch bản này không phải là dành cho bản thân mình mà là đưa cho Vinh Kinh, cho dù Vinh Kinh có thiên phú đến đâu cũng là người mới, ít nhiều sẽ mắc phải sai lầm.
Phân tích kịch bản để anh có thể dễ dàng nhập vai hơn.
Cũng không biết viết đã bao lâu.
Một giọt nước mắt rơi xuống kịch bản không báo trước.
Cố Hi vội vàng lau đi nhưng rồi nước mắt chảy càng nhiều.
Cố Hi xấu hổ lau vệt nước trên mặt.
Vừa mới vội vàng làm việc thì tạm thời quên, nhưng khi nào phân tâm thìcarm xúc lại dâng trào.
Khóc cái gì, có gì đâu mà khóc.
Không phải chỉ là tìm một người phù hợp thôi sao, sinh lý thích hợp thì tiến tới, cần gì phải bàn đến tình cảm.
Người lớn rồi, đã trưởng thành rồi.
Chỉ ký hiệu tạm thời thôi, không phải chuyện lớn.
Đúng, không quan trọng.
...!
Chỉ là mày không muốn thôi,
Chỉ là muốn trao lần đầu của mình cho người kia..