Bạch Nhật Y Sam Tận

Chương 60

Chương 60
Kinh thành rất nhiều quý tộc, những nơi tiêu khiển khác nhau cũng đột ngột từ mặt đất mọc lên, linh quán chính là một trong số đó. Nhưng bởi vì đa số nữ tử Quang Huy vương triều được giáo dục ” tam tòng tứ đức”, phần lớn linh quán không thể mở cửa quang minh chính đại. Vì thế, Nam Chiếu đại công chúa rất không vui.

Khi Nam Chiếu đại công chúa xuống xe ngựa sừng sững đứng trước cửa lớn một nơi cực kì hiu quạnh, đại công chúa nói: “Nước các ngươi không thịnh hành đào kép sao ? Chuyện làm ăn thảm đạm như thế.”

Mộ Đồ Tô cười nói: “Đây là tác phong của chúng ta.”

Nam Chiếu đại công chúa hừ lạnh một tiếng, liếc Bạch Chỉ, có chút tán thành, “Khó trách nữ tử nơi đây tướng tá nhìn đã thấy ngốc.”

Bạch Chỉ trả lời lại một cách mỉa mai, “Cũng đúng, nữ tử Nam Chiếu bởi vì không có tác phong này, cực kì ghét bỏ ép buộc, cùng cách với tướng công là chuyện cực kỳ tầm thường.”

Nam Chiếu đại công chúa khẽ chớp lông mi, không tức giận, ngược lại hơi có hứng thú với Bạch Chỉ, “Nga, xem ra ngươi rất hiểu biết Nam Chiếu?”

Bạch Chỉ nhìn thị nữ Ngọc Linh bên cạnh Nam Chiếu đại công chúa, có chút thấm thía nói: “Ta là người Tô thành, truyền thuyết về Nam Chiếu đại công chúa cùng tiểu công chúa, truyền đến chỗ chúng ta cũng chẳng có gì lạ.”

Ngọc Linh mặt không đổi sắc nhìn Bạch Chỉ, vẫn chưa có nét mặt khác đặc biệt. Nhưng Nam Chiếu đại công chúa, bỗng nhiên nở nụ cười, quay mặt nói với Mộ Đồ Tô: “Lúc trước ngươi chọn hầu hạ ta, nguyên tưởng rằng ta sẽ thuận tiện có chút duyên phận sương sớm, ngươi lại uống rượu giải sầu cả buổi tối, nhìn cũng không thèm nhìn ta, chính là vì nàng đi?”Nam Chiếu đại công chúa chỉ vào Bạch Chỉ, thập phần trắng trợn.

Mộ Đồ Tô kéo Bạch Chỉ, rộng rãi nắm tay Bạch Chỉ, trên mặt cười cực kì lạnh nhạt, “Cho nên còn thỉnh đại công chúa quên đi ý niệm ban đầu.”

Ngọc Linh bỗng nhiên xen mồm, “Đại tướng quân thích nam nhân?”

Bạch Chỉ thiếu chút nữa bật cười, tình địch của nàng cư nhiên còn chưa nhìn ra nàng là nữ tử? Nam Chiếu đại công chúa dường như cũng không muốn mở miện, mà trực tiếp đem Ngọc Linh kéo tới trước người Bạch Chỉ. Bởi vì quá đột nhiên, Bạch Chỉ cùng Ngọc Linh đều không kịp phản ứng.

Nhưng Mộ Đồ Tô lại nhanh tay lẹ mắt, nắm tay Bạch Chỉ lôi đi, đem Bạch Chỉ ôm trọn trong lòng, Ngọc Linh vốn bị ném tới trên người Bạch Chỉ, nhưng bởi vì không có người đành phải cùng mặt đất tiếp xúc, té ngã, nhìn rất chật vật.

Nam Chiếu đại công chúa thấy thế, đầu tiên là ngẩn ra, ánh mắt sâu sắc, thất thanh nở nụ cười. Ngọc Linh khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn không phải Bạch Chỉ mà là Mộ Đồ Tô, trong mắt rưng rưng, vô cùng ủy khuất.

Mộ Đồ Tô trực tiếp không nhìn nàng, mà nói với Nam Chiếu đại công chúa tính cách quái đản: “Đại công chúa, còn đi linh quán không?”

Đại công chúa kiềm chế không cười, “Dĩ nhiên.” Đem ánh mắt nhìn Ngọc Linh đang ngồi trên đất, “Ủy khuất cho ai xem?”

Ngọc Linh hấp cái mũi, đứng lên, lại khôi phục thái độ bình thường, mặt lạnh theo Nam Chiếu đại công chúa vào linh quán. Bạch Chỉ nhìn bóng lưng Ngọc Linh, cảm thấy kỳ quái, Nam Chiếu đại công chúa sao có thể đối với muội muội như vậy?

Mộ Đồ Tô bóp mặt Bạch Chỉ, “Đi vào đừng có mà nhìn thẳng mắt.”

Bạch Chỉ không cho là đúng, “Vô cùng có khả năng.”

Mộ Đồ Tô lại bóp mặt Bạch Chỉ mạnh hơn một chút. Bạch Chỉ kêu đau cầu xin tha thứ, Mộ Đồ Tô thở dài, “Nàng đúng là, làm đau nàng, nàng mới biết hối cải.”

Tính cách Bạch Chỉ là như vậy. Bạch Chỉ cũng không phủ nhận, bị Mộ Đồ Tô kéo vào linh quán.

Tiếp đón bọn họ là một tên râu ria cặn bã, quần áo không chỉnh. Vì thế Bạch Chỉ có chút kinh ngạc, Mộ Đồ Tô tuy nhìn quen sóng to gió lớn cũng vì loại hình “tú bà” như thế mà toát mồ hôi một phen.

Càng kinh ngạc là phản ứng của Nam Chiếu đại công chúa, trực tiếp hỏi: “Người Mạc Bắc?” Mạc Bắc ở biên giới phía tây Quang Huy vương triều, phía trên Nam Chiếu, là một nơi hoang vắng, thiếu mưa, cằn cỗi nhiều nạn hạn hán. Phò mã ngốc của Nam Chiếu đại công chúa là thái tử Mạc Bắc, bị tiến cống do bại trận. Ban đầu thái tử không ngốc, bởi vì trên đường gặp bất trắc, mới thành choáng váng.

Tú bà đầu tiên là ngẩn ra, vuốt cằm. Nam Chiếu đại công chúa gật đầu, ngồi ở ghế tựa, Ngọc Linh đem gói đồ đặt ở trên bàn bên cạnh Nam Chiếu công chúa. Nam Chiếu đại công chúa nói thẳng: “Tại sao các ngươi không đốt huân hương? Linh quán tại Mạc Bắc đều thịnh hành thứ này?”

Tú bà có chút không được tự nhiên, “Ở chỗ này không có thói quen đó, nếu khách quan thích, ta liền đi đốt. Ngươi thích huân hương gì?”

“Vậy thì đốt bạch chỉ đi.” Thị nữ Ngọc Linh của Nam Chiếu đại công chúa đem ánh mắt ngắm hướng Bạch Chỉ bên này.

Huân hương tên bạch chỉ, vẫn là lần đầu nghe nói, nhưng tú bà tập mãi thành thói quen, xoay người vào trong phòng , cũng không thấy quái dị. Mộ Đồ Tô lại vì điều này mà nhìn Ngọc Linh, “Sao ngươi biết tục danh người ta yêu nhất?”

Yêu nhất… Bạch Chỉ vừa nghe, dở khóc dở cười.

Sắc mặt Ngọc Linh lại trắng xanh, “Chuyện của tướng quân đại nhân, truyền khắp kinh thành. Lấy nghi thức cưới vợ nạp Bạch gia đại tiểu thư.” Nàng nắm bắt trọng điểm —— Bạch Chỉ là thϊếp Mộ Đồ Tô. Mộ Đồ Tô lại đáp: “Chỉ sợ kinh thành còn chưa truyền ra, ngoại trừ Bạch gia đại tiểu thư, những người khác ta sẽ không nhúng chàm.”

Bạch Chỉ ở bên, rất xấu hổ. Mộ Đồ Tô ở bên ngoài tương đối hàm súc, nói rõ ràng như thế nhằm vào Ngọc Linh, làm cho nàng không hiểu. Chẳng lẽ Ngọc Linh làm cái gì với Mộ Đồ Tô?

Ngọc Linh khẽ cắn môi, không đáp lại. Nhưng Nam Chiếu đại công chúa lại nhàn nhàn nhìn hai người bọn hắn “đối chọi gay gắt”, không làm người hoà giải, “Được rồi, không hợp thì giải tán, làm gì phải trong bông có kim như vậy.”

Mộ Đồ Tô quay đầu nói với Nam Chiếu đại công chúa: “Đại công chúa lo lắng quá, ta với nàng vốn không hợp.”

“Được rồi, ngươi không vừa mắt Ngọc Linh nhà ta, thế này đã được chưa?” Nam Chiếu đại công chúa nói chuyện rất trắng trợn, Ngọc Linh có chút không nhịn được. May mà tú bà kịp thời lấy một lô đỉnh từ trong buồng đi ra, phía trên lượn lờ khói trắng, Bạch Chỉ vừa ngửi, nhíu mày, sao không giống hương vị bạch chỉ. Tuy chỉ hơi biết về thảo dược, nhưng không phải, vẫn có thể đoán ra. Mùi này không giống Bạch Chỉ.

“Bạch chỉ đốt một mình mùi hương không thơm, ta bỏ thêm lá đậu cùng thu lan, còn có một ít hương liệu khác.” Dường như tú bà nhìn ra vẻ mặt Bạch Chỉ, bắt đầu giải thích. Như thế Bạch Chỉ liền không còn lời nào để nói .

Nam Chiếu đại công chúa trực tiếp nói với tú bà: “Đào kép đâu?”

“Mời khách quan đi bên này …” Tú bà vươn cánh tay, chỉ vào buồng trong thần bí. Nam Chiếu đại công chúa đối với nơi thần bí này không cảm thấy quái dị, vỗ bả vai Ngọc Linh, “Ngọc Linh, linh quán ngươi tìm quả nhiên có chút thần bí.”

Ngọc Linh mặt không biểu cảm gật đầu đáp lại.

Bạch Chỉ nhìn hai người trao đổi, tâm sinh nghi hoặc. Quan hệ hai người nhìn như không tốt, nhưng tại sao Nam Chiếu đại công chúa lại mang nàng đi qua, còn giả trang làm thị nữ? Mục đích của bọn họ là gì? Bạch Chỉ không có đầu mối. Hiện tại dĩ nhiên hoàn toàn khác xa kiếp trước. Kiếp trước Ngọc Linh do Mộ Đồ Tô mang đến, hai người sớm tương thân tương ái. Nhưng bây giờ xem ra, dường như Mộ Đồ Tô đối với Ngọc Linh không có hảo cảm. Vừa vặn tương phản cùng kiếp trước?

Nam Chiếu đại công chúa quay ra, Bạch Chỉ ngẫu nhiên thoáng nhìn, đã thấy ánh mắt tú bà sáng ngời, mặt mang nụ cười quỷ dị, chậm rãi đóng lại cửa buồng trong. Cả người Bạch Chỉ kinh sợ, dự cảm không tốt nảy lên trong lòng.

Chẳng lẽ có âm mưu. Bạch Chỉ lôi kéo Mộ Đồ Tô, bất an nói: “Thϊếp vừa thấy sắc mặt tú bà khác thường, linh quán này không an toàn.”

Mộ Đồ Tô nhíu mày.

“Linh quán này do ta tìm .” Ngọc Linh đứng chỗ kia, bình tĩnh nhìn bọn họ.

Mộ Đồ Tô cười lạnh, “Sau đó?”

“Ngươi đoán.” Ngọc Linh đi tới bên cạnh lư hương, lấy tay hướng nơi khói trắng lượn lờ bay lên phất vài cái, có chút say mê ngửi mùi hương. Đây là biểu hiện quen thuộc của Nam Chiếu tiểu công chúa, luôn lộ ra nét mặt không biểu cảm, giống như không có quan hệ đến chuyện gì trọng đại.

Bạch Chỉ cảm thấy choáng váng đầu. Mà Mộ Đồ Tô cũng nhíu mày, nhéo trán của bản thân, từ từ nhắm hai mắt lại mạnh mở mắt ra, cực lực làm cho bản thân duy trì tỉnh táo.

” Huân hương này ở Mạc Bắc gọi là mông hãn dược, ở Nam Chiếu chúng ta gọi thuốc ngủ. Ở nơi này của các ngươi cùng loại với mê dược? Nhưng công hiệu cực kì kỳ lạ, không phải là đơn giản choáng váng như vậy.”

Bỗng nhiên Bạch Chỉ cảm giác thấy tay chân vô lực, hình như có vạn con kiến đang cắn đốt. Nàng ôm ngực té xuống từ trên ghế.

“Chỉ Nhi…” Mộ Đồ Tô muốn đi nâng dậy, vừa đứng lên, hai chân vô lực, lại lần nữa ngã ngồi trên ghế. Mặt Mộ Đồ Tô âm trầm, lạnh lùng nhìn Ngọc Linh, “Đây là bẫy do Nam Chiếu đại công chúa thiết kế.”

“Không, nàng cũng chỉ là một con sơn dương mặc người xâm lược.” Đôi mắt Ngọc Linh lạnh nhạt, “Nàng có nơi nàng cần đi, ngươi đừng lo, nói thế nào nàng cũng là tỷ tỷ ta, mặc dù lãnh huyết vô tình lại không chịu để tâm, nhưng ta sẽ không hại nàng, hơn nữa tỷ phu đã đợi lâu ngày cũng không cho phép ta làm như vậy. Về phần ngươi…” Ngọc Linh nhìn Mộ Đồ Tô, lại nhìn Bạch Chỉ, “Còn có người Mộ Đồ Tô đại tướng quân yêu nhất…” Bạch Chỉ cảm nhận được bên trong mắt nàng lạnh như băng.

“Ngươi là Nam Chiếu tiểu công chúa?” Mộ Đồ Tô thật sâu chau mày lại.

Ngọc Linh đi tới bên người Mộ Đồ Tô, lấy tay vuốt ve mặt Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô hung tợn trừng mắt nàng, xoay mặt. Ngọc Linh lại nở nụ cười, “Nữ tử Nam Chiếu coi trọng mỹ mạo, yêu nhất nam tử tướng mạo đẹp. Ta thích đi theo tỷ tỷ, bởi vì tỷ phu đẹp mắt, đáng tiếc tỷ phu là tên ngốc, sau khi bị tỷ tỷ khai bao chỉ nguyện ý thân cận cùng tỷ tỷ. Ta luôn luôn ngóng trông, có thể gặp một nam nhân làm ta động tâm một lần nữa, đại tướng quân, ngươi thần kỳ xinh đẹp, ngươi biết không?”

Mộ Đồ Tô cũng không cho nàng sắc mặt tốt. Ngọc Linh không vội, yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, dường như đang chờ đợi dược lực hoàn toàn phát huy công hiệu.

Bạch Chỉ ngã ngồi ở một bên tuy chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Ngọc Linh, lại có thể tưởng tượng được nét mặt đắc ý của nàng lúc này. Bạch Chỉ không thể tưởng được nữ tử vĩnh viễn không thể vượt qua trong lòng nàng lại là người thấp hèn như thế. Nàng không đủ hoàn mỹ, nữ tử trước mắt đưa lưng về phía nàng là mục tiêu trong lòng nàng không thể trèo lên được, bây giờ loại niềm tin này như quân lính tan rã.

Bạch Chỉ dùng hết khí lực còn thừa lại cười lạnh đứng lên, “Bằng ngươi có thể đạt được tình yêu của Tô Tô? Ta không tin.”

Nàng kiên quyết không tin, kiếp trước Mộ Đồ Tô điên cuồng yêu một nữ nhân như vậy, nàng chết cũng không tin.

Ngọc Linh đá nàng một cước, hung hăng đá vào trên đùi nàng, “Ta đây liền cho ngươi nhìn một kỳ tích xuất hiện.”

Mí mắt Bạch Chỉ càng ngày càng nặng, vào lúc nàng nỗ lực bảo trì một chút thanh tỉnh cuối cùng, nàng nhìn thấy cửa buồng trong phía sau Nam Chiếu tiểu công chúa mở ra, một bóng người bước đến, thân hình cao lớn, rất giống… Cung Thân Vương?