Chương 67
Bạch Chỉ mặc một thân áo cưới theo quân, luôn có một phen ý nhị. Bạch Chỉ đề nghị với A Cửu để nàng đổi trang phục, nhưng bởi vì hoàng mệnh làm khó, ngay cả thời gian thay quần áo cũng không có. Điều này làm cho Bạch Chỉ cực kì xấu hổ, nàng cùng A Cửu cưỡi tuấn mã cao lớn một thân hồng trang rêu rao khắp nơi, nàng cũng không dám nhìn nét mặt khác nhau của dân chúng bốn phía.Thậm chí nàng nghe bên cạnh có người nói: “Tiểu thϊếp của Mộ tướng quân thành tân nương của Bùi Tiên Phong, có phải Mộ tướng quân đưa cho Bùi Tiên Phong hay không?”
“Ta thấy hình như là thế, từ khi Mộ tướng quân cưới Nam Chiếu công chúa, lập tức hưu. Chắc là Nam Chiếu tiểu công chúa quá anh dũng, Mộ tướng quân không dám chọc! Trước kia, Mộ tướng quân cực kỳ cưng chiều tiểu thϊếp này a!”
“Đúng vậy!”
Bạch Chỉ cũng không thích bọn họ đem nàng cùng Mộ Đồ Tô kéo vào một chỗ. Bùi Cửu thấy nàng mất hứng, nghiêng thân tới gần nàng, “Sao thế?”
Bạch Chỉ bị hắn làm ra động tác vô cùng thân thiết trước công chúng liền phát hoảng, vội lắc thân mình, để hắn tiết chế một chút, Bùi Cửu ngược lại càng thêm làm càn, hướng bên tai nàng thổi nhiệt khí, nhìn thấy bộ dáng Bạch Chỉ, hắn cười há to miệng. Ánh mắt Bùi Cửu bỗng nhiên chuyển hướng Mộ Đồ Tô chậm rì rì cưỡi ngựa ở phía sau, ánh mắt hai người chạm vào nhau, trên mặt Bùi Cửu tràn đầy ý cười đắc ý, mặt Mộ Đồ Tô lại càng thêm âm lãnh.
Sinh thời, không thể tiếp tục yêu nhau, không thể ở cùng nhau. Mộ Đồ Tô ngóng nhìn bóng lưng Bạch Chỉ. Hắn suy nghĩ, nếu như lúc trước hắn nhận túi hương của Nam Chiếu tiểu công chúa, có lẽ hắn cũng sẽ yêu tiểu công chúa, cùng nàng phu thê tình thâm, sẽ không tiếp tục đau lòng vì Bạch Chỉ, không tiếp tục ảo tưởng kỳ tích có thể xuất hiện, bọn họ còn có thể ở cùng nhau, còn có thể giống như trước kia, cùng đi tửu lâu đứng đầu kinh thành ăn đầu sư tử kho tàu, sơn tra cao, buổi tối ôm nhau mà ngủ.
Dưới ánh nhìn của dân chúng, quân đội ra khỏi kinh thành. Nửa canh giờ, bọn họ tới trạm dịch ngoại ô kinh thành, định ở đây ngủ một đêm. Bùi Cửu lại đề nghị, thừa dịp rảnh rỗi, đem hôn lễ hoàn thành . Mà “Cao đường” bởi vậy do người lớn nhất trong đội ngũ – Mộ Đồ Tô đảm nhiệm. Một hàng binh lính gặp việc vui, lại là hán tử thô lỗ, không chú ý tới mặt Mộ Đồ Tô dần dần chuyển xanh, còn hùa nhau đẩy Mộ Đồ Tô lên cao đường. Mộ Đồ Tô lạnh lùng, bọn lính lúc này mới hiểu được sát ngôn quan sắc* , lập tức đình chỉ cãi vã. Bùi Cửu cũng không sợ chết, ôm Bạch Chỉ đi tới trước mặt Mộ Đồ Tô, “Tướng quân, chẳng lẽ ngươi không chúc phúc chúng ta sao?”
Mộ Đồ Tô gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Cửu, đôi mắt tràn ngập tức giận. Khóe miệng Bùi Cửu khẽ nhếch cười nhìn lại hắn, ai cũng không thấy, chỉ có Mộ Đồ Tô có thể nhìn thấy trong mắt hắn sâu nhất hận ý. Hắn cướp đi kiêu ngạo tự tôn của Bùi gia, còn gián tiếp hại chết phụ thân hắn. Mộ Đồ Tô thấu hiểu, hắn tức giận không phải vì điều này, mà là Bùi Cửu lợi dụng Bạch Chỉ tới trả thù hắn!
