Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 55

Chương 55
Edit: Tiểu Ngân

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Trong mật đạo nhỏ hẹp tối tăm, Thư Hoa cầm trong tay một cây đuốc, bước nhanh đi ở đằng trước dẫn đường. Diệp Quân Lan theo sát phía sau.

Trong mật đạo tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân Lan nghe thấy giọng nói cao hứng của Thư Hoa: “Đến rồi, chính là chỗ này!”

Theo ánh lửa, có thể nhìn thấy rõ ràng phía trên mật đạo có một lỗ hổng chỉ đủ cho một người đi qua, bên kia tường có thềm đá dẫn tới.

Hai người giẫm lên thềm đá, từng bước từng bước đi lên.

Thư Hoa đẩy cửa, cửa mật đạo liền mở ra, một luồng sáng chiếu vào.

Thư Hoa đi trước ra ngoài, cẩn thận đánh giá bốn phía, không có ai, mới quay đầu lại nói với Diệp Quân Lan đang ở trong mật đạo: “Thiếu phu nhân, ra thôi!”

Diệp Quân Lan đang định ra ngoài, thì đột nhiên một trận nổ mạnh, mật đạo bỗng dưng chấn động kịch liệt, thềm đá đứt gãy, Diệp Quân Lan rớt xuống, cũng may khoảng cách mặt đất không xa, Diệp Quân Lan thân thủ không tệ, khi rơi xuống đất đã kịp thời ổn định lại thân thể.

Thư Hoa kinh ngạc nhìn Diệp Quân Lan rơi xuống mật đạo, cửa ra vào bị đá vụn cùng tuyết dày chắn lấp, bịt kín lối ra, hắn vội vàng hô: “Thiếu phu nhân, người không sao chứ?”

Hồi lâu, trong mật đạo truyền đến giọng Diệp Quân Lan, rất nhẹ, nhưng rõ ràng: “Ta không sao!”

Thư Hoa trong bụng vui mừng, một bên vừa đào lối ra, vừa hô: “Thiếu phu nhân, người chờ một chút, thuộc hạ lập tức cứu ngươi ra ngoài!”

Song lại nghe Diệp Quân Lan vội vàng hô: “Thư Hoa, ngươi không cần lo cho ta, đi mau! Mới vừa rồi có tiếng vang lớn như vậy, sợ là sẽ tạo thành tuyết lở. Ngươi không phải nói Tu Nhân còn ở chân núi sao? Mau kêu hắn đi mau!”

Thư Hoa sửng sốt, do dự: “Thiếu phu nhân! Thiếu gia sẽ không bỏ rơi người.”

Diệp Quân Lan nhắm mắt, tựa vào vách tường mật đạo, nhếch môi, Đúng vậy a, hắn làm sao có thể bỏ lại nàng! Nhưng mà, hắn phải đi! Diệp Quân Lan tiếp tục nói: “Thư Hoa, ngươi lập tức đi tìm hắn, nếu hắn không nghe, trực tiếp đánh hắn ngất xỉu đi.”

“Ngươi phải rời đi, một khi tuyết lở, ai cũng sống không được!”

“Ta sẽ suy nghĩ nghĩ biện pháp ra ngoài, nếu quả thật ra không được. . . . . .”

“Nếu quả thật ra không được, Thư Hoa, giúp ta nói cho hắn biết, thật xin lỗi, ta nhỡ hẹn rồi!”

“Còn có, ta yêu hắn. . . . . .”

“Thiếu phu nhân!” Thư Hoa kêu, lại một tiếng nổ vang lên, hắn rốt cuộc hạ quyết tâm, thật nhanh rời đi.

Diệp Quân Lan nghe tiếng Thư Hoa rời đi, mở mắt ra, đứng dậy đi ngược trở về, hiện tại chỉ có đi ra ngoài theo cửa vào, cũng không biết cửa vào có bị phong kín hay không.

Diệp Quân Lan cầm cây đuốc đang cháy, rốt cục vẫn phải quyết định dập tắt nó, nơi này dưỡng khí không nhiều, vẫn là không nên lãng phí.

Nàng sờ soạng đi về phía trước, cũng may mật đạo này không có ngã ba.

Một ánh lửa hiện lên.

“Diệp Quân Lan, chúng ta lại gặp mặt!” Trong mật đạo truyền đến giọng nói phẫn hận của một cô gái, y phục màu tím nhạt xuất hiện, Ngọc Vô Hạ cầm cây đuốc, chậm rãi đi tới.

Diệp Quân Lan cắn răng, nữ nhân này làm sao lại như âm hồn bất tán vậy! Không để ý tới nàng ta, nàng tiếp tục đi về phía trước.

Ngọc Vô Hạ đứng phía trước nàng, không nhúc nhích, chặn lại đường đi của Diệp Quân Lan. Mật đạo rất nhỏ, chỉ chứa được một người, giờ phút này Ngọc Vô Hạ không để nàng đi, Diệp Quân Lan cũng không có cách nào bước qua.

Diệp Quân Lan nhìn nàng, tóc dài tán loạn trên đầu vai, mặt tái nhợt, môi đỏ tươi, trong mắt nồng đậm hận ý, ánh lửa yếu ớt chiếu lên mặt ả, quần áo màu tím nhạt, hiển nhiên giống như một con nữ quỷ.

Trong mắt Diệp Quân Lan hiện lên chút phức tạp, bình tĩnh nói: “Tránh ra.”

Ngọc Vô Hạ ngưng mắt nhìn nàng, đột nhiên cười to nói: “Nếu như ta không tránh ra thì sao?”

Diệp Quân Lan một tay bóp cổ nàng ta, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy thì ngươi chết đi!”

“Ngươi sẽ không gϊếŧ ta.” Ngọc Vô Hạ cười yếu ớt, một tay xoa gương mặt Diệp Quân Lan, ngưng mắt nhìn nàng, “Diệp Quân Lan, ngươi không có dũng khí gϊếŧ người đâu.”

Diệp Quân Lan buông lỏng tay, ném nàng ta xuống đất, dập tắt cây đuốc, trong bóng tối không rõ vẻ mặt, từng chữ từng chữ nói: “Cút ngay!” Không để ý tới Ngọc Vô Hạ đang ở trên mặt đất nữa, liền đi về phía trước.

Trong mật đạo truyền đến giọng nói điên cuồng của Ngọc Vô Hạ: “Diệp Quân Lan, vô dụng thôi, cửa vào đã sớm bị ta lấp kín rồi !”

Diệp Quân Lan đột nhiên quay đầu lại, trong bóng tối thấy không rõ vẻ mặt Ngọc Vô Hạ lúc này, chỉ nghe thấy tiếng nàng ta cười to, nàng nhíu mi: “Ngươi điên rồi.” Đây là câu trần thuật.

“Đúng vậy a, ta đã sớm điên rồi!” Bóng tối yên lặng quanh quẩn tiếng nói khàn khàn của Ngọc Vô Hạ.

“Diệp Quân Lan, ngươi là thiên kim của sĩ tộc, có người nhà yêu thương ngươi, từ nhỏ đã được nuông chiều yêu mến, được bảo hộ tốt như vậy.”

“Mà ta đây? Sĩ nông công thương (*), ta chẳng qua chỉ là con gái thương nhân, từ nhỏ đã không thể không đính hôn với Chúc Anh Tề.”

(*) 4 cấp bậc giai cấp thời xưa. Đứng đầu là sĩ tộc (nhà dòng dõi thư hương, làm quan), rồi tới nhà nông, nhà công, cuối cùng là thương nhân.

“Đúng, Chúc Anh Tề là người tốt! Nhưng ta không thương hắn! Tại sao muốn ta phải hy sinh hạnh phúc của mình để thành toàn cha mẹ của ta, tăng lên địa vị của bọn họ?”

Diệp Quân Lan nghe Ngọc Vô Hạ nói, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác, nàng không biết nói gì, chỉ có thể lẳng lặng nghe.

“Diệp Quân Lan, ngươi biết không? Thật ra thì ta vẫn luôn ghen tỵ với ngươi.” Giọng Ngọc Vô Hạ đột nhiên cao lên, ả cúi đầu cười, điên cuồng nói, “Không nghĩ tới, hôm nay chúng ta lại chết cùng một chỗ!”

“Cũng tốt, có ngươi theo ta, trên đường đến hoàng tuyền ta sẽ không cô đơn rồi!”

Trong bóng tối truyền đến giọng Diệp Quân Lan, cùng với tiếng bước chân nàng rời đi: “Ta không có ý định đi cùng ngươi. Muốn chết, một mình ngươi chết đi, ta không có hứng thú!”

Để lại Ngọc Vô Hạ một mình ngồi dưới đất, cúi đầu cười.

Thư Hoa chạy nhanh trong nền tuyết, một đường chạy về phía đại doanh dưới chân núi.

Vừa đến đại doanh, cũng không để ý tới Bạch Hằng đang vội vàng gọi, trực tiếp vọt vào lều lớn của Mã Văn Tài.

“Thư Hoa, Quân Lan đâu?” Mã Văn Tài vừa thấy Thư Hoa vội vã chạy tới, liền vội vàng hỏi.

Thư Hoa lập tức quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nói: “Thuộc hạ vô năng! Xin tướng quân lập tức lui quân rời đi!”

Thân thể Mã Văn Tài run lên, ánh sáng trong mắt đen chấn động, một tay túm Thư Hoa trên mặt đất, chất vấn: “Quân Lan ở đâu?”

‘Nếu như không được, liền đánh hắn ngất xỉu, phải đưa hắn rời đi!’ Trong đầu Thư Hoa vang vọng lời nói của Diệp Quân Lan, thừa dịp toàn bộ lực chú ý của Mã Văn Tài đều tập trung chất vấn mình, đưa tay dùng lực, đánh hắn ngất xỉu.

Mã Văn Tài ngã xuống, Thư Hoa một tay tiếp được, điểm huyệt ngủ của hắn, rồi quay đầu hướng về phía Mã Thống đang ở bên ngoài, hô to : “Tướng quân có lệnh, toàn quân trong năm phút phải lập tức rút lui!”

Mã Thống cảm thấy hơi lạ, nhưng thấy Thư Hoa cầm ấn tín của Mã Văn Tài ra, cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức lui binh.

Thư Hoa mang theo Mã Văn Tài, giục ngựa đi trước.

Mã Thống mang theo đại quân đi ở phía sau, chỉ nghe một tiếng ầm vang, tuyết trên núi bắt đầu sụp đổ, nhanh chóng đổ xuống một mảng lớn dưới chân núi, cuồn cuộn về phía đại quân Mã gia.

Cũng may Thư Hoa trở về kịp, mệnh lệnh rút quân thực hiện sớm. Đại quân tăng nhanh tốc độ, rốt cục thoát khỏi phạm vi tuyết lở, trừ rất ít người bất hạnh bị tuyết phủ, còn lại đều chạy trốn thành công.

Mã Thống trong lòng ngạc nhiên, âm thầm suy đoán tại sao Thư Hoa biết, nhưng lại không có kết quả, đáy lòng hơi bất an. Giờ phút này cũng chỉ có thể chỉnh đốn lại quân đội trở về doanh trại.

Khi Mã Văn Tài tỉnh lại, thì đã trở về Mã phủ.

Giường ngủ quen thuộc, gian phòng quen thuộc, nhưng không có người quen thuộc.

“Thiếu gia, ngài đã tỉnh!” Giọng Mã Thống vang lên, mang theo chút lo lắng mơ hồ.

Mã Văn Tài cúi thấp đầu, sợi tóc rối rủ xuống khuôn mặt, giọng nói khàn khàn âm u: “Quân Lan đâu?”

“Thiếu phu nhân, còn chưa tìm được. . . . . .” Mã Thống nhìn công tử nhà mình, cúi đầu, Bạch Hằng và Thư Hoa đã dẫn người đi tìm rồi, nhưng đến nay vẫn không thấy bóng dáng Thiếu phu nhân, sợ là dữ nhiều lành ít. . . . . .

“Đi ra ngoài!” Mã Văn Tài nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm rách lòng bàn tay hắn, máu chảy xuống, cắn răng, “Mã Thống, đừng để ta nói thêm lần nữa!”

Mã Thống lui ra ngoài, cửa khép lại, chỉ nghe trong nhà vang lên một tiếng thật lớn, sau đó tĩnh lặng, mơ hồ nghe được tiếng ngẹn ngào của nam nhân.

Nam nhi có lệ không dễ rơi, chẳng qua là chưa tới lúc thương tâm thôi.

Chưa tới lúc thương tâm sao? Thiếu gia.