Mộ Đồ Tô nói một phen lời nói có thâm ý, “Ngươi thật sự yêu nàng sao? Lấy một trái tim đầy ngập chân tình, không hề tạp niệm yêu nàng sao?”
Bùi Cửu ngẩn ra. Mộ Đồ Tô lại nhìn Bạch Chỉ, Bạch Chỉ nhíu mày, cũng không cho Mộ Đồ Tô sắc mặt tốt. Nam nhân trước mắt này, vì sao dùng ánh mắt thương tình nhìn nàng? Rõ ràng là hắn chỉ thấy người mới cười không nghe người cũ khóc, coi như nàng thương hại hắn, nhưng lời nói của hắn thực sự quái dị.
“Tướng quân giáo huấn phải.” Bùi Cửu bỗng nhiên nở nụ cười, đôi mắt sâu sắc nhìn chằm chằm Mộ Đồ Tô, “Ta chắc chắn dùng một trái tim đầy ngập chân tình yêu nương tử của ta, không rời không bỏ.” Hắn bỗng nhiên ôm sát Bạch Chỉ. Bạch Chỉ dọa, vội nghiêng đầu nhìn hắn, Bùi Cửu hướng nàng hé miệng cười, “Nương tử, nàng sẽ dùng chân tình đối đãi sao?”
Bạch Chỉ ngẩn người, mắc cỡ đỏ mặt, oán trách nhìn hắn, rất không quy củ, trước mặt người bên ngoài nói chút lời nói làm chút chuyện xấu hổ. Bùi Cửu thấy Bạch Chỉ ngượng ngùng cúi đầu, nở nụ cười. Ánh mắt Mộ Đồ Tô chăm chú nhìn bộ dáng Bạch Chỉ phục tùng cười. Hắn thích nhất bộ dáng tiểu nữ tử của nàng phục tùng cười yếu ớt, vừa mị vừa xấu hổ, chỉ vì một người. Nhưng tươi cười như vậy, cuộc đời này sẽ không bao giờ nở rộ vì hắn nữa. Mộ Đồ Tô nhịn không được muốn đưa tay vén sợi tóc trước trán nàng, tay vươn ra treo giữa không trung, đã thấy Bùi Cửu phóng tới một đạo ánh sáng lạnh. Giống như nói với hắn “Thử xem xem” . Mộ Đồ Tô trào phúng khẽ cười, thu tay. Bùi Cửu nói:”Tướng quân, lên cao đường đi? Chứng hôn cho ta cùng Chỉ Nhi?”
Mộ Đồ Tô nhìn thấy binh lính dưới đài lòng tràn đầy chờ đợi nhìn hắn, hắn biết rõ, bây giờ là thời kì phi thường, nếu như hai đại chủ tướng có mâu thuẫn, sẽ cực kỳ ảnh hưởng tới sĩ khí. Thế lực của tam hoàng tử bị rơi vào yếu thế, trận chiến này, hắn không thể thua, không thể để thái tử chui chỗ trống, tìm lý do làm suy yếu quyền lực của hắn. Mộ Đồ Tô chịu đựng nỗi đau như dao cắt trong ngực, mỉm cười nói với Bùi Cửu: “Bùi Tiên Phong coi trọng bản tướng quân như thế, tự nhiên cung kính không bằng tuân mệnh .” Hắn mặt mang tươi cười ngồi trên cao đường.
Binh lính dưới đài tập thể hô to, trên mặt tràn đầy vui vẻ. Bùi Cửu nhìn chăm chú vào khuôn mặt Mộ Đồ Tô không hề gợn sóng, nhất thời nảy sinh một phần kính ý, thật sự là trung thần. Loại tinh thần này, hắn không làm được.
“Phu thê giao bái, đưa vào động phòng!” Binh lính tụng lễ cao vυ't kêu xong, dưới đài bắt đầu châu đầu ghé tai, bất chợt truyền đến tiếng cười da^ʍ uế. Bỗng nhiên Bùi Cửu ôm lấy Bạch Chỉ, chế nhạo đám binh lính kia, “Hôm nay Bản Tiên Phong động phòng, không cho các ngươi nhìn lén!”
“Ha ha, Tiên Phong đi thôi. Chúng ta canh chừng cho ngươi.” Binh lính cùng kêu lên. Bùi Cửu hướng bọn họ cười cười, quay lại nhìn về phía Mộ Đồ Tô, “Tướng quân, ta không khách khí.”
Mộ Đồ Tô không trả lời. Bùi Cửu đang muốn làm cho hắn nổi giận, trước mặt binh lính, xé rách da mặt sao? Trên mặt Mộ Đồ Tô đạm cười, trái tim lại như đang lấy máu, “Xin cứ tự nhiên.”
Trên mặt Bùi Cửu lại không có nét mặt thất vọng, hướng Mộ Đồ Tô sáng sủa cười, đem ánh mắt chuyển hướng Bạch Chỉ. Bạch Chỉ lại nhìn chằm chằm giày Bùi Cửu. Bùi Cửu tươi cười trong suốt vừa ôm nàng đi tới “phòng” bọn họ, vừa hỏi: “Chỉ Nhi, nàng nhìn cái gì?”
Bạch Chỉ quay đầu nhìn về phía Mộ Đồ Tô, “Chân chàng khó giữ ấm. Ta mới nhìn thấy giày trên chân Mộ Đồ Tô, tuy có chút cũ, nhưng thật sự ấm. Ta muốn làm giày cho chàng. Giày lúc trước làm cho chàng, chàng cảm thấy thế nào?”
Tươi cười trên mặt Bùi Cửu nháy mắt cứng ngắc, hắn nói: “Lúc trước?”
Bạch Chỉ nói: “Chàng không nhớ rõ sao? Ở Vô Hồi Lâm…”
Bùi Cửu biết Bạch Chỉ cùng Mộ Đồ Tô mất tích ở Vô Hồi Lâm, cảm tình của bọn họ bắt đầu ở Vô Hồi Lâm sao? Nếu lúc trước hắn không nghĩa vô phản cố* đi cứu phụ thân cùng Thất ca, không kịp trở về, Bạch Chỉ cùng Mộ Đồ Tô có nhiều kỷ niệm cùng nhau như vậy hay không?
Hắn cảm giác bản thân đang sinh hoạt trong bóng dáng tình yêu của bọn họ, buồn thở không nổi. Bạch Chỉ, thật sự yêu hắn sao? Hay là yêu tình yêu thuộc về Mộ Đồ Tô? Bạch Chỉ thấy vẻ mặt Bùi Cửu ngưng trọng, bất an hỏi: “A Cửu, chàng làm sao vậy?”
“Chỉ Nhi, nàng có thể nói với ta, quá khứ của chúng ta sao? Rốt cuộc có bao nhiêu hạnh phúc?” Bùi Cửu mỉm cười, mắt đầy chân tình chăm chú nhìn Bạch Chỉ, tâm lại đang hò hét, không cần nghe, hắn sợ sau khi hắn lắng nghe, sẽ càng khó sống, càng không biết làm sao. Nhưng nếu như không nghe, hắn đối với phần tình yêu khắc sâu tới quá dễ dàng này, hoảng loạn, vừa đau vừa hận. Bạch Chỉ thấy Bùi Cửu nghiêm cẩn thỉnh cầu nàng như vậy, chối từ không xong, liền nói về trí nhớ bản thân, những đoạn ngắn làm nàng khó quên. Trong đó, những ngày trong Vô Hồi Lâm là khắc sâu nhất. Ấm chân cho nàng, nàng mê muội làm giày cho hắn, đội tuyết cõng nàng ra khỏi rừng… bỗng nhiên Bạch Chỉ như nghĩ đến cái gì, linh quang vừa hiện, mệnh Bùi Cửu buông nàng ra. Bùi Cửu làm theo buông nàng ra. Bạch Chỉ cười nói: “Ta mang chàng tới nơi này, cái gì cũng sẽ biết.”
Bùi Cửu nghiêng đầu không hiểu. Bạch Chỉ cười giống một tiểu nữ nhân hạnh phúc, “Nơi đó vừa vặn cách nơi này không xa. Sẽ không trì hoãn chúng ta động phòng.”
“…” Bùi Cửu tựa hồ bị lời này biến thành dở khóc dở cười. Xem ra việc động phòng, chẳng phải chỉ có một mình hắn “tự mình đa tình”?
Bạch Chỉ lôi kéo Bùi Cửu ra trạm dịch, mọi người nhìn theo bọn họ vào động phòng thấy bọn họ thay đổi phương hướng, đều rớt cằm, hai mặt nhìn nhau, bọn họ muốn đi đâu động phòng? Vùng hoang vu dã ngoại tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ? Không bị cản trở!
Mộ Đồ Tô thấy hai người tay trong tay rời đi, đôi mắt thâm trầm bỗng chốc trở nên sâu sắc, nháy mắt lại nhiễm sương mù, tầm mắt càng thêm mơ hồ.
Bùi Cửu vào chuồng ngựa dắt ra tọa kỵ của hắn, Bạch Chỉ sờ sờ bờm con ngựa kia, trấn an nói: “Tật Phong ngoan, làm phiền ngươi .”
“Nga? Sao nàng biết nó gọi Tật Phong?” Bùi Cửu mặt mang ý cười nhìn Bạch Chỉ. Trong trí nhớ của nàng, chẳng lẽ còn có bóng dáng hắn sao? Bạch Chỉ ngọt ngào mỉm cười, giả bộ thần bí lắc ngón tay, “Không thể nói.”
Bùi Cửu trực tiếp mân ngón tay nàng. Bạch Chỉ kích động rụt về, giận trừng hắn. Bùi Cửu không nhìn bộ dáng nàng cực kỳ tức giận, tự nhủ nói: “Tuy rằng chỉ là một con ngựa, nhưng nàng có thể nhớ được, ta thật sự rất vui, Chỉ Nhi.” Mặc dù Bạch Chỉ yêu hắn, là chuyện hắn cảm thấy hạnh phúc nhất, nhưng nàng nhớ được con ngựa của hắn, là trí nhớ chỉ thuộc về hắn cùng nàng, không có người chen chân.
Bạch Chỉ không thấu hiểu lắm cử chỉ bỗng nhiên của Bùi Cửu, nhưng thích được Bùi Cửu ôm, ngoan ngoãn tựa vào trong lòng Bùi Cửu, hưởng thụ khuôn ngực ấm áp người đàn ông của mình.
*****
Nơi Bạch Chỉ muốn dẫn Bùi Cửu đến, bởi vì canh giờ khá muộn, không có người ở. Bùi Cửu nhìn xem bốn phía, phát hiện nơi này ngoại trừ đại thụ treo đầy túi gấm, không có gì khác. Bạch Chỉ vẻ mặt chờ đợi lôi kéo Bùi Cửu đến dưới tàng cây, chỉ vào túi gấm màu đỏ trên cây lệch lạc không đều, “Chàng nhớ được sao? Cây tình nhân này.”
Hắn không nhớ! Trong lòng Bùi Cửu thê thê thảm thảm lưu luyến, trí nhớ này không phải của hắn. Bạch Chỉ cũng không quản Bùi Cửu có nhớ hay không, cũng không chú ý hắn có trả lời hay không, bởi vì nàng luôn luôn tìm túi gấm màu đỏ của mình. Nàng tìm kiếm rất nhiều, lại không tìm thấy túi gấm có hoa tai cùng tấm ván gỗ khắc tên mình. Nàng rõ ràng nhớ lúc ấy, vị trí lão tiên sinh giúp bọn họ đặt vào là nơi này? Dưới chân Bạch Chỉ bỗng nhiên kẽo kẹt một chút, giống như nàng đạp vào cái gì, Bạch Chỉ cúi đầu vừa thấy, là một túi gấm màu đỏ trên cây tình nhân rơi xuống. Bạch Chỉ cầm lấy tinh tế nhìn một phen, lại nhìn thấy trên tấm ván gỗ khắc chính là tên của bản thân. Bạch Chỉ cảm thấy vui vẻ, khẩn cấp mở ra, mở ra tờ giấy bên trong, ánh vào mi mắt , đúng là “Mộ Đồ Tô – Bạch Chỉ” . Đây không phải giả, nàng nhận ra bút tích của bản thân, bút pháp của nàng không giống bình thường, rất ít người có thể bắt chước được.
Tại sao lại như vậy? Rõ ràng trong trí nhớ của nàng, đây là nàng cùng Bùi Cửu thề non hẹn biển kiếp sau. Nhưng trong túi gấm màu đỏ sao lại là tên Mộ Đồ Tô?
“Chỉ Nhi? Nàng làm sao vậy?” Bùi Cửu hướng nàng đi tới